12 Năm


Người đăng: sipca

12 năm sau, Tiêu gia, Ô Thản thành

Tiêu Viêm cười nhạo mở miệng: “không cần ba năm sau, ta đối với ngươi không có
nửa điểm hứng thú” nói xong, cũng không nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt băng
hàn, xoay người, bước nhanh đến trước bàn, cầm bút viết.

Giấy hết, bút dừng!

“Đừng nghĩ Tiêu viêm ta để ý đến thiên tài lão bà như ngươi, tờ khế ước này,
không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất
Tiêu gia hưu chứng! Từ nay trở đi, ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Tiêu gia ta
không có quan hệ!”

"Ngươi… ngươi dám hưu ta?" Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên
trừng lớn, không dám tin nói. Bằng mỹ mạo, thiên phú cùng bối cảnh của nàng,
lại bị phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Loại đột biến tình huống
này làm nàng cảm giác quá không chân thật.

Lạnh lùng nhìn Nạp Lan Yên Nhiên kinh ngạc bộ dáng, Tiêu Viêm đột nhiên xoay
người, quỳ xuống đối với Tiêu Chiến lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường
không nói một lời…

Nhìn Tiêu Viêm quỳ dưới đất, hiểu được hắn vô cùng xin lỗi, Tiêu Chiến lạnh
nhạt cười nói: "Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời
đồn nhảm, sau này sự thật trước mặt không công mà phá."

"Phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đến Vân Lam tông, vì ngài rửa sạch
mỗi nhục hôm nay!" Khóe mắt có chút ướt át, Tiêu Viêm lạy thật mạnh một cái,
sau đó lập tức đứng dậy, không do dự đi khỏi đại sảnh.

Tại lúc đi qua Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm cước bộ lại dừng lại, thanh đạm
non nớt lời nói, lạnh như băng xuất ra.

"Ba năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi!"

Bóng của thiếu niên tại mặt trời chiếu xuống, bị kéo ra thật dài, cô độc mà
buồn bã.

Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhếch miệng, khuôn mặt có chút mờ mịt nhìn bóng dáng gần
biến mất kia, khế ước trong tay bỗng trở nên nặng như ngàn cân…

"Ba vị, nếu các ngươi đã đạt được mục đích thì mời trở về đi." Nhìn thiếu niên
rời đi, Tiêu Chiến sắc mặt đạm mạc, nắm tay giấu tại trong tay áo cũng đã nắm
chặt đến mức ngón tay trắng bệch.

"Tiêu thúc thúc, việc hôm nay, Yên Nhiên hướng ngài xin lỗi, sau này có thời
gian, mời ngài đến Nạp Lan gia làm khách!" Khom người hành lễ với sắc mặt hờ
hững Tiêu Chiến, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không muốn ở lâu, đi ra khỏi đại sảnh,
Cát Diệp cùng vị anh tuấn thiếu niên kia cũng vội vàng đuổi kịp.

"Tụ khí tán cũng mang đi!" Tay vung lên, chiếc hộp ngọc trên bàn cũng bị Tiêu
Chiến lạnh lùng ném bay ra ngoài.

Cát Diệp đưa tay về phía sau, vững vàng bắt được chiếc hộp, cười khổ một
tiếng, đem nó thu vào trong giới chỉ.

"Tiểu thư của Nạp Lan gia, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì Đại tiểu thư hành
động hôm nay mà hối hận, còn nữa, đừng tưởng rằng có Vân Lam tông là chỗ dựa
mà hoành hành vô kị, đấu khí đại lục rất to lớn, người mạnh hơn Vân Vận cũng
có không ít…" Lúc ba người Nạp Lan Yên Nhiên sắp đi ra khỏi cửa, thiếu nữ nhẹ
nhàng thanh âm, mang theo nhàn nhạt lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.

Cước bộ của ba người đều đình chỉ, ánh mắt khẽ biến, nhìn vào nhìn tử y thiếu
nữ trong góc đang nhẹ nhàng lật một trang sách

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn đem thiếu nữ bao trùm, từ xa nhìn
lại giống như một đóa hoa sen màu tím đang nở rộ, thanh tịnh đẹp đẽ, không
dính một chút bụi trần…

Dường như cảm thấy ánh mắt của ba người, thiếu nữ ngẩng mặt, đôi mắt như giống
như thu thủy, bỗng nhiên cháy lên một kim sắc hỏa diễm rất nhỏ…

Nhìn ngọn lửa màu vàng trong mắt thiếu nữ, thân thể Cát Diệp mạnh mẽ run lên,
thần sắc hoảng sợ bao trùm già nua khuôn mặt, bàn tay khô héo khẩn trương nắm
lấy tay của Nạp Lan Như Nguyệt và vị thanh niên kia, giống như chạy trối chết
ra thoát ra khỏi đại sảnh…

Hành động của Cát Diệp, ngoài vài người trong đại sảnh, những người khác đều
không khỏi thần sắc kinh ngạc…

………………………………..

Cùng lúc đó, tại một mảnh địa vực.

“liệt hỏa phần thiên” một ngọn lửa tuôn ra từ miệng một con chim lửa

“vô dụng” trước mặt chim lửa là một thanh niên thân mang hắc y, không chút bụi
bẩn, nhìn trông anh tuấn tiêu sái. Đối với ngọn lửa tới gần, thanh niên không
tránh không né, mà chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng niệm [Bản nguyên quyết]

Ngọn lửa bị chặn lại trước mắt thanh niên, nhỏ dần rồi tắt hẳn, thanh niên này
chính là Tiêu Vân đã bỏ nhà đi bụi 12 năm.

“Tại sao? Thiên yêu hoàng tộc chúng ta đã đắc tội gì với ngươi” con chim lửa
nộ rống

Tiêu Vân không trả lời, mà biết mất

“oành….oanh”

“a….a….a” một tiếng vang, một tiếng gì đó nện vào mặt đất, và tiếng kêu không
căm lòng văng cẳng trong mảnh thiên địa tẻ ngắt này.

“keng, giết chết ngũ tinh đấu thánh, nhận được 400 triệu exp, đẳng cấp hiện
tại lv 92.16”

[ ngũ tinh đấu thánh, chưa được 10% a]

[chịu thôi, càng về sau cần càng nhiều exp mà] giọng của Mio vang lên an ủi

[thế, có thể nói tại sao ngươi không cho ta giết nữ nhân vậy, còn nữa, ngươi
mang bọn họ đến đâu rồi?] Tiêu Vân mang theo tò mò hỏi

[chưa được á, đến thời điểm sẽ nói với ngươi]

[tùy ngươi] Tiêu Vân cũng không theo đuổi, chuyện như vậy đã diễn ra suốt 12
năm. 8 năm trước, sau khi chém giết một đầu thất cấp ma thú, Tiêu Vân đạt đến
đấu tông cảnh giới, dựa theo kịch bản tìm đến thanh liên địa tâm hỏa. Vừa lúc
hấp thu xong thì, thì nữ vương medusa giết tới. Ban đầu Tiêu vân định giúp
medusa tấn cấp đấu tông lấy điểm hảo cảm, ai ngờ đâu nữ vương không nói một
lời đánh tới. Tiêu Vân chán nản, tốt a, dịu dàng ngươi không chịu, vậy ta dùng
bạo lực. Bắt lại Medusa, giữa lúc không biết xử lý thế nào (8 năm trước mới
chỉ là thằng nhóc 9 tuổi a, phía dưới còn không dùng được) thì Mio hiện ra vỗ
ngực “giao cho ta đi”. Nói rồi Medusa tự nhiên biến mất. Tiêu Vân theo hỏi
chuyện này rất lâu nhưng Mio nói “sau này sẽ biết”. Sau vụ đó Tiêu Vân bắt đầu
sự ngiệp huy hoàng “nam giết, nữ đẹp thu, nữ xấu cũng giết”

Cho nên, Tiểu Y Tiên, xà tộc, thiên yêu hoàng tộc, nhiều gia tộc và bộ tộc
dính phải ma thủ của Tiêu Vân. Đến đây, đa số cơ duyên của Tiêu Viêm đã bị ca
ca tốt phá mất.

“Aiz, thiếu khuyết kinh nghiệm a, Cổ đế động phủ có kinh nghiệm nhưng giờ chưa
thể đi, trước hướng về long tộc đi, long hoàng không ở, long tộc chỉ là con hổ
không răng”

Nói rồi ngẩng đầu nhìn trời “bao lâu nay vẫn luôn tìm tung tích viễn cổ bát
tộc nhưng không có tiến triển gì, cho dù tìm được hồn điện nhưng vẫn không thu
được tin tức gì. Nếu biết nơi hạ lạc viễn cổ bát tộc, chắc chắn sẽ tăng cấp
nhanh hơn”

[há, tìm được rồi ngươi đánh được không đó? Nhiều đấu thánh như vậy, chưa kể
hồn tộc bên kia có một tên bán đế] Mio xuất hiện khinh bỉ

[ta có kim tệ, không phải sao, đánh không được không dùng thuốc được sao? Lúc
đó chẳng phải giải quyết à, dù sao hệ thống có thuốc đến đấu đế cũng phải chịu
thua mà] Tiêu vân nhún vai không sao cả.

[vô sĩ]

[ai nói ta không răng, răng còn đầy hàm nhá! Hơn nữa sau này bọn họ không phải
bị hồn tộc giết sạch à? Thay vì chết như vậy, tăng đẳng cấp cho ta không tốt
hơn sao?]

[há, mặc dù khá vô sĩ nhưng mà ta thích, dù sao cũng ta cũng là ác ma]

[ngươi là ác ma?] Tiêu Vân mang theo kinh ngạc hỏi

[ngươi không biết sao?] (ta biết mới là lạ) nhìn khuôn mặt mang theo vẻ ngây
thơ của Mio, Tiêu Vân biết chuyện này không theo hỏi nhiều được.

“ai, vậy kế tiếp hướng long tộc đi”.


Con Đường Vô Tận - Chương #4