Chương III: Phía sau bản án tình yêu (2)



Chương III: Phía sau bản án tình yêu


(2)



2.



2.


Những cành sim tím trước hiên nhà đã tàn úa. Trái ngược với những gì mới mẻ mà Quán Danh Nhân mới thêm vào. Những công trình được xúc tiến xây dựng với ý tưởng nền của Minh Quân. Động thạch nhũ, hệ mặt trời, bảng điện tử chạy chữ thư pháp, phòng hạt giấy, bàn tơ với chỉ hồng se duyên… được hoàn thành một cách mau chóng. Những công trình này được Ngọc thi công. Minh Quân thường hay nói với chú:



- Chú hãy để cho Ngọc làm đi, ông Cảm và người khác làm cũng được, nhưng Ngọc có lý do chính đáng hơn, Ngọc cần sữa cho con uống… với lại Ngọc có chuyên môn hơn



- Đúng rồi con, dù sao ông Ngọc cũng làm nhiều công trình cho quán. Tới đây chú định giao cho ông Ngọc làm Thác nước ba tầng bên ngoài quán mình. Đó là mặt tiền của quán nên chú đắn đo hoài. Chú thấy nói như con đúng á Minh Quân, chú giao cho Ngọc cho chắc đi. Giá hơi cao, con cũng biết rồi đó, cũng vì nuôi con mà… nhưng chú bỏ qua được. Chú sẽ giao cho Ngọc làm.



Minh Quân thường tìm đến một góc nhỏ quen thuộc mỗi khi trong lòng cảm thấy buồn phiền. Từ góc nhỏ này, có thể nhìn ra đường, ngắm dòng xe qua lại, nhìn mưa bay và quan trọng hơn là chờ đợi một điều gì đó.



Mây và Minh Quân đã làm lành với nhau. Chẳng là gần đây anh em họ mâu thuẫn với nhau chỉ vì một chuyện nhỏ. Mẫn đã không đồng ý Mây đến quán chơi, theo Mẫn thì những câu chuyện vui mà anh em trong quán hay nói với nhau sẽ ảnh hưởng không tốt đến Mây. Nghe Mây kể lại vậy Minh Quân đã rất giận. Minh Quân cho rằng Mẫn là đồ giả tạo, trong khi ngoài mặt vẫn chú chú, anh anh em em với mọi người mà bụng lại nghĩ khác. Nhưng điều đó không đáng gì, vì Minh Quân biết Mẫn có lý do chính đáng, Mẫn xem Mây là bạn gái và có quyền bảo vệ tình yêu. Nếu là hắn, hắn cũng làm vậy thôi, dù ích kỉ thì hắn vẫn làm, có điều cách làm của hắn khác đi thôi. Minh Quân biết rằng Mẫn chỉ mượn cớ để ngăn Mây đến quán, Mẫn luôn có lý do để đề phòng hắn. Minh Quân, một kẻ lãng tử đa tình có quá khứ phức tạp. Minh Quân không trách Mẫn được lâu, đó chỉ là một sự kháng cự. Vì Minh Quân thương Mây, hắn muốn gặp Mây nhiều hơn, nhưng ai kia đã ngăn cản hắn và Mây bên nhau. Vậy là hắn tức giận, hắn buồn. Buồn vì Mây bênh vực Mẫn bỏ quên hắn, vì Mây mấy ngày nay không đến với hắn.



Một ngày trôi qua, rồi thêm ngày nữa, nặng nề nhưng đã qua hết một tuần lễ. Mây đã chủ động nhắn tin làm lành với hắn! Chưa bao giờ hắn thấy vui như ngày hôm đó. Hắn nói với Mây:



- Mấy ngày hôm nay lúc nào anh cũng nghĩ đến Mây, nhớ đến Mây, nhớ muốn chết đi được



- Chẳng phải anh nói anh không quan tâm đến Mây nữa sao?



- Có đâu, chỉ là lúc đó anh giận quá thôi, anh cũng buồn lắm! Nhiều lúc anh muốn chủ động nhắn tin cho Mây để làm lành nhưng lại ngập ngừng, để rồi Mây nhắn cho anh, anh vui lắm!



- Em cũng buồn ghê lắm! Mỗi khi thấy anh online mà không nói chuyện với nhau...



- Cám ơn em!



- Sao lại cám ơn em?



- Vì em đã có mặt trên đời này. Cám ơn Thượng Đế đã đưa em xuống nhân gian để anh được nhớ, được nghĩ về em. Mây biết vì sao anh luôn làm Mây phải tò mò không?



- Không? Anh nói đi



- Vì khi Mây tò mò, Mây sẽ nghĩ về anh. Trong giấc ngủ cũng có anh, anh là vậy đó. Thà làm cho người ta ghét mình mà trong lòng họ luôn có mình còn hơn là họ thương mình mà ngược lại...



- Đâu nhất thiết phải vậy đâu anh



- Tại sao lại không?



- Vì em thương anh và trong lòng cũng luôn có anh.



- Vậy anh lời rồi. A ha.



- Anh cũng thương Mây mà đúng không?



- Ừm! Anh thương Mây nhiều lắm! Anh sẵn sàng chết để bảo vệ Mây



- Đừng nói chuyện sống chết anh...



- Ừm! Vậy thôi anh không nói, ý của anh là sẽ làm tất cả những gì có thể để che chở và bảo vệ cho Mây



- Cám ơn anh! Anh trai yêu quý ngủ ngon!



- Em gái của anh cũng ngủ ngon nhé! Viên ngọc trai tinh khiết của anh



Minh Quân mòn mỏi ngóng chờ Mây đến. Mưa đã ngớt tự bao giờ? Mà tiết trời vẫn se lạnh. Con đường chìm sâu hun hút... bước chân ai vẫn vắng lặng. Tiếng hát cất lên:





Một ngày, ngày đã qua ôi từng ngày từng xót xa.





Một chiều, một ngày tay người đã thả mây bay cho đường dài.



Sau chinh chiến ôi quê hương thần thoại, Thuở hồng hoang đã thấy, đã xanh ngời liêu trai.



Còn có ai trên cuộc đời ơi nhân loại con người.



Và tôi thôi rồi lang thang như mây trời.



Ôi! Nhân loại con người trong tôi.



Ánh mắt gặp nhau giữa một khoảng cách vô tận. Mây đã đi qua... em đã bỏ lại sau lưng hành trang của đời mình. Minh Quân đứng không vững, chân hắn run lên, tê dại.



“Em là áng mây của đời tôi.



Nhưng em đã có một phương trời để đi về.



Vì em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứng bên đời kia"



Tạm biệt Mây




3.



3.


- Chiều nay, em lên chùa đúng không – Minh Quân nhắn tin hỏi Mây qua facebook



- Dạ



- Anh hiểu rồi. Ánh mắt em đã nói lên tất cả. Em đã dối anh, em đâu có thương anh như em đã nói. Anh giận lắm! Vậy mà anh đã đợi em cả một buổi chiều. Anh không muốn thấy mặt em nữa. Không muốn thấy nữa.



Mây không trả lời lại tin nhắn của Minh Quân. Hắn buồn quá! Nên viết lên dòng thời gian của mình: “Chưa có hôm nào buồn như hôm nay, uống rượu say, nhớ lại câu: Từ nay sống bất cần đời”. Phượng Thư đang online, thấy Minh Quân có tâm sự nàng tìm cách an ủi hắn. Hắn và Phượng Thư nói chuyện với nhau qua facebook đến tận hai giờ sáng. Chủ yếu là nói về văn chương vì gần đây Phượng Thư đang viết truyện, muốn hắn cho lời khuyên. Nhưng quan trọng nhất vẫn là chuyện động viên tinh thần của Minh Quân. Câu chuyện có đi trăm nghìn hướng khác nhau cuối cùng cũng về lại một mối.



Hắn đã làm cho cảm xúc của Phượng Thư dân trào. Bằng cách nào đó, nỗi buồn của hắn đã tác động mạnh đến nàng. Phượng Thư viết ngay hai đoạn văn ngắn gửi cho hắn:







Nó ngủ quên, đang cầm trong tay điện thoại thì giật mình tỉnh giấc, vội mở điện thoại lên nó thấy SMS từ người nó thương và messenger từ anh! Vội trả lời tin nhắn rồi nói chuyện, cũng như bình thường anh hỏi thăm nó, có vẻ nó rất vui khi được nói chuyện với anh, nó nghĩ lại 2 ngày trước nó còn vòi anh bằng được cho xem tác phẩm anh đang viết mà nó cũng là một trong những nhân vật trong đó, đang nghĩ trong đầu sẽ vòi anh cho xem thêm một trích đoạn nữa thì anh inbox cho nó:




- Hôm nay nay anh lại buồn kinh khủng.




Nó chẳng biết đang có chuyện gì xảy ra với anh, chỉ hỏi lại với suy nghĩ chắc anh say nên buồn. Vì bình thường thì ngày nào anh cũng uống, uống đến nỗi nó không dám đo tửu lượng với anh. Inbox qua, anh nói:




- Hôm nay có một người con gái đã dối gạt anh, anh giận lắm!




Rồi anh nói hết những suy nghĩ của anh, ôi thôi một loạt suy nghĩ mà nó cho là tiêu cực nhất được anh nói ra, nó buồn thật, nó chả nghĩ anh sẽ lại như vậy, dễ dàng từ bỏ hết để trở lại với thằng con trai hư đốn ngày nào như anh nói. Hàng tá câu hỏi được đặt ra trong đầu nó, người con gái đó là ai? Sao lại có sức ảnh hưởng tới anh đến thế? Là người anh yêu thương sao? Hay là như thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì? V...v và v...v...




Nó suy nghĩ và nói với anh rất rất nhiều nhưng... chỉ hiện lên chữ "đã xem" và inbox tới




- ... Ngày mai k em anh vẫn sống được mà!




Ừ thì sống được, nhưng hai từ "sống được" nó cảm nhận mơ hồ quá, cứ như kiểu không cần nó nữa, nước mắt nó trực trào khi lướt qua dòng chữ.”






Nó ngủ quên, đang cầm trong tay điện thoại thì giật mình tỉnh giấc, vội mở điện thoại lên nó thấy SMS từ người nó thương và messenger từ anh! Vội trả lời tin nhắn rồi nói chuyện, cũng như bình thường anh hỏi thăm nó, có vẻ nó rất vui khi được nói chuyện với anh, nó nghĩ lại 2 ngày trước nó còn vòi anh bằng được cho xem tác phẩm anh đang viết mà nó cũng là một trong những nhân vật trong đó, đang nghĩ trong đầu sẽ vòi anh cho xem thêm một trích đoạn nữa thì anh inbox cho nó:




- Hôm nay nay anh lại buồn kinh khủng.




Nó chẳng biết đang có chuyện gì xảy ra với anh, chỉ hỏi lại với suy nghĩ chắc anh say nên buồn. Vì bình thường thì ngày nào anh cũng uống, uống đến nỗi nó không dám đo tửu lượng với anh. Inbox qua, anh nói:




- Hôm nay có một người con gái đã dối gạt anh, anh giận lắm!




Rồi anh nói hết những suy nghĩ của anh, ôi thôi một loạt suy nghĩ mà nó cho là tiêu cực nhất được anh nói ra, nó buồn thật, nó chả nghĩ anh sẽ lại như vậy, dễ dàng từ bỏ hết để trở lại với thằng con trai hư đốn ngày nào như anh nói. Hàng tá câu hỏi được đặt ra trong đầu nó, người con gái đó là ai? Sao lại có sức ảnh hưởng tới anh đến thế? Là người anh yêu thương sao? Hay là như thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì? V...v và v...v...




Nó suy nghĩ và nói với anh rất rất nhiều nhưng... chỉ hiện lên chữ "đã xem" và inbox tới




- ... Ngày mai k em anh vẫn sống được mà!




Ừ thì sống được, nhưng hai từ "sống được" nó cảm nhận mơ hồ quá, cứ như kiểu không cần nó nữa, nước mắt nó trực trào khi lướt qua dòng chữ.”



“Anh giỏi thật, hay thật, "anh có thể làm cho phụ nữ cười, có thể làm cho phụ nữ khóc", nó đọc được ở đâu đó anh viết như vậy. Bây giờ thì anh lại làm cho nó ra như thế!!






Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu nó mà tự nó không thể diễn tả nổi, nó chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói với nó câu đó, nó không kịp chấp nhận. Vậy mà...




Ừ đúng là cái gì mà chẳng thay đổi, con người cũng vậy thôi, đến ngưỡng rồi thì thay đổi, nhưng sao nhanh quá, mới hôm qua còn vui vẻ, nói nhưng điều tràn đầy hy vọng vậy mà hôm nay đã đầy tuyệt vọng vậy sao? Chính nó đã làm anh cảm thấy "khá" hơn, làm anh vui hơn, anh cũng đã có cái để nghĩ, để viết cơ mà. Vậy mà ngay lúc này anh lại khẳng định với nó một câu:




- Sau này gặp lại anh chắc không còn như xưa nữa đâu!




Tim nó nghẹn lại. Chẳng nói đc gì nữa! Cái suy nghĩ vòi anh gửi trích đoạn tác phẩm mới của anh cũng tắt ngấm, xung quanh bóng tối bao trùm, chỉ còn anh đèn ngủ và tiếng quạt máy vù vù, đêm nay nó thật sự buồn!




...”



“Anh giỏi thật, hay thật, "anh có thể làm cho phụ nữ cười, có thể làm cho phụ nữ khóc", nó đọc được ở đâu đó anh viết như vậy. Bây giờ thì anh lại làm cho nó ra như thế!!






Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu nó mà tự nó không thể diễn tả nổi, nó chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói với nó câu đó, nó không kịp chấp nhận. Vậy mà...




Ừ đúng là cái gì mà chẳng thay đổi, con người cũng vậy thôi, đến ngưỡng rồi thì thay đổi, nhưng sao nhanh quá, mới hôm qua còn vui vẻ, nói nhưng điều tràn đầy hy vọng vậy mà hôm nay đã đầy tuyệt vọng vậy sao? Chính nó đã làm anh cảm thấy "khá" hơn, làm anh vui hơn, anh cũng đã có cái để nghĩ, để viết cơ mà. Vậy mà ngay lúc này anh lại khẳng định với nó một câu:




- Sau này gặp lại anh chắc không còn như xưa nữa đâu!




Tim nó nghẹn lại. Chẳng nói đc gì nữa! Cái suy nghĩ vòi anh gửi trích đoạn tác phẩm mới của anh cũng tắt ngấm, xung quanh bóng tối bao trùm, chỉ còn anh đèn ngủ và tiếng quạt máy vù vù, đêm nay nó thật sự buồn!




...”


Minh Quân biết tình cảm mà Phượng Thư dành cho hắn ngay từ buổi đầu gặp mặt. Một thứ tình cảm lãng mạn, nồng nàn… nhưng kín đáo. Cả hai có những sở thích giống nhau, tâm hồn cũng đồng điệu. Thân nhau rất nhanh, chia tay là những giọt nước mắt, nàng thường cổ vũ tinh thần, động viên khích lệ hắn mỗi khi phiền muộn… Chừng đó cũng đủ để hắn trân trọng tình cảm của Phượng Thư. Trái tim của Minh Quân bị cắt ra thành nhiều mảnh. Hắn cầu xin Chúa hãy cứu vớt đời hắn. Cầu xin Người ban cho hắn một thiên thần, một vị cứu tinh, một người con gái mà hắn có thể yêu trọn vẹn.



Mấy hôm nay Tâm thường ghé đến quán chơi. Tâm đến vào những buổi chiều khi em được nghỉ học phụ đạo.



Trước đó ít hôm Minh Quân có nhắn tin rủ Tâm đến quán, chẳng là lâu rồi không thấy Tâm đến, cứ ngỡ vì một lý do nào đó mà Tâm biệt vô âm tín… Hắn nghĩ: “Hay là Tâm cũng như Mây? Cả hai người đã chính thức bước ra khỏi cuộc đời hắn?”. Minh Quân là con người hay suy nghĩ, hắn cứ thích nghiêm trọng hóa vấn đề, những điều chẳng ai bắt ép hắn phải đào sâu để rồi tự chuốc lấy muộn phiền.



Nhưng chẳng phải Tâm đã đến rồi đó sao? Tâm đã hứa với hắn là sẽ đến… và Tâm đến thật. Tâm đi cùng Ngân và Hoài, cả hai đều là bạn cùng lớp với em.



“Sao lúc nào Tâm cũng xinh xắn vậy nhỉ?”. Minh Quân tự nói trong lòng. Hắn thấy vui vì hắn lựa chọn không sai chút nào. Ít ra về ngoại hình mà nói. Tâm vẫn giữ vị trí số một trong lòng hắn.



Tâm vẫn cách nói chuyện tự nhiên không gò bó. Đôi khi không giữ ý tứ, nhưng Minh Quân chẳng bận tâm đến điều đó, hắn nhìn thấy những ưu điểm của Tâm thay vì nhìn vào khuyết điểm. Tâm có cá tính và thông minh đó là một điều không thể phủ nhận. Điểm độc đáo của Tâm là nét quậy quậy phá cách, nhưng vẫn giữ được nét nữ tính duyên dáng. Một sự kết hợp kỳ lạ mà quyến rũ.



- Mình hát đi anh. Để em gọi bạn vào chơi luôn



Tâm nói và đi ra ngoài bật đèn.



Minh Quân đã quen ở trong bóng tối. Sự xuất hiện bất ngờ của Tâm đã thay đổi rất nhiều không khí u ám của căn phòng. Họ mở máy tính lên tìm những bài nhạc yêu thích, gần đây Cẩn có mua một cái máy tính bàn để học anh văn. Có máy tính nên việc truy cập mạng tìm bài hát cũng dễ dàng hơn.



Họ đàn hát với nhau rất vui vẻ; tiếng cười, tiếng nói vang khắp phòng. Hoài và Ngân là những cô gái dễ mến. Ai cũng thân thiện hòa đồng nên cũng dễ bắt chuyện làm quen. Hoài gọi Tâm là ‘anh yêu’, làm Minh Quân thấy tò mò. Hai người con gái hết chuyện làm lại nghĩ ra trò vui làm ‘vợ chồng’ của nhau. Thấy mấy em ngây thơ hồn nhiên như vậy hắn cũng vui lây. Cũng lâu lắm rồi hắn mới có lại ngày vui như vậy!



Ngồi lại chơi được khoảng hai tiếng thì Tâm phải về đi học. Trước khi về em còn khoe với Minh Quân đôi giày mới vừa mua. Em lấy ra mang thử cho hắn xem.



- Đẹp không anh?



- Ừm! Đẹp



- Anh nói thật không á!



- Thật mà! Đẹp!



- Không sao, em cũng thấy đẹp



- Em mang đi học luôn đi, bỏ đôi giày kia vào cặp



Tâm mang giày mới theo như lời hắn. Nhìn Tâm mà lòng Minh Quân vui buồn lẫn lộn. Hắn vui vì em đang ở bên hắn, đang là của hắn trong những giây phút ngắn ngủi. Vui vì được nhìn mái tóc đen mềm mại của em, mái tóc đó đã có thêm những đường gợn sóng. Nhìn cặp mày đậm nét với đôi mắt huyền mơ. Cách Tâm cười cũng khác lạ, vẫn cái giọng cười coi như chẳng có ai bên cạnh. Cười rất lớn và thoải mái... Vui hơn nữa là khi nghĩ đến viễn cảnh tương lai. Khi hắn có thật nhiều tiền để chăm lo cho em về đời sống vật chất, mua giày cho em và chính tay mang cho em. Nghĩ vừa đến đó thì hắn đã buồn. Buồn vì bản thân quá ảo tưởng, lớn từng này tuổi rồi mà còn mơ mộng hảo huyền. Không phải là việc kiếm tiền mà ở chỗ động lực để làm ra tiền. Nếu có em bên cạnh, lấy được em làm vợ thì có việc gì mà chẳng làm được. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện vợ chồng là hắn lại tự vả vào miệng mình: “Lại nhảm nữa rồi!”. Hắn có bị điên không? Khi Tâm chỉ mới là cô học sinh lớp mười một. Muốn lấy Tâm làm vợ tối thiểu cũng phải thêm năm năm nữa khi em học xong đại học. Có thể em không học đại học, nhưng cũng phải chờ đợi, chờ đợi những thứ còn xa vời khi mà trên tay hắn chưa có gì. Khi mà Tâm còn đang là bạn gái của người ta.



Minh Quân rơi vào một trạng thái mâu thuẫn. Vết thương quá lớn trong trái tim hắn đã khiến hắn rơi vào con đường ma quỷ. Trong vô thức, hắn tìm cách khỏa lấp khoảng trống tình yêu, muốn tìm bất kỳ ai chỉ để xóa đi hình bóng của Tâm. Từ sâu thẳm trong trái tim Minh Quân vẫn yêu Tâm, yêu đến mức thù hận. Trong ba cách yêu, hắn đã chọn phương án hai. Phương án dành dựt, chiếm đoạt bằng lòng ích kỉ, đố kỵ, ganh ghét...



Tâm đi rồi, hắn lại ngồi một mình. Lại mơ về cuộc đời du ca. Giấc mơ mà nàng và hắn sẽ đi khắp nơi ca hát. Hai người sẽ như hình và bóng, sẽ thành danh... sẽ thành vợ chồng, sinh con... dừng bước giang hồ sống bên nhau những năm tháng bình yên.



Hạnh phúc đâu dễ có được. Vì không ai đánh thuế ước mơ nên Minh Quân mặc sức thả trí tưởng tượng, trời tối khi nào mà chẳng biết. Bất giác hắn nhìn trên tay mình. Sợi dây chuyền định mệnh óng ánh trong lòng bàn tay. Món quà hắn giữ trong mình đã lâu chưa kịp trao cho ‘người ấy’. Giọng nói của nàng lại vang lên trong miền ký ức:



- Em tò mò quá... tối nay hết ngủ rồi... vì sao em biết... không... anh thà làm người ta ghét mình... còn hơn... thương mình mà... đâu nhất thiết phải vậy... em thương anh mà... anh cũng thương em mà đúng không?...



Hình ảnh và tiếng nói chú tìm về:



- Quân tử không giựt bồ người khác... Minh Quân... Minh Quân... hành động đó... là của những kẻ tiểu nhân... trường của chú hồi đó không dạy như vậy... Minh Quân... hãy là một tay hảo hán...



Nhưng con tim... Con tim có lý lẽ của nó. Tình yêu có thể điều khiển được ư? Minh Quân cảm thấy nhói đau ở ngực. Hắn nói thầm trong bóng tối:



- Đi hết đi. Anh không cần ai quan tâm. Anh sống một mình đã quen rồi. Không sao đâu. Không có em anh vẫn sống được. Vẫn được mà. Đừng nói thương anh, đừng cho anh hy vọng, đừng dối anh mà. Anh xin em!



Trời đổ mưa. Cái lạnh buốt đến thấu xương. Nhìn ánh đèn đường mắt hắn chợt nhòa đi...



Khánh Ngân đã nhận lời giúp chú xếp hạt giấy xâu thành từng chuỗi, gắn lên trần nhà trang trí cho Phòng Mặt Trời. Căn phòng có chiếc bàn tròn lớn bây giờ rất đẹp, trần nhà được làm mô phỏng theo không gian vũ trụ, có hệ mặt trời, hành tinh và các vì sao được làm từ những trái banh nhựa và đèn led với nhiều màu sắc khác nhau.



Để xếp được hàng trăm con hạt giấy, ngôi sao, các khối hình hộp lập phương… Khánh Ngân đã bỏ rất nhiều công sức với sự kiên nhẫn tỉ mỉ. Một phần Khánh Ngân nhờ bạn bè cùng lớp xếp giúp mình, trong đó có Hoài và Tâm. Từ lúc gặp Hoài đến nay Minh Quân vẫn giữ một ấn tượng rất đẹp về Hoài. Hình ảnh Hoài ôm đàn guitar với những ngón tay thon lả lướt trên phím đàn, dáng dấp thanh cao của Hoài, đôi mắt bồ câu long lanh cùng hàng mi cong mượt…



- Hoài nữ tính quá phải không cậu? (Hắn nói với Cẩn khi Hoài đã về)



- Ừ! Hoài rất nữ tính, cậu nói đúng…



Kể từ đó, Minh Quân bắt đầu thích gặp Hoài nhiều hơn. Lúc nào ở bên Khánh Ngân, nói chuyện với Khánh Ngân hắn cũng hỏi: “Sao em không rủ Hoài đến chơi?”. Có lẽ Khánh Ngân cũng tinh ý nhận ra điều đó nhưng Khánh Ngân cũng không muốn đào sâu thêm làm gì. Có một sự cảm mến từ buổi đầu dành cho Hoài, đó không phải tình cảm nam nữ mà gần với một sự thích thú . Hắn xem Hoài như một bức tranh nghệ thuật, thích ngắm đôi mắt và hàng mi của Hoài, thích nhìn Hoài ôm guitar để những ngón tay thon lướt nhẹ trên phím đàn.



Có một lần nọ, ánh mắt hắn và Hoài đã gặp nhau, Hoài hơi ngượng nhưng cuối cùng cũng nở một nụ cười duyên.



- Anh rót rượu hả?



- Ừm!



Vậy là từ nay, Cuộc đời Minh Quân lại có thêm sắc màu mới. “Cuộc sống sẽ trở nên tẻ nhạt và không đáng để sống nữa nếu thiếu đi phụ nữ”. Minh Quân đã lặp đi lặp lại câu nói đó. Nhưng cũng bởi suy nghĩ như vậy mà không ít đau khổ tìm đến hắn. Phụ nữ luôn muốn mình là duy nhất trong trái tim một người đàn ông, phụ nữ có quyền được ghen… có quyền được nâng niu, trân trọng, được xem như châu báu. Còn hắn, Minh Quân… trái tim hắn quá đa cảm.



Những buổi chiều này, Thành Thái (một cậu sinh viên khoa sư phạm trường đại học Đà Lạt thường đến quán chơi). Thành Thái đã rủ nhiều bạn bè của mình đến quán dùng món “cháo gia truyền” của chú, sau đó thì phụ giúp Khánh Ngân xâu chuỗi những con hạt giấy.



Những con người mới và những người cũ không hẹn mà gặp. Đầu giờ chiều Tâm cũng đến, những hôm giờ em thường đi cùng Rôn (tên ở nhà của Nhật). Mỗi lần Tâm đến cùng Rôn là hắn lại thay đổi cảm xúc. Minh Quân thường tìm cách lánh đi chỗ khác ngồi một mình.



Vẫn giọng nói của chú:



- Minh Quân… hảo hán không giựt bồ người khác…



“Người bạn tình chung thủy” của hắn là cây đàn. Những lúc buồn tưởng chừng như trời đất sắp đổ sụp thì lời ca, tiếng nhạc lại vực dậy tinh thần khổ lụy.



Ngồi được một lát, Tâm chào chú và mọi người về cùng Rôn. Tâm vừa đi khỏi thì hắn cũng về.



Ngã lưng xuống băng ghế sô pha, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Hắn vùng dậy, cố trấn tĩnh lại mình mở máy tính lên. Dòng thông báo đầu tiên mà hắn nhận được là Tâm đã thay đổi ảnh đại diện, bức ảnh đẹp của Tâm và Rôn chụp chung với nhau. Họ quá đẹp đôi, về ngoại hình lẫn tâm hồn đều đồng mức với nhau. Còn hắn nằm ở một đẳng cấp khác, một kẻ có lẽ hợp với người phụ nữ đẹp, lãng mạn, sâu sắc… người phụ nữ coi trọng tình yêu hơn vật chất, danh lợi, và sự hào nhoáng bên ngoài. Một lãng tử tài hoa có cốt cách phong nhã đang chờ đợi một tiểu thư trâm anh thế phiệt. Nghĩ đến viễn cảnh màu hồng đó hắn cũng cười, nhưng vẫn là nụ cười quen thuộc, nhếch mép, cười nửa miệng. “Aha. Minh Quân, mày lại ‘ảo’ nữa rồi. Trên đời này làm gì có cái hoàn hảo như vậy. Hãy chấp nhận những gì bất toàn. Mày yêu Tâm, hiện tại mày đang yêu một người bằng xương, bằng thịt trước mặt mày, người đó có đầy những tật xấu, đã có người yêu… nhưng không thể phủ nhận sự thật, mày đã yêu nàng, yêu vì cái gì thì mày chẳng biết, mà cũng chẳng cần biết đúng không? Đúng rồi! Phụ nữ sinh ra là để yêu chứ không phải để tìm hiểu, có quá nhiều người đã tìm hiểu rồi. Mày không phải là một con cừu, mày yêu và chỉ biết là mày đang yêu thôi. Một ngàn một trăm lẻ một cách định nghĩa về tình yêu. Riêng mày yêu đồng nghĩa với cảm nhận chứ không phải bằng lý trí. Con tim mãi mãi sẽ chiến thắng lý trí.”



Tắt máy tính sau khi đã viết một dòng tâm trạng ngớ ngẩn. Minh Quân đi uống rượu, không thể tưởng tượng nổi một ngày mà không có rượu sẽ ra sao với hắn. Rượu là một thứ không tốt nếu lạm dụng. Rượu ảnh hưởng đến sức khỏe, gây ra xích mích chia rẽ trong anh em, gia đình, bạn bè; rượu gây ra những vụ tai nạn giao thông thảm khốc… Vậy mà hắn, một người thừa biết cái gì tốt cái gì xấu vẫn cứ lao vào như con thiêu thân. Thiết nghĩ rượu và nàng cũng giống hệt nhau.



Bóng tối phủ xuống từng nẻo đường. Màn đêm cô tịch đưa đón bước chân kẻ cô đơn. Hương thơm Dạ Ly đã tắt ngấm từ lâu. Minh Quân lúc nào cũng tìm được đường về nhà, bởi hắn có say cách mấy cũng còn giữ được sự tỉnh táo hơn người bình thường. Chú thường khen hắn có đức tính tự chủ, chưa có lúc nào chú thấy hắn uống say làm mất đi hình ảnh của mình. Hắn thì chẳng lấy làm thích vì điều đó, hắn có thể tự chủ được trong bia rượu nhưng với tình cảm thì hắn có tự chủ được không? Không. Hắn đã đẩy Mây ra xa tầm tay hắn. Gần đây, Tâm cũng dần dần có khoảng cách với hắn. Là bởi trước đây Tâm và hắn đã luôn có khoảng cách rồi, chỉ là nới rộng ra hơn mà thôi. Chỉ riêng ở bên Tâm là hắn cảm thấy rụt rè, nhút nhát… Tâm đi vào cuộc hắn như một vị thần tình yêu luôn làm chủ trái tim hắn. Một điều hắn không thích chút nào. Hắn không chịu được việc số phận của mình bị một ai đó định đoạt, hắn càng ghét sự bị động, bị chi phối bởi bất kỳ người nào.



- Em ngủ đi, mai còn đi học ( Hắn nhắn tin cho Tâm qua facebook khi thấy Tâm còn online, đã hơn 11 h đêm. Không hiểu sao hắn lại nhắn cho Mây, một thói quen hay sao?)



Một phút sau Tâm nhắn lại một từ vỏn vẹn:



- Dạ!



- Trời! lễ phép vậy luôn á!



Tâm nhắn lại một biểu tượng cười, cách trả lời đồng nghĩa với việc hắn cũng được ‘vinh dự’ xếp vào bảng những ‘cây si phiền phức’ trong danh sách đen của nàng. Tất cả bọn đàn ông tầm thường kia nàng đều trả lời một kiểu như vậy. Một kiểu đối phó nhanh gọn, không gây khó dễ cho nhau. Hắn thừa hiểu nhưng cũng dây dưa thêm một câu:



- Thói quen khó bỏ



Inbox đã xem. Tâm không thèm trả lời.



Minh Quân là một kẻ rất kiêu hãnh. Hắn đã yêu ai thì chứng tỏ tất cả, làm tất cả những gì có thể để dâng hiến tình yêu đó. Nhưng, cách Tâm đối xử với hắn làm hắn có cảm giác Tâm đang xem hắn là kẻ phiền phức. Càng ngày hắn lại càng trưởng thành hơn trong tình cảm, hắn biết rằng trong tình yêu tốt không là chưa đủ. Hắn đã yêu thật đấy! Nhưng như vậy không có nghĩa là ‘đánh mất đi lòng tự trọng của mình’. Cái kiểu cách “van xin” ban phát tình cảm thật thảm hại.



Minh Quân tắt máy. Xem lại tất cả những trò ngu xuẩn, những trò hề mà hắn đã đăng lên dòng thời gian. Sai thì sửa sai! Hắn nghĩ vậy và tìm cách xóa đi tất cả những thứ ‘rác rưởi’ đó. Hắn đặt câu hỏi: “Tại sao hắn lại đi ngược lại với con người thật của hắn? Tình yêu đã khiến hắn phải vậy ư? Không! Không điều gì có thể khiến hắn đánh mất chất lãng tử bất cần trong mình". Thiên Nga Đen không bao giờ quỵ lụy ai.



Có tiếng chuông điện thoại. Hắn mở ra xem ai gọi cho hắn vào giờ này. Lúc này mới 8 h 40 tối. Điện của Cẩn, hắn vừa mới đi ra từ quán, nhưng tại sao Cẩn lại gọi cho hắn? Hay là Cẩn muốn gọi hắn vào ăn cơm tối với chú rồi về?



- Alo! Tớ nghe nè



- Cậu quay lưng lại đi.



Hắn quay lưng lại. Cẩn đang đứng chỗ bãi đỗ xe của quán, vẫy tay ra hiệu.



- Cậu tối ngủ ngon!



- Ừm!



Cẩn chào hắn, rồi đi vào.



Minh Quân cất bước mà lòng không thôi nghĩ về Cẩn, hắn cảm thấy thương Cẩn. Gần đây Cẩn rất khác lạ, Cẩn nói nhiều đến chuyện sống chết, dường như Cẩn không muốn sống nữa rồi. Hắn sợ, thật sự sợ một ngày nào đó hắn không còn gặp lại Cẩn nữa. Cẩn nói rất nhiều điềm gỡ, gần đây Cẩn thường hay đau khổ, dằn vặt. Có những biểu hiện khác thường là dấu hiệu của một bệnh lý thần kinh. Cẩn thường đi đi lại lại và hay nói nhảm một mình, dễ cáu bẳn và có những suy nghĩ khác lạ.



Cẩn đã dọn dẹp hết những vật dụng cá nhân của mình, từ máy tính đến áo quần hành lý, tất cả đã được Cẩn xếp ngăn nắp đâu ra đó. Cẩn muốn đi khỏi quán lắm rồi. Cẩn sẽ đi tu sẽ bỏ lại sau lưng anh em, bạn bè.



Cuộc đời Cẩn là một cuộc đời bất hạnh, cho đến ngày hôm nay như Cẩn nói. Cẩn sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, cha của Cẩn là một người hay say xỉn, khi say lên vẫn thường đánh vợ và con nhỏ. Có lần Cẩn đã tâm sự với hắn:



- Tớ đã từng đánh cha mình, đến nay tớ vẫn ân hận về điều đó, nhưng tớ không thể đứng nhìn ông ta đánh mẹ tớ được



- Mọi chuyện qua rồi mà, cậu đừng nghĩ ngợi lắm!





Minh Quân cũng rất bất ngờ khi biết được quá khứ dằn vặt của Cẩn. Cẩn rất tin tưởng hắn. Chú thường nói Cẩn là cái bóng của hắn. Mà đúng thật, không có chuyện gì là Cẩn không chia sẻ với hắn. Từ chuyện tình cảm, gia đình, bạn bè… Những bí mật mà tưởng chừng như giấu kín cả một cuộc đời. Cẩn trước mặt hắn là một người hoàn toàn khác. Một con người ân cần, chu đáo, hướng thiện. Cẩn cũng có khát vọng như bao người, cũng muốn yêu và được yêu nhưng không điều gì được như ý muốn. Tình yêu phụ rẫy, mối tình đầu đi lấy chồng để lại một con người với nỗi tiếc thương vô hạn, chỉ còn lại vỏn vẹn một tấm ảnh chân dung của người tình. Cẩn muốn có tiền, ước mơ làm tỷ phú để giúp đời giúp người nhưng sự nghiệp vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn quanh quẩn nơi quán vắng. Cẩn muốn có anh em bạn bè nhưng có ai thấu hiểu cho nỗi buồn và sự mất mát của Cẩn đâu. Cẩn còn chú, Cẩn từng coi chú như cha, nhưng nay chú không còn như xưa nữa rồi, chú sẵn sàng để Cẩn đi, chú cũng không muốn níu giữ nữa. Yêu ai cũng không thành, lý tưởng hoài bão đang rời xa tầm tay, niền tin vào cuộc sống không còn mặn nồng nữa. Cẩn đã chọn lấy cho mình phương án khổ hạnh. Cẩn sẽ đi tu, sẽ làm một vị cha sứ giống như chính Minh Quân đã từng cảm nhận được qua giọng nói của Cẩn.





Minh Quân và chú vẫn thường khuyên ngăn Cẩn. Nói bóng gió để Cẩn thay đổi ý định đi tu. Vì thương cho Cẩn và quý mến Cẩn không muốn rời xa Cẩn chút nào. Vậy mà hành lý Cẩn đã chuẩn bị cả rồi, Cẩn sẽ đi bất cứ lúc nào để lại anh em bạn bè, mà bước lên chuyến xe định mệnh. Một định mệnh mà hắn linh cảm thấy điều nghiệt ngã. Hắn sợ Cẩn sẽ không lên chuyến xe đó mà sẽ nghĩ quẩn và tìm đến một kết cục không hay! Hắn thật sự lo nghĩ!



Có tin nhắn đến. Là của Cẩn:



- Cậu hãy tận dụng tài năng của mình để viết cái gì có ý nghĩa hơn đi. Viết mấy cái tạp nham gửi cho gái chỉ tổ mất thời gian và gây thêm oán thù thôi. Thật sự thì tớ đang rất khủng hoảng về tư tưởng



Minh Quân bất giác se lòng. Cẩn đang thật sự cần hắn giúp đỡ. Nếu không ra tay vào lúc này e rằng sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn sẽ về nhà viết hết bài văn, chờ chú ra về rồi hắn sẽ chạy đến với Cẩn. Sẽ giúp Cẩn giải quyết những mâu thuẫn trong nội tâm của mình. Bởi dẫu sao hắn cũng là người thắt nút, đã từng truyền bá tư tưởng, đã từng ảnh hưởng sâu sắc đến nội tâm của Cẩn, đã đến lúc hắn phải mở nút thắt đó ra rồi.



Đã 12 h đêm. Minh Quân bước đi trong một trạng thái như vừa trút được gánh nặng. Trên tay là chai vodka, cứ đi một đoạn là hắn lại ngửa cổ hớp một ngụm.



Vào khoảng 9 h hắn quay trở lại quán Danh Nhân. Chú đã về, chỉ còn lại Cẩn. Cảm cũng có mặt nhưng đang đánh cờ cùng bạn. Sau khi chào hỏi nhau xong, Cẩn đứng lên nói:



- Tụi mình ra ngoài nói chuyện đi



- Ừm, ở đây xô bồ quá!



- Đi cậu



- Ủa? Đi đâu?



- Đi dạo đi



Tối hôm nay, hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Cẩn. Nhìn Cẩn có nhiều tâm sự như vậy lòng hắn cũng thấy thương. Cẩn buồn vì nhiều chuyện lắm! Hắn biết và hiểu chứ! Bạn bè chơi với nhau lâu nay, tính cách của nhau cũng hiểu ít nhiều. Nhưng hôm nay đặt biệt hơn. Hắn thấy Cẩn có vẻ khác lạ hơn mọi ngày. Minh Quân cảm nhận được một sự thay đổi trong cách ứng xử của Cẩn. Hắn lên tiếng trước:



- Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng thắn với tớ đi



- Có những chuyện nên để trong lòng thì hơn cậu. Sau này cậu có viết điều gì thì hãy tránh viết thật quá! Nó quá trần trụi…



- Nhưng ý cậu là gì? Cậu úp mở làm tớ không hiểu, có gì cứ nói thẳng với tớ đi…



- Cậu tự hiểu mà, đâu cần tớ phải nói ra



Hắn cũng không hỏi nữa, vì hắn đã bắt đầu hiểu ra một phần vấn đề. Vì sao gần đây Mây không còn đến quán nữa? Vì sao Cẩn lại bóng gió nói đến ‘tác phẩm của hắn’. Tác phẩm đó chỉ có Tâm, Mây, và hắn biết. Vì còn chưa rõ thực hư nên hắn mới hỏi lại Cẩn:



- Cậu bảo tớ bỏ tác phẩm của mình, ý cậu là những bài tớ đăng trên facebook?



- Còn những cái khác nữa kia, cậu biết mà…



- Cậu lại úp mở, tớ thích mọi việc thẳng thắng hơn, bạn bè với nhau có những việc nên nói thẳng cho nhau nghe sẽ dễ dàng giải quyết hơn, để tớ biết còn sai chỗ nào mà sửa



Cẩn tránh câu hỏi của hắn. Hắn cũng không cố gắn hỏi thêm nữa. Hai người lại sánh bước bên nhau bàn về đủ triết lý ở cuộc đời. Về lý tưởng sống và những gì xấu xa, hủ bại nhất của con người. Minh Quân thổ lộ với Cẩn:



- Gần đây cậu thấy tớ sống không? Thực ra tớ không có gì với em Ngân cả…



- Tớ không nói chuyện em Ngân, tớ muốn nói chuyện khác kia, cậu muốn tìm dò hỏi em ấy đúng không?



- Dò hỏi vì điều gì? Cậu hiểu sai rồi. Thực ra mấy ngày gần đây tớ sống trong trạng thái buông thả, tớ chán cảnh đời và tình yêu. Tớ bất cần, tớ không còn thiết gì đạo đức nữa… ý tớ muốn nói là tớ không muốn sống ràng buộc vậy mãi nữa. Miễn sao sống có lòng nhân, đừng có giết người, làm hại sinh linh là được, còn những chuyện khác thì miễn bàn, cái gì là thanh cao, cái gì là ô trọc… không cần màn đến làm gì. Ừ thì tớ sống vậy đó, tớ cũng nói với em Ngân như vậy. Tớ là kẻ xảo quyệt và tớ không phủ nhận điều đó. Tớ chán cuộc đời này với lắm trò lừa bịp, tớ không có khái niệm tình bạn, tớ càng không tin vào tình yêu. Nhưng nghĩ lại tớ và cậu đều sống ích kỉ, cùng một bản chất cả chỉ khác nhau ở cách thể hiện thôi. Tớ không phủ nhận là mình yêu Tâm. Đến ngay giờ phút này tớ vẫn còn yêu, nhưng tớ thấy hổ thẹn… vì sao? Vì tớ yêu mà chưa làm được gì cho Tâm, tớ chưa mang đến bất kì hạnh phúc nào cho em ấy, vậy thì tớ có cái quyền gì mà đòi hỏi.



Mà thôi tớ cũng không thiết nữa rồi. Tình yêu làm con người ta trở nên ích kỉ, nhỏ nhen. Để đó cậu coi tớ sống với đời này, ừ thì ai đến thì đến, đi thì đi, bận lòng mà làm gì. Gần đây tớ buồn ghê lắm cậu biết không? Vì sao ư? Vì cuộc đời cứ thích chà đạp lên mình. Nói như cậu vừa qua cũng đúng. Chí Phèo hắn muốn lương thiện nhưng ai cho hắn lương thiện? Cậu à! Cậu không đi tu được đâu. Cậu hãy nghe tớ. Hãy làm một tỷ phú đi, nói như chú đúng á! Có nhiều cách để phục vụ xã hội mà. Đêm hôm qua, tớ còn thấy hình ảnh cậu là một ông chủ, bằng trực giác của một người nghệ sĩ cậu hãy tin tớ đi. Từ sâu thẳm con tim cậu vẫn ao ước được làm một tỷ phú, sau đó sẽ giúp đời, giúp người.


Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương #12