Bà Nội Đại Nhân


Người đăng: nguyenhanphong

"Qua quá trình kiểm tra, chúng tôi phát hiện phần đầu của Sở tiểu thư bị va
đập, nhận thức và hành động của cô ấy sau này sẽ không giống như trước nữa.
Cũng may chưa đến mức mất trí nhớ, chỉ là hệ thần kinh...có vấn đề. Vấn đề thế
nào chỉ nhờ gia đình theo dõi, đợi một thời gian nữa để Sở tiểu thư tiếp nhận
quen thuộc mọi hoạt động xung quanh, tự khắc não bộ sẽ trờ về bình thường.
Chúng tôi rất tiếc..."

"A... Tiểu Tiểu của mẹ..."

Mẹ của Sở Tiểu Tiểu rơi nước mắt nhìn cô ôm chặt con gấu bông, nhẹ nhàng tiến
lại giường bệnh ôm chầm lấy cô.

Cả nhà rơi vào tình trạng khó khăn, không ngờ bây giờ con gái của bà thần kinh
cũng không ổn định, trở thành một đứa trẻ con, sau này nó biết sống sao đây ?

Chẳng lẽ cuộc đời Tiểu Tiểu nhà bà sẽ phải như vậy suốt đời, ngây ngô ngốc
nghếch như vậy sao ?

"Ô ô, mẹ đừng khóc..."

"Tiểu Tiểu của mẹ, chúng ta phải làm sao đây..."


Cảnh Phong ngồi trong phòng VIP của hộp đêm, tiếng nhạc ầm ĩ bên tai, anh vẫn
bình thản tựa đầu vào sau ghế sofa, một bên tay ôm người đẹp, tay kia lại
thong thả nhấp một ngụm voska

"Cảnh thiếu, người ta rất nhớ anh..."

"Nhớ đến mức nào ?"

"Ưm, nhớ, ngày đêm đều rất nhớ. Nhưng mà Cảnh thiếu có nhớ tới người ta đâu,
anh chỉ biết vui đùa với những nữ nhân khác thôi nha~"

Cảnh Phong cười cợt nhấp thêm một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu lên bàn, ngón
tay mân mê cằm của người đẹp, mạnh mẽ bóp miệng, hơi có khoảng cách đổ rượu
vào miệng của cô ta.

"Vậy đêm nay sẽ chơi với em, có được không ?"


Sáng sớm đã bị tiếng nhạc chuông điện thoại ầm ĩ trên bàn đánh thức, Cảnh
Phong có chút bực bội, anh đưa tay khẽ vuốt ngược mái tóc mềm, mặc kệ nữ nhân
bên cạnh mình, bước chân lại gần bàn đèn ngủ.

Trên màn hình chỉ cần hiển thị bốn chữ: Nãi Nãi Đại Nhân cũng đủ khiến Cảnh
Phong tỉnh ngủ. Anh vội vàng mặc áo ngủ chạy ra ngoài hiên khách sạn.

"Người đẹp, sáng sớm đã gọi cho con rồi sao ? Đêm qua con ngủ ở nhà Mộ Thành,
chưa gì mà bà nội đã nhớ con đến vậy rồi ư?"

"Trở về nhà đi, đem quyền quản lí công ty giao lại cho thư kí Lâm, tất cả thẻ
ngân hàng của con đã bị đóng băng. Sáng nay bà nội đã cho người đem xe của con
mang đi bảo trì, bà cũng đặc biệt ưu ái trả tiền phòng hộ con rồi, nếu như
trong túi của con có tiền mặt, trong vòng 15 phút phải có mặt tại nhà cho bà!
Nghịch tử !!!"

"..."


Trở về nhà đã thấy mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện, Cảnh Phong chỉnh
lại áo sơ mi, vội vàng bước vào trong nhà.

Ầu, mang theo người đến nói chuyện là được rồi, đây, đây vì sao còn có thêm
vài con dao mổ lợn để trên bàn nữa vậy !

Cảnh Phong cảm thấy sau gáy bỗng nhiên có chút lạnh...

"Haha, con về rồi..."

Bà nội không nhìn anh, tiếp tục uống nước trà, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh:

"Mau chào hỏi ba mẹ vợ tương lai của con đi"

"..."

Đùa! Đùa ! Đùa !!!

Chắc do hôm qua uống hơi qua chén, cho nên bây giờ anh mới nghe nhầm có đúng
không ?

Chắc chắn là nghe nhầm lời nói của bà nội rồi a.

Đời nào tự nhiên thêm vào đây hai người là bố mẹ vợ tương lai của anh được?

Cảnh Phong chưa kịp mở miệng, người đàn ông kia đã vơ một con dao lớn chĩa mũi
dao về phía anh:

"Thằng nhãi ranh! Con gái tao bị mày đâm xe phải nằm viện, mày cũng không thèm
vác mặt tới thăm hỏi một câu ! Vụ tai nạn xe hôm ấy đã khiến con gái tao đầu
óc có vấn đề. Bây giờ tao đến đòi công đạo !"

"Cháu... Chuyện đó, vậy chú muốn bao nhiên tiền ? Cảnh gia nhất định sẽ chịu
trách nhiệm, cháu vô cùng xin lỗi về vụ tai nạn ấy, tiền chữa trị, cháu xin
gánh chịu: 50 vạn !"

Nghe tới tiền bạc, bố của Tiểu Tiểu có vẻ lưỡng lự, tay cầm dao có chút lung
lay.

50 vạn !!!

Đủ để cho ông tha hồ mà uống rượu cả đời, còn có thể cho mẹ của Sở tiền sửa
chữa lại quán ăn!

"5, 50 vạn ?"

Cảnh Phong cong khóe miệng, anh thong thả ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn thẳng
phía bà nội:

"Không chỉ 50 vạn, tiền chữa trị của con gái chú, Cảnh gia nhất định sẽ chi
trả đầy đủ!"

"Tiền viện phí tôi đã trả đầy đủ. Tôi muốn để Tiểu Tiểu làm cháu dâu của tôi,
70 vạn sẽ do đích thân tôi đưa cho gia đình xoay sở việc làm ăn. Sau này,
chúng tôi nhất định chiếc cố Tiểu Tiểu, mọi người thấy thế nào ?"

"..."


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #2