Chương II: Tháng chín tình yêu (5)



Chương II: Tháng chín tình yêu


(5)


Anh Lâm và anh Phương đã đến. Họ mang theo một thùng bia; bàn ghế đã được sắp đặt đâu vào đó. Lần này vì khá đông người nên tiệc được bày biện ở phòng khách; thức ăn được dọn lên, rượu được rót vào những ly uống trà bằng sứ. Trên bàn lúc này có Chú, Minh Quân, Cẩn, Cảm, Việt lớn, Dũng, Nhật, Tâm, Bạn anh Liêm, một người lạ mặt, anh Lâm, anh Phương. Một số người quen thuộc chưa thấy đến...



Minh Quân thắt mắc, “tại sao Mây vẫn chưa đến” Và hắn đã đoán ra sự tình; hiện tại Mây đang ở bên Mẫn, chắc chắn Mẫn đã gọi cho Mây gọi Mây lên chùa chơi, Mẫn tính rằng đợi mọi người đông đủ họ mới xuất hiện, một sự “công bố” không mấy khó hiểu. Minh Quân là một người cực kỳ nhạy cảm, hắn đoán non đoán già thành ra luôn suy tư nghĩ ngợi. Hắn liếc nhìn Tâm... mặc cho mọi người nâng ly chúc mừng, bánh kem được đưa lên, đèn tắt, nến được thổi... tiệc bắt đầu. Hắn chỉ biết uống, uống cho chóng say để khỏi phải nhìn Tâm thêm nữa, Nhật đang ngồi cạnh nàng, đang gắp thức ăn cho nàng. Hắn lại uống và uống, cứ hết ly này lại rót ly khác. Hôm nay Tâm mặc đồ rất đẹp, mà Tâm có bao giờ không mặc đẹp đâu, hôm nay nàng mặc chiếc áo len trắng kẻ sọc đen, quần jean – đây lần đầu hắn thấy nàng mặc quần jean; đôi giày da màu đen kiểu cách, hợp thời trang. Tóc nàng đen mượt trong ánh đèn ảo diệu, nàng cài một chiếc trâm giản dị trên mái đầu óng ả đẹp đến mê hồn. Lại cũng một lần nữa mấy thằng đàn ông không có mắt, hay có mắt mà bị mù mới không phát hiện ra vẻ đẹp của nàng; thì cũng có lắm kẻ thấy nàng đẹp nhưng cái thấy đó chỉ là cái thấy phàm phu dung tục chẳng phải là cái nhìn đi qua lăn kính nghệ thuật. Cái nhìn của một nghệ sĩ đang yêu sẽ khác với cái nhìn một một tay nhiếp ảnh vô hồn. Nàng lại cười, lại cái kiểu chau mày đó... Càng nhìn nàng hắn lại càng đắng, càng cay. Rượu chẳng giúp hắn quên được nàng, xóa mờ hình ảnh của nàng đang ngồi cười nói vui vẻ trước mặt hắn. Nàng thì cứ cười còn hắn thì cứ uống. “Hừ! Ta biết làm gì hơn, chẳng lẽ ta cúi đầu xuống và van xin nàng ban cho ta chút tình cảm ư! Quên chuyện đó đi, thà ta đè bẹp nỗi khao khát trong ta lại, thà ta nén nỗi đau vào tim còn hơn làm cho nàng khó xử, vả lại ta có làm vậy thì sự thể cũng không thay đổi được, nàng đang cười, đang hạnh phúc... chẳng phải ta đã từng nói rằng: ‘hạnh phúc lớn nhất của ta là được trong thấy nàng hạnh phúc bên người mình yêu thương hay sao?’. Hãy thôi cái suy nghĩ chiếm hữu nàng đi, mày muốn ngồi bên nàng, vuốt tóc nàng, ôm nàng vào lòng ư? Đúng là tham lam và nhảm nhí! Mày dựa vào cái gì để chăm lo cho nàng? Tài hoa ư? Hãy vứt đi, hiện tại mày vẫn còn hai bàn tay trắng, chưa có danh tiếng, chưa có sự nghiệp, mày có đủ bản lĩnh để mang đến hạnh phúc cho nàng hay không?” – Rồi hắn tự trả lời câu hỏi của mình. “Ta sẽ làm được, ta sẽ vì nàng làm tất cả, nếu chỉ cần nàng muốn ta sẽ trở nên thành đạt, ta sẽ thành công mau chóng, vì nàng ta có thể làm được mọi thứ... bởi nàng chính là động lực lớn nhất của ta”. Vậy mà! Hắn vẫn uống... Uống mãi mà chẳng thấy say. Con người của hắn cũng kì quặc, hắn có yêu lắm đi chăng nữa thì lòng kiêu hãnh của một kẻ cứng đầu như hắn cũng không cho phép hắn đi quá giới hạn. Sự “tự tôn” là thước đo giá trị trong tình yêu. Hắn có thể mất nàng một đời nhưng tuyệt đối không để nàng phải có suy nghĩ: “Nàng đang yêu một thằng đàn ông vô dụng”. Vậy là! Hắn lại uống.



Mọi người nâng ly, hắn chỉ đưa tay theo quán tính...



Cuối cùng thì cô ấy cũng tới. Đó là tiếng xe của Mẫn, Mẫn cùng Mây xuất hiện trước tầm mắt mọi người. Những suy đoán của Minh Quân hoàn toàn chính xác; từ trước đến giờ có nhiêu lần mà hắn đoán sai. Mây và Mẫn đến ngồi gần bên Tâm, ánh mắt Tâm có chiều buồn buồn, Tâm ít nói hơn... Thấy Tâm như vậy lòng hắn càng thêm rười rượi.



Hắn không nhìn Mây nữa, Mây và Mẫn ngồi bên nhau, chia sớt cho nhau từng miếng ăn. Bên cạnh Tâm và Nhật cũng vậy! Một cảm giác buồn tủi bắt đầu xâm lấn tâm tư của hắn, một kẻ nhạy cảm, một con sói cô độc. Tiếng tru tréo dưới ánh trăng nhường chỗ cho tiếng ừng ực của rượu nặng được rót vào họng.



“Tâm ơi! Vậy là tụi mình chỉ đến đây thôi sao?”



Có tiếng xe, hai cô gái xuất hiện... Một người tên Na, là bạn của Tâm và Mây. Cô bé xinh xắn, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Họ đều là những cô gái xinh đẹp, trẻ trung tràn đầy sức sống. Họ nói chuyện với nhau vui vẻ. Minh Quân đứng lên, rời khỏi bàn tiệc, hắn muốn tìm một góc, muốn ngồi một mình...



“Cây đàn kia rồi, lại đây với ta nào? Chỉ có ngươi mới yêu ta nhất thôi” – Hắn ôm đàn dạo những khúc tình ca cho vơi bớt sầu muộn. Cẩn cũng tách khỏi đám đông đến ngồi nghe; phải nói là cây đàn có một mà lực ghê gớm. Chỉ chưa đầy một phút sau, mọi người ở bàn tiệc đã bắt đầu tản đi, hai ba anh chàng chạy vào phòng chứa đồ nghe đánh đàn ca hát. Mấy cô gái cũng theo lên, rửa chén bát, sau đó ngồi chơi nói chuyện. Được và Vân cũng vừa tới.



Minh Quân hát say sưa quá! Bây giờ hơi men đã ngấm rồi đó, hắn ngồi hát chẳng còn bận tâm đến ai nữa.



Hết bất ngờ này rồi lại đến bất ngờ khác. Những giọt mưa, những bông hoa hẹn hò gặp nhau trước sân nhà. Tâm khẽ đến bên hắn! Nàng nói bằng một giọng nhẹ nhàng, triều mến!



- Mình hát đi anh!



Một thoáng bối rối, hắn cũng gật đầu nói với nàng



- Ừm! Em tìm bài đi



Mọi người bắt tản đi, ban đầu nàng ngồi bên cạnh hắn, lúc sau nàng chuyển chỗ ngồi đối diện, hai con người nặng nợ này lại ngồi gần nhau; họ đàn hát say sưa. Dạo này giọng nàng yếu đi nhiều do cảm lạnh! Bài hát đầu tiên là bài “Forever and one”, bài này lúc trước nàng hát vẫn còn dư giọng nay lên không được đoạn cao trào. Vậy là vẫn như ngày nào, vẫn biểu hiện duyên dáng đó, nàng cười rũ rượi úp mặt xuống bàn, mái tóc nàng buông xuống phản phất mùi hương cây trái. Hắn chỉ ước ao được vuốt lên mái tóc của nàng, được áp sát khuông mặt vào chuỗi lụa huyền đó để tận hưởng mùi hương thơm tho xâm nhập vào khứu giác.



- Em hát bài Ánh Trăng Lẻ Loi đi, em còn nhớ bài đó không?



- Làm sao mà em quên được – Nàng nói rất tình cảm



Người ta nói hai chữ “tửu sắc” hẳn có thêm một ý nghĩ gì đây? Vì ngay trong lúc này, men rượu chẳng những không làm trở ngại cho tầm nhìn của hắn mà ngược lại còn mở rộng thêm chiều sâu của cái nhìn. Trong ánh đèn mờ ảo nàng đẹp còn hơn một bông hồng. Một nét đẹp diệu huyền lãng mạn đến tột đỉnh, từ cách nàng nói, cách nàng cười, mái tóc nàng, đôi mắt huyền mơ. Một phát súng không thể làm hắn tỉnh giấc, người anh hùng chỉ ngóng đợi có giây phút này thôi, giây phút được ở bên giai nhân, để khắc vào tâm khảm một hình tượng thẫm mỹ hằn sâu đến vạn thuở.



Nàng mở bài “Nắng ấm xa dần”, bài này hắn đã nghe nàng hát mấy lần rồi. Những lần mà trước kia hắn đã đàn cho nàng hát.



- Bài này quen lắm! – Hắn nói với nàng



- Thì anh lúc trước anh hay đàn cho em hát là gì



- Ừm! Đúng rồi…



“Nàng lại ho, cái bệnh cảm lạnh chết tiệc sao cứ thích làm phiền nàng” – Hắn biết sức khỏe nàng rất yếu, nàng ngửi mùi thuốc lá còn không được nữa là… Nàng cũng hay bị khó thở - Nghĩ đến đây bất giác lòng hắn chua xót, người hắn ớn lạnh. Hắn lại nhớ đến cụ Nguyễn Du:



Trăm năm trong cõi người ta



Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau



Trải qua một cuộc bể dâu



Những điều trông thấy mà đau đớn lòng



Lạ gì bỉ sắc tư phong



Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen



“Tâm! Em hãy luôn mạnh khỏe, hãy sống hạnh phúc, anh sẽ nhận lấy hết tất cả mọi đau đớn, mọi điều kém may mắn trong cuộc đời này cho riêng anh, nhưng em nhất quyết phải vui vẻ, phải hạnh phúc... hãy yên tâm đi, vì luôn có anh bên cạnh em, có anh che chở cho em thầm lặng…” – Hắn tự nói với lòng mình




4.



4.


“Không! Ta phải tiếp tục”



Đó là câu nói được lặp đi lặp lại trong giấc ngủ của hắn! Hôm qua, hắn đã uống rất nhiều rượu; cuộc sống buông thả đã gậm nhấm đi những tế bào sinh học của hắn; nay còn có triệu chứng ăn mòn tinh thần. Nỗi cô đơn, trống trải giữa đời thường đã làm hắn cụt hứng; đã bao lần hắn bị kẻ thù truyền kiếp này quật ngã; nhưng không, không thể bỏ cuộc hắn phải đứng lên tiếp tục cuộc hành trình còn đang dang dở. Mây đã đúng khi nói rằng “Ngày mai trời lại sáng”; cơn bão đã qua và bầu trời trở lại quang đãng; những đụn khói bốc lên từ xa xa trông như những chiếc vòi rồng tí hon. Vết đất lở xẻ dọc thân núi bà nay đã mọc kín cây cỏ, rêu phong. Vậy đó! Cái gì cũng qua cả thôi.



Đêm hôm đó, hắn đã nhắn tin cho Mây. Hắn chia buồn cùng Mây cái nỗi buồn vô tận của đời hắn; đó có lẽ là lần cuối cùng trong đời hắn làm một người đàn bà. Hắn đã đi ngược lại với lý trí của mình, bởi biết bao lần hắn tự nhủ: “Có đau cách mấy thì chỉ mình ta biết, chỉ mình ta chịu đựng, ta phải nén nỗi đau vào trong, đó là tính cách mạnh mẽ của một người đàn ông theo cách nghĩ của hắn”. Nhưng cho Mây biết sự thật về con người hắn cũng chẳng sao? Chẳng phải họ là anh em của nhau ư? Đôi khi tình cảm huynh muội giúp ta dễ nói chuyện và chia sẻ hơn trong tình cảm trai gái yêu đương. “Anh rất buồn và muốn chấm dứt câu chuyện… Anh biết em cũng buồn lắm! Nhưng nhiều lúc anh rất mệt mỏi, kiệt sức… anh sợ nghĩ về Tâm và mọi người, anh muốn xóa sạch ký ức của những ngày qua” – Hắn tâm sự với Mây qua facebook, những dòng đầy nước mắt trái ngược với những gì thuộc về con người mà hắn đang thể hiện. Mây đã không làm khó hắn, Mây tôn trọng quyết định của hắn…



- Anh hãy làm những gì mình thích, nếu những điều đó làm anh cảm thấy thoải mái; em không muốn thấy anh sống bê tha như vậy, thấy anh như vậy em cũng không vui nổi…



- Em đang vui vẻ, hạnh phúc, em quan tâm đến những thằng như anh làm gì. Em yên tâm đi, vì đời đã biến anh thành gỗ mục, anh sẽ hóa kiếp phong lan, anh sẽ để lại cho đời nhiều tác phẩm hay, nhiều đóa hoa đẹp



Nếu đã nói được câu đó thì cớ sao hắn phải dừng lại? Hắn không thể là một thằng hèn đang tìm cách trốn tránh thực tại được. Tại sao hắn phản bỏ đi tác phẩm của mình chỉ vì một nỗi đau thuần về cá nhân hắn? Thực tế dẫu có khô khan, trần trụi thì nó vẫn sống động, vẫn tràn đầy sức sống hơn những gì hư cấu. Hắn đã hứa với Mây điều gì? Hắn hứa sẽ hoàn thành tác phẩm, xuất bản, ký tặng sách cho Mây. Bây giờ hắn lại định phủ nhận lời hứa đó hay sao? Không! Một khi đàn ông đã hứa thì phải thực hiện cho kỳ được lời hứa đó. Hắn phải gát nỗi đau của riêng mình lại, phải đứng lên bước tiếp như những gì người anh hùng đã làm… mệt mỏi, chán chường, gục ngã và đứng dậy…



Loài chim phượng hoàng sẽ bốc cháy, tự tiêu hủy rồi từ đám tro tàn đó lại bắt đầu hồi sinh. Con người mới sẽ hoàn thiện hơn con người trước đó… Hắn vẫn coi thường cái chết, vẫn nốc rượu theo cách của một gã tửu đồ, hắn lãng tử nhưng không bạt mạng; hắn sẽ lại đọc sách mỗi ngày, sẽ lại viết mỗi ngày, lắng nghe và quan sát mọi thứ xung quanh; hắn cần những trải nghiệm; sự nhạy cảm và một chút thiên tài sáng tạo. Những gì mà hắn cần làm lúc này là phát triển bản thân để cho ra đời những đóa hoa đẹp.



Đêm qua, hắn đã mơ về Mây, hắn đã chở Mây đi khắp những nơi mà Mây chưa bao giờ biết, họ đến “Hồ ma cô”, đến “Ngã năm tình yêu”, đến thăm nhà những người bạn, trèo đèo lội suối… Những cuộc thám hiểm đó luôn trong trạng thái hờ hững, thường trực trong lòng hắn là một nỗi buồn vời vợi. Hắn cười mà lòng chua chát bởi cuộc vui giữa hắn và Mây không bao giờ toàn vẹn, Mây luôn ngóng đợi một điều gì, một ai đó, nàng vẫn vậy, vẫn luôn chời đợi. Về phần “con ngựa chứng”, trong mơ nó không phát lên những tiếng kêu inh ỏi nữa… Cuối cùng hắn cũng hiểu ra lý do vì sao hắn ở trong một trạng thái cảm xúc như vậy? Mãi mãi hắn sẽ không tìm thấy ở Mây và không thể mang lại cho Mây ‘sự toàn vẹn’… Mây đã đúng!



Và ảo ảnh lại tiếp nối ảo ảnh. Hình ảnh của nàng lại hiện về mộng mị trong trạng thái mê man của trí não. Tâm vẫn với chiếc áo lụa vàng đó, tóc nàng búi cao; có là hình ảnh đã xuất hiện một lần trong quá khứ, cái lần nàng đẹp như một người phụ nữ mặn mà.



- Tâm! Em đến từ lúc nào vậy? – Hắn nói trong với giọng triều mến



- Anh còn ở đây sao?



- Em nói gì anh không hiểu, ý em sao vậy Tâm? – Hắn có vẻ ngạc nhiên



- Người ta đã đi hết cả rồi, thế giới này chỉ còn lại có mình anh thôi đó



- Thế giới này chỉ còn một mình anh thôi ư? Mọi người đi đâu hết cả rồi? Em không định bỏ anh đi đấy chứ?



- Không đâu, này, cầm lấy tay em, hãy đi với em...



Hắn đưa tay cho nàng, cảnh vật xung quanh bị bóp méo, quay cuồng đến chóng mặt. Một thế giới khác hiện ra trước mắt; có tiếng mòng biển hòa cùng tiếng sóng rì rào. Trước mặt họ là một đại dương xanh thẳm, từng đàn chim hót lượn trên nền trời, những dải cát trắng xóa, mềm mại. Xung quanh được bao bọc bởi những ngọn núi đá kỳ vĩ; Hắn vẫn siết chặt tay nàng, hắn sợ cái cảm giác buông tay nàng. Bị chấn động trước cảnh đẹp, hắn cất tiếng hỏi nàng.



- Đây là đâu? Còn mọi người, sao không thấy mọi người?



Mắt nàng rưng rưng, những giọt lệ lăn dài trên má



- Họ đã đi hết cả rồi, họ đã bỏ lại chúng ta... cả Nhật nữa, tại sao ổng không đợi em? Tại sao?



Hắn kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt



- Không sao, không sao... em đừng vậy nữa, mọi chuyện sẽ qua thôi. Rồi chúng ta sẽ tìm được họ mà



Nàng không nói gì cả, hắn nghe rất rõ nhịp tim nàng thúc lên trong lòng ngực. Người nàng mềm nhũng ra, không có một chút cử động nào nữa. Tim hắn đập mạnh, người hắn lạnh đi, hắn lay gọi nàng như kẻ mất trí!



- Trời ơi! Tâm ơi... em sao vậy, làm sao anh sống được. A a a a a... – Hắn thét lên như muốn đứt cả thanh quản



Hắn ôm nàng trên tay, bước đi thẩn thờ như một kẻ tâm thần. Những dấu chân hằn sâu trên bãi cát trắng. Có tiếng gì đó “ong ong” trong đầu, cảnh vật giống xung quanh giống như màn hình ti vi bị chạm mạch, có tiếng “tách” những mặt người nhập vào từng tấm quang phổ ma quái.



Một không khí vui vẻ hiện ra trước mắt, tiếng cười tiếng nói của học sinh. Chuông nhà thờ đang đổ những hồi thanh thoát. Vào đúng giờ tan trường, học sinh tụ tập rất đông ở cổng chính. Những chàng trai cô gái trẻ trung đưa đón nhau về, họ chọc ghẹo nhau, đuổi đánh nhau... Một góc nhỏ có hai người đang tâm tình, cô nữ sinh mặc áo dài cúi mặt ngại ngùng, tay cầm chiếc cặp xách đặt ở phía trước; cậu con trai kia thì mặc đồ tây, dáng người cao cao đang cúi xuống gần cô gái, mắt nhìn tình tứ, nói nho nhỏ một điều gì đó. Những hình ảnh bắt đầu nhập nhằn, một luồng điện xoẹt qua, bóng tối và bất chợt tỏa sáng...



Tiếng cười giòn tan, đến cùng hình ảnh của một người thiếu nữ. Tim hắn thắt lại, hắn giật mình đưa tay vẫy gọi, định kêu lên... nhưng lại đặt vội tay xuống.



- Tâm...



Nhật đang đi bên cạnh Tâm, có cả Mây và những người bạn của họ. Hắn ăn mặc tồi tàn, nhếch nhác, quần jean, áo thun tất cả đều xấu xí, đi dép lê và đầu tóc thì rồi bù. Hắn cảm thấy xấu hổ, tự ti... Hắn quay mặt, cố giấu đi bộ dạng thảm hại của mình. Lòng hắn tự thú.



“Ta tồi tệ quá! Ta sẽ làm quê nàng trước mặt bạn bè. Nhật mới đẹp làm sao, cậu ta cao ráo trẻ trung, gương mặt thanh tú, còn ta thì xấu xí già nua cằn cỗi. Ta là con cóc già còn cậu ấy là hoàng tử trong truyện tranh. Ta nên tránh đi thôi...” – Hắn cúi mặt ngậm ngùi



Tiếng ồn ào vang lên chát chúa. Có cả những tiếng chửi tục của bọn thanh niên giang hồ. Chúng tụ tập trước cổng trường, có cả nam lẫn nữ, tiếng “nẹc bô” xe máy “rùn rùn” nghe rất đe dọa. Có một giọng nữ đanh đá.



- Nè! Con kia, bây giờ mày tính sao, hả?



Cô ả tóc vàng, ăn mặc bựa đến tởm. Ả chỉ vào mặt Tâm và có ý động tay chân. Tâm nép lại gần mọi người, bọn chúng quá đông, bạn bè cùng lớp chẳng ai dại gì mà xông ra bênh vực cả. Cô ả túm lấy tóc của Tâm, bọn bảo kê đứng xung quanh lầm lì, có những giọng nói cả nam lẫn nữ phát ra.



- Lột áo quần nó ra đi



“Bốp” – Một cái tát như inh vào mặt con ả tóc vàng



Ả buông tay khỏi Tâm, quay lại nhìn, vẫn chưa hết sững sờ ngạc nhiên; bọn bảo kê cũng đứng sững ra nhìn như mới ở trên cung trăng xuống vậy. Không cần chờ bọn nó lên tiếng hắn nói một cách điềm tĩnh.



- Tao cảnh cáo bọn mày. Đứa nào mà đụng đến Tâm là tao giết đứa đó...



Một thằng tóc đinh, mặc áo da trong bọn xông ra, miệng quát tháo ầm ĩ



- Ù á! Mày là thằng nào? Ê bọn mày, úp nó đi



Vừa nói tên này vừa xông vào quơ tay đánh càng. Nhanh như chớp Minh Quân tung đòn maigari, thúc thẳng ức bàn chân vào bụng tên xấu số. Chỉ nghe “hự” một tiếng hắn đã nằm chỏng quèo ra đó. Thấy vậy năm thằng trong đám du côn liền nhào vô; hắn bật lui chạy tản ra tránh sự tấn công ào ạt của bọn chúng; Một thằng đuổi kịp lao vào trước tầm mặt Minh Quân, bắt ngay khoảng cách, một cú đấm thẳng được tung ra dứt khoác bằng đòn tekken, “Bụp” – tên này nằm vật ra ôm mặt quằn quại. Hai tên theo sau cũng lao tới, một tên đá thốc vào lưng Minh Quân, hắn bình tĩnh gạt đỡ bằng đòn “ghen dang barai” khóa cứng cẳng chân của hắn, chỉ tích tắc một cú đấm xỉa thẳng vào bộ hạ đối thủ làm tên này ré lên một tiếng, ngã vật ra bất tỉnh. Tên thứ hai lao vào “xoẹt”, Nhanh chóng thụt lùi một bộ né đòn chém xéo tầm vai của cây mã tấu, không để đối phương có cơ hội ra đòn thứ hai, Minh Quân nhập nội, lưới tới rẫy đòn Mawashi vào sường non của đối phương, tiếp thêm một cú xoay người móc gót vào đúng thái dương. Bị trúng đón hiểm, tên này lảo đảo như người say rượu, rụng “bịch” như một trái mít chín.



- Anh Minh Quân, coi chừng... aaaaaaaa... – Tâm hét lên



“Phập” – Một mũi dao cay độc gập cán, xuyên thấu vào lưng Minh Quân. Hắn đã bị một kẻ đâm lén sau lưng, tên này không rút con dao ra mà hoản sợ nhảy lên xe chạy mất, bọn đầu gấu cũng lủi đi hết. Minh Quân ngã xuống, hắn cố sức bò lại gần cánh cổng, tựa lưng vào vách tường đá lạnh lẽo. Lúc này Tâm đã đến bên hắn, nàng khóc thút thít. Hắn đưa bàn tay vấy máu lên khẽ gạt đi những giọt nước mắt lăn trên má nàng.



- Em đừng... khóc, đừng có.... như vậy. Tại sao lại khóc, anh ... – Hắn dừng lại để lấy hơi thở - Anh... không ... sao đâu ... mà



Tâm càng khóc nức nở, nước mắt trào ra như suối



- Anh còn nói nữa, không, anh sẽ không sao đâu...không sao đâu



- Anh... muốn nói...nói với em...câu... câu này... ngộ nhỡ anh không qua được...



- Em không cho phép anh nói dậy đâu, hức hức... Không được nói như vậy nếu không em sẽ giận và không chơi với anh nữa...



Hắn thở gấp, máu đã trào ra khóe môi.



- Anh... anh... muốn nói điều này lâu lắm rồi... từ trước đến giờ anh chưa.... chưa từng yêu một người con gái nào... chưa bao giờ... Kể từ khi em xuất hiện trong cuộc đời anh, ngay từ lần đầu tiên anh đã biết, em... em chính là người phụ nữ đó, người anh yêu và gắn kết trọn đời... Anh không sợ em phụ anh đâu... Anh không sợ... Kể từ khi biết yêu em anh đã giết đi trái tim của mình rồi... Hãy quên anh đi... Chúc em hạnh phúc



Tiếng còi xe cứu thương hú liên hồi, đèn chớp nhấp nhoáng, những chiếc áo trắng với mùi thuốc sát trùng... “Tính tình” tín hiệu bản điện tử chuyển số thứ tự. Minh Quân giật mình tỉnh giấc, mồ hôi còn lấm tấm trên trán.



Gầy đây quán Danh Nhân đã có nhiều thay đổi, số lượng những bức tượng người ngoài hành tinh đã tăng lên đáng kể. Gần đây, chú còn nghĩ ra ý tưởng viết thư pháp trên gỗ và trên kính. Nên không gian bài trí cũng có những thay đổi nho nhỏ, tủ sách được mở rộng thêm, thư pháp mới được viết thay thế một số bức cũ kém chất lượng. Anh em gần đây đang tìm kiếm nơi cung cấp gỗ được cắt thành những khoanh tròn, chà nhám, đánh bóng… để viết và vẽ lên đó những dòng chữ, những nét họa đẹp mắt. Những viên đá với đủ hình thù khác nhau cũng được tận dụng, viết thư pháp lên đá cũng rất thú vị. Minh Quân đã đem đến quán hai viên đá cuội, gọi là cặp vợ chồng đá, cả hai viên đều được viết lên chữ Tâm, điều này hoàn toàn ngoài ý muốn của hắn, có lẽ bởi nhân duyên. Hắn cũng thấy là lạ, vì trong quán gần đây treo rất nhiều chữ Tâm, đi phòng nào cũng gặp cả, ngay cả trên chiếc gối ngủ cũng có.



Tuy có nhiều cái mới lạ, nhưng quán dạo này vắng đi hẳn. Mẫn đã ít đến quán hơn, thi thoảng cậu chàng mới xuất hiện, được một lúc thì đi ngay. Cảm thì tối khoảng 7 h mới đến vì gần đây Cảm phải lo chăm sóc khu vườn nhà ở tận Thái Phiên, làm xong công việc mới có thể đến ngồi chơi, nói chuyện với anh em được. Duy thì đã xuống Ninh Thuận giúp ba mình trong một dự án cầu đường mà ba của Duy mới trúng thầu. Được và Ngọc thì năm khi mười họa mới xuất hiện một lần, hai người này có đến cũng chỉ chơi cờ tướng, mong sao thắng chú cho đủ thùng bia đãi anh em. Còn Cẩn gần đây thay đổi khá nhiều, Cẩn đã trở lại thân thiết với Minh Quân như trước, thậm chí còn hơn; gần đây Cẩn sống rất vị tha, vui vẻ. Có lẽ vì biết mình không còn ở quán được lâu nữa nên Cẩn muốn giữ những tình cảm tốt đẹp với mọi người. Về phần chú, tình cảm của chú dành cho Minh Quân đã thay đổi nhiều, chú đã phần nào hiểu ra con người của hắn, có lẽ vì vậy mà chú không chấp nữa, chú xem trọng hắn ít ra cũng ở tài hoa và sự sáng tạo của hắn, điều quan trọng nhất vẫn là chú có tình thương, chú là người tốt. Mấy ngày nay, chú và hắn thường uống rượu trò chuyện cùng nhau, chú thường hỏi ý kiến của hắn, và rất thích thú với những ý tưởng kinh doanh của hắn. Có thể sắp tới quán sẽ còn thay đổi nhiều thứ nữa. Có lần chú nói: “Hay quá! Con với chú chí lớn gặp nhau rồi. Con yên tâm đi, còn nhiều việc để làm lắm, chưa hết đâu, mai đây quán mình sẽ còn nhiều điều mới lạ nữa”. Vậy là hai chú cháu lại cười nói thỏa thuê, thỉnh thoảng lại đem đàn ra hát, gần đây chú cũng thích hát, chú thích nghe Minh Quân hát bài Hoa Trinh Nữ của Trần Thiện Thanh và bài Mặt Trời Bé Con của Trần Tiến. Xóa đi những mâu thuẫn, tình nghĩa chú cháu trở lại mặn nồng như xưa, với Minh Quân là một niềm vui đáng quý, đáng trân trọng.



Tâm và Mây dạo này phải học nhiều nên không mấy khi đến quán, thỉnh thoảng có đến là vào các ngày chủ nhật trong tuần. Vắng Tâm Minh Quân luôn cảm thấy trống trải, Tâm giống như chiếc bóng của hắn, mà hình và bóng thì không thể tách rời nhau, nếu xa nhau thì đau đớn biết chừng nào. Bởi thế, không ít lần hắn nói: “Cô bóng của tôi”, một cách gọi thân thương, lãng mạn.



Những buổi chiều nay mưa rất lớn, cứ như bao nhiêu thác nước trên trời đổ xuống chỉ một vùng nhỏ bé nơi đây thôi vậy. Những cánh hoa sim tím đã không chịu được sức tấn công của nước, thời tiết hay thay đổi, lúc thì mưa lớn như trút nước, khi thì nắng nóng đến rát cả da; vậy thì làm sao những cánh hoa sim có thể chịu nỗi đòn cực hình này. Có những cánh hoa rơi rụng tả tơi, có cánh thì bị úng nước thối rữa ra, lại có cánh héo quắc đi trước cái nóng gay gắt sau những cơn mưa tầm tả.



Minh Quân thường ngồi một mình ngắm mưa rơi. Cảnh và tình hợp nhất, lòng hắn nghĩ hoài nghĩ mãi, còn chuyện gì đáng để hắn quan tâm hơn lúc này ngoài chuyện tình cảm giữa hắn và Tâm. Lắm lúc hắn trách Tâm vô tình, nào là Tâm quá vô tư, Tâm không đủ nhạy cảm để nhận ra tình yêu sâu sắc mà hắn dành cho nàng. Nhưng đó chỉ là cái trách vu vơ, hắn nhanh chóng nhận ra bản thân hắn đang ích kỉ, nhỏ nhen. Gần đây hắn đã có cách nhìn nhận về tình yêu khác trước rất nhiều. Thay vì nghĩ đến việc Tâm ở bên ai, nghĩ đến việc chiếm hữu Tâm cho riêng mình… hắn lại nghĩ khác đi, hắn nghĩ đến sự hy sinh và che chở. Cuối cùng thì Tâm ở với ai cũng được miễn là nàng thấy hạnh phúc. “Ngày nào mà chúng ta chưa học được cách hy sinh, ngày đó chúng ta chưa biết yêu” – hắn tự nhủ. Còn niềm vui nào bằng thấy người mình yêu mạnh khỏe, sống an lạc… dẫu có khi ghen tuông và buồn bực đó, nhưng cuối cùng vẫn là tình yêu thương đấy thôi. Con người nào yêu mà không mong muốn được ở bên người tình, được nắm tay, âu yếm, chia sẻ những cảm xúc yêu đương lãng mạn; nhưng đó chỉ là những gì thuộc về bản ngã của ta, mà tình yêu thì phải nghĩ theo hai chiều, chiều còn lại là hạnh phúc của người. Từ nay, hắn sẽ yêu Tâm bằng trọn trái tim mình, học cách yêu không cố chấp, không ép buộc.



Minh Quân bước đi dưới con đường quạnh quẽ; tiếng côn trùng râm rang, mùi hương loa kèn và dạ lý chỉ còn phản phất chứ không đặc sệt như những đêm trước. Bây giờ thì hắn đã có thể mỉm cười, một nụ cười thanh thản nhất kể từ mấy tháng nay. Tương lai chưa biết điều gì sẽ đến, hắn đang đón đợi với tâm trạng hồ hởi.



Một ngày chủ nhật trôi qua đầy thất vọng; Tâm đã không đến quán, nàng có lý do để vắng mặt. Có lẽ, trong lòng nàng vẫn khắc sâu cái ấn tượng không tốt về những con người ở quán. Quyển sách mà Minh Quân tặng nàng đã gây tác động mạnh lên cảm xúc của Tâm. Cũng có thể còn những lý do khác khiến nàng muốn tránh mặt, ví dụ vì Minh Quân chẳng hạn; Ít nhiều hắn đã tạo cho nàng một cảm giác bất ổn. Nàng đã có bạn trai và nàng không muốn vì hắn mà làm hỏng mọi chuyện. Về phần này, Minh Quân có thể hiểu và thông cảm cho nàng. Xét về Nhật mà nói, cậu chàng thật xứng đôi vừa lứa với Tâm. Nhật là một “hot boy”, một chàng trai trẻ trung tuấn tú, một công tử sành điệu… không lạ gì khi mỗi bức ảnh tung lên mạng của cậu chàng luôn nhận về ít nhất là một ngàn like. Thành thật mà nói, Nhật là người kém sâu sắc, không phải là con người đại diện cho trí tuệ, bản lĩnh đàn ông nam tử hán. Nhưng bù vào đó, Nhật là người giỏi chịu đựng, Nhật thừa biết Minh Quân và một số người khác có tình ý với Tâm, vậy mà không ít lần Minh Quân thấy Nhật ngồi im lặng, không trách cứ, không nặng lời, chịu đựng và chịu đựng. Nếu Minh Quân ở trong trường hợp của Nhật, chắc chắn hắn sẽ hành xử theo cách khác, hắn sẽ có lời nói và hành động phù hợp trong từng hoàn cảnh; Giả sử như Tâm là người yêu của hắn, nếu có kẻ nào đó thử “tăm tia” cô nàng, tất nhiên hắn sẽ không dại gì giết chết tự do của nàng, nhưng về phần hắn cũng phải có cánh ứng xử phù hợp; bởi vì hắn có lý do chính đáng, hắn cần bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ hạnh phúc của gia đình mình. Thế nên, nếu trường hợp trên xảy ra, hắn sẽ bỏ qua nếu mọi việc nằm trong giới hạn cho phép, còn nếu vượt qua giới hạn đó… hắn sẽ hành động. Dù sao, với hắn việc Tâm ở bên Nhật cũng làm hắn yên tâm phần nào. Nhật hiền lành đáng tin hơn những kẻ cáo già khác, Nhật có thể bỏ ra nhiều thời gian ở bên Tâm, đưa đón và chiều chuộng nàng mỗi khi nàng cần sự giúp đỡ; những gì Nhật đã làm cho Tâm “quá lớn”, nàng thương Nhật một phần cũng bởi sự ân cần, chu đáo. Hơn nữa, xét về tuổi tác của hai người rất tương xứng; về ngoại hình cả hai đều xinh đẹp, nàng có thể cùng Nhật chụp những bức ảnh đẹp, đưa lên mạng khoe với bạn bè; cô gái mà không hãnh diện khi được cặp với một “hot boy” xứng tầm, mà nàng còn là một “hot teen” nữa chứ. Còn hắn, hắn là một gã tửu đồ; là một kẻ ốm o, bệnh tật. Hắn là viên ngọc trai bị phủ lên một lớp bùn dày, là người đại diện cho tài hoa trí tuệ; là loại người kiêu sa, không phải kiểu người dễ cung phụng. Hắn chỉ có thể mang đến cho người mình yêu những giây phút thăng hoa lãng mạn, niềm đam mê khao khát cuồng nhiệt; đến với hắn là đến với những cuộc phiêu lưu bất tận; khi yêu hắn trao hết cả con người, trái tim cho người mình yêu. Hắn ý thức được bổn phận của mình là phải hy sinh, chẻ chở cho người ấy. Nếu cần đổi cả tính mạng hắn sẽ làm mà không do dự. Những gì mà hắn cung ứng được phần lớn thuộc về tinh thần; còn những cái thực tế và thiết thực hơn thì hiện tại hắn vẫn chưa làm được. Thế mà, Nhật lại làm được, ít ra Nhật còn hơn hắn ở điểm này. Một cô gái thông minh như Tâm thừa sức để biết cách chọn lựa, giống như khi nàng chọn một món đồ vậy; như Minh Quân được biết, những gì nàng mặc trên người không có thứ gì là hàng hiệu, nàng không giống những cô gái “chảnh”, thích ra mặt thiên hạ; với nàng thứ gì rẻ, chất lượng, đẹp mắt thì nàng chọn. Ấy vậy mà, những gì nàng chọn thứ nào cũng bắt mắt, thứ nào cũng tuyệt vời cả. Về phần này Minh Quân phục nàng sát đất, những biểu hiện đó hé lộ về sau nàng sẽ là một người vợ tuyệt vời, người có khả năng quản lý tài chính, những công việc chi tiêu lặt vặt trong gia đình, dạy dỗ con cái… Đàn ông cần những người phụ nữ như vậy để họ có thời gian lo việc đại sự. Một người vợ đẹp, đậm chất nữ tính, lại giỏi dang là mơ ước của gần ba tỷ người trên thế giới này. Tóm lại, nàng sinh ra là để yêu và để làm vợ. Với trí óc và con tim của mình, nàng đủ sáng suốt để lựa chọn người yêu, người chồng. Dù quyết định của nàng ra sao hắn cũng tôn trọng. Bởi lý do rất đơn giản, hắn yêu nàng.



Khoảng 2 h thì Mây đến quán, tối hôm trước hai anh em Minh Quân và Mây trò chuyện với nhau rất lâu qua facebook.



- Chiều mai em sẽ đến quán chơi với chú và mọi người – Mây nhắn



- Hay quá! Chú chờ mấy em đến đổ cá ngựa á! Chú có hỏi anh: “Mấy em có học thứ bảy không?”, định gọi em và Tâm đến chơi, chú nhớ nên nhắc mấy em hoài



Mây đã giữ đúng lời hứa, Mây chào mọi người và đi ra sau nhà. Minh Quân đang nằm trong căn phòng tối, hắn đang suy tư và chờ đợi... Mây bật đèn lên, liền đó cất tiếng.



- Chào anh!



- Chào em, Mây!



Có một thoáng bối rối



- Sáng nay em có đi học gì không?



- Dạ không! Sáng nay em phụ dọn dẹp nhà cửa



- Ba em vẫn chưa về sao?



- Dạ! Bữa giờ ba em vẫn ở dưới đó



- Ừm



Được đang đánh cờ với chú, theo như Minh Quân được biết, chiều nay chú sẽ thả cho Được thắng, để mượn cớ đó đãi anh em thùng bia. Bốn chú cháu Minh Quân, Cẩn và Mây đang ngồi trong phòng có chiếc bàn tròn lớn. Chú lên tiếng hỏi Mây.



- Bây giờ cho con quyết định, có hai sự lựa chọn, chiều nay con thích ăn gì? Gỏi gà hay chả giò?



- Dạ! – Mây ngập ngừng giây lát- Con thích chả giò, vì có việc để cho con làm – Kết thúc câu nói là một tiếng cười vui vẻ



Vậy là quyết định sẽ làm chả giò, Cẩn đi chợ mua những nguyên liệu cần thiết, Cẩn không quên rủ theo Minh Quân, như đã nói gần đây hai người rất thân nhau. Chỉ mười phút sau thôi, mọi thứ đã có đủ, nào là củ sắn, nấm mèo, thịt nạt xé sợi, bún khô, bánh tráng... Mọi thứ bày biện trên bàn, Mây ngồi cuốn bánh tráng một mình, Minh Quân ngồi bên cạnh ngắm nhìn nàng cuốn bánh, đàn và hát cho nàng nghe đỡ buồn. Hôm nay, nàng rất xinh, gương mặt nàng có điều gì đó khác khác, đặt biệt là ở đôi mắt phượng. Nàng mặt chiếc áo thun cổ tròn màu trắng với những hình họa dễ thương, quần jean tôn lên vóc dáng cao ráo chuẩn mực của nàng, áo khoác ngoài màu đen nhạt dài gần đến gối, tóc mượt mà và khi nàng cười thì lộ ra những chiếc răng trắng tinh, đều đặn. Nàng có gương mặt như công chúa truyện tranh, từ mắt, từ mũi, từ chiếc cằm cá tính, một cấu trúc tương đối hoàn hảo. Điều làm Minh Quân băn khoăn nhất là mỗi lần gặp nàng, hắn luôn thấy ở nàng có một nét gì đó mà không thể diễn tả được bằng lời.



Bánh vừa cuốn xong thì nàng đã phải chia tay mọi người; xin phép về trước vì nhà có việc. Nàng chạy vào phòng lấy cặp sách, lúc này Minh Quân đang nằm tựa lưng vào ghế, gương mặt buồn buồn.



- Em phải về rồi, em phải đi đón em – Nàng nói



- Ủa, sao kỳ vậy... Chút nữa em quay lại nghe!



- Em cũng chưa biết nữa, nếu được đi em sẽ quay lại



- Ừm, vậy cũng được



- Anh ở lại chơi nghe!



- Ừm, chào em!



Mây rời đi không lâu thì Minh Quân cũng bật dậy; hắn đi qua đi lại những phòng khác nhau; dừng lại ở cửa sổ căn phòng có chiếc bàn tròn lớn, phóng tầm mắt về phía núi đồi, bất giác nỗi cô đơn, trống trải ngập lòng. “Tâm đã không đến! Tại sao?”. Mỗi lần nhìn vào miếng gỗ nhỏ có chữ Tâm, được viết bên cạnh một trái tim màu hồng ghép đôi, là cảm giác nhớ nhung, day dứt lại tràn về. Biết rằng phải hy sinh, phải mừng vì người yêu đang sung sướng, hạnh phúc nhưng sao lòng vẫn thấy đắng? Một khoảng trống quá lớn làm sao có thể lấp đầy được đây? Cứ nghĩ đến thái độ hờ hững của Tâm, sự vô tư của Tâm là tim hắn như vừa chịu một nhát dao, tuy nhát dao không đâm sâu lắm nhưng cũng đủ gây chảy máu và đau đớn vật vã. Trong khi Tâm cười nói, Tâm đi chơi với bạn bè, mà trong một ngày dài vô tận chắc gì đã có lần Tâm nghĩ đến hắn, còn hắn thì không ngừng gọi tên Tâm, nhớ và yêu Tâm tha thiết. Suy nghĩ đó sao mà cay cay, tại sao con người cứ mãi hành hạ bản thân mình vì một người không yêu, không có tình cảm với mình? Cần quái gì phải trả lời câu hỏi đó nữa. Yêu tức là đau khổ, nếu sợ đau khổ thì đừng nên yêu; thà rằng đau mà được yêu, biết được cảm giác yêu còn hơn sống an bình mà thiếu đi sự trải nghiệm trong cuộc sống, trong tình yêu, vì sống tức là để cảm thụ hạnh phúc và nỗi đau.



Men rượu đã ngấm, Minh Quân muốn tìm một không gian yên tĩnh để thả hồn theo những bản tình ca. Hắn cầm theo một lon bia, cây đàn và tập nhạc đến bên chiếc ghế đệm đặt cạnh cửa sổ căn phòng có chiếc bàn tròn lớn ngồi xuống. Tiếng đàn réo rắc buông lơi, giọng ca trầm buồn được cất lên.



“Chiều chủ nhật buồn



Nằm trong căn gác đìu hiu



Ôi tiếng hát xan xao của một buổi chiều



Trời mưa, trời mưa không dứt



Bơ vơ còn đến bao giờ?”



Dưới ánh đèn vàng, bên ngoài con đường... những hạt mưa phùn rải rác trông như những bụi tuyết. Một nhóm người xuất hiện tại quán với tiếng cười nói rôm rả. Đây là nhóm sinh viên của trường Cao Đẳng Sư Phạm, đã đến quán chơi được năm sáu lần; một nhóm có cả gái lẫn trai không có ai là người địa phương. Lần nào họ đến cũng được chú đãi món “cháo gia truyền”, có lẽ cảm tấm chân tình của chú mà họ không ngại đường xa mưa gió đến chơi mỗi khi rảnh rỗi. Trong nhóm này có những cô gái rất duyên dáng, họ rất thích nghe Minh Quân đàn hát, lần nào đến quán cũng phải nghe cho bằng được mới thôi. Trong số đó đáng kể nhất là cô Bích. Cô bé này mê nghe đàn đến lạ, không cần biết bạn bè nghĩ gì, mỗi lần đến quán là cô ta lại tách ra khỏi nhóm đến ngồi gần Minh Quân, cứ ngồi chống cằm suốt như vậy chỉ để nghe đàn. Tội nghiệp cho cô bé nếu xấu số phải lòng cái tay quái gở đó; hắn biết tỏng cô nàng mê hắn như điên, nhưng phần hắn thì chẳng có một chút cảm xúc nào với cô ta. Đôi lúc hắn còn cảm thấy khó chịu, sự tự do bị xâm phạm... Nghĩ đến đây hắn bỗng ngộ ra một chân lý. “Thì ra cái gì mà ta đã không thích, mà cứ lao vào bám riết lấy ta, thì làm ta khó chịu, đôi khi kinh tởm. Vậy thì tại sao ta lại bám riết lấy nàng? Ta sẽ làm nàng kinh tởm giống như ta đã kinh tởm người khác. Thôi thôi! Dừng lại đi thôi! Hãy yêu nàng bằng cách riêng của mình, đừng gây thêm khó chịu cho nàng. Hãy giữ khoảng cách với nàng đi, nếu cần thì nên bất cần và lạnh lùng một chút, nó tốt hơn nhiều cứ đeo đai làm cái đuôi của nàng. Nàng sẽ không thể nào cấm mình yêu nàng được nếu mình giữ khoảng cách với nàng. Tình yêu mình giành cho nàng được mình đưa vào tác phẩm, được mình làm mới, được thăng hoa. Với mình, như vậy là đủ rồi, mình là người kiêu hãnh, không dại gì mà bôi nhọ giá trị bản thân mình và còn làm khó cho nàng nữa chứ. Nàng hãy quên anh đi, đừng đến bên anh, đừng ca hát và đừng gì nữa... Anh sợ đến một ngày anh không kiềm chế được, anh lại ôm lấy nàng và hôn nàng, và từ đó trở đi anh sẽ trở thành “con ngáo ộp” khiến nàng phải xa lánh như bọn trẻ sợ ma vậy”.



Chuyện tình yêu muôn đời trước đến nay vẫn vậy. Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Người ta yêu và khao khát thì không cần đến ta, người ta chẳng cần đến thì cứ bám lấy ta không thôi. Ôi! “Cố gắng trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tâm tiếp liễu, liễu xanh um”.


Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương #9