Chương II: Tháng chín tình yêu (6)



Chương II: Tháng chín tình yêu


(6)



5.



5.


Cuộc nhậu đã tàn, hơi men đã ngấm, Minh Quân bước đi trên con đường thanh vắng. Hắn không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến vạn vật xung quanh mình, trong lòng hắn trào lên cảm xúc vui sướng.



Hôm nay, hắn đã bị bất ngờ, hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng nàng lại xuất hiện đột ngột như vậy. Trong khi hắn đang cuốn chả giò với anh em thì nàng xuất hiện ngay trước tầm mắt. Nàng ăn mặc đẹp quá! Từ trước đến nay nàng vẫn vậy, vẫn đẹp mê hồn. Nàng mặc bên trong chiếc áo sơ mi màu thiên thanh, áo khoác trong bằng len trùng màu; chiếc áo khoác nhung đen choàng bên ngoài, quần bó cũng màu đen huyền bí, và đôi giày thì đẹp lạ thường, một đôi giày màu tím lãng mạn. Tóc nàng búi cao và được buộc rất sành điệu, cũng bộ dạng hôm nào đậm chất nữ tính, nụ cười duyên dáng và thân hình quyến rũ.



Nàng đến cùng với Mây, hôm nay hai cô nàng cúp học thêm đến quán chơi. Ừ thì nàng đã đến, biệt tăm gần cả tuần rồi mới đến. Khỏi phải nói hắn nhớ nhung nàng da diết đến cỡ nào, vắng nàng một ngày giống như ở tù mười năm vậy! Tình yêu có sức mạnh thật ghê gớm, sức tàn phá của tình yêu cũng thật là kinh khủng. Vì nàng hắn có thể tốt lên gấp bội phần, có thể thành công trong tích tắc; nhưng cũng vì nàng hắn có thể sa ngã, chán nản, chẳng thiết làm gì nữa. Nàng chắc không biết đâu tầm ảnh hưởng của nàng đối với hắn, vì nàng hắn có thể hi sinh tất cả, không phải một sự mù quáng ngu dốt, mà là một sự hi sinh chính đáng cho tình yêu. Tại sao nàng không phải là người tình của hắn, là vợ tương lai của hắn? Hắn sẽ làm việc, sẽ giàu có và nổi tiếng, rồi sẽ chăm lo cho gia đình, sẽ đưa nàng đến mọi nơi nàng thích, mua cho nàng mọi thứ nàng muốn. Nàng thích làm ca sỹ ư? Hắn sẽ giúp nàng biến giấc mơ đó thành hiện thực, có khó gì đâu. Với tình yêu hắn có thể làm được tất cả. Hắn có trí tuệ, có sáng tạo, có tham vọng đủ để đóng vai trò là một người tình, một người chồng lý tưởng.



Dĩ nhiên nàng với hắn sẽ ca hát cùng nhau. Hắn nhìn nàng đắm đuối triều mến! Mỗi lần nhìn bộ dạng và ánh mắt gợi tình của nàng, lòng hắn rạo rực. Nàng có bao giờ nhận ra sức mạnh thực sự của mình chưa? Dù hắn có là tay hảo hán anh hùng, đầu đội trời chân đạp đất thì hắn cũng khuất phục trước nét đẹp mê hoặc của nàng, nàng quá nữ tính. Thật xấu số cho những gã đàn ông đã không nhận thấu rõ vẻ đẹp của nàng, hay có biết nhưng biết không toàn vẹn. Có lẽ cả cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ quên được dáng dấp, sự gợi cảm nóng bỏng của nàng. Nàng đã khen Thụy Anh nóng bỏng nhưng nàng quên mất sự nóng bỏng của nàng, cơ thể nàng tràn trề sự thu hút, mê hoặc… “Tâm ơi! Sao em ngốc vậy, em không biết được mình quyến rũ đến mức nào hay sao?” – Hắn thốt lên trong thinh lặng. Dẫu hắn và nàng có sao đi nữa, hai người sẽ không đến được với nhau bởi nhiều lý do, nhưng hắn vẫn tin vào tình yêu sâu sắc mà hắn dành cho nàng, thứ tình yêu không dùng ngôn từ để diễn đạt. Hắn sẽ không cầu cạnh nàng, chắc chắn là không rồi. Hắn sẽ để cho nàng tự do lựa chọn mà không hề oán hận, cố nhiên hắn sẽ trách nhưng rất nhẹ. Dù sao thì mỗi lòng hắn hiểu hắn, hắn biết hắn yêu nàng thế là đủ rồi. Bởi vậy mà hôm nay Thụy Anh đã rũ hắn lên nhà chơi, nhưng hắn vẫn từ chối… Thụy Anh tài ba, giỏi dang, mới 26 tuổi đầu đã tự mình gầy dựng lên một cơ ngơi có tầm mức, đã là bà chủ trẻ, khôn khéo thông minh. Có khối người muốn dựa vào một phụ nữ như Thụy Anh còn không được, Thụy Anh kén chọn và cũng thừa sức biết lựa chọn đúng đắn. Ấy vậy mà, vẫn không là không, hắn đóng cửa trái tim mình lại với nhiều người phụ nữ mà theo hắn là thuộc vào hàng trâm anh thế phiệt. Hắn đã quá yêu nàng! Biết đâu đến một ngày hắn sẽ kết tóc se duyên với một người phụ nữ khác, cô ấy có thể tuyệt vời hơn nàng nhiều lần, mà hắn tin là hắn sẽ làm được điều đó. Nhưng thật tế phũ phàng, dù nàng có tệ hơn thế đi nữa thì sự thật là hắn vẫn yêu nàng. Yêu từ mắt đến môi, yêu cái dáng dấp và cá tính thuộc riêng về nàng. Ừ thì một mình hắn biết. Mà cần quái gì nàng phải biết. Hắn đã đưa tình yêu của hai người vượt qua ngưỡng bình thường, một trăm năm sau ngàn năm nữa, mọi người sẽ biết về chuyện tình của hắn và nàng. Khi một ai đó nhắc đến tên tuổi của hắn sẽ phải nhắc đến nàng. Tâm là của hắn, không phải là một sự chiếm hữu, nhưng mãi mãi là của hắn.



- Mình hát đi anh – Vẫn giọng nói nữ tính ngày nào



- Ừm… em chọn bài đi – Vẫn bổn củ soạn lại



Lãng mạn và lãng mạn, đời hắn mãi là chuỗi ngày lãng mạn, phiêu lưu không bao giờ dứt. Hắn yêu điên cuồng và không bao giờ nói thẳng cho nàng biết, mãi mãi hắn cũng không nói. Nhưng rồi đây ai cũng biết, thế hệ sau sẽ biết, chỉ mỗi nàng là không biết. Hay nàng có biết, nhưng nàng vờ không biết, hắn lại thích nàng vờ như vậy hơn. Cám ơn Mây đã đưa nàng đến, hay nàng cũng muốn đến, nếu không thì nàng đã từ chối. Bây giờ thì Minh Quân mới hiểu, yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ. Vậy là, hắn lao vào bàn viết liên tục, men rượu là chất xúc tác để hắn giải tỏa những cảm xúc bị kìm nén. “Tâm ơi! Em đã đến cuộc đời anh như vậy đó, anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu ai, vì anh miễn nhiễm với tình yêu cho đến ngày anh gặp em. Em đã gây cho anh quá nhiều thương tổn, mà vết thương nào cũng ngọt ngào hết! Anh nói thật đấy, em tặng anh những vết thương ngọt ngào”.



Tâm hồn nghệ sĩ luôn vậy, nhạy cảm và tinh tế. Nếu Tâm có gây cho hắn trăm ngàn nỗi đau còn hơn cuộc đời hắn không bao giờ gặp được Tâm. Mà Tâm cũng thông minh lắm! Tâm khéo yêu và giỏi ứng xử. Nàng cũng mạnh mẽ và độc lập lạ thường, là một người vợ điển hình. Hắn sẽ nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, cùng nàng trèo đèo lội suối, hắn sẽ đàn cho nàng hát cả ngày, sẽ đi shopping với nàng bất cứ khi nào nàng muốn vì hắn sẽ làm ra tiền rất nhiều tiền vì nàng, còn nữa, hắn sẽ tổ chức sinh nhật cho nàng hoành tráng, sẽ mua nhà riêng cho nàng, có khó gì đâu, chắc chắn hắn sẽ làm được; nhưng quan trọng nhất là hắn yêu nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng dù cho quả đất này có sụp xuống hắn cũng chống đỡ vì nàng, không ai có thể ăn hiếp nàng hay đụng chạm đến nàng. Rồi hắn và nàng sẽ có con, sẽ nuôi dạy con cái nên người. Hừ! Mơ mộng ư! Không! Hắn sẽ làm được tất cả nếu nàng là của hắn, nàng sinh ra để dành cho hắn. Đàn ông không nói khoác, nói được là sẽ làm được, làm bằng mọi giá.



Hôm nay, Tâm đã kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, về những chuyện vui trong trường của nàng. Hắn nhìn say mê nàng như nhìn một bức tranh nghệ thuật, hắn lắng nghe chăm chú, hắn thích điệu bộ của nàng lắm lắm! Giá như có một ngày hắn nhè nhẹ đi đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo nàng, áp khuôn mặt vào mái tóc mượt mà, thơm tho của nàng. Giá như và giá như điều đó trở thành hiện thực. Tình yêu không còn đơn giản là sự khao khát, đam mê về thể xác nữa, nó đã vượt đến tầm mức lãng mạn, nghệ thuật, còn có cả sự hy sinh che chở. Đó đã là tình âu yếm, tình thương… sẵn sàng làm tất cả vì người mình yêu. Có thể yêu nàng và làm cho nàng những gì nàng thích, nếu nàng cần đôi mắt này cũng cho nàng, nửa trái tim này nếu được cũng cho nàng luôn… Và nếu cần cũng có thể đánh cho nàng một trận nếu điều đó tốt cho nàng.



Khoảnh khắc ở bên nàng quá ngắn ngủi. Ánh mắt nàng biểu cảm không thua gì ánh mắt của hắn. Thật là hắn gặp đối thủ rồi, và rồi nàng phải về… nàng lại ở bên Nhật, bạn trai trên danh nghĩa của nàng. Tình yêu giữa hắn và nàng đã gặp một bức tường lớn, chênh lệch về tuổi tác, ngoại hình, rồi rào cản xã hội, gia đình, tôn giáo… Chắc chắn là không ai trong gia đình nàng có thể chấp nhận việc hắn và nàng đến với nhau. Rồi còn bạn trai của nàng, chẳng lẽ bao nhiêu ơn nghĩa dành cho nhau hơn một năm trời tan như bọt biển, nàng là cô gái có lương tâm nàng đâu thể làm được… Nàng và hắn chỉ có thể yêu nhau trong tư tưởng, chỉ có thể cảm mến nhau và hi sinh cho nhau thầm lặng mà thôi. Dù cho hắn coi khinh mọi trở ngại, mọi rào cản nhưng hắn phải nghĩ cho nàng, nàng đang được người khác lo lắng, yêu thương, nàng xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng làm sao để bức nàng ra khỏi cuộc đời của hắn, trong khi hàng đêm hắn đều nằm mộng thấy nàng. Ban ngày cũng vậy, đi đâu hắn cũng bắt gặp hình ảnh của nàng. Hôm nay, nàng đã xin chú bức thư pháp viết trên gỗ tên của nàng, bức thư pháp mà ngày nào hắn cũng ngắm nghía, sờ mó… Nàng ác lắm! Có một chút nhớ nhung nàng cũng dành mất của hắn.



Mây ở bên nàng hắn yên tâm, Nhật ở bên nàng hắn cũng yên tâm. Chỉ có hắn một mình với hắn, ngồi uống rượu và thấy nét duyên của nàng trong ly rượu. Hay là hắn giống như ba nàng. “Con gái lớn của ba, cho ba hôn con một cái”, hôn nàng ư? Nàng đẹp còn hơn một bông hồng, lấy can đảm đâu mà hôn nàng? Đàn ông mà, có gì mà không làm được. Hãy chờ đợi tín hiệu từ nàng.



Trái tim vụn vỡ hay hạnh phúc? Niềm vui cùng tồn tại với nỗi đau. Chỉ có một kẻ điên mới như vậy.



Chiều nay, nàng lại xuất hiện. Chỉ có nàng và Mây, nàng đã tập làm quen với sự vắng mặt của Nhật. Tóc nàng không búi cao nữa, nàng luôn đổi mới, vẫn là chiếc trâm cài tóc giản dị được cài trên tóc nàng hôm sinh nhật chú. Tóc nàng mượt mà, đen nhánh. Hắn ngây ngất. Men rượu đã ngấm làm hình dung nàng lại thêm mơ hồ, huyền ảo.



Đánh được ba ván cờ với chú, thì họ đổ cá ngựa. Nàng cười hồn nhiên, lâu lắm rồi hắn mới trông thấy nàng cười như vậy, trước đây thì không nói gì nhưng hiện tại, hiện tại nàng đang rất vui. Tâm vẫn là cô gái lạc quan, yêu đời. Những sóng gió của cuộc đời chưa chạm tới trái tim nàng, chưa mang lại những vết suy tư bên khóe mắt. Ừ thì nàng hay cười đi, hãy để hắn ngắm nhìn nàng cười, được chia sẻ cùng nàng niềm vui trong cuộc sống.



Họ lại ở bên nhau, hắn và nàng. Tại sao nàng lại buồn? Tại sao Mẫn lại tỏ thái độ đó với nàng? Mẫn muốn chọc cho nàng giận. Tại sao? Hắn không muốn nàng vì Mẫn mà giận. Chẳng thà nàng cười, nàng thờ ơ hay sao đó cũng được, nhưng nhất quyết không được giận. Tâm đang rơi vào một trạng thái bị cái tôi chi phối. Nó không phải là tình cảm, chỉ đơn thuần là sự tức giận. Là lãnh địa của lòng ích kỉ muốn chiến thắng tất cả. Làm sao Tâm biết được lòng hắn đau như thế nào khi nàng liếc nhìn Mẫn với thái độ hờn dỗi. Làm sao hắn có thể chịu được khi nàng trở nên thiếu tự nhiên, bối rối, ít nói… khi Mẫn xuất hiện. Thà là hắn chết đi còn hơn bị hành hạ như vậy. Nàng bỏ vào nhà sau. Nàng buồn, giận hắn biết. Hắn không thích Mẫn làm vậy, Mẫn chẳng có lý do gì để trở mặt với nàng trừ khi có động cơ gì đó, và hắn nghi ngờ. Hắn là kẻ thông minh xuất chúng, lại nhạy cảm và tinh tế, không có thứ gì có thể qua mặt hắn cả. Hắn thấy, thấy hết, Mẫn đã chạm vào lòng tự ái sâu thẳm của hắn, chạm vào cái tôi và lòng kiêu hãnh của hắn.



- Mình ra hát đi em – Hắn nhìn vào sâu mắt nàng



Nàng đứng lên, ra ngoài căn phòng quen thuộc có chiếc bàn tròn lớn; ngồi xuống và hát. Nàng hát những bài quen thuộc, rồi mở điện thoại lên tìm những bài nhạc mà nàng yêu thích. Hắn nhìn nàng say đắm, đáng buồn cho hắn, tình yêu đã làm hắn đánh mất đức tính tự chủ. Ánh nhìn đó làm nàng bối rối đến mức nàng phải lên tiếng. Nàng cười và nói.



- Anh đừng nhìn em, em hát không được



- Ừ... thì anh không nhìn em nữa, em hát đi, em đang hát hay vậy mà



Nàng quay mặt đi mỉm cười



- Anh không nhìn em nhé! Em nhìn anh nên anh mới nhìn lại



- Anh không nhìn em, sao biết em đang nhìn anh?



Hắn cười, hắn cảm thấy hạnh phúc đang dạo chơi trong con người hắn. Tâm cứ ở bên hắn cả một cuộc đời đi, thà rằng Tâm lúc nào cũng vui vậy đi. Đừng yêu ai cả, ngay cả hắn. Nếu để hắn ước, hắn sẽ ước gì nàng mãi vô tư như vậy, đừng yêu ai đừng yêu ai cả, hãy để mỗi mình hắn yêu nàng thôi. Tình yêu đã vượt qua cãi ngưỡng tầm thường, đã vươn đến một sự thần thánh khó mà diễn tả. Hắn sẽ đi, hắn sẽ dừng lại, sẽ chấm dứt tất cả? Có thể hắn sẽ làm điều đó, hắn đau và không muốn đau nữa. Nội tâm hắn đang dằn xé, hắn muốn nàng đến quán thường xuyên hơn, chỉ ngồi với hắn, chỉ gần gũi với hắn. Nàng hãy bỏ cái năng khiếu quyến rũ của nàng đi; không có người đàn ông nào thoát ra được sức hấp dẫn của nàng. Và nàng sẽ không ngờ rằng nàng là nạn nhân của lòng kiêu hãnh đó. Khi một kẻ tỏ ra không cần nàng, coi thường nàng, lòng tự tôn khiến nàng lao vào một cuộc chơi đã được tính toán, nàng sẽ trở thành nạn nhân bởi chính lòng tự tôn đó; nhưng nàng có hiểu hay không? Có bao giờ nàng ý thức được sự lừa gạt tráo trở của cuộc đời? Còn hắn, hắn đã hiểu quá rõ, hắn hiểu từng chân tơ kẽ tóc của những thủ đoạn mưu mô. Hắn đã từ bỏ những thủ đoạn, kinh nghiệm đã dạy cho hắn rằng, chỉ nên yêu và yêu một cách chân thành. Mặc cho kết quả thế nào, vì hắn đang nuôi dưỡng tâm hồn và tình yêu chứ không phải đang giết chết nó đi từng ngày. Không! Hắn yêu nàng! Và hắn... Hắn sẽ từ biệt nàng khi điều gì đến như thể nó phải đến như vậy.



- Em tìm bài đi. Em hát hay lắm!



- Để em nghĩ coi bài gì



- Mấy bài tiếng anh lúc trước em hát đó



Hắn nhìn vào chiếc ipad – có thể không đúng vì hắn không rành về công nghệ lắm- của nàng, một bức ảnh nàng chụp làm hình nền nhìn rất cá tính. Nàng làm duyên ở nét môi, hắn cười và thầm nghĩ: “Tâm của mình đáng yêu quá! Sao nàng lại ngây thơ đến cuốn hút vậy nhỉ?”. Rồi hắn tự xét lại mình. Một thằng khờ đang yêu, một kẻ si tình ư? Không! Hắn không si tình. Hắn ghét nhất cái từ đó. Hắn là kẻ lãng tử, bất cần. Từ trước đến nay vẫn vậy, hắn chỉ yêu thôi. Và cách biểu hiện tình yêu của hắn có khác người bình thường, hắn không phải là đàn bà là một tên bi lụy đến thảm hại. Không! Không bao giờ điều đó xảy ra.



Minh Quân không đàn nữa. Hắn đã thống nhất với nàng.



- Anh đừng đàn nữa, nghe em hát thôi



- Ừm. Em hát đi



Nàng hát, còn hắn thì chăm chú lắng nghe nàng, nhìn nàng đắm đuối. Hắn nằm xuống, nghiêng mặt tựa vào cánh tay, nàng hát cho hắn nghe những bản tình ca buồn, nói về tình yêu dang dở, bị ngăn cách. Hắn tái người đi. Cảnh ngộ của hắn và nàng có khác gì đâu kia chứ. Có biết bao nhiêu rào cản phải vượt qua. Nhưng hắn tin, hắn tin mình sẽ chiến thắng.



- Nhật đến kìa em – Nhật xuất hiện đột ngột trước ngưỡng cửa



Nhật đi vội ra sau. Tội nghiệp cậu ấy, lòng hắn bất giác nhói đau. “Hơ... hơ... có khác gì nhau đâu kia chứ”. Nhật cũng đau nhưng làm sao đau bằng hắn, cả hai đều đau nhưng hắn đau hơn, hắn biết chắc vì hắn hiểu từ trước đến nay không ai yêu nàng sâu đậm và tha thiết bằng hắn. Cách yêu của Nhật, của Mẫn của bất kì ai mà hắn gặp được đều thiếu đi một cái gì đó thăng hoa, thiếu một sự dâng hiến trọn vẹn. Nhưng làm sao nàng biết? Làm sao để chứng tỏ nó trong khi cứ theo đuổi là một phương án ngu xuẩn. Cứ chứng tỏ mình yêu nàng, cho nàng thấy để rồi phản bội lại thứ nghệ thuật quyến rũ đòi hỏi phải kiểm soát cảm xúc và đánh bẫy tình cảm. Với ai chứ với nàng hắn không thể dùng nghệ thuật quyến rũ được, trò đó xưa rồi, hắn muốn một cái gì đó tự nhiên, tình cảm và chấp nhận rủi ro, đau đớn nếu gặp phải. Hắn đang tìm một tình yêu đích thật chứ không phải một kế hoạch vạch ra để mê hoặc, lừa dối.



Hắn đau, quá đau vì nhiều lý dó. “Tâm có thể quên anh nhanh chóng, ừ... thì em có quyền đó, anh sẽ chọn cách nào đây? Phải rồi, anh phải giữ khoảng cách với em. Anh phải xa em. Em đừng đến quán nữa, anh không muốn, không muốn mình mất tự chủ vì em đâu, vì trông anh chẳng khác gì đàn bà, hèn kém và thiếu bản lĩnh”.



Hắn lủi thủi trở về sau cuộc rượu chua chát. Bởi từ lúc Tâm về rồi hắn lại uống nhiều hơn. Hắn đi, vừa đi vừa nghêu ngao hát. Bên kia đường là một nhóm giang hồ đang nhậu nhẹt, chúng la lối om sòm. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, một tên trong bọn đứng lên chạy ra chặn đường hắn.



- Thằng kia, mày nhìn cái gì? – Thái độ tên này là có ý muốn gây sự



Hắn cười nhếch mép, vì cái chuyện đâm chém trong giới giang hồ với hắn đã xưa như trái đất.



- Bọn mày có mấy thằng, muốn lên một lúc hay từng đứa?



- Má mày! Bố láo hả - Vừa nói, vừa động tay chân, tên côn đồ đang hăng máu



Không nói năng gì nữa, hắn quất thẳng một đá vào bộ hạ đối thủ, tên côn đồ nằm thẳng cẳng; là một cao thủ Karatedo, với Minh Quân bọn này chẳng thấm vào đâu, vả lại khi quyết định ra tay hắn đã tính đường tháo lui nếu thất thế, bọn chúng có đuổi cả đời cũng không chạy lại hắn.



Cả đám trong bàn nhao nhao cả lên, chúng đang ngồi ven đường nhậu nên vớ được thứ gì từ chai rượu cho đến gạch đá dưới đường là chơi thứ đó. Thấy vậy hắn tháo chạy vào hẻm Bà Chuột, hai tên lao theo đuổi gần kịp hắn, hắn chỉ chờ có vậy, mục đích của hắn là tách rời bọn chúng ra, hơi men đã ngấm hắn chẳng ngán gì trên đời này nữa. Hắn dồn hết sức đấm thẳng vào mặt tên gần nhất, một cú đấm như trời giáng, tên này á lên một tiếng nằm vật ra, quằn quại dưới làn mương hôi thối, hắn dám bảo đảm cú đấm đó phải làm cho kẻ xấu số kia ba tháng không biết mùi cháo. Tên thứ hai lao vào ôm ghì lấy hắn, nhanh như chớp hắn dùng đầu bật ngửa ra sau đập một phát mạnh vào mặt đối thủ, tiện tay thúc một chỏ tầm chấn tủy, tên này buông tay ra đau đớn, hắn bồi thêm một cú đá tống thẳng bằng cạnh bàn chân vào tầm bụng đối phương, chỉ nghe tiếng “rầm”, ở đó có một vực cao khoảng bốn mét, tên côn đồ lộn cổ thẳng xuống đó, rơi vào đúng chuồng gà, tiếng gà, chó kêu réo ỏm tỏi, chủ nhà chạy ra... Những việc đó chỉ xảy ra trong tích tắc, bọn trong băng chúng đã chạy tới đông đủ, hắn thấy sức yếu không thể địch lại nên chạy băng thẳng xuống đường vườn, đạp lên không biết bao nhiêu hoa cải của dân nhà vườn nơi đây. Chạy thẳng một mạch về nhà.



Từ khắp đầu đường ngõ hẻm còn nghe tiếng xe gắn máy rú lên kinh hoàng, bọn chúng đang lùng sục hắn. Xem ra ngày mai hắn nên tính một con đường về khác, tốt nhất là nên đi xe máy không đi bộ nữa. Còn nếu muốn đi bộ thì phải đem theo một ít đồ chơi cần thiết.



Trời đã về khuya. Hắn vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Hắn mặc kệ chuyện gì có thể xảy đến với hắn. Một mối nguy hiểm đang rình rập hắn. Bọn giang hồ ngày hôm qua chắc căm tức hắn lắm! Sáng nay hắn đã bọc theo cây nhị khúc tiện khi cần đến. Hắn vẫn đi bộ đấy! Và thách thức kẻ nào có bản lĩnh chặn đường về của hắn. Hắn sẽ quất cho mỗi thằng một cây nhị khúc như trời giáng nếu có gan muốn nếm thử. Nhưng may mắn sao. Chẳng có chuyện gì xảy ra. Không có một bóng ma nào ngáng đường đi của hắn. Hắn thầm khinh miệt. “Hừ! Thì ra bọn mày chỉ có thế!”.



Hôm nay là một ngày hắn sống một con người kỳ lạ. Vừa sôi nổi lại vừa kín đáo. Vào giờ cơm trưa. Thụy Anh dẫn một đoàn khách du lịch toàn là người nước ngoài đến quán chơi. Hôm nay Thụy Anh mặc váy, Thụy Anh đẹp ra nhiều lắm! Ăn cơm xong hắn lẻn vào phòng nằm ngủ. Nói ngủ vậy thôi chứ hắn nằm suy nghĩ lắm chuyện. Hắn chẳng thiết đọc sách nữa. Với hắn bây giờ chỉ có mỗi công việc duy nhất hấp dẫn hắn là sáng tạo. Bổn phận và trách nhiệm của hắn lúc này là viết và viết. Sao cho để lại cho đời những tác phẩm đáng để đọc là được. Hai lần Thụy Anh vào tìm hắn. Thụy Anh nói.



- Anh ra ngồi chơi với mọi người đi



- Anh ngại lắm! Anh không thích đông người



- Em giận anh luôn – Thụy Anh nói lẫy



- Khi nào Thụy Anh đến một mình thì anh đàn và hát cho Thụy Anh nghe!



- Không! Em giận anh rồi



Hắn chẳng nói thêm lời nào nữa. Cầm đàn lên đàn rồi hát. Ít phút sau Thụy Anh cũng nguôi giận bước vào. Thụy Anh đến ngồi gần bên hắn. Thụy Anh cũng thích hát và họ ca hát cùng nhau. Thụy Anh thích nhạc Trịnh. Với chất giọng “khàn khàn” nghe cũng là lạ thật! Hát xong bản “Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ”. Thụy Anh kéo tay hắn ra ngoài phòng khách. Có một người bạn ngoại quốc đang ngồi sắp những quân cờ. Những người còn lại đang ngồi phía ngoài ghế đá. Thụy Anh đề nghị Minh Quân hát lại bản nhạc vừa rồi. Cả hai người cùng hát. Kết thúc bài nhạc là một tràng pháo tay và cây đàn được chuyển cho anh bạn ngoại quốc nọ. Anh ta chơi một bản nhạc của quê hương mình. Giai điệu vui tươi nhưng không kém phần lãng mạn. Rồi cũng kết thúc với một tràng pháo tay. Thụy Anh lên tiếng.



- Chút nữa anh lên nhà em chơi nghe! Giao lưu với mấy bạn cho vui



Hắn mỉm cười nhưng không trả lời. Hắn đã từ chối lời mời của Thụy Anh hai lần rồi. Đây là lần thứ ba. Hắn cũng ái ngại nhưng thật tình hắn không muốn đi. Rồi Thụy Anh như hiểu ý. Thụy Anh bảo hắn qua đánh cờ cùng người bạn ngoại quốc nọ. Được dăm ba phút thì đứng lên xin phép đi trước lo giấy tờ gì đó trên phường. Bỏ lại những người bạn ngoại quốc chơi ở quán sẽ về sau. Thể theo yêu cầu của Chú. Cẩn mời những người bạn này ngày mai lại đến quán uống bia vui chơi. Và họ đã nhận lời mời. Người ngoại quốc thật tuyệt vời. Họ còn trẻ chỉ chừng mai mươi tuổi. Nhưng cư xử rất tế nhị. Rất văn minh lịch thiệp. So với thế hệ trẻ Việt Nam họ hơn xa về tầm mức tư duy. Ngày mai họ sẽ lại đến. Và hắn lại dạy họ đánh cờ. Một số cô gái và chàng trai rất thích học đánh cờ. Hắn sẽ truyền bá văn hóa phương Đông cho họ. Đó là trách nhiệm của công dân không thể từ chối.



Tối nay Thảo và Nhung đến quán bất ngờ. Thảo đã thay đổi nhiều hơn lần gặp trước. Thảo nhạy cảm hơn và chăm chú lắng nghe tiếng đàn. Tối nay hắn phá lệ. Hắn trở nên hoạt bát vui vẻ. Hắn nói chuyện hài hước khiến ai cũng phải cười. Đặc biệt là Thảo. Trong đôi mắt Thảo nói lên rất nhiều điều. Dường như tình cảm mà Thảo dành cho hắn đã bước sang một giai đoạn mới. Thảo không như ngày trước nữa. Không thờ ơ dửng dưng nữa. Thảo ngồi suy tư. Thảo đang lắng nghe ca khúc Ru Đời Đi Nhé. Hắn không ngờ con người lại thay đổi nhanh như vậy. Mới đó mà Thảo đã trở nên đa cảm rồi. Con gái quả thật là khó hiểu. Thảo có đôi mắt tuyệt đẹp. Trong mắt có một nốt ruồi. Đây là cơ hội để hắn trêu nàng một trận đây. Vậy là hắn bắt đầu.



- Thảo ơi! Anh nhìn em nãy giờ. Trong mắt em có một nốt ruồi. Theo nhân tướng học đó là số đào hoa. Em có nhiều người theo không dậy?



Chú, Cảm, Định, Được và hai cô gái cười ngắc nghẻo. Không ngờ hắn lại nói được những câu như vậy. Nhưng họ có biết đâu với hắn thì không gì là không thể.



- Không có đâu anh ơi! Có anh mới vậy á!



- Ờ... Cũng có nhiều người nói mắt anh biểu cảm...



- Đúng rồi. Mắt anh đẹp. – Nhung nói xen vào



- Vì vậy anh mới ganh tỵ. Mắt Thảo đẹp hơn mắt anh...



Mọi người lại cười to thành tiếng. Cảm lên tiếng.



- Minh Quân ơi! Ây dà! Cậu làm ơn... làm ơn



Cuộc nhậu tối hôm nay tràn ngập trong tiếng cười. Cảm xúc tình yêu giống như tàu lượng siêu tốc. Lên cao rồi lại xuống thấp. Ngay cả Thảo cũng vậy. Thảo lại xuất hiện vào thời điểm then chốt. Quá nhiều cô gái xuất hiện cũng như vậy trong hoàn cảnh hiện tại. Nhưng biết làm sao được. Cái đến thì nó cứ đến, còn cái đi thì nó cứ đi. Có cãi lại được không? Hãy đổ cho ý trời!



Tình cảm của chú dành cho Minh Quân cũng thay đổi nhiều. Hắn nhận thấy sự mến trọng của chú dành cho hắn. Trước đây Chú đã đánh giá sai hắn và bây giờ thì mọi chuyện đã khác. Chú xem hắn là con. Là người thân cận đóng góp cho chú nhiều ý tưởng hay để phát triển quán. Chú và hắn đã chơi cờ lại với nhau. Đã mong chờ hắn ngày đêm. Buổi sáng chú đã nói với hắn. Một điều mà có lẽ hắn không ngờ được. Chú nói.



- Minh Quân gần đây chú phát hiện ra con có một ma lực thu hút người khác. Con làm chú ngạc nhiên



Hắn hiểu và hắn biết. Chú, Cẩn và mọi người chỉ là nạn nhân của thứ nghệ thuật dẫn dụ. Một thứ đã ăn vào máu của hắn. Dù hắn không muốn thì bộ máy đó vẫn cứ hoạt động. Hắn có cuộc sống phá rào. Bất chấp định kiến. Yêu điên cuồng. Và thường không kiểm soát được hành vi. Một kẻ đầy mâu thuẫn. Oái ăm thay đó lại là những thứ quyến rũ.



Lũ chuột cống chíu chít bên bãi rác. Hắn say quá rồi và đi lảo đảo. Hôm nay hắn phải quyết định một việc khó khăn. Phải chấm dứt tất cả những gì đang trói buộc hắn vào cái vòng yêu đương lẫn quẫn. Hắn cần chọn phương án từ bỏ. Phải xa nàng thôi. Cần có một kết cục đẹp trong tình yêu giữa nàng và hắn. Hắn không thể níu kéo mãi được. Hãy ra đi khi còn trên đỉnh vinh quang. Hãy từ chối khi tình yêu còn đẹp. Dù biết khó lắm! Nhưng hắn sẽ làm được. Phải đóng lại trang tình sử giữa nàng và hắn. Đã đến lúc phải trở lại chính mình.



Đêm nay, không trăng và sao. Tất cả đã về đâu mất? Không phải là một sự biến mất vĩnh viễn. Nhưng sự ra đi đó cũng lưu lại một nỗi muộn phiền. Buồn vì mất mát. Buồn vì vắng đi một thứ gì đó quen thuộc. Dạ Ly Hương đã mất mùi rồi. Những cánh hoa hồng cũng thôi khoe sắc. Hôm nay. Cẩn mang về một đóa tường vy đặt trên bậu cửa. Hắn nhìn đóa hoa trơ trọi giữa lòng người phố thị. Hoa mang trong mình một sự mong manh dễ vỡ. Nó giống tình yêu vậy ư? Không! Đó là do ta ép nó phải thế. Tình yêu thật tồn tại. Đang lưu trú trong con tim của những ai đang yêu thật lòng. Nó lớn lên mà không cần sự quen thuộc. Đổi lại là một khoảng cách giữa hai người. Khi một người buông tay một người. Và cũng không có kẻ chiến thắng hay kẻ chiến bại. Chỉ có một sự thật duy nhất. Tình yêu không phải là gượng ép. Không phải là cầu thị. Mà nếu có cũng chỉ thừa thải. Chỉ hủy diệt mà thôi.



Tối nay, Thụy Anh đã đưa những người ngoại quốc tới quán chơi. Những con người đáng mến, thân thiện. Nhưng bản thân hắn thì không. Trong lòng Minh Quân chất chứa quá nhiều tâm sự. Hắn cảm thấy bơ vơ giữa biển người.



Nàng cũng có mặt, hôm nào cũng vậy nàng đều ăn mặc đẹp. Tối nay, Nhật chở nàng đến. Mây thì không. Mây có lý do để vắng mặt. Hắn đã từng nói với Mây: “Anh chẳng còn một người thân nào cả. Nếu có ngày em rời xa anh chắc sẽ buồn lắm!”. Ngày đó cũng chẳng còn bao lâu nữa. Hắn có thể biện minh cho sự nhạy cảm của mình. Rằng hắn không muốn suy nghĩ tiêu cực. Nhưng trái tim hắn có lý lẽ riêng.



Hắn đã muốn gì nào? Hắn đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần. Hắn phải tránh xa nàng càng sớm càng tốt. Cả Mây và Tâm. Cả hai bóng hồng đó hắn không muốn dính dáng đến ai nữa. Hôm nay, Thảo đã mang cuốn Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai về nhà. Cũng tốt thôi. Hắn sẽ không đọc sách nữa. Từ nay về sau hắn sẽ không đọc một trang nào nữa. Hắn chỉ muốn viết thôi. Viết lên những gì con tim hắn thổn thức.



Nhưng việc tránh xa nàng và trở nên lạnh lùng với nàng sao mà khó quá. Nàng chỉ cười và nói một vài câu thôi mà ý chí của hắn đã tan ra như cục đá lạnh thả vào một ly nước nóng. Đến khi nào mới xua tan ánh mắt, đôi môi mời gọi của nàng đây? Hắn sẽ nằm lại. Sẽ nghĩ về nàng từ ngày này đến ngày khác. Cho tới khi hình ảnh của nàng quá quen thuộc đến mức nhàm chán mới thôi. Hy vọng là hắn sẽ làm được.



Hắn không muốn ngồi lại với đông người. Không phải là hắn sợ sệt mà bởi bản tính lập dị của hắn. Hắn có thể diễn thuyết trước triệu người mà không hề run sợ. Ấy vậy mà có khi chỉ một nhóm người nho nhỏ cũng làm hắn ngại ngùng. Hắn tránh vào nhà sau, không quên mang theo ly rượu nếp. Nàng đã vào theo gọi hắn.



- Anh ra chơi với mọi người đi



- Thôi! Anh ngại lắm!



Ánh mắt nàng ra chiều giận dỗi. Biết làm sao được, nàng đáng yêu quá! Lúc nàng vui, lúc nàng buồn, lúc nàng giận… Trạng thái nào nàng cũng đẹp. Nàng là báu vật của hắn. Là viên hồng ngọc mà hắn nâng niu. Đến bao giờ thì hắn có thể ôm nàng vào lòng, đến bao giờ thì hắn mới có thể hôn nàng? Tương lai còn mờ mịt lắm! Chuyện tình cảm này của hắn sẽ đi về đâu? Những câu hỏi mà tìm mãi vẫn chưa thấy câu trả lời hợp lý. Ừ thì ít ra nàng cũng nghĩ đến hắn chút ít đấy. Ít ra thì nàng biết một điều chắc chắn là hắn yêu nàng. Hắn là của nàng rồi. Nhưng hắn thì luôn muốn tránh điều đó nên hắn mới tìm cách tránh xa nàng. Hắn rất sợ bị người khác chi phối, sợ mình phụ thuộc vào một ai đó. Từ trước đến nay trong tất cả các mối quan hệ hắn đều nắm quyền chủ động. Nay hắn bị động hoàn toàn. Sắc đẹp và cá tính của nàng đã hoàn toàn chinh phục hắn. Mà như vậy thì đã sao? – Hắn tự nhủ. Đằng nào thì cũng yêu. Nghĩ làm gì chuyện ai hơn ai, ai là kẻ chiến thắng, ai là người chiến bại. Hắn biết rồi không lâu nữa đâu. Nàng sẽ dành một vị trí nhất định trong trái tim nàng cho hắn. Hắn cần nàng bố thí cho hắn chút tình cảm hay sao? Không phải vậy. Hắn không và chẳng bao giờ cầu cạnh ai cả. Hắn chỉ yêu thôi. Và mong ước được ở bên nàng thôi. Được choàng tay ôm lấy vai nàng. Vuốt tóc nàng. Hôn lên môi nàng. Và rồi… còn hơn thế nữa mới thỏa mãn lòng tham của hắn. Hắn là một kẻ yêu ích kỉ và thích chiếm hữu. Hắn không phải là chàng trai tốt mà là một tên “bad guy” chính hiệu. Lừa gạt, xảo trá và sẵn sàng cướp lấy những gì tốt đẹp trên tay người khác. Nàng có tha thứ cho hắn không? Có chấp nhận yêu một kẻ xấu xa đại loại như hắn? Một kẻ bất chấp mọi dư luận, mọi rào cản xã hội… chỉ để được chiếm lấy nàng cho riêng hắn. “Mẹ kiếp” – Hắn bắt đầu văng tục. Hắn sẽ từ bỏ con đường đạo đức mà hắn đang cố sống theo đó; để lao đầu vào một cuộc giao kèo với quỷ dữ. Sự câm lặng và bất cần là lựa chọn phù hợp cho lối sống mới. “Ừ… Ta sẽ sống như vậy đó” – Một kẻ bạt mạng với tính cách lập dị. Chú sẽ buồn, Cẩn sẽ buồn, mọi người sẽ buồn, cả nàng nữa… nàng sẽ khó chịu. Nhưng mọi thứ sẽ quen thôi, hắn cần tĩnh lặng để sáng tạo. Để tạo ra những thứ dành riêng cho hắn. Tình yêu không làm hắn gục ngã mà càng làm hắn khoái trá hơn trong vai diễn mới. Rồi mọi người sẽ thấy được con người thật của hắn. Sẽ thấy nhanh thôi.



Đi về thôi! – Hắn dặn lòng mình đã đến lúc phải gác lại mọi chuyện. Phải chia tay với Nghĩa và Cảm, coi như làm gương, để Cẩn còn đi ngủ nữa chứ!



Con đường quá quen thuộc. Lũ chuột vẫn tụ tập đông đủ quanh bãi rác. Hắn chẳng còn thiết nghe tiếng chuột "chíu chít" nữa. Hắn đã quá say, say đến mức không còn sợ bất cứ điều gì trên đời. Nàng đã nói gì với hắn nhỉ?



- Em không muốn ngồi gần người thích uống rượu



Nàng không muốn hắn bê tha. Tình yêu của hắn có lý do để chỉnh sửa hắn; vì nàng hắn phải bỏ đi những tật xấu cố hữu. Nhưng nàng có biết đâu, chỉ với men rượu mà hắn mới có thể nói lên tiếng lòng mình. Mới làm nàng trở nên bất tử bằng nghệ thuật. Nàng có biết đâu đôi mắt nàng, nụ cười của nàng, dáng dấp của nàng sẽ mãi mãi ngự trị trong tim hắn, sẽ mãi mãi sống cùng thời gian.



Chiều mưa cũng vơi dần, nàng đến… chiều nay, nàng lại đến với những người bạn của mình. Nàng mặc đồng phục của trường, cách ăn mặc của nàng có là thế nào cũng đẹp. Trong mắt hắn nàng là đẹp nhất. Giọng nói của nàng, ánh mắt nàng, bờ vai của nàng, cho đến cái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng… Đẹp… tất cả đều đẹp.



Hắn không thể tự lừa dối chính mình nữa. Hắn mong nàng đến, đến thật nhiều để hắn được ngắm nhìn nàng dù là lén lút, dù là để khuây khỏa nỗi lòng. Nhưng chỉ cần nhìn nàng thôi thì ngày hôm đó đã có ý nghĩa rồi. Lạy trời! Đừng bắt hắn làm kẻ si tình, vì không giống hắn chút nào. Hắn đang muốn nôn. Men rượu đã ngấm đến tột cùng, nhưng làm sao nôn được đây, thà rằng nén lại để ngồi lại, hình dung về nàng và viết cho xong cái bổn phận của mình.



Ngày mai có lẽ Mây sẽ đến, vì Mây đã hứa rồi. Mong gặp Mây quá! Có Mây chia sẻ nỗi lòng lúc này cũng đỡ hơn.



Nhật và nàng đã thân thiết hơn. Không biết hắn đang buồn hay đang vui nữa. Dù sao thì Nhật vẫn hơn hắn chứ. Ít ra Nhật còn có cơ hội để chứng tỏ tình yêu của mình, còn hắn thì không. Chẳng có một lý do, một cơ hội nào cả. Chỉ có rượu, rượu và rượu. Ngày xưa uống rượu với hắn chỉ là chuyện vui chơi thôi. Nay thì uống để cố quên đi một cái gì đó ngang trái. Để thôi mơ ước một ngày được ôm nàng, hôn nàng, khao khát nàng và được thỏa mãn. Nàng đâu dám ngồi gần hắn nữa. Nàng có chấp nhận tình cảm tha thiết mà hắn dành cho nàng không. Có nhắm mắt và để hắn được vuốt ve, âu yếm nàng không? Nàng có người yêu rồi. Và tất cả chỉ là mộng tưởng thôi ư?



Rượu đang giết dần những tế bào của hắn. Mây đã khuyên hắn không được uống rượu nữa. Nhưng Mây ơi! Mây có biết cho lòng hắn chỉ muốn quên đi tất cả những thứ trò hề trên đời này. Hắn là kẻ tuyệt vọng Mây à! Tuyệt vọng đến cùng cực. Không phải đơn thuần là tình yêu mà còn nhiều thứ khác nữa. Hắn chẳng sợ chết bởi vì hắn đã chết năm hai mươi lăm tuổi rồi. Chưa biết lúc nào hắn được chôn cất mà thôi, hắn cóc sợ.



Rồi đây Nhật sẽ biết đàn, sẽ thay thế vai trò của hắn. Hắn đã đóng trọn vai diễn, và cái gì đến sẽ đến.



Có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Hắn muốn nôn lắm rồi. Nhưng gượm đã nào. Phải kiềm lại. Phải ngủ cho say cho quên hết đi hình bóng đó. Quên đi bản thân mình là kẻ si tình. Một danh từ hèn hạ dành cho những gã đàn ông bản lĩnh.



Sẽ qua thôi cơn say. Ngày mai Mây sẽ lại đến, sẽ sưởi ấm cho tâm hồn hắn. Những gì mà hắn chưa mở lời với Tâm. Hắn dựa vào điều gì mà nói kia chứ? Nàng đã có quyết định và lựa chọn của nàng. Hắn… một tên lãng tử không bờ bến. Là áng mây lang thang không biết đâu là điểm dừng. Nàng làm sao cứu cả một đời của hắn.



Tối nay, chú đã nói gì nhỉ? Chú cầm tay hắn và nói.



- Số con đào hoa nhưng dang dở



Ừ thì dang dở cũng đã sao. Hắn sẽ ngủ. Ngủ để lấy sức ngày mai chống chọi với cuộc đời.



Hắn đã chọn con đường đó. Con đường tự giết chính mình. Hắn tắm mình trong men rượu không cần biết trời đất gì nữa. Những buổi tối này, hắn đều cảm thấy khó thở và thỉnh thoảng thấy nhói đau ở lá phổi bên phải. Như vậy thì đã sao? Vết thương cũ vẫn còn đó, ca phẫu thuật năm xưa đã cứu sống hắn trong gang tất. Dù sao thì cảm giác được chờ đợi cái chết hắn đã trải qua rồi. Bây giờ có thêm chỉ góp vui cho tấn trò đời hài hước thôi. Cuộc đời thì ai cũng phải chết cả thôi. Chết sớm chết muộn thì cũng sẽ chết cả thôi. Với suy nghĩ chán đời đó hắn đi về một mình. Hắn đã tháo bỏ chiếc vòng hộ mạng ra, vứt bỏ nó đi, để coi lúc nào hắn sẽ được chôn? Và hắn cười ha hả. Cứ mỗi lần phổi hắn nhói lên như một vết đâm xoáy sâu vào, hắn lại thích chí. “Cố lên! Thần chết à! Cố thêm chút nữa thôi. Chẳng phải ông muốn lấy mạng tôi lâu lắm rồi đó sao? Đây! Mạng tôi đây, có bản lĩnh thì nhào vô mà cướp đoạt nó”. Minh Quân đã trở thành kẻ bạt mạng. Hắn chán ghét cuộc đời này và căm phẫn những gì mà định mệnh bắt hắn phải gánh chịu. Hắn đã lựa chọn phương án xa lánh tất cả mọi người. Cô độc và người bạn thủy chung của hắn là rượu. Dù hắn biết rượu đang giết chết hắn.



Hắn không lựa chọn lối sống lạc quan nữa. Vì với hắn đó chỉ là một cách trốn tránh. Chẳng biết bao giờ thì chuyện tình yêu của hắn sẽ kết thúc. Hắn đang đợi, đợi chờ một cái gì đó đến thật nhanh. Đến rồi kết thúc tất cả, không còn ai, không còn hy vọng và không còn hình bóng để nhớ nhung nữa. Hắn muốn xóa đi hình ảnh của nàng trong cõi lòng hắn. Nàng quá vô tư và không đủ nhạy cảm để nhận ra tình cảm của hắn. Hắn đang trói mình vào một sợi dây oan trái. Thứ mà đáng lý ra hắn phải chấm dứt từ lâu rồi. Khốn nỗi chất độc đã ngấm sâu. Sâu đến tận tủy.



Tâm ư? Mây ư? Không ai cả. Thụy Anh thì sao? Còn Trâm nữa, Tứ và Thư, rồi Quỳnh… vân vân và vân vân… Họ là gì trong cuộc đời hắn. Vậy là hắn nói về hắn chẳng sai tý nào. Hắn sống vì nghệ thuật, rượu và phụ nữ. Ba thứ này, thứ nào cũng có độc cả. Hay lắm! Độc dược đôi khi cũng giá trị lắm chứ!



Tối nay, một mình hắn uống rất nhiều. Hắn cầm trên tay ly rượu được rót đầy. Hình ảnh nàng lại tràn về trong tâm trí hắn. Trong ly rượu chẳng phải là khuôn mặt nàng đó sao? Hình ảnh nàng trong trang phục trắng đen, mái tóc mượt mà và đôi mắt mê ly. Nàng ngồi đó trong miền ký ức. Có biết đâu những ngày ly biệt. Và hắn ho. Những cơn ho kéo dài quá quen thuộc. Bây giờ, thì mọi chuyện đã ổn. Rồi hắn về và ngủ vùi. Đóng cho trọn vai diễn của một kẻ si tình nhục nhã. Chỉ mỗi mình hắn chìm vào sâu tận đáy tim hắn. Vơ vét cho sạch những gì còn sót lại của những ân tình đã qua.



Một mình bước đi lảo đảo trên con đường quạnh quẽ. Hôm nay, cái ngày chết tiệt chẳng có việc gì làm, hắn đã viết xong một ca khúc. Bản nhạc nói về những cảm xúc nhớ nhung mà hắn dành cho nàng, nhưng rồi chính hắn lại căm ghét cái của trời đánh đó, một tác phẩm âm nhạc mà hắn muốn vứt bỏ sau khi đã hoàn thành. Rồi không cầu mà được, hắn chợt nhận ra mọi thứ đã đến giới hạn. Giống như cái mạng quèn của hắn. Bọn giang hồ đã không giết được hắn trừ chính hắn làm điều đó. Một kẻ say nói càng, cái gì là chân lý trong cuộc đời. Hắn quên hết, lựa chọn một cách thức mới. Tìm một khoảng trời riêng. Bất cần tất cả để được làm một người mạnh mẽ. Thách thức với tất cả những gì đang bày trò hù dọa hắn.



Lãng tử không bao giờ sợ chết. Càng không bao giờ sợ tình yêu. Hắn sẽ chấm dứt. Sẽ cắt đứt một cuộc tình sâu bọ. Để tự hào mà nói với nàng rằng: “Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em”.


Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương #10