Trở Về (2)


Người đăng: sipca

Nhìn Tiêu Ninh vọt về phía Tiêu Viêm, Tiêu Vân thầm nghĩ

(ta có nên hay không làm mọi chuyện thú vị chút à?)

" Tiêu Ninh, dừng tay !"

Biến cố đột ngột xảy ra làm cho Nhị trưởng lão chợt sững sờ, khẩn cấp quát lên
một tiếng. Song lúc này lửa giận cùng ghen ghét đã tràn ngập khắp suy nghĩ của
Tiêu Ninh, làm cho hắn không còn nghe thấy gì nữa, thừa dịp ăn vào một viên
dược lực " Tăng khí tán .", cắn răng hướng về phía Tiêu Viêm mà công kích.

" Hắn phục dụng thêm Tăng khí tán." Nhã Phi vốn nhiều kiến thức, nhìn thực lực
đột nhiên bạo tăng của Tiêu Ninh, mặt cười khẽ biến đổi, trầm giọng nói.

" Hỗn đản!" Nghe thấy vậy sắc mặt Tiêu Chiến càng thêm âm trầm, một quyền nện
mạnh trên bàn trước mặt. Con nhện đang ở trên lưới trong một cái khe bàn nhất
thời rung động mạnh, quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm, sắc mặt có chút biến
hóa giống Đại trưởng lão:

" Lão già này, con ta mà có xảy ra chuyện gì thì cháu ngươi dù có bồi mệnh
cũng không đủ."

Bây giờ tiềm lực của Tiêu Viêm, một người như Tiêu Ninh vĩnh viễn không thể
nào so sánh được. Nếu thật sự trong tỉ thí, mà bị Tiêu Trữ đánh trọng thương
không thể cứu chữa được thì dù cho hắn là hậu nhân của Đại Trưởng lão, gia tộc
cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Giữa sân, tiếng quát của Nhị trưởng lão cũng không mang lại tác dụng, khoảng
cách gần trong gang tấc đủ giúp cho Tiêu Ninh nhanh chóng phi thân đến bên
cạnh Tiêu Viêm, đấu khí trên hai nắm đấm nhanh chóng ngưng kết, miệng hét lớn
:" Thiết sơn quyền !"

Thực lực cuồng mãnh đủ khiến cho Thiết sơn quyền này mang đến một luồng gió áp
bức, đè nén mãnh liệt.

Chưa kể tên âm hiểm nào đó vừa trợ giúp một tay.

Đối mặt với một kích mạnh mẽ của Tiêu Ninh, Tiêu Viêm cơ hồ không có ý lui về
phía sau. Hữu quyền nắm chặt, thân hình thoáng co lại giống như một đầu cuồng
sư đang ẩn nấp chờ cơ hội, yên lặng trong giây lát, thân thể giống như lợi
tiễn, đột nhiên vọt mạnh ra xa.

Lực chọn lúc này của Tiêu Ninh là lấy cứng chọi cứng với Tiêu Viêm. Nhị trưởng
lão không khỏi tức giận, đạp đạp chân :" Hỗn đản!"

" Bát cực băng !"

Một tiếng quát trầm muộn khẽ vang lên, Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, Nhị trưởng
lão trong ánh mắt có chút hoảng sợ, hung hăng cùng Tiêu Ninh lấy cứng đối cứng
cùng lúc.

" Phanh !" Hai nắm tay gặp nhau giữa không trung, thoáng một chút yên tĩnh,
khuôn mặt dữ tợn của Tiêu Ninh chợt trở nên trắng bệch, vết máu không ngừng từ
khóe miệng tràn ra.

Sắc mặt tái xám, cánh tay mạnh mẽ run rẩy, quần áo lúc này tựa như phát ra
tiếng kêu phần phật, nắm tay phía trước đẩy mạnh tới, thân hình Tiêu Ninh
giống như một mảnh lá vụn trong cuồng phong, dưới vô số ánh mắt kinh hãi trực
tiếp bắn ra khỏi đài cao.

Đám người kia nhìn không rõ Tiêu Ninh còn sống hay đã chết, toàn tràng lại một
lần nữa yên tĩnh.

Chỉ trong chốc lát, những ánh mắt như nhìn thấy yêu quái, đầu hướng lên đài
cao nhìn thiếu niên mặc hắc y phục.

Không, không thể nói mặc hắc y vì quần áo trên người đã nát bấy. Mặc dù nhiều
người không rõ đến tột cùng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà Tiêu Ninh thực lực
đột nhiên tăng vọt, nhưng mà mọi người lại tận mắt thấy được một sự thật,
ngoài dự liệu mặc dù thực lực của Tiêu Ninh tăng vọt nhưng Tiêu Ninh lại bị
bại so với lúc trước còn thảm thiết cùng dứt khoát hơn, một quyền đánh trọng
thương.

Trên khu khách quý ngồi, nhìn biến cố trong sân, Nhã Phi chậm rãi đưa cánh tay
ngọc thon dài trắng nõn đặt lên trên đôi môi đỏ mọng mê người, bộ ngực đầy đặn
có chút phập phồng, trong đầu hiện lên từng trận kinh tâm động phách.

" thật nhỏ?"

Một bên Tiêu Vân nhìn nàng cười đầy hàm ý:

“ta to hơn nhiều nha.”

Người sau lập tức bốc hỏa.

" Ai… Viêm Nhi tên tiểu tử này, thật sự càng ngày càng làm cho con người ta
không nhìn thấu a." Tiêu Chiến ở bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi thở dài
một tiếng. Lúc trước dù Tiêu Viêm sử dụng đấu kĩ này, cho dù là hắn trong lòng
cũng không khỏi phải khen một tiếng. Như vậy đánh giá về đấu kĩ đó, từ góc độ
lực công kích sáng tỏ mà nói, quả thực đủ để hoàn mĩ hơn huyền giai đấu kĩ của
gia tộc :" Sư sơn liệt." Còn quần áo Tiêu Viêm mà, Tiêu Chiến mới không để ý.

Chậm rãi lắc đầu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong mắt lóe tinh
quang lóe lên," Sau lưng Viêm Nhi, sợ rằng có người đang dạy dỗ hắn!"

" Là ai dạy đây ?" Sờ sờ khuôn mặt, Tiêu Chiến đột nhiên không tự chủ được đem
ánh mắt hướng về Huân Nhi đang ở xa xa dưới đài. Lúc này trên khuôn mặt của
nàng đang nở một một đôi má ửng đỏ, không dám nhìn về thanh niên trên đài.

" Chẳng lẽ lại là nàng?" trong lòng bao nhiêu nghi hoặc chuyển động, nhớ tới
Huân Nhi hàng ngày thân mật với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến lúc này trong lòng mới
có chút tự nhiên lại.

Lúc này Tiêu Chiến nhìn sang Tiêu Vân đang lười biếng uống rượu bên cạnh, trên
trán xuất hiên một dấu #

“hỗn đản, nhìn xem đệ đệ của ngươi, rồi nhìn xem ngươi, nói mau, ngươi bây giờ
đẳng cấp là gì?”

Tiêu Vân rất tùy ý “ai, bát đoạn đấu khí a, lúc ta đi tứ đệ cũng tam đoạn đấu
khí đi, sẽ không tu luyện chậm như vậy chứ?”

Tiêu Chiến hơi đọng lại một chút “cái này lúc tối sẽ nói với ngươi” chợt nhớ
ra gì đó, quát: “hỗn đản, đừng đánh trống lảng, nói mau”

Nhã Phi thu hồi tầm mắt từ Tiêu Viêm chuyển sang Tiêu Vân, nàng rất tò mò với
tam thiếu gia bỏ nhà đi 13 năm trước, nay đã thành dạng gì rồi. Khách quý có
mấy người nhìn sang, có mấy người mặc dù uống trà nhưng lỗ tai vẫn dóng lên.

“cái này mà, nhị tinh đại đấu sư đi, sẽ không bắt ta kiểm tra loại nhảm nhí
này chứ?”

Tiêu Chiến ngoác mồm, Nhã Phi sửng sốt, chén trà lại một lần nữa tuôn rơi. Đài
khách quý lặng ngắt.

Tiêu Vân kéo tên gia đinh lúc nãy mang chén trà ra một bên

“thế nào, chén trà bao nhiêu tiền một cái?”

Đối với vị tiếu gia mới trở về này, gia đinh không dám thất lễ

“thiếu gia, y như ngài phân phó, đã lấy chén trà rẻ nhất, 1 kim tệ 10 cái”

“ân, bản thiếu gia đúng là thần cơ diệu toán” nói rồi để gia đinh lui xuống.
Lúc này Tiêu Chiến hồi phục lại

“nhi tử a, ngươi có nhầm lẫn không vậy, hình như dư mất chữ đại à?”

“thiết, không tin thì thôi”

Bộ ngực đầy đặn của Nhã Phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh ngọc tay thon dài
của nàng mân mê chén trà một chút, hồi tưởng về trình độ thuần thục của Tiêu
Viêm đối với đấu kĩ này, trong lòng không khỏi rung động mãnh liệt:" Tên tiểu
tử này chắc hẳn sau lưng có một vị sư phụ thần bí ? Nếu không, huyền giai đấu
kĩ như vậy không thể dựa vào một thiếu niên như hắn có thể tìm tòi sáng tỏ để
luyện đến mức lô hỏa thuần thanh như vậy."

" Có thể dạy huyền giai đấu kĩ đến vậy, thực lực của gã sư phụ thần bí kia, sợ
rằng ít nhất là cấp độ đấu linh, nói không chừng còn mạnh hơn nữa!" Trên gương
mặt xinh đẹp xẹt qua một tia ngưng trọng, Nhã Phi ưu nhã buông chén trà xuống,
đôi mắt đẹp mang theo chút ý vị không rõ ràng, chậm rãi đánh giá thiếu niên
thanh tú trên sân:" Tiểu tử này… tựa hồ ngày càng thần bí hơn a. Thật sự làm
cho người ta không nhịn được có chút tò mò." Nhìn lại Tiêu Vân “đệ đệ đã như
vậy, ca ca còn biến thái hơn” tận lực thở dài một hơi, trong mắt chỉ còn lại
kiên định “Tiêu gia, phải tận lực mà giao hảo”


Con Đường Vô Tận - Chương #7