Trở Về (3)


Người đăng: sipca

Nhanh chóng mặc quần áo từ giới chỉ, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn Nhị trưởng
lão đang há hốc mồm ở một bên, nhàn nhạt nói :

" Xin hỏi tỉ thí kết thúc chưa ?"

Yết hầu nuốt một ngụm nước bọt, Nhị trưởng lão vừa hồi phục thanh tỉnh vội
vàng gật đầu, vừa muốn hét lớn kêu tỉ thí kết thúc, đột nhiên một tiếng hét
phẫn nộ vang lên, cắt đứt ý định của lão

" Chậm đã !" Tiêu Ngọc ở dưới đài, mắt nhìn Tiêu Ninh người đầy máu tươi,
không biết sống chết ra sao, hàm răng phẫn nộ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, giọng
căm hận quát.

Tiêu Ngọc cẩn thận đem Tiêu Ninh đang hôn mê giao cho một gã tộc nhân phía
sau, rồi giận dữ bước lên đài, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đầy oán hận, cả giận
nói:

" Tiêu Ninh dù sao cũng là biểu ca của ngươi, tại sao các ngươi xuống tay ác
độc như vậy ?"

Nhìn bộ dạng nghiễm nhiên hỏi tội của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm nở một nụ cười,
nghiêng đầu cười lạnh nói:

" Bất quá đây là một cuộc khiêu chiến không có chút ý nghĩa nào. Vậy mà hắn
lại vi phạm quy định, phục dụng đan dược, lúc trước hắn công kích mạnh như
vậy, ngươi thấy hắn xuống tay với ta có lưu tình không? Nếu như ta không phản
kích thì bây giờ người nằm dưới đó chính là ta rồi. Đến lúc đó, ngươi có thể
vì ta mà nổi giận quát với hắn như thế này không? Tiêu Ninh hắn là người còn
Tiêu Viêm ta không phải là ngươi chắc?"

Bị Tiêu Viêm liên tục trách mắng, vạch trần các suy nghĩ của mình, Tiêu Ngọc
trong lòng cảm thấy ngột ngạt, gương mặt xinh đẹp hồng nhuận kia đã trở nên
trắng bệch không còn chút máu. Bình thường tính tình nàng vốn kiêu ngạo, bây
giờ bị một gã so với mình còn kém cỏi hơn giáo huấn như vậy trước mặt mọi
người thì sao chịu được. Hít sâu một hơi, đè những tức giận đang bùng phát đó
xuống, lạnh lùng nói:

" Ta không cần biết ngươi dối trá ra sao, ta chỉ cần biết ngươi đã đánh trọng
thương đệ đệ ta, bây giờ ta hướng ngươi khiêu chiến tiếp, nếu ngươi có bản
lãnh thì tiếp tục đấu!"

Tiêu Ngọc quật cường cắn môi, oán hận nhìn chằm chắm Tiêu Viêm, lạnh lùng
nói:" Chẳng lẽ ngươi không dám tiếp nhận ?"

[ân, hơi hung dữ, nhưng chân nhìn rất chuẩn nha] Tiêu Vân trên đài đang xem
trò hề cho đánh giá.

Ngay khi Tiêu Viêm chuẩn bị liều mạng đáng cho người con gái này một trận, một
tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc thanh nhã vang lên nhưng nàng lại lén lút
nhẹ nhàng lướt lên đài.

[ô, dáng bay không tệ, mặt nhìn rất xinh đẹp, ngang với Tiểu y Tiên, đáng
tiếc, ngực chưa ra ngực, mông chưa ra mông a.] Tên khốn Tiêu Vân lại âm thầm
cho đánh giá.

[có nên mở dịch vụ bơm ngực ở dị giới không nhỉ?]

(tg: được rồi, bỏ qua hắn, trở lại dưới đài)

" Tiêu Ngọc biểu tỷ, Tiêu Viêm ca ca bây giờ sức lực đã cạn, nếu lúc này ngươi
khiêu chiến hắn, không cẩn thận có thể lại gây ra nguy hiểm. Nếu thật sự Tiêu
Ngọc biểu tỷ muốn khiêu chiến, không bằng Huân Nhi ta cùng người thử xem, được
không ?"

" Tốt lắm, được rồi, đây không phải là lúc mà ba đứa ngươi dây dưa mãi." Cách
đó không xa, Nhị trưởng lão sắc mặt âm trầm quát lên một tiếng, đem những lời
ba người định nói phải nuốt lại.

Với nét mặt già nua âm trầm, Nhị trưởng lão tức giận vội vàng đi tới, quay về
Tiêu Ngọc phẫn nộ quát:" Bây giờ trên đài, ngươi không có quyền khiêu chiến,
lập tức trở về, nếu còn phá hoại nghi thức đang cử hành, liền trực tiếp phải
đóng cửa bế quan một tháng."

Nhìn một màn tức cười này rốt cuộc cũng xong việc, Nhị trưởng lão liền thở dài
một hơi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm đang làm vẻ mặt của một người vô tội, khổ
sở nở một nụ cười tức thì trên mặt hiện lên nét già nua. Quay xuống dưới đài
lạnh lùng quát lên:

" Tiêu Ninh tỷ thí vi phạm phục dụng đan dược, từ hôm nay phạt bắt đầu bế quan
3 tháng."

Bỗng ánh mắt lóe ra một vệch sáng đỏ.

“Tiêu Viêm đầu độc tâm hồn thiếu nữ bằng cây tăm xỉa răng, mặc dù không phải
cố ý nhưng vẫn có tội, phạt dọn nhà xí 1 tháng”

Nói xong, cũng mặc kệ dưới đài thoáng lộn xộn, lại quát lớn :

" Khiêu chiến xong, Tiêu Viêm thắng."

Trên đài cao, Tiêu Vân ánh mắt vừa khôi phục bình thường, cũng không có ai chú
ý vừa rồi ánh mắt ấy vừa đỏ lên.

“chậc chậc, tăm xỉa răng a, nhị trưởng lão cũng qua ác. Rõ ràng cũng đạt đẳng
cấp chiếc đũa nha.”

Nói xong cầm bầu rượu lên che dấu nụ cười đểu trên khóe miệng. Nhã Phi thì rất
thức thời bỏ qua những lời Tiêu Vân nói.

Thu hồi ánh mắt từ dưới đài, nhìn bên cạnh Tiêu Vân vẫn nhàn nhã uống rượu,
Tiêu Chiến nỗi lên một nụ cười tà ác, một cái chân dơ ra và “oành”

“hỗn tiểu tử, xuống trắc thí cho ta”

Tiêu Vân bị đạp bay đến giữa đài, khi khuôn mặt sắp tiếp xúc với mặt đất thì
Tiêu Vân lộn mèo một cái nhẹ nhàng đáp xuống cạnh bia đá trắc thí. Lấy cánh
tay lau mồ hôi lạnh

[ta xxx, chút nữa là hoàn thành thí cổ hướng hậu, bình sa lạc nhạn a]

(cái này là chiêu lệnh hồ xung tặng cho thanh thành tứ thú trong tiếu ngạo)

Nghĩ rồi quay về phía đài khách quý

“lão già, ngươi cũng quá tà ác đi, kêu ta đi xuống là được rồi chứ”

Tiêu Chiến hừ lạnh “đây là thử thân thủ của ngươi thôi, ân, thử thân thủ”

Nhị trưởng lão nhìn đột nhiên xuất hiên Tiêu Vân tiến lên hỏi

“xin hỏi vị này là?”

Tiêu Vân đang muốn đáp lời thì giọng Tiêu Chiến vang lên

“hắn là tên nhãi Tiêu Vân, nhị trưởng lão tiến hành nghi thức phục trắc cho
hắn đi”

Xôn xao

“Tiêu Vân, Tiêu gia có người này à?”

“há, để ta nghĩ, Tiêu Vân, Tiêu Vân. A”

“a cái gì? Nhớ rồi hả”

“ngạch, nếu nhớ không lầm thì là Tiêu gia tam thiếu, 13 năm trước bỏ nhà ra
đi”

……….

“Tiêu Viêm ca ca, hắn thật là Tiêu Vân ca ca sao?”

“tam ca, nếu cha nói như vậy chắc hắn là tam ca rồi. Chỉ là không biết tam ca
bây giờ mạnh đến mức nào rồi?” Tiêu Viêm quay sang Huân nhi bên cạnh mình đáp,
người sau trong mắt lóe ra tò mò, và một ít khác thường, có điều không ai chú
ý, ngay cả Tiêu Viêm.

Sau bài diễn văn cùng một đống nghi thức, tĩnh lược n chữ, Tiêu Vân ngủ gục
rồi. Giữa lúc mơ mơ màng màng có nên nằm xuống ngủ luôn không thì nhị trưởng
lão gọi lại

“tam thiếu gia, bắt đầu đi”

Ngáp nhẹ một cái, thật không biết tên nào định ra cái nghi thức rườm rà này,
Tiêu Vân nhẹ đặt tay lên bệ đá. Giữa vạn chúng chú mục, trên bệ sáng lên

“đại đấu sư: nhị tinh”

“choeng…. choeng”

tiếng chén trà rơi vỡ, toàn trường lặng ngắt. Tiêu Vân thì lấy tay che trán

(ngày hôm nay vỡ mất bao nhiêu chén trà nhỉ?)

Nhị trưởng lão tỉnh hồn lại run run giọng đọc

“Tiêu Vân thiếu gia…đại đấu sư…nhị tinh”

Đài khách quý sôi trào, Tiêu Chiến nhẹ thở hắt ra rồi bật cười lớn.

“Tiêu gia phát…..”

“cái này, vài chục năm sau Tiêu gia sẽ có đấu tông chứ?”

“mặc kệ thế nào Tiêu gia phải giao hảo” những tiếng nghị luận truyền vào tai
làm Tiêu Chiến cười còn vui sướng hơn.

“ực” không biết là ai nuốt nước bọt, nhưng nó đánh thức biểu tình dại ra của
mọi người.

Tiêu Viêm và Huân nhi biểu tình không thể tin nổi, Tiêu Viêm sau đó ảm đạm,
còn Huân nhi trong mắt lóe ra một tia không biết ý vị.

“tam thiếu gia thật mạnh” không biết là ai mở đầu

“đúng vậy, ta phải làm tiểu đệ của tam thiếu gia”

“dựa vào ngươi? Tự coi lại mình đi”

“tam thiếu gia thật đẹp trai” trong mắt không ít thiếu nữ lóe lên tinh linh.

Trên đài cao, Tiêu Vân thu hết biểu tình của mọi người vào mắt, thần tình vẫn
lười biến.

[hình như….. ta chơi hơi quá]


Con Đường Vô Tận - Chương #8