Chương III: Phía sau bản án tình yêu



Chương III: Phía sau bản án tình yêu



1.



1.


Những cơn mưa cuối thu cứ theo nhau kéo đến. Mưa dầm dề lê thê. Mưa càng khiến cõi lòng con người thêm day dứt. Minh Quân cảm nhận sâu hơn nỗi cô đơn trống trải trong lòng mình.



Những ngày gần đây hắn đã tham gia vào một lĩnh vực nghệ thuật khác. Hắn đang viết những ca khúc nói về tình yêu. Âm nhạc hay nghệ thuật nói chung là cứu cánh của hắn lúc này. Nhưng có thật như vậy không? Hay tất cả chỉ là tạm thời. Khi viết xong những tác phẩm hắn lại trở về con người quen thuộc, trầm cảm, buồn phiền mà không hiểu vì đâu. Đôi lúc hắn nghĩ: “Chẳng lẽ âm nhạc cũng giống như tình yêu vậy sao? Quá mong manh và dễ thay đổi tâm trạng của con người”. Minh Quân cũng lựa chọn cách yêu thương, hắn nhận thấy một chân lý mà với hắn lúc đó là đúng. Hắn muốn dành cho tất cả phụ nữ sự ưu ái và tình yêu cao cả. Nâng niu chiều chuộng, ngọt ngào lãng mạn, chăm sóc bảo vệ và cả sự hy sinh độ lượng nữa. Thế là hắn thử sống và làm điều đó. Và kết quả nhận được làm hắn phải đặt lại vấn đề cơ bản. Cứ mỗi lần hắn ra sức yêu thương thì hắn lại nhận về sự thờ ơ, lạnh nhạt; cứ tình yêu và sự quan tâm càng nhiều chừng nào thì hắn càng nhận được sự đối xử trái chiều chừng đó. Con người quá phức tạp, và hắn thấy rằng những chân lý những triết lý chỉ có giá trị với từng cá nhân riêng biệt trong những hoàn cảnh riêng biệt. Chim bay ở trên trời, cá lội ở dưới nước. Trong chuyện đời và chuyện tình cảm cũng thế. Có người quan tâm, yêu thương thì được đáp trả, còn có người càng quan tâm thể hiện chừng nào thì càng tự làm mình ngu ngốc chừng đó. Lúc này những câu nói của các bậc thánh hiền chắc có công hiệu. Nào là “Hãy yêu thương người dù người không yêu ta”, rồi nữa là “nền nã hơn kiêu kỳ”, rồi “cuộc sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”… Những lời dạy này không ai nói là nó đúng và sai, chỉ có thực tế trải nghiệm của chính chúng ta mới cho thấy nó đúng hay sai. Với hắn thì đã rõ. Cô độc, lạnh lùng và bất cần. Sống như vậy hắn cảm thấy thỏa mãn hơn, ít ra là cái tôi nhạy cảm của hắn không bị bắt chẹt, bị đánh đập.



Nói về quán Danh Nhân, đã có thêm nhiều thay đổi mới. Chú đã đồng ý với ý tưởng của Minh Quân, thiết kế lại không gian bao gồm chia khoảng phong cách để trình bày tranh ảnh, thêm nữa là làm lại trần nhà với nhiều điểm nhấn khác nhau nhưng lý thú. Có một số thứ phi nghệ thuật sẽ bị loại bỏ và thay thế dần dần. Trước nhà, chú đã cho đặt một hệ thống đèn led để chạy chữ thư pháp, kích thích thị giác người qua đường. Chú còn cho làm thêm hai công trình mini, một sân bóng đá với các cầu thủ, một võ đài đô vật Mỹ. Thư pháp và tranh gần đây được viết nhiều trên gỗ, với một ý tưởng cũng khá độc đáo. Đó là vẽ tranh về Đà Lạt, viết thơ cũng về Đà Lạt lên đó, mục đích là để trưng bày và quảng bá hình ảnh văn hóa của Đà Lạt. Nói chung, quán sẽ thay đổi nhiều nếu với cứ đà này.



Vậy đó! Thứ gì trên đời cũng thay đổi cả. Nói gì con người, con người cũng thay đổi, thậm chí còn nhanh hơn cả sự vật. Mới yêu đó rồi xa đó, mới cười nói vui vẻ đây thì lại về với cô đơn thầm lặng. Những ngày mưa để xóa đi những ngày nắng đẹp.



Thời gian gần đây Tâm có đến quán nhiều hơn trước. Tâm thường đến vào buổi chiều, đây là thời gian thích hợp, vì Tâm học chính vào buổi sáng, những buổi chiều chủ yếu dành cho việc học thêm, nên có thể rủ bạn bè nghỉ học vài buổi đến quán chơi. Có bữa thì Tâm đến với Mây, có khi lại đi với những người bạn học chung lớp. Khi nào cũng vậy! Tâm vẫn lanh lợi, nhanh nhẹn hơn những người bạn cùng lứa. Dáng Tâm nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn đậm chất nữ tính. Có lẽ Tâm không bao giờ ý thức được sự hồn nhiên của mình. Cái chất sẽ mất đi khi Tâm lớn hơn nữa. Khi cuộc đời bắt đầu đặt những ngón tay thô bạo của nó lên người nàng, khi đồng tiền và tham vọng nhúng những xúc tu của chúng vào tâm hồn con người. Tâm sẽ nhớ cái thời đã xa? Có thể lắm! Nhưng nỗi nhớ đâu cứu vãn được quá khứ. Rồi có một ngày Tâm nhận ra được tình yêu. Tâm sẽ thay đổi. Sẽ thay đổi trong sự vui thích hay chán nản của Minh Quân? Có rất nhiều người muốn người yêu thay đổi, họ cho rằng như vậy mới phù hợp, mới đáng gọi là yêu. Yêu là phải thay đổi vì hạnh phúc của nhau. Oái ăm thay! Họ quên một điều rằng tình yêu có lúc khởi sinh từ những điều tồi tệ. Khi bạn thay đổi chính mình cũng là lúc tình yêu rời xa bạn. Vì vậy mà Minh Quân rất sợ, sợ một ngày Tâm sẽ thay đổi, Tâm sẽ thùy mị hơn, sâu sắc hơn, hiền thục hơn, ăn nói tế nhị hơn và cũng… tất nhiên rồi… sẽ nhàm chán hơn.



Về phần Mây, Mây đã lựa chọn con đường dù cho đó có bao chông gai. Bất kỳ ai đã yêu đều có lý do để bất chấp đúng sai. Vì tình yêu làm gì có đúng sai, làm gì có như vậy. Mẫn là một điển hình cho tính cách sĩ diện, tự tôn đến mức Mẫn chỉ yêu bản thân mình mà không hề nhận ra điều đó. Mẫn làm từ thiện hay làm bất cứ việc gì nhân bản tốt đẹp cũng chỉ góp phần xây dựng cái tôi và hình ảnh cho riêng mình, nhưng ngay như Mẫn cũng không biết được chính mình đang dối gạt mình. Mẫn không biết cách yêu! Không hiểu về tình yêu. Và có thể không bao giờ hiểu. Nhưng trong tình yêu có những thứ ngược ngạo. Tình yêu ngụy trang trên những xác người, trên những thân cây cằn cỗi, trên những mắt cáo và những chiếc răng nanh. Người ta lao vào tình yêu như con thiêu thân, kẻ yêu thật và kẻ yêu giả đến với nhau bởi những thứ phù phiếm, bởi mộng tưởng. Tình yêu giữa Minh Quân và Tâm, giữa Mây và Mẫn, giữa Cảm và Thương, giữa Duy và Ngọc, giữa Hiếu và Thảo… Tất cả bọn họ đều theo đuổi một chiếc bóng. Chiếc bóng do chính mình tạo ra, chính mình nuôi dưỡng.



Minh Quân chợt nhận ra cái gọi là phụng hiến. Bởi mất thời gian theo đuổi những thứ vô định, những cái cụ thể với gai hồng và máu. Minh Quân cảm thấy thấm sâu hơn nỗi cô đơn và tuyệt vọng. Chỉ còn lại nghệ thuật, đưa tình yêu vào nghệ thuật và nuôi dưỡng tình yêu đó lớn lên. Một thứ tình yêu bất tử cùng năm tháng mà không một mối tình dung tục nào có thể so sánh được. Tập hợp tất cả những cái hữu hạn, đổ vỡ, từng đoạn thẳng để ghép lại thành một sợi chỉ hồng nối dài vô tận. Nét hồn nhiên của Tâm hiện hữu trong từng lời ca tiếng nhạc, đôi môi của Tâm không khóa chặt hiện thực nhưng mời gọi một khao khát không gây ra tiếng động. Không ai làm phiền ai, ai cũng được thỏa mãn trong nỗi niềm riêng của mỗi người.



Chiều hôm qua, Tâm có đến. Tâm ngồi ở phòng sau. Hai người đã có khoảng cách với nhau, tuy gần như trước mặt mà xa nhau vời vợi. Minh Quân đã hủy kết bạn với Tâm trên facebook, mỗi lần mở face lên là đập ngay vào mắt hình ảnh Tâm. Tại sao hắn sợ hình ảnh đó đến vậy? Hắn có thể chọn cách ngắm nhìn Tâm nhưng không; càng nhìn Tâm thì càng yêu Tâm. Mà càng yêu Tâm lại càng đau khổ vì Tâm. Tâm càng vô tư chừng nào thì trong tim hắn lại găm vào thêm một cái dằm nhói buốt. Những lời nói của Tâm đăng trên dòng tâm trạng, trên tường những người bạn là hắn buồn, vì quá yêu Tâm mà Minh Quân luôn muốn Tâm đẹp trong mắt hắn. Tâm càng nói chuyện sỗ sàng bao nhiêu đầu óc hắn lại nặng thêm bấy nhiêu. Bởi vì chữ yêu không nằm ở cái tốt và xấu, yêu đã có khởi điểm và khi đã yêu thì dù có tốt hay xấu ta vẫn yêu. Có khi càng xấu ta lại càng yêu hơn bởi cảm xúc trái chiều và quá mạnh mẽ tác động lên ta, khi ta muốn tái tạo và giúp đỡ người bạn đời của mình. Minh Quân rơi vào trạng thái buông bỏ, buông bỏ với tất cả trừ nghệ thuật. Một cách dâng hiến trong thầm lặng. Sự cô độc cũng hay như chính một bản nhạc truyền cảm.



Hắn vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Cuộc nói chuyện giữa Vân và hắn tối nay đã làm thay đổi nhiều suy nghĩ và tình cảm của hắn. Hắn và Vân ít có cơ hội gặp mặt để nói chuyện riêng tư với nhau. Tối nay, Vân đến, trước đó hắn đã nhắn tin với Vân qua facebook mời Vân đến quán chơi với mọi người cho vui. Mấy ngày nay Vân bị bệnh nên không đi đâu được. Hôm nay, thấy trong người khá hơn nên nhận lời đến chơi với mọi người. Vân lúc nào cũng vậy. Xinh đẹp, luôn biết tự làm mới mình. Mỗi lần Vân xuất hiện lại một lần Vân khác lạ, đẹp và rất độc đáo. Nhưng điều quan trọng không phải ở ngoại hình của Vân mà ở tính cách, một tính cách có một không hai trên đời này.



- Sao? Anh có chuyện gì muốn nói với em? – Vân nói, trên môi không quên đem theo nụ cười quyến rũ



Hắn không nói gì, chỉ nhìn Vân mỉm cười. Rượu cứ thế được rót đầy ly. “Ực”, hết ly này lại đến ly khác. Rồi hắn cũng đứng lên xin phép mọi người ra sau nhà, gọi Vân cùng theo để nói chuyện riêng. Vân đứng lên cùng theo hắn ra sau phòng khách, hai người ngồi cạnh nhau. Không đợi hắn mở lời Vân lên tiếng hỏi.



- Sao? Có chuyện gì nói em nghe coi.



- Hôm nay, anh có hai chuyện muốn nhờ em giúp. Em ở ngoài sẽ sáng suốt hơn anh.



- Là chuyện gì vậy anh?



- Anh muốn nhờ em. Bất cứ lúc nào em xuống dưới quán của ba mẹ anh. Em hãy giúp anh động viên, nói tốt về anh trước ba mẹ mình. Anh không muốn ba mẹ anh buồn về anh nhiều. Dạo này anh rất ít gặp họ.



- Nhưng tại sao vậy? Tại sao anh phải làm vậy? Tại sao anh không xuống với ba mẹ mình?



- Họ không muốn gặp mặt anh. Chỉ đơn giản vậy thôi.



- Không phải. Ba mẹ anh thương anh. Không có ba mẹ nào từ bỏ con cái như vậy cả. Sao anh cố chấp vậy?



Vân đưa tay vuốt mái tóc dài bồng bềnh của hắn.



- Anh về cắt tóc đi. Hãy làm cho ba mẹ anh vui. Hứa với em chứ?



- Anh có điều này muốn chia sẻ với em. Chỉ em thôi. Em biết không? Với anh là quá đủ rồi. Tại sao anh phải bạt mạng như vậy? Tại sao hơn nữa năm nay đêm nào anh cũng chìm trong men rượu. Tại sao hả em? Vì anh quá đau, cái đau của lòng người. Thế giới đã quay lưng lại với anh lúc anh đang thoi thóp. Tình yêu đầu tiên của anh đã rời xa anh lúc anh cần nó nhất. Tại sao vậy? Bạn bè cũng bỏ mặt anh lúc anh hoạn nạn. Ha ha ha! Vậy thì tại sao anh phải cần mọi người nghĩ gì về anh. Tại sao anh phải làm hài lòng họ. Không! Anh đã trở nên bất cần từ đó. Anh đã không tàn bạo là vì sao? Vì trong anh còn chút thiện lương đó thôi. Nhưng anh có cần gì nữa kia chứ. Anh đã làm hết sức mình, đã yêu thương con người, đã quan tâm. Nhưng em biết không, kết quả của nó là như quá khứ của anh đã phơi bày ra đó. Anh không cần ai cả, không muốn ai phải quan tâm, họ không cần phải làm vậy, anh thấy như vậy là giả tạo, anh... đủ rồi... chỉ có ba mẹ là thương anh nhất, anh biết chứ. Nhưng đời anh đã vậy rồi. Định mệnh rồi em à! Anh không vượt thoát được. Em nói anh hãy mở lòng. Anh đã làm rồi đó thôi. Anh bất cần. Anh không có lý do gì để làm hài lòng người khác. Em hiểu anh chứ Vân?



- Anh... em hiểu những gì anh đã trải qua... nhưng



- Còn chuyện thứ hai. Anh muốn nói với em về chuyện tình cảm của anh và Tâm. Anh muốn chấm dứt, một phần vì Tâm còn quá trẻ, hai nữa là Tâm đã có bạn trai rồi, quan hệ của anh và Tâm ngày một phức tạp thêm...



- Nhưng anh nghĩ tình cảm của Tâm dành cho anh như thế nào?



- Mơ hồ lắm em à!



Nghe đến đây Vân ngắt lời và nói ngay vào.



- Chấm dứt đi anh. Không kết quả gì đâu, nếu một người con gái đã yêu thương anh họ sẽ không muốn làm anh đau. Như em vậy nè. Khi yêu ai em rất rõ ràng. Em nghĩ Tâm còn trẻ, Tâm và anh suy nghĩ khác nhau nhiều lắm! Dừng lại đi.



- Anh cũng biết điều đó. Anh nửa muốn dừng nửa không muốn. Từ lúc gặp Tâm cho đến nay, anh thay đổi nhiều quá! Lúc trước anh sống mặc kệ mọi thứ, anh bất cần và hình như chẳng biết đến sau này. Cứ vậy mà hay. Tình yêu đã kéo anh trở lại với quỹ đạo. Anh trở thành con người mềm yếu từ lúc nào không hay. Ha ha ha!



- Tình yêu một là đưa con người ta lên cao, hai là đạp con người ta xuống thấp. Em chỉ sợ anh đã chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, tiếp thêm vào sợ anh không chịu được nữa.



Hắn không nói gì. Nhưng hắn hiểu được từ rày trở đi hắn phải sống ra sao. Hắn có gì để mất đâu khởi điểm của hắn đã là con số không. Một con số không trần trụi. Giữa việc lựa chọn có Tâm bên cạnh và mất Tâm mãi mãi có gì khác nhau. Có khác chỉ là bề mặt mà thôi. Về cơ bản tất cả chỉ bắt nguồn từ lòng tham của con người. Con người không bao giờ biết đủ, không bao giờ hài lòng với thực tại cho nên con người mới đau khổ. Cứ nghĩ ở bên Tâm những ngày tháng đầy vui vẻ thích quá đi chứ. Được đàn hát, được vui đùa với nhau, lãng mạn như vậy còn đòi hỏi gì nữa. Sự ích kỉ đã đến lúc nhường chỗ cho lòng vị tha. Hắn phải hiểu một chân lý rằng. Dù Tâm ở bên ai, Tâm đi về đâu, Tâm sẽ xa hắn một ngày nào đó... Có quan trọng lắm không? Không. Hắn đã ghen tuông, đã yêu Tâm bằng chính trái tim của người nghệ sĩ đích thực. Nếu Tâm chọn cách rời xa hắn thì Tâm sẽ mất đi một người yêu tâm tha thiết hơn bất kỳ người đàn ông nào trên đời này; còn nếu với hắn, hắn đã có cho mình một tình yêu đẹp, đã có những tác phẩm nghệ thuật để đời, đã biết yêu và cảm nhận tình yêu sâu sắc. Hắn may mắn hơn ai hết. Thế thì tại sao hắn phải buồn? Tại sao hắn phải tự làm khổ mình. Lý do để tự tìm cái khó thật là ngu xuẩn. Với hắn lúc này đây đơn giản lắm! Hiện tại Tâm là nguồn cảm hứng sáng tạo của hắn và hắn sẽ nuôi dưỡng nguồn cảm hứng đó. Hắn phải học cách buông bỏ những tham vọng níu kéo, chiếm hữu để yêu Tâm một cách trọn vẹn. Không phải ôm Tâm vào lòng, không phải để có được cái hôn của Tâm, có được trái tim Tâm. Nó có phải là một tình yêu đơn phương hay không? Với hắn thì không. Hắn ghét hai chữ đơn phương vì nó hàm ý tiêu cực và nhu nhược. Với hắn là yêu trong sự toàn vẹn, bất tử trong nghệ thuật.



Những tác phẩm văn chương, thơ ca và âm nhạc sẽ ra đời. Hắn chờ Tâm đến. Bất cứ lúc nào Tâm muốn đến. Hắn không chọn cách ràng buộc Tâm. Cẩn đã đúng khi chọn cho mình con đường tận hiến cho lý tưởng thiêng liêng, Cẩn đã đứng trước Chúa để xin Người ban cho ân huệ được hy sinh vì nhân loại. Cẩn sẽ đi một ngày không xa nữa. Ôi! Những cuộc chia ly. Để cho nhau những hồi ức không quên được.



Chúng ta hãy giữ cho nhau những tình cảm thiêng liêng, cao đẹp. Làm hành trình cho chúng ta đi hết cuộc đời này. Tình bạn cao cả, tình yêu lãng mạn và tình thương bao la vô bờ bến với tha nhân.



Minh Quân tự nhủ:



“Ta sẽ thức dậy vào ngày mai. Sẽ nghe tiếng chim hót. Nhìn những cành sim tím trước hiên nhà. Ta sẽ yêu bằng trọn trái tim mình. Không chiếm đoạt, không dành dựt. Yêu và chỉ yêu thôi. Hãy để tình yêu đó mãi trường tồn theo thời gian qua bàn tay của một người nghệ sĩ”.



Những cơn bão đã đi qua trả lại cho thành phố bộ mặt khô ráo, rực rỡ. Một nhóm gồm sáu người, phương tiện đi lại là ba chiếc xe gắn máy. Trong số họ có hai người ở tại địa phương, bốn người còn lại ở Phan Thiết đi ‘phượt’lên Đà Lạt. Hai người địa phương không ai xa lạ, đó là Minh Quân và Duy. Hai cặp còn lại, họ là những đôi tình nhân. Một trong số đó là Bo, cậu chàng sinh năm 93, là em cùng cha khác mẹ của Cẩn. Người bạn gái của Bo tên là Kim, còn hai người kia là Thái và Thùy. Bo có ngoại hình khá giống Cẩn, nhất là ở cái miệng với những chiếc răng khấp khểnh hơi vẩu ra ngoài. Nhưng cậu em này có nước da trắng hơn anh nhiều, lại trẻ trung hồn nhiên và tự tin hòa đồng chứ không già cỗi, lén lút, thích xa lánh mọi người như Cẩn. Những người bạn đi cùng Bo trông ai cũng dễ thương, nhất là hai cô gái.



Bo đã đến quán đêm hôm qua để thăm anh. Họ mang đến một thùng bia 33 cùng bọn anh em Minh Quân tiệc tùng vui vẻ mãi đến 10 h đêm mới về. Trước lạ sau quen, người mới và người cũ đã thân thiết nhau hơn. Nhóm của Bo có lời mời Minh Quân và Duy đi chơi cùng họ vào sáng hôm sau. Minh Quân và Duy cũng nhận lời mời, dù sao thì Bo cũng là em trai của Cẩn, và hơn nữa cậu chàng cư xử rất dễ mến nên không thể từ chối được.



Cả nhóm dừng lại ở một đoạn đường có một con hẻm nhỏ dẫn vào một ngôi nhà đã bỏ hoang từ lâu. Duy lên tiếng nói với mọi người đang theo sau:



- Tới rồi mọi người. Đi vào hết con hẻm này sẽ tới căn nhà ma



Rồi không nói gì nữa, Duy nổ máy chạy thẳng vào bên trong con hẻm, mọi người cứ nối đuôi nhau chạy theo.



Nhắc đến Đà Lạt, có rất nhiều điểm tham quan du lịch. Những điểm tham quan này đã quá nổi tiếng mà không cần phải nhắc đến tên nữa. Trong số đó phải kể đến Ngôi Nhà Ma nằm ở đầu đèo Prenn. Ngôi Nhà Ma thậm chí còn nổi tiếng hơn cả một số điểm du lịch như Thác Hang Cọp, Suối Vàng hay Lung Lũng Tình Yêu. Những câu chuyện ly kì, đầy bí ẩn đã kích thích trí tò mò của du khách hơn những cảnh đẹp thơ mộng.



Nhóm của Minh Quân đã đến nơi. Họ tắt máy, xuống xe nhìn xung quanh với ánh mắt lạ lẫm có chút rụt rè. Lúc này đã về chiều, khí trời se lạnh, mưa lấm chấm vài hạt còn vương trên tóc những cô gái. Quan cảnh âm u, ẩm thấp. Ngôi Nhà Ma nằm trơ ra đó, trông nó hoang tàn như một đống gạch đá, không còn được gọi là một ngôi nhà, một căn biệt thự theo đúng nghĩa nữa. Nó bị phá hoại nhanh quá! Mới đây thôi, còn có lan can bằng sắt, còn có những tay vịn cầu thang mà nay tất cả đã bị tháo bỏ, bị ăn cắp… đến nỗi căn nhà chỉ còn là một cái khung xương trần trụi. Tường nhà chi chít những dòng chữ viết nguệch ngoạc. Những con người đến đây có đủ các thành phần. Từ những kẻ tò mò thích phưu lưu cho đến những kẻ nghiện ngập. Bởi vậy, mà căn nhà bị phá tanh bành. Sàn nhà cứ cách vài mét lại thấy một đám tro tàn, những nhóm đến đây chơi vào buổi đêm đã đốt lửa nhậu nhẹt chơi trò bắt ma. Cửa kín thì không còn cái nào nữa. Căn nhà không gây ra một chút sợ hãi nào cho nhóm Minh Quân, họ nối đuôi nhau, dùng điện thoại làm đèn pin đi khám phá mọi ngõ ngách. Hết tầng một lại lên tầng hai, hết phía trước rồi lại phía sau. Chỉ có một khu vực họ tránh không đến là am thờ có diện tích khá lớn nằm bên cạnh căn nhà, chỉ cách nó chừng hai mươi mét. Am thờ đã bị rào lại, nhìn qua đó có vẻ âm u, tĩnh mịt nên cả nhóm cũng ái ngại. Minh Quân tách riêng ra khỏi nhóm đi qua phía bên hông của ngôi nhà. Hắn đang ở tầng hai, quan sát khám phá mọi thứ. Nhìn qua khung cửa sổ trống hoác, đập vào mắt Minh Quân là một cây ổi lớn trĩu quả. Trên ngọn cây có một con chim lạ đang cất tiếng kêu ai oán, thê lương. Minh Quân cảm thấy ớn lạnh trong người vì tiếng chim đó. Bỗng!



Tiếng gọi lớn của Duy, Thái và Bo phát ra phía sau nhà:



- Anh Minh Quân ơi! Lại đây xem có thứ gì này?



Minh Quân nghe tiếng gọi vội chạy ngay ra phía sau, lúc này hắn đang ở tầng hai. Nhìn xuống thấy mọi người đang xúm quanh một vật gì đó hồng hồng. Hắn nhảy từ tầng hai xuống khiến mọi người giật bắn cả mình. Rồi kêu lên:



- Không được đụng vào đó, tuyệt đối không được đụng vào đó



Mọi người đều giật lùi lại sợ sệt. Lúc này Minh Quân mới xuống giọng:



- Hãy dùng một cành cây kiểm tra trước xem sao rồi hãy mở



Lúc này Minh Quân đã nhìn rõ hơn cái vật màu hồng đó. Đó là một chiếc túi xách đựng đồ có dây thắt chụm, chiếc túi tỏa ra một mùi hương nồng nàn mà đứng cách xa vài mét còn ngửi được. Không thắng được óc tò mò. Duy bạo dạng hơn mở cái túi ra xem.



Mọi người lại kinh ngạc. Đầu tiên lôi ra từ cái túi một quyển sách có nhan đề ”Mật Ngữ Mười Hai Chòm Sao”, quyển sách đã nhàu nát. Tiếp đến là những vật dụng cá nhân dành cho phái nữ gồm có gương, lượt, son môi và cả băng vệ sinh. Trong túi xách còn có đủ loại giấy tờ gồm chứng minh thư, bệnh án, ví tiền với những đồng xu và đồng đô la. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.



- Thôi chết! Có khi nào đã có một vụ án mạng xảy ra ở đây



Họ quay đầu nhìn về phía ngọn đồi âm u phía sau lưng, mặc cho trí tưởng tượng tha hồ thêu dệt đủ thứ chuyện.



- Hay là mình tìm xem có địa chỉ liên lạc không?



Duy lục tìm hết mọi thứ có thể, cuối cùng cũng tìm ra số điện thoại của chủ nhân chiếc túi. Từ giấy chứng minh được biết chủ nhân của nó là một cô gái có tên Phượng Thư, quê gốc ở tận Thái Nguyên. Lục tìm trong bệnh án thì tìm được số điện thoại. Ngay khi vừa tìm thấy số, Duy liền bấm máy gọi, ban đầu chuông đổ nhưng không ai bắt máy. Mọi người lắng nghe xem có tiếng chuông điện thoại đổ quanh đây không? Nhưng không thấy gì. Duy gọi lại lần hai. Lần này có người nghe máy. Đó là giọng nói của một cô gái.



- Alo. Cho hỏi có phải là Phượng Thư không ạ? Mình có tìm được túi xách của bạn… À…à… Bạn đứng đó đi, mình chạy lên bây giờ… rồi rồi…



Những cặp mắt tò mò hướng vào Duy. Kim lên tiếng:



- Họ nói sao vậy anh Duy?



- À… Thì ra họ vừa đến đây tham quan, bỏ quên túi xách thôi mà. Họ đang chờ mình ở bùng binh nước chỗ trung tâm thành phố để xin lại.



- Vậy mà làm sợ chết đi được.



Mọi người cười ồ lên. Họ theo Minh Quân ra lại nhà trước. Đã đến lúc phải trở về trả túi xách cho chủ nhân của nó, sau đó dùng bữa chiều để Bo và mọi người về lại Phan Thiết. Chiều nay, chú sẽ đãi mọi người món gà xé xào hành tây.



Rời khỏi ngôi nhà ma, nhóm Minh Quân tức tốc chạy về khu trung tâm thành phố. Theo như những gì được nói qua điện thoại, Phượng Thư sẽ đợi mọi người ở phía Cầu Ông Đạo để nhận lại chiếc túi xách. Mưa bay lất phất kéo theo cái tiết trời se lạnh có cảm giác như đang ở giữa mùa đông vậy!



Họ chạy vòng qua bùng binh nước lớn, phía bên kia đường có một nhóm người đang vẫy tay ra hiệu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là nhóm của Phượng Thư. Duy cho xe chạy sát lại lấy chiếc túi xách ra đưa ra. Một anh chàng đem lại ấn tượng hư đốn, xấu xa đứng ra đại diện nhận lại chiếc túi xách. Anh chàng có ngoại hình xấu xí và không gây được thiện cảm cho bất kỳ ai gặp mặt lần đầu. Thế nhưng anh ta nói chuyện rất lanh lợi, bắt tay cảm ơn mọi người, rút ví lấy ra một trăm ngàn dúi vào tay Duy, nói là để anh em uống cà phê. Duy và mọi người nhất quyết không chịu nhận. Trước mắt của họ là bốn con người, hai trai hai gái. Nhưng ánh mắt của Minh Quân và Duy chỉ tập trung vào một người, đó là Phượng Thư. Phượng Thư không nói gì chỉ mỉm cười duyên dáng.



Minh Quân bắt tay anh chàng ‘ác quỷ’ lần cuối, rồi chào từ biệt họ. Duy luýnh quýnh nổ máy xe, chạy vòng lại bùng binh lên rạp Hòa Bình. Khi đã khuất mặt những người mới gặp kia Duy mới lên tiếng nói:



- Anh Minh Quân, dễ thương quá đúng không anh?



Minh Quân mỉm cười đáp:



- Đẹp chứ dễ thương gì em



Sở dĩ Minh Quân và Duy có nhận xét như vậy là bởi ngay từ lúc ban đầu, ấn tượng của Phượng Thư gây ra quá mạnh. Đáng chú ý là ở ánh mắt và nụ cười. Nó toát ra một phong thái cao nhã, một tâm hồn thuần khiết trái ngược hẳn với những người đang đứng gần. Một ánh mắt mời gọi sự che chở mà không cần dùng bất cứ ngôn từ nào. Duy vẫn còn dư âm của cuộc gặp:



- Anh Minh Quân, hình như em gặp chuyện này trong mơ rồi thì phải. Em thấy ngờ ngợ



Hai anh em, tiện đường chạy đi mua bánh mì về cho chú và mọi người dùng món gà xé xào hành tây. Nói đi nhưng đầu óc cứ tận đẩu tận đâu. Duy chạy xe bằng một tay, còn tay kia cứ sát sát những ngón tay của mình, chốc chốc lại đưa tay lên mũi ngửi. Duy nói với Minh Quân:



- Thơm quá anh ơi! Chết em rồi anh ơi!



- Đừng, ngửi nữa coi chừng bị nghiện bây giờ



Hương thơm của chiếc túi xách vẫn lưu lại trong Duy. Lần đầu tiên Minh Quân thấy Duy có ấn tượng quá mạnh như vậy với một cô gái. Bo, Kim và mọi người đã về lại khách sạn chuẩn bị đồ. Họ sẽ đến quán dùng bữa chiều, chuẩn bị trở về Phan Thiết.



Ngày hôm sau, Minh Quân có mặt ở quán vào khoảng 9 h sáng. Sáng hôm đó, quán đông khách hơn mọi ngày. Có một anh chàng ăn mặc theo phong cách ‘hip hop’ đang cầm trên tay cái máy chụp ảnh, chạy lăng xăng chụp hết góc này đến góc khác của quán. Minh Quân bước vào, thấy Duy đang đánh cờ với một cậu thanh niên lạ mặt. Ngồi ở băng ghế dài phòng chính, đang xem hai người đánh cờ là một cô gái trẻ nhìn rất cá tính. Minh Quân nhìn thoáng qua, rồi quay lưng bỏ đi ra phòng sau tìm Chú và Cẩn. Ở phòng có chiếc bàn tròn lớn, mấy anh em họa sỹ đang vẽ tranh và viết thư pháp. Minh Quân tiến vào chào mọi người, sau đó đi trở ra. Duy đang đánh cờ thì dừng lại, lên tiếng gọi:



- Anh Minh Quân lại đây



Minh Quân tiến lại gần.



- Chuyện gì vậy em?



- Anh nhận ra ai không?



Duy nói và hướng mắt về phía tủ sách. Lúc này Minh Quân mới phát hiện ra cô gái đang ngồi xem sách. Cô gái ngước mặt lên nhìn… Ánh mắt đó không thể lẫn đi đâu được. Nhưng hôm nay sao cô ấy khác quá! Cô ấy mặc chiếc váy màu đỏ, khoác ngoài chiếc áo sơ mi kẻ sọc, mang đôi giày thể thao rất sành điệu. Mái tóc mềm mượt màu hạt dẻ phảng phất mùi hương mê hoặc.



Đó là Phượng Thư, quá bất ngờ vì sự xuất hiện của Phượng Thư, Minh Quân trở nên luýnh quýnh lạ thường. Hắn trả lời Duy mà đầu óc giống như lạc ở đâu:



- Biết rồi…



Anh chàng lúc đang chụp ảnh bên ngoài cũng bước vào. Anh ta chào hỏi rồi bắt tay Minh Quân, kể lại chuyện ngày hôm qua gặp nhau. Chiếc đồng hồ màu vàng anh chàng đeo trên tay không lẫn đâu được. Chính anh ta, cái người đã dúi vào tay một trăm ngàn cho Duy. Cái người khi mới gặp không có chút thiện cảm gì với Minh Quân. Nhưng ngày hôm nay, qua cách nói chuyện và thái độ niềm nở của anh ta, Minh Quân bắt đầu có chút thiện cảm con người này. Anh ta rất tự nhiên, tính cách phóng khoáng. Nếu chú ý trên cánh tay và bắp chân của anh chàng sẽ thấy các hình xăm nghệ thuật. Nhìn phong cách đó Minh Quân đoán anh ta là nghệ sỹ nhiếp ảnh. Thấy anh ta thân thiện quá mức bình thường với Phượng Thư, Minh Quân nghĩ hai người là tình nhân. Hắn nghĩ ngợi xa hơn: “Anh chàng này phải như thế nào đó mới quen được với Phượng Thư. Ngoại hình anh ta không đẹp nhưng ở anh ta có điều gì đó hấp dẫn kỳ lạ. Lúc đầu tiếp xúc thấy ác cảm nhưng dần dần những ác cảm đó bị xóa đi. Anh ta vui vẻ, lạc quan, có đôi lúc hồn nhiên như một đứa trẻ. Điều quan trọng hơn là anh ta có một nền tảng vững chắc về kinh tế. Đúng là con người ta yêu nhau không cứ phải ngoại hình đẹp, quan trọng là hiểu nhau, thương nhau thật lòng, biết lo lắng chăm sóc cho nhau, đó là thứ tình yêu cao nhất trong các loại tình yêu”.



- Giới thiệu với anh, em là Vũ. Còn đây là bạn gái em



- Hôm qua, anh em mình gặp nhau rồi, em nhớ đã có bắt tay anh



- Mấy bạn lên tham quan Đà Lạt hay sao?



- Dạ! Tụi em mới lên hôm qua



- À...



Chú nãy giờ không nói gì, thấy vậy cũng lên tiếng giới thiệu Minh Quân với mọi người.



- Đây là anh Minh Quân, anh là nhạc sỹ sáng tác nhạc. À! Mấy con nghe bài Kỳ Ngộ 2 của quán chưa? Để anh Minh Quân đàn hát cho nghe! Ở quán mình thứ bảy chủ nhật là có nhạc theo yêu cầu nghe mấy con, bất cứ bài nào, mấy con yêu cầu đi...



Cẩn lấy cây đàn ra đưa cho Minh Quân. Đầu tiên hát bài Kỳ Ngộ 2 Minh Quân viết cho quán, sau đó theo yêu cầu của Phượng Thư, nàng thích nghe nhạc Trịnh nên hắn cũng hát một bài cho nàng nghe, đó là bài: “Còn tuổi nào cho em”.



Sau khi nghe xong bài nhạc, và nói một số chuyện làm thân với nhau. Phượng Thư cởi chiếc áo sơ mi đứng lên đi ra ngoài cùng cô nàng cá tính. Họ muốn chụp ảnh.



Nước da trắng tinh khôi, mềm như lụa của Phượng Thư dịu vào mắt Minh Quân. Phượng Thư đứng ở gian pha chế nở một nụ cười hiền hậu.



Sau khi ra ngoài và chụp thêm một số ảnh, Phượng Thư trở vào ngồi xuống phía tủ sách, trên tay cầm cái máy ảnh. Nàng hướng ống kính vào phía Minh Quân làm hắn giật mình bối rối.



Nhóm Minh Quân và Phượng Thư rủ nhau đi Hồ Tuyền Lâm chụp ảnh. Hôm nay, Phượng Thư chụp được rất nhiều ảnh… Tấm ảnh nào của Phượng Thư cũng có một nét riêng độc đáo. Cách Phượng Thư cười, điệu bộ lúc Phượng Thư chau mày toát lên một vẻ đẹp rất duyên dáng, khó mà nói lên hết được.



Họ đến một chỗ có phong cảnh tuyệt đẹp. Mặt hồ ở chỗ này có màu xanh rất đậm, màu của ngọc bích mê hoặc lòng người. Xung quanh là rừng thông vi vút, họ lắng nghe tiếng thông reo như đang vui vẻ đón mừng những người khách quý đến từ phương xa. Một dải đất kéo dài ra phía hồ, trên dải đất là thảm cỏ xanh mơn mởn với một vài cây thông, cây cau sâm banh, cây si… được bố trí rất khéo léo. Gió nhẹ khẽ hôn lên làn tóc của Phượng Thư. Phượng Thư đã tách ra khỏi nhóm, nàng cùng sánh bước bên Minh Quân tìm đường đi xuống phía dải đất đẹp mắt.



Mọi người tìm những góc đẹp để chụp ảnh. Sau đó, cả nhóm hội ý. Họ quyết định sẽ ra lại phía ngoài Hồ Tuyền Lâm, tìm một chòi nhỏ nằm ở địa thế đẹp, gọi thức nhắm, bia và những thứ cần thiết cho một bữa ăn nhậu thịnh soạn.



Chia tay tiệc rượu họ ra về hẹn sẽ gặp lại vào lúc 9 h tối cùng đi hát Karaoke. Tối cùng ngày, nhóm Phượng Thư cũng đến nhưng họ không đi hát cùng nhau mà quyết định đi uống sữa, rồi đi ăn ốc. Minh Quân và Duy chia tay mọi người, hẹn ngày tái ngộ.



Đêm hôm đó, hai anh em Minh Quân chưa về nhà vội. Họ đi ăn hủ tiếu gõ, hai anh em dạo phố nói về những chuyện đã qua. Minh Quân biết được rằng: Duy rất thích Phượng Thư, Duy thổ lộ với Minh Quân:



- Anh Minh Quân, anh tưởng em thích đi chung với những người kia lắm hả? Không phải, em đi là vì Phượng Thư thôi. Em muốn tận dụng mọi cơ hội có thể để được gần Phượng Thư



Duy nói và cười nhẹ nhàng. Minh Quân cũng lên tiếng:



- Anh hiểu mà. Khi chúng ta gặp được một người phụ nữ mà ta hằng ao ước tìm kiếm, một người có thể lấp đầy những khoảng trống trong trái tim ta thì ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên



- Nhưng chắc em chỉ dừng lại ở tình bạn thôi, em không muốn vì em mà hạnh phúc của Phượng Thư bị ảnh hưởng, khi nào Phượng Thư chia tay với thằng kia, lúc nào em cũng sẵn sàng chờ đợi để đón nhận… nhưng còn lúc này em không muốn tiến xa hơn đâu.



- Em suy nghĩ vậy là hay đấy! Anh phải thừa nhận là trong chuyện tình cảm anh còn phải học em ở điểm này. Em không quyến luyến, yêu nhưng không nhất thiết phải chiếm đoạt, còn anh thì không làm được, anh là kẻ ích kỉ và tàn nhẫn trong tình yêu… em giúp anh hiểu ra nhiều điều lắm!



Sáng hôm sau, Phượng Thư đến quán chia tay mọi người về lại Sài Gòn. Duy chở Phượng Thư đi chợ mua gà làm gỏi, nấu món cháo gà truyền thống. Duy tâm sự với Phượng Thư nhiều điều về hoàn cảnh gia đình, về tình yêu vừa mới chia tay của mình. Hai người đi cùng nhau cũng do Minh Quân khéo tác hợp. Đêm hôm qua, sau khi nghe Duy trải hết cõi lòng, Minh Quân bỗng thấy thương thương, “Tại sao mình không giúp Duy khi có thể để Duy được vui vẻ một thoáng bên Phượng Thư?”.



Phượng Thư nấu ăn rất ngon. Mọi người có một bữa ăn ngon miệng, vui vẻ. Chào từ biệt chú và những anh em trong quán. Phượng Thư rơm rớm nước mắt:



- Tự dưng muốn khóc quá à!



Giọng Phượng Thư dịu dàng, rung cảm. Và Phượng Thư khóc. Minh Quân và Duy tiễn nàng ra đến cổng. Khi xe đã lăn bánh một đoạn dài, Phượng Thư vẫn quay đầu nhìn lại như còn bỏ quên một thứ gì đó quý giá đâu đây. Chỉ có Minh Quân mới hiểu được trong lòng Phượng Thư đang nghĩ gì. Hắn bước vào phòng chứa đồ ngồi bệt xuống, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, bất giác thở dài:




  • Đã mấy hôm rồi nàng vẫn biệt vô âm tín… Tại sao?



  • Đã mấy hôm rồi nàng vẫn biệt vô âm tín… Tại sao?
  • Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương #11