Chung Nhà


Người đăng: nguyenhanphong

Mẹ của Tiểu Tiểu dọn quán rồi đưa hai người vào trong nhà, trên bàn la liệt
rất nhiều chai, mùi rượu nồng nặc khiến Cảnh Phong cảm thấy khó chịu.

"Để Tiểu Tiểu mang đi cho!"

Hử ? Biết thế là tốt.

Cảnh Phong liếc cô, sau đó ngồi xuống ghế, vắt chân chéo nhau, tư thế vô cùng
thoải mái. Thế nhưng bà nội nào có để im, bà cầm gậy gõ xuống chân anh, rồi
còn bắt anh đem vứt phụ Tiểu Tiểu.

"Tiểu Tiểu, để anh làm cho "

Cảnh Phong đem chai quẳng vào trong thùng, ngang qua phòng ngủ còn thấy ba
Tiểu Tiểu đang say ngất ngư trên giường.

Nghĩ cũng thương cô ấy, bị bệnh, mẹ phải phụ quán, còn bố thì suốt ngày rượu
bia như thế này...

"Tiểu Tiểu, từ hôm nay đến nhà bà ở có được không ?"

"Tiểu Tiểu muốn ở với mẹ, muốn phụ quán với mẹ..."

Cảnh Phong thấy vậy vội vàng lao tới phụ họa thêm:

"Đúng đó bà nội, để Tiểu Tiểu ở lại đây phụ mẹ đi. Biết đâu vài tháng cô ấy
lại có thể bình thường trở lại thì sao ? Á, bà nội, đừng đánh cháu!"

Cảnh Phong bị bà nội đuổi khỏi phòng khách, anh đứng bên ngoài, bực bội nhìn
con bé ngốc kia được bà nội nịnh nọt. Chỉ thấy cô ấy liếc nhìn mẹ vài lần, sau
đó gật gật đầu mấy cái...

"Phong Phong, lại đây!"

Cảnh Phong bước vào phòng khách, thấy mẹ của Tiểu Tiểu đem túi đồ đến cho cô,
anh liền lạnh người.

Đến, đến nhà anh thật sao ?

Đùa anh à! Ở chung với con ngốc này ???

Bà nội đang cùng mẹ Tiểu Tiểu nói chuyện, bố của cô từ trong phòng cũng đi ra
ngoài. Thấy túi đồ của Tiểu Tiểu để trên bàn, ông liền vô cùng vui mừng tiến
lại gần:

"Tiểu Tiểu, sau này đến nhà con rể nhất định phải nghe lời cậu ấy có biết chưa
? Có như vậy mày mới có cơm ăn, hiểu chứ ? Sau này có về thăm, nhớ mang cho bố
chút quà là được rồi hahaha"

"..."


Khóc với chả lóc ! Khóc như vậy thì ở nhà luôn đi!

Cảnh Phong bực bội ngồi trong xe, bên ngoài, Tiểu Tiểu đang được mẹ dặn dò,
còn cô ấy thì cứ ôm một con gấu khóc ngon lành.

"Bà nội, để cho cô ấy ở lại đây đi..."

"Sao hả! Bà đã bảo cháu thế nào ? Cháu muốn bị tước quyền quản lí công ty có
phải không ? "

Cảnh Phong nín nhịn nhìn Tiểu Tiểu bước lên xe, sau đó cô ngồi bên cạnh anh,
vẫn còn ôm chặt gấu bông khóc nức nở. Cảnh Phong cười cười với bà nội, sau đó
anh rút khăn tay trong túi áo, lau nước mắt cho Tiểu Tiểu:

"Chỉ là cháu thấy cô ấy khóc như vậy rất đáng thương, cháu rất đau lòng..."

Bà nội mỉa mai anh, đồ đào hoa công tử như anh chỉ được cái miệng.

Cảnh Phong: "..."

Haizz, đúng là chỉ có bà nội hiểu nhất con sói này.


Khi bước xuống xe, Tiểu Tiểu có vẻ rất lạ lẫm, lại có vẻ rụt rè. Bà nội thấy
vậy liền vẫy tay gọi người làm, sau đó đưa cho cô một túi kẹo dẻo đầy màu sắc.

"Tiểu Tiểu, sau này con sẽ ở đây. Bà nội nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con."

Sau đó bà nội quay qua người làm, dặn dò một số thứ rồi sai người đem đồ của
cô lên lầu 2:

"Tiểu Tiểu, bây giờ còn chưa quen, con cứ ở lại đây cùng bà nội. Phòng ngủ của
con sẽ là chung phòng với Phong Phong nhé. Tới đây, bà nội cho con xem cái
này"

Cảnh Phong ôm ngực, sau đó co quắp trên ghế khiến quản gia vô cùng lo lắng,
vội vàng chạy tới dìu anh dậy:

"Thiếu, thiếu gia, cậu sao vậy ? Cậu đau tim sao? Thiếu gia, hay để tôi đưa
cậu tới bệnh viện được không ?"

Cảnh Phong ôm tim nhìn Sở Tiểu Tiểu nhảy cẫng lên khi thấy căn phòng toàn bánh
kẹo và quần áo của riêng cô, áo sơ mi bị anh bóp đến nhăn nhúm lại một chỗ.

"Không... Cứ để cháu chết chết đi, để cháu chết một lúc đi"

Quản gia: "..."


"Tiểu Tiểu, con ăn nhiều một chút. Đùi gà này cho con"

"Ưm, cảm ơn bà nội"

Cảnh Phong ăn không nổi, anh chỉ gắp một miếng nấm rồi buông đũa. Căn nhà này
tự nhiên có thêm một người, lại còn là một đứa trẻ con anh cực kì không thuận
mắt, đương nhiên ăn không thể vào miệng!

Aaaa, độc chết cô, độc chết cô, đùi gà độc chết con ngốc đó đi!!!!

Sở Tiểu Tiểu định cắn một miếng, sau đó bỗng nhiên cô ngẩng đầu, bắt gặp Cảnh
Phong đang nhìn mình chằm chằm, Tiểu Tiểu liền ngậm miệng lại, nở nụ cười rất
tươi, sau đó đặt đùi gà vào bát của anh.

"Phong Phong mau ăn đi a. Đùi gà rất ngon. Tiểu Tiểu cho Phong Phong nè"

Cảnh Phong bực bội dùng đũa muốn gắp ra ngoài, liền bị bà nội phía đối diện
đập đũa xuống bát đe dọa.

Nga, đùi gà có độc...

Vừa rồi chính anh nguyền rủa đùi gà có độc đó...

Cảnh Phong giận run người, anh chậm chạp cắn một miếng đùi gà. Sở Tiểu Tiểu
bên cạnh anh ngắm nhìn anh ăn, sau đó còn thân thiện mỉm cười với Cảnh Phong.

Bình tĩnh nào, người ta nói nam nhi đại trương phu cho dù thế nào cũng không
được khóc...

Aizzz, Cảnh Phong anh đây bây giờ thực sự khóc không ra nước mắt nữa rồi...


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #4