Hỏi Cưới


Người đăng: nguyenhanphong

"B...bà nội..."

"Chúng tôi đồng ý! Vậy khi nào có thể đưa Tiểu Tiểu đến đây ?"

Cảnh Phong nhìn người phụ nữ đang kéo tay người đàn ông trước mặt, ông ấy hạ
dao xuống bàn, ánh mắt có chút hồ hởi nhìn bà nội của anh. Quản gia đem va li
tiền đặt lên bàn, cung kính cúi đầu chào hai người.

Sau khi đếm xong tiền, mặc kệ cho mẹ Tiểu Tiểu khó xử khuyên giải, bố của cô
ấy vẫn nhất định kéo bà ấy về, sau đó còn thân thiện vỗ vai anh.

"Con rể, đúng là con rể quý!"

"..."


"Bà nội, bà bảo cháu lấy cái cô ngốc đó sao ?"

" Là cháu khiến người ta thành như vậy. Để gia đình người ta làm loạn tới tận
cửa, cháu còn không chịu trách nhiệm sao !"

"Chỉ là tai nạn khiến cô ta rơi xuống nước thôi mà ? Đền bù chi phiếu là được
rồi. Bà nội, bà định khiến đời trai của cháu bị hủy hoại sao ? Thần trí của cô
ta còn không bằng đứa trẻ lớp 3 đó !!"

"Vậy cháu làm bố của Tiểu Tiểu đi !"

"..."

Cảnh Phong toát mồ hôi, anh lẽo đẽo theo bà nội vào trong phòng sách, bày ra
bộ mặt vô cùng đáng thương.

"Bà nội, cháu biết sai rồi... Bà nội, sau này cháu sẽ không đến hộp đêm, sẽ
làm việc chăm chỉ, không vướng vào mấy vụ lùm xùm trên báo, sẽ không qua đêm ở
bên ngoài, không đua xe, không coi thường người khác, sẽ càng không vung tiền
như rác nữa... Bà nội, cháu xin bà, cho cháu một con đường sống. Cháu không
thể lấy một cô gái mình chưa từng tiếp xúc qua, lại còn là một đứa bị thần
kinh như vậy..."

Mè nheo đến nửa ngày, chỉ thấy bà nội rút điện thoại gọi cho trợ lí sắp xếp
lịch chụp ảnh cưới, tổ chức hôn lễ, họp mặt truyền thông, còn có:

"Ngày mai tới nói chuyện với Tiểu Tiểu đi!"

"..."


Cảnh Phong anh sắp bị bức đến điên rồi.

Anh cảm thấy bản thân giống như nữ chính trong phim truyền hình cẩu huyết vậy,
bị ép cưới, bị dồn vào bước đường cùng, chết không dám mà cưới thì không
thể...

Nửa đêm, anh lái xe tới quán bar, không có những người phụ nữ ăn mặc quyến rũ
bên cạnh, chỉ có Mộ Thành, và la liệt rượu trên bàn thủy tinh.

"Lấy, lấy vợ ư ?! Cậu sao ?"

"Đi chết, chứ không phải lấy vợ..."

Mộ Thành ôm bụng lăn ra sofa cười như điên như dại. Anh càng nhìn Cảnh Phong
tức giận uống rượu, bản thân càng không thể nín cười.

"Vợ của cậu còn bị ngốc sao ?"

"Không chỉ ngốc, còn chẳng thể làm ăn gì được "

Mộ Thành nhấp một ngụm rượu, nghe anh nói vậy lại mỉm cười vô cùng nham hiểm,
anh nhằm đĩa cherry đỏ đưa tay tới, ngắt một quả rồi bỏ vào miệng:

"An tâm đi Cảnh thiếu, người ngốc vẫn có thể làm ăn được mà... Hahaha"

"...Cậu mau cút cho tôi !"


Cảnh Phong mặc âu phục màu đen, anh chán nản dựa đầu vào ghế, thấy bà nội bước
vào trong xe, anh càng làm ra bộ mặt chán đời.

Bà nội có vẻ rất quyết tâm, chẳng hiểu anh đã làm chuyện gì kinh thiên động
địa đến mức nào, để bà rước cho mình một người vợ ngốc ?

Aizzz, càng nghĩ càng chán muốn chết.

"Tiểu Tiểu rất đáng yêu..."

"Con mặc kệ!"

"Tiểu Tiểu cũng rất đáng thương, từ năm học đại học đều tự mình kiếm tiền nuôi
gia đình, gom tiền giúp mẹ mở quán ăn. Sau vụ tai nạn ấy, Tiểu Tiểu trở thành
một đứa trẻ ngốc, suốt ngày chỉ biết ôm gấu bông ngồi trên giường. Cháu đã
khiến cho cô ấy trở thành như vậy, Cảnh gia chúng ta phải chịu trách nhiệm đến
nơi đến chốn, cháu hiểu không ?"

"..."


Xe dừng lại trước tiệm ăn lụp xụp khá đông khách, Cảnh Phong ngồi trên xe ô
tô, anh quay đầu nhìn ra cửa kính, ánh mắt có chút ngưng đọng chăm chú nhìn
theo dáng người nhỏ bé đang chạy loạn trong quán.

"Em gái, thêm hai suất mì"

"Dạ!"

"Tiểu Tiểu, để mẹ bê cho, con lại đó ngồi đi"

Sở Tiểu Tiểu mặc một bộ váy mới màu trắng, mái tóc hạt dẻ buông xõa che đi
dáng lưng thon gọn.

Thấy bà nội của anh, cô vui vẻ cầm tay một con gấu chạy lại ôm chầm lấy bà,
cực kì vui vẻ:

"Bà ơi, bà đến thăm Tiểu Tiểu sao? Hôm qua Tiểu Tiểu đã ăn hết hai túi bánh
gấu rồi đó!"

Cảnh Phong: "..."

Đúng là cái đồ ham ăn! Đã ngốc còn ham ăn đến vậy !

Anh tiến tới gần Tiểu Tiểu, nhìn dáng người nhỏ nhắn ấy, phút chốc trong anh
lại có cảm giác muốn đưa tay lên vuốt mái tóc mềm của cô...

"Tiểu Tiểu, chào em!"

Sở Tiểu Tiểu từ trong lòng bà nội anh ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn anh,
sau đó hơi nhút nhát lùi về phía sau bà nội. Cảnh Phong đưa tay vào túi quần,
cầm lấy chiếc kẹo mút khi nãy trên xe được bà nội đưa cho, đem ra dụ dỗ Tiểu
Tiểu:

"Cho em"

"...Cho, cho Tiểu Tiểu sao?"

"Lại đây, ngoan"

Bà nội mỉm cười nhìn Cảnh Phong, chưa bao giờ bà thấy anh dịu dàng với một cô
gái đến vậy, trong lòng có chút vui vẻ, liền kéo tay cô đến trước mặt của Cảnh
Phong.

"Tiểu Tiểu chào anh!"

"..."

Nghe giọng nói của cô, Cảnh Phong bỗng cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào.
Anh cố tình tỏ ra dịu dàng với con ngốc này, không ngờ một đứa con gái 23 tuổi
lại có dáng điệu giống như một đứa trẻ con đến vậy.

Vậy thì xem ra không phải là giả vờ bị ngốc rồi...


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #3