Rời Đi


Người đăng: sipca

“ha, nhìn ngươi thật thảm hại a” một thanh niên đầu mang mũ lưỡi trai nói với
một người đang bê bết máu nằm dựa vào trường

“khục…. hể, ngươi đến cười nhạo ta sao, khục, thật đáng bi ai a”

Lẳng lặng nhìn người trước mắt, thật lâu sau thanh niên mới thở dài “dù sao
cũng là anh em mấy năm, ta chỉ cam được gia đình ngươi không dính vào vụ này”
nhìn vẻ yên tâm lóe lên rồi biến mất trong mắt người anh em đang nằm phía
dưới, thanh niên thở dài:

“thế giới này được quyết định bởi thực lực, mà đồng tiền chính là thực lực, là
tự do, là chân lý, không có tiền ngươi không là gì cả”

“a a, đã biết trước như vậy, trước kia ta cũng không nên dính vào vụ này a”

“hối hận sao?”

“không, đó là em gái ta a, mặc dù không máu mũ gì nhưng nó vẫn là em gái duy
nhất của ta, khục khục, tiễn ta một đoạn chứ”

“…..”

“…. Yên tâm, việc ta đã nói ta sẽ làm được….

đoàng”

.

[Vân,… Tiêu Vân]

[a, Mio a, chuyện gì vậy]

[ nghĩ về quá khứ à?]

[ ừm, dù sao mọi chuyện chỉ như mới hôm qua,….]

[ngươi hận tên kia sao?]

[không, hắn không có gì sai cả, ta cũng không có tư cách hận hắn, kẻ yếu không
có quyền lựa chọn cách chết đúng không? Hắn nói rất đúng, muốn sống tốt phải
có thực lực, thế giới kia tiền bạc là thực lực, nhưng thế giới này nắm đấm mới
là thực lực. Ta sẽ không để bi kịch tái diễn, nhất là khi ta đã chuẩn bị sẵn
sàng cho tương lai]

[ngươi hiểu là tốt rồi, để mọi thế giới run rẩy dưới chân ngươi đi]

Hai người này chính là Tiêu Vân và Mio, kể từ ngày rút thưởng đã qua 3 tháng,
3 tháng qua Tiêu Vân vẫn đang chuẩn bị rời đi, chỉ tiếc tự dưng chui ra một
cái đuôi nhỏ. Nói tới chuyện này Tiêu Vân rất nhức đầu a, ta đã không chú ý
tới ngươi ngươi cũng đừng phiền ta chứ. Tiêu Vân xoắn xít a, mặc dù Huân nhi
cũng tính là mỹ nhân, nhưng Tiêu Vân cũng không phải cái gì lolicon, mấy năm
sau còn có thể suy tính, trước mắt phải nhanh chóng tăng thực lực. Ngươi không
bám theo Tiêu Viêm thiên tài kia ngược lại bu vào cái người bình thường như ta
làm gì ?

“giờ này Lăng lão chắc đang thủ hộ bên con nhóc kia đi, dù sao Tiêu Viêm đang
ở trong đó, hôm nay không đi được sau này rất khó khăn” một bóng đen lóe ra
khỏi phòng Tiêu Vân, rồi chạy dần sau núi.

………………………..

Cùng lúc đó, trong phòng Huân nhi

“cô cô, hôm nay vẽ gì cho đẹp à?” Huân nhi xoay quanh một người bị cố định tại
chỗ, ánh mắt tan ra, không có tiêu cự. Người này chính là Tiêu Viêm, vốn muốn
làm anh hùng cứu giúp mỹ nhân trong lúc đêm khuya vắng lặng, cô nam quả nữ.

“con rùa đi…” trưởng lão cô cô không chắc lắm, chuyện này 3 tháng qua đã thành
quen rồi, nếu không phải Tiêu Viêm không có ác ý chắc sẽ không tồn tại tới bây
giờ đi.

“tiểu thư, trưởng lão, Tiêu Vân thiếu gia ra khỏi phòng, đi hướng hậu sơn”
lăng lão hiện ra cắt đứt thú vui của Huân nhi.

“hắn a, chắc lại đi cái kia đi, không cần để ý”

“có cần không ta khám giúp hắn à?” trưởng lão cô cô mang theo ngữ điệu vui đùa
hỏi.

“không cần, tốt nhất để hắn ném đau khổ đi, lăng lão lần sau có không hay mang
theo vài con vật nhỏ dễ thương đùa với hắn à?” Lăng lão mồ hôi lạnh như thác,
bà nội tôi ơi, người ta đi giải quyết nỗi buồn được không, cái này cũng quá ác
đi.

Kể từ 3 tháng trước, đêm thứ 3 sâu khi Huân nhi đến, Tiêu Vân đã muốn rời đi,
nhưng không hiểu sao bị Lăng lão theo dõi rồi, nên quyết định hoãn kế hoạch
lại. Sau khi xác nhận Lăng lão theo dõi chính mình, Tiêu Vân đã tính đường rời
đi mà không kinh động bất cứ người nào, từ đó đêm nào Tiêu Vân cũng đi hậu
sơn, giải quyết nỗi buồn, có lúc tìm luôn nhành cây nào đó leo lên ngủ.

“ha, Huân nhi a, cái đó rất quan trọng với hắn nha”

“đáng đời hắn” Huân nhi mặt đỏ, ngạo kiều gắt, trong tâm lý thì không ngừng
mắng tên nào đó (cho ngươi không để ý đến ta, ta sẽ bám theo cho đến khi ngươi
chịu để ý mới thôi)

Là công chúa Cổ tộc, từ nhỏ đã chịu vạn chúng chú mục, mà nay bị một tên nhà
quê không đấu khí bỏ ngoài mắt, Huân nhi tâm lý khó chịu a.

“hắc xì…. Sao thế nhỉ, mặc dù không tu luyện đấu khí nhưng mở rộng thể năng
vẫn luôn thực hiện, sẽ không là ai nhắc ta đi?” Tiêu Vân cước bộ hỗn loạn rồi
ổn định lại.

[sẽ không là con nhỏ kia đi] Mio mang theo ngữ điệu nghi vấn

[không, giờ này chắc nhỏ kia đang nằm im cho Tiêu Viêm dưỡng thân thể đi, sẽ
không có thời gian như vậy…] Tiêu Vân lúc này dừng lại, không bởi thứ gì khác
mà mục tiêu lần này đã đến, ma thú sơn mạch, là nơi nguy hiểm, cung là thiên
đương đối với Tiêu Vân.

(giết ma thú có thể có kinh nghiệm, ma tinh và xác ma thú có thể đổi lấy kim
tệ mua bình kinh nghiệp, thực lực a) nghĩ tới đây Tiêu Vân nắm đấm không khỏi
chặt lại, đây là con đường mà hắn phải đi, không có chỗ dừng lại, nếu dừng lại
sẽ chết.

[hệ thống, sử dụng bình exp cao cấp, toàn bộ sử dụng]

[nhị tinh đại đấu sư a, hệ thống, đổi toàn bộ dược thảo trong giới chỉ của ta
lấy exp] từ lúc có thể đi đứng bình thường, Tiêu Vân vẫn luôn tích góp dược
thảo ở trong giới chỉ của mình, một phần là của gia tộc cung cấp, một phần là
dùng tiền tiêu vặt hàng tháng mua, mặc dù đẳng cấp không cao nhưng số lượng
vẫn rất khả quan.

[như muối bỏ biển a, vậy thì xin lỗi rồi ma thú nhóm,trở thành sức mạnh của ta
đi]

Nói rồi thân hình lóe lên, biến mất trong mảnh rừng rậm u ám, chỉ còn lại ánh
trăng tiêu diều trên tầng mây.

……………………………………

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, Tiêu gia một mảnh thanh bình yên tỉnh, bỗng
một tiếng thét kinh hãi vang lên phá hư cảnh yên bình này

“không tốt, tam thiếu gia mất tích rồi” một thị nữ hốt hoảng chạy vào đại sảnh

Tiêu Chiến nhíu mày “tìm ở hậu sơn chưa, có thể tên nhóc này ngủ ở đó, cũng
không phải lần đầu”

Thị nữ hít lấy vài ngụm khí cho ổn định lại “lão gia, đã tìm khắp hậu sơn rồi
mà không thấy”

“cái gì, tìm, tìm cho ta” Tiêu Chiến nộ, từ khi vợ qua đời, Tiêu Chiến hết
lòng thương yêu mấy đưa con, đây là nghịch lân của Tiêu Chiến, bây giờ Tiêu
Vân mất tích, Tiêu Chiến làm sao mà bình tĩnh nỗi.

“cha, để ta và nhị đệ đi tìm, đến chỗ tam đệ hay đến, có thể tìm thây” Tiêu
Đỉnh và Tiêu Lệ đứng ra

“ta cũng đi” Tiêu Viêm lúc này cũng đứng ra

“không được, ngươi còn nhỏ, ở nhà đi, Đỉnh nhi, Lệ nhi mang theo hộ vệ đi
cùng, phải nhớ cẩn thận”

“vâng”

“Tiêu thúc thúc, Huân nhi xin lui xuống”

“ân” Tiêu Chiến lúc này không có tinh thần mà để ý chuyện khác.

Trở về phòng, Huân nhi quay về bóng tối khẽ gọi “Lăng lão”

“tiểu thư”

“tìm hắn đi” Huân nhi nói với Lăng lão vừa xuất hiện.

“Huân nhi, cho dù là hắn muốn bỏ nhà ra đi hay bị người khác bắt thì bây giờ
không dễ gì tìm được”

“cô cô, ta hiểu”

Tiêu Vân không biết sự biến mất của mình làm náo động cả Ô Thản thành, nếu
biết chắc sẽ mắng to lên “ta xxx, ta đã để thư lại ngay trên giường có được
hay không, các ngươi không thể tìm kỹ à” mà không biết bởi tên nào đó thích
ngủ ngoài bụi mà tất cả mọi người coi nhẹ cái giường của hắn. Lá thư chỉ được
tìm thấy khi Tiêu Chiến vào phòng con trai mình.

…………………….

Lúc này, trong ma thú sơn mạch, Tiêu Vân đang đứng trước một đám ma thú.

“nhị cấp ma thú yêu lang, bọn ngươi trở thành viên gạch lót đường đầu tiên của
ta đi” nói rồi vọt thẳng vào bầy ma thú, để lại đằng sau những tiếng kêu thảm
thiết.


Con Đường Vô Tận - Chương #3