Huân Nhi Đến


Người đăng: sipca

“ tam ca, cha gọi ngươi đến đại sảnh á”

Trước mặt Tiêu Vân là một đứa bé bốn tuổi, là đệ đệ Tiêu Vân, cung là nhân vật
chính cốt truyện Tiêu Viêm.

“ ừ, đã biết”

Mặc dù nhìn vẫn là một thằng nhóc nhưng khi nghĩ tới trong cái lốt bốn tuổi
lại là một linh hồn hơn 30 tuổi đi gọi mình là ca ca thì cũng có hơi kỳ lạ, dù
sao kiếp trước Tiêu Vân chỉ chưa đến 25 tuổi. Nói thật ra Tiêu Vân không thích
Tiêu Viêm cho lắm, trong nguyên tác Tiêu Viêm tính cách kêu ngạo, nếu không có
linh hồn dược lão giúp đỡ có lẽ đã treo từ sớm đi.

Theo chân Tiêu Viêm đến đại sảnh, nơi này đã rất nhiều người, từ trưởng lão
đến đệ tử tinh anh thế hệ này của gia tộc, chẳng lẽ có khách quý đến? Tiêu Vân
âm thần suy nghĩ

Đúng lúc này thì giọng nói của Tiêu Chiến truyền từ ngoài vào “ ha ha, Cổ tiên
sinh khách khí, mời vào”

Theo giọng nói truyền lại thì thấy Tiêu Chiến bước vào đại sảnh, theo sau Tiêu
Chiến là một lão giả quần áo trắng tinh, râu tóc bạc phơ nhìn như tiên phong
đạo cốt nhưng không có đấu khí ba động, có lẽ như người bình thường đi. Nhưng
Tiêu Vân biết lão giả này không bình thường, tâm thần niệm [ hệ thống]

Cổ Duy

Lv 91 (đấu thánh nhất tinh)

Quả nhiên, nhìn lại đằng sau lão giả từ lúc bước vào đại sảnh đến giờ vẫn luôn
khép nép cô bé mặc sam y

Cổ Huân Nhi

Lv1 (đấu khí một đoạn)

Đây là vai nữ chính a, mặc dù còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra là một mỹ nhân phôi.
Có điều, kiếp trước theo công nghệ phát triển, trái tim Tiêu Vân từ lâu đã bị
mấy nhân vật anime nữ cuốn đi rồi.

[ mặc dù ở thế giới này mục tiêu thực lực là chính, nhưng tiện thể cua luôn
mấy mỹ nữ cũng được]

[ động tâm rồi sao? Thật không biết ngươi ẩn dấu lolicon thuộc tính nha] Mio ở
một bên cười nham hiểm

[….]

[ mà, đừng xấu hổ, sau này có thể đến mấy thế giới có nhiều loli lắm á]

Không để ý đến Mio ở một bên khiêu khích, tâm thần Tiêu Vân lại trở về với đại
sảnh, chính xác hơn là cái bàn trà, ân, khát nước.

“ Vân nhi, Viêm nhi còn không mau ra mắt Cổ tiên sinh” thấy 2 đứa con còn tò
mò đánh giá lão giả, Tiêu Chiến vờ giọng uy nghiêm bảo

“ ra mắt Cổ tiên sinh” Tiêu Viêm nhìn trông rất lễ phép, còn Tiêu Vân thì
trông không sao cả, ra mắt xong rồi đi thẳng về bàn trà, rót nước trà ngồi
uống, để lại Tiêu Chiến khóe miệng co dật.

Lão giả nhìn qua Tiêu Viêm đánh giá “ ừm, không sai” còn Tiêu Vân thì chỉ nhàn
nhạt liếc mắt rồi thu hồi. hết cách rồi, Tiêu Vân vẫn muốn điệu thấp vì vậy
dược thảo đổi kinh nghiệm gì đó vẫn trong giới chỉ đây, nên bây giờ Tiêu Vân
là một người thường mà Tiêu Viêm thì đã 3 đoạn đấu khí rồi.

Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lão giả quay sang phía sau nói “ đến, Huân Nhi, ra
mắt Tiêu thúc thúc đi”

Tiểu Huân Nhi bước ra phía trước, hai tay nắm lấy chéo áo, đầu cúi thấp, âm
thanh dễ nghe mà trong sáng “ ra mắt Tiêu thúc thúc”

Nhìn đám nam nhân lang tính đại bạo phát, Tiêu Vân quyết định không nhìn
thẳng, tập trung vào chuyên môn, dĩa bánh quy trên bàn. Hết cách rồi, sáng dậy
rút thưởng chưa kịp ăn sáng thì Tiêu Viêm tới gọi đi rồi. Các ngươi chỉ thấy
cái đáng yêu thôi, ít nhất nhỏ này là điệp viên nhí được cài vào Tiêu gia đấy,
ta khinh.

“ vậy tiểu nữ xin nhờ Tiêu tộc trưởng rồi”

“tiên sinh khách khí”

“vậy ta xin cáo từ, Huân Nhi cố gắng nhé”

“ để ta tiễn tiên sinh”

“không cần phiền ”

Nhìn lão giả đi rồi Tiêu Chiến quay về bên đại sảnh

“đến Vân nhi, Viêm nhi, đưa Huân nhi đi thăm Tiêu gia đi”

Tiêu Vân nhẹ gật đầu, đi đến bên người Huân nhi “đi theo ta ” nói rồi bước
thẳng ra đại sảnh, Tiêu Viêm đi sát phía sau, tiểu Huân nhi nhìn một chút rồi
cũng theo sau. Vừa ra khỏi đại sảnh Tiêu Viêm đã bước lên trước “tam ca, người
đưa Huân nhi đi dạo đi, ta phải tu luyện đây” nói rồi chạy như bay, biến mất ở
sau tường làm Tiêu Vân chỉ kịp than một tiếng ‘tu luyện cuồng nhân a’ sau đó
nhớ tới cái gì lại nghĩ ‘cố lên a, đệ đệ tiện nghi, không nên để ca ăn hiếp
quá khó coi nha’

Quay sang tiểu Huân nhi còn đang đợi Tiêu Vân tâm lý xoắn xít, đây là tiểu hồ
ly a, chưa kể một tên đấu hoàng rình coi cuồng đang núp ở đâu đó nữa, phiền
phức a.

“khụ …khụ”

A, Tiêu Vân giờ mới nhớ tới hồi nhỏ cơ thể tiểu Huân nhi không tốt a, nên mới
có việc Tiêu Viêm dùng đấu khí dưỡng thân thể nha.

“hay vẫn là đưa ngươi về phòng đi, lúc khác dẫn ngươi đi thăm Tiêu gia sau”
nói rồi phân phó thị nữ dẫn Huân nhi về phòng, còn như ga lăng gì đó mà, xin
lỗi nha kiếp trước fa nên nên không có kinh nghiệm.

[ngươi sẽ không định dùng bạo lực đi ?] đúng lúc này giọng nói mang theo nghi
vấn và hứng thú nồng đậm của Mio của Mio truyền đến làm Tiêu Vân té ngã, ở
phía sau Huân nhi mang theo nghi vấn nhìn lại, cho dù có da mặt đẳn cấp vạn lý
trường thành cũng phải hổng một lỗ

[con em ngươi, làm ơn đừng tự nhoi ra như vậy nha] Tiêu vân u oán nói với Mio
trong đầu

[…]

……………………………

Trong phòng Huân nhi, sau khi đuổi thị nữ ra rồi, Huân nhi mới gọi nhẹ “cô cô”

Một bóng người mặt đồ trắng đột ngột xuất hiện trong phòng, “tên kia là người
thường sao ?”

“ừm, không thấy đấu khí ba động, trừ khi hắn là đấu thánh, bằng không….”

………………………………..

Đêm, nguyệt hắc phong cao, thích hợp giết người, ăn trộm. Đùa thôi. Trong
phòng Tiêu Chiến, lúc này Tiêu Viêm cũng ở.

“đi đi, Viêm nhi, nhớ phải cẩn thận”

“vâng, phụ thân”

Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm, Tiêu Chiến thở dài “aiz, nếu Vân nhi chịu tu luyện
thì chuyên này giao cho nó hay hơn.” Than xong lắc đầu đi ngủ.

…………………………………

Trong phòng tiểu Huân nhi

“tiểu thư, trưởng lão, Tiêu gia tứ thiếu gia đến, có cần phải…” nói tới đây
trong mắt lóe ra một đạo hàn mang

“không cần thiết, nên nhớ ta đến đây là có nhiệm vụ” tiểu Huân nhi lúc này đã
mất đi cái ngây thơ lúc sáng, còn lại chỉ là vẻ nghiêm nghị. Nói rồi nằm trên
giương giả ngủ.

“chi….két” một bóng đen xuất hiện ngay tại cửa

“cánh cửa này sao ồn vậy ?” bóng đen bước về phía giường tiểu Huân nhi vương
ra một cánh tay tà ác. Lúc sắp chạm vào cơ thể băng thanh ngọc khiết thì bàn
tay dừng lại, trên giường tiểu Huân nhi cũng mở mắt ra, trong đôi mắt hàn mang
chợt lóe.

……………………………..

Cùng lúc đó, trong phòng Tiêu Vân, Tiêu Vân đang nằm trên giường nhìn như đang
ngủ nhưng thật ra đang giao lưu với Mio trong tinh thần

[Mio, ta quyết định, làm theo ngươi nói]

[Há, tức là ngươi sắp dùng sức mạnh, uy uy, mới 5 tuổi a, có dùng được không
thế, có cần mua kim cương bất hoại thần thương hay xuân dược gì không?] Tiêu
Vân lảo đảo

[Xin nhờ, ta nói là chuyện khác, ngươi có thể đừng đen tối như vậy không?]

[Thiết, không thú vị gia hỏa, thế là chuyện gì nói nhanh đi, ta phải đi ngủ,
thiếu ngủ là kẻ thù của nữ nhân]

[Biết rồi, việc đổi công pháp và đấu kỹ lấy công pháp mà ngươi nói]

[Quyết định sao?]

[Ừ, quyết định]

[Ngươi tự xem đi, có gì không hiểu, đừng hỏi]

‘Ta có phải hay không sai lầm a…’ nói rồi Tiêu Vân tập trung vào trong công
pháp.

Bản nguyên quyết: không thuộc tính, không đẳng cấp, khám phá bản nguyên thế
giới, hiểu được càng nhiều, thực lực càng mạnh. Có thể hấp thụ mọi dạng thiên
địa linh khí bao gồm dược thảo, độc thảo, dị hỏa, đấu khí(có thể hấp thu từ
chiêu thức của kẻ đich, cũng có thể trực tiếp hấp thu từ kẻ địch, chức năng
giống bắc minh thần công.)

Lại nhìn thoáng qua cột nhiệm vụ, chỉ có một nhiệm vụ thôi nhưng lại làm Tiêu
Vân nhức đầu, thu hồi tâm thần, lắc đầu, Tiêu Vân thoát ra khỏi hệ thống.

Chỉ thấy trên bảng nhiệm vụ “chung cực nhiệm vụ: đạt lv 100, thưởng cho: quyền
điều hành vị diện”


Con Đường Vô Tận - Chương #2