Trở Về (1)


Người đăng: sipca

Cao cao trên mộc thai, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu
vàng, như rồng bay phượng múa hiện ra:

"Đấu khí : tám đoạn!"

Yên tĩnh, toàn trường yên tĩnh!

Tất cả ánh mắt, sau khi hơi ngẩn người, đều là ngốc trệ dừng trên tấm bia vừa
lóe kim quang kia. Ân, trừ tên nào đó đang ở trên nóc nhà bắt con gà.

Trong khu của khách quý, không ngừng có tiếng chén trà rơi vỡ, đại biểu của
các thế lực trong Ô Thản thành, giờ phút này, đều trợn mắt há hốc mồm, thần
sắc không thể tin.

Mục đích đến lần này của họ, là muốn xác định sự thực Tiêu Viêm có thật sự
giống như lời đồn, trong một năm tăng lên bốn đoạn đấu khí không.

Mà tình huống ở đây biểu hiện ra, không chỉ làm bọn họ xác nhận được tính chân
thật lời đồn, hơn nữa, còn vượt qua dự kiến của họ rất nhiều.

Đúng lúc này một thanh âm không hài hòa vang lên:

“aiz, nhiều chén như vậy tổn hao bao nhiêu là kim tệ a….. đến, gia đinh, đi
thay bộ ấm trà khác, chọn mấy cái rẻ tiền thôi”

Khỏi cần phải nói đây là Tiêu Vân vừa từ nóc nhà trở về.

“vâng vâng” gia đinh mặc dù nghi hoặc nhưng ở khu khách quý chắc là công tử
nhà nào đó nên vẫn nghe lời làm theo. Thu hồi tầm mắt từ gia đinh, thiếu niên
rất tùy ý kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống và nhâm nhy điểm tâm trên bàn, trên
tay không biết lúc nào đã có một bầu rượu. Đến bây giờ mọi người mới hoàn hồn
lại, trước mắt một thân hắc y thanh niên, nhìn trông anh tuấn tiêu sái, trên
mặt mang theo vẻ lười biếng. Có điều lúc này chẳng có ai quan tâm đến thiếu
niên này, chỉ có Tiêu Chiến ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

"Tiêu gia lần này phát tài rồi…" Trong khu khách quý, mọi người đều hít một
hơi khí lạnh, trong lòng lẩm bẩm nói, một người tộc nhân trong một năm liêc
tục tăng lên năm đoạn đấu khí, có thể tưởng tượng, tiền đồ sẽ sáng lạn như thế
nào.

"Theo tốc độ tu luyện thế này, có lẽ… Không chừng mấy chục năm sau, Tiêu gia
sẽ có một siêu cấp cường giả có cấp bậc đấu hoàng." Trong khu khách quý, mọi
người nhìn nhau, trong lòng đều không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm đáng sợ
trong đầu.

Đấu hoàng, chỉ cần bất kỳ một tiểu gia tộc nào ở Gia Mã đế quốc xuất hiện một
cường giả cấp bậc đấu hoàng, vậy gia tộc này, bất kể nó thế nào, địa vị đều sẽ
tăng lên, đến lúc đó, cho dù là tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, cũng không
dám quá đắc tội, dù sao, cường giả cấp bậc đấu hoàng, bên trong đế quốc, cũng
chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, mỗi người bọn họ đều có được phiên
thiên đảo hải, lấy một địch vạn khả năng, không có một đế quốc nào có lí trí,
sẽ dễ dàng đắc tội với một đấu hoàng cường giả!

Lúc này tiêu Chiến mang theo nghi vấn về phía thiếu niên hắc y mới xuất hiện:

“cái kia….Các hạ là ai?”

Những người bên cạnh cũng tràn đầy hứng thú đánh giá thiếu niên trước mắt, chỉ
có thiếu niên trên mặt lười biếng không giảm, nhẹ than dài một tiếng

“Xem ra bỏ nhà đi quá lâu không ai còn nhớ tới ta nữa à?”

Khách nhân nghi hoặc, còn Tiêu Chiến thì kích động đứng lên quát “hỗn tiểu tử,
cho ta xem mông của ngươi”

“phốc” một ngụm rượu chưa kịp uống xuống, thiếu niên đã phun ra ra ngoài

“ta xxx, ta đây là người bình thường không có hứng thú đặc thù như vậy”

Nói rồi trong não không khỏi hiện ra một dòng biểu ngữ: “dầu ăn toàn phát, tan
nát đời trai”

lúc này gia đinh cũng trở lại mang theo một bộ chén trà mới.

Thực ra mông Tiêu vân có cái bớt hình con giun nên Tiêu chiến mới muốn xác
nhận.

Ngăn lại Tiêu Chiến muốn nói thứ gì, thiếu niên lấy từ trong ngực ra một miếng
ngọc bội ném qua cho Tiêu Chiến

“ta biết ngươi muốn làm gì, nhỏ máu hay cái gì cũng được, còn muốn xem mông
của ta thì mơ đi.”

Tiêu Chiến kích động nhìn miếng ngọc bội trước mặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu

“thật là ngươi… Vân nhi”

Thiếu niên chính là Tiêu Vân, vì hết quái thăng cấp nên quyết định trở về Tiêu
gia, chờ đợi viễn cổ bát tộc xuất thế.

Lúc này đối mặt Tiêu Chiến, Tiêu vân vẫn tùy ý đáp

“zô, lão già, vẫn còn khỏe a, chưa kể còn tìm được cho ta một vị mẹ kế trẻ
trung sinh đẹp đâu” nói rồi quăng một ánh mắt ái muội về phía Nhã phi ngồi bên
cạnh.

Chưa kịp cho mọi người phản ứng lại, Tiêu Vân thu hồi vẻ lười biếng, nhìn xung
quanh thần tình đầy hứng thú hỏi

“thế nào? Ngũ đệ hay ngũ muội gì đó đâu”

“phốc, hỗn tiểu tử, cái gì mà ngũ đệ, ngũ muội, đây là Nhã Phi cô nương đến từ
phòng đấu giá” Tiêu Chiến bối rối a.

Nhìn Tiêu Chiến rồi nhìn lại Nhã Phi, Tiêu Vân thở dài, bước đến đên cạnh Tiêu
Chiến, lấy một bàn tay vỗ lên vai an ủi

“yên tâm á, sự nghiệp vinh quang của ngươi ta sẽ hoàn thành” nói rồi bước lên
gần ghế ngồi của Nhã Phi “tiểu thư, có thể cho ta một cơ hội tìm hiểu nhau
không?” để lại phía sau Tiêu Chiến vẻ mặt giở khóc giở cười.

Mà lúc này dưới đài.

Tiêu Ngọc khẽ nhếch miệng, hai má có chút cứng ngắt, giương mắt nhìn tấm bia,
một lúc lâu sau, bộ ngực đầy đặn phập phồng một lúc, nàng cúi đầu, nói với
Tiêu Ninh thần sắc khiếp sợ: "Ngươi không phải nói hắn mới bảy đoạn sao? Sao
lại thăng cấp?"

Tiêu Ninh há miệng thở dốc, vô tội lẩm bẩm nói: "Tháng trước hắn mới bảy đoạn…
Tháng này, hắn lại đột phá?"

"Nghi thức kiểm tra đã hoàn thành, dựa theo quy củ trước kia, Tiêu Viêm sẽ
phải nhận một lần khiêu chiến, quyền hạn khiêu chiến là dưới đấu giả, ai muốn
lên?" Ánh mắt nhị trưởng lão đảo qua tuổi trẻ một đời của Tiêu gia, nhẹ giọng
quát.

Cười lạnh một tiếng, Tiêu Ninh tránh thoát khỏi bàn tay Tiêu ngọc, nhảy lên
đài cao, cao giọng quát: "Ta lên!"

Nghe có người đáp lời, ánh mắt của toàn trường đều hội tụ trên người Tiêu
Ninh, loại vạn chúng chúc mục cảm giác này, làm vẻ đắc ý trên mặt hắn lại càng
đậm thêm một phần.

Híp mắt lại cảm nhận cỗ kình khí bén nhọn kia, Tiêu Viêm chậm rãi thở một hơi,
lộ tuyến vận chuyển đấu khí trong người, chợt biến đổi: "Huyền giai đấu kĩ:
Xuy hỏa chưởng!"

Theo tiếng quát trong lòng, lực đẩy cuồng mãnh, lại theo bàn tay của Tiêu Viêm
phun ra.

"Phanh!" Không khí hơi gợn sóng, một cỗ lực đẩy vô hình, hung hăng bắn tới
trên người Tiêu Ninh, hai cỗ lực đẩy trái ngược giáp công, nhất thời làm sắc
mặt hắn một mảnh tái nhợt.

"Phốc xuy"

Hai cỗ lực ngược nhau, cuối cùng là lực đẩy chiếm thượng phong, sau khi giằng
co một lúc, cuối cùng Tiêu Ninh trược tiếp bị cỗ lực đẩy kia ném xuống đất,
sau khi bị kéo lê hơn mười thước, thân hình mới chậm rãi dừng lại, cùng lúc
đó, một ngụm máu tươi, cũng thê thảm phun ra.

Nhìn Tiêu Ninh nằm trên mặt đất, lại liếc nhìn toàn trường đang im lặng, bàn
tay Tiêu Viêm chậm rãi buông xuống, nhàn nhạt nói ra mấy chữ: "Ngươi thua…"

Nhìn Tiêu Ninh bị thảm bại ở giữa sân, dưới đài thoáng trở nên yên tĩnh rồi
nhanh chóng rối loạn đứng lên, những rung động lúc trước còn chưa hoàn toàn
tiêu tán mà giờ trong lòng lại tiếp tục chậm rãi dâng lên.

Mà lúc này trên đài cao, Tiêu Vân thu hồi lại tầm mắt từ Nhã Phi, nhìn xuống
dưới đài, đã biết mà còn cố nói

“tiểu tử này đấu kỹ đúng là thú vị mà”

Sau đó quay sang Nhã Phi:

“có hứng thú không ta đưa ngươi nằm như vậy, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng”

Đổi lại một hồi trắng mắt.

Xa xa, Tiêu Ninh đang nằm gục trên mặt đất, đột nhiên thân thể giống như một
con báo giả chết chợt lao vọt lên. Vốn đấu khí nhàn nhạt nhưng ngay lập tức
chợt tăng vọt, cước chưởng chợt hung hăng đạp một cước, thân hình bạo phát,
cước đạp ra đấu khí bắn ra tứ phía.

Hai mắt có chút lạnh lẽo nhìn thân ảnh Tiêu Viêm càng lúc càng gần, trên khóe
miệng Tiêu Ninh có vết máu làm cho khuôn mặt hắn nhiễm vẻ dữ tợn:" Tiểu hỗn
đản, tìm chết đi."


Con Đường Vô Tận - Chương #6