Chiến Cuộc.


Người đăng: luce

-“Mẹ kiếp, bọn hắn bị ngu à?” Các quan lại nghĩ tới mặt mày liền biến sắc. Lúc này họ cũng chợt nhận ra rằng Trần Vũ triệu tập họ đến đây thực tế là muốn tạm giam tất cả bọn họ lại, mặc dù có chút bị oan nhưng vì an toàn của Thất Nguyên thành, của Trấn Biên quan và cả Nam Việt đế quốc thì chuyện này chẳng là gì.

Cùng lúc này Trần Bình Trọng mặc một thân trọng giáp nhanh chân chạy tới phòng
họp, nhìn thấy Trần Vũ liền thi lễ rồi nói: “Thiếu chủ đúng là liệu sự như
thần, 4685 thương nhân hai nước Cổ Tộc (dị tộc) và Hạ Quốc đều đã bị gom lại,
trong đó hơn 1000 thương nhân người Hạ và 500 thương nhân dị tộc phản kháng
lại, tất cả đều đã bị giết sạch, thủ lĩnh đối phương chết cũng không khai ra,
nhưng một tên nhát gan đã kịp khai trước khi bị người phe mình giết chết, nội
gián chính là Hồ gia."

Trần Vũ vốn đã biết từ trước nên cũng không có gì quá bất ngờ, năm xưa cha hắn
tiếp quản Trấn Biên quan, để có thể làm chủ được nơi này thì ông đã phải thỏa
hiệp với thế gia độc nhất tại đây là Hồ gia, mặc dù gia tộc này được Trần Long
hỗ trợ phát triển rất nhanh, nhưng cũng bị Trần Long loại trừ dần dần ra khỏi
vòng tròn quyền lực, điều này đối với Hồ gia là không thể chấp nhận được.

Trước khi Trần Long tiếp quản thì Hồ gia đã là Trấn Biên châu đệ nhất gia tộc,
nắm giữ gần 1000 tư quân, mặc cho thu lợi được nhiều nhưng việc mất đi quyền
lực khiến Hồ gia rất gai mắt Trần Long, tuy nhiên bọn họ vẫn giành được một
vài quyền lợi, và canh giữ cổng Trấn Biên quan chính là con trai trưởng Hồ
gia, tên là Hồ Quý.

-“Bình Trọng, ngươi mau đem theo người tới Trấn Biên quan thành môn giết chết Hồ Quý, bất cứ ai phản kháng, luận tội phản quốc chém đầu. Ngô Quýnh, ngươi đi gặp Quang Diệu, bảo hắn đem quân đồ sát toàn bộ Hồ gia, già trẻ lớn bé không chừa một ai.” Trần Vũ ra một chuỗi mệnh lệnh, sau đó nhanh chân đi ra cửa.

-“Tam công tử yên tâm, Ngô Quýnh sẽ dùng cái mạng này để bảo vệ Thất Nguyên thành.” Ngô Quýnh cúi người thi lễ với Trần Vũ, sau đó quay về hướng đám quan viên, ánh mắt lạnh lùng: “Các vị không một ai được rời khỏi nơi này với bất kỳ lí do gì, nếu các vị làm trái thì đừng trách ta không nể tình đồng liêu.”

Trần Vũ tức tốc về phòng mặc chiến giáp lên người, khai mở Phương Thiên Họa
Kích, điểm lại binh mã, chạy đến thành môn đem theo Phạm Ngũ Lão, Võ Đình Tú,
Vũ Văn Dũng, Nguyễn Chế Nghĩa hỏa tốc chạy thẳng về Trấn Biên quan, vừa mới ra
khỏi thành môn thì thấy một nữ tướng mặc trên mình hắc giáp, tay cầm ngân
thương đang đứng chắn trước mặt.

“Nhị tỷ, ngươi làm sao lại tới đây?” Trần Vũ có chút gấp gáp.

Người chắn đường không ai khác chính là Trần Long trưởng nữ, tỷ tỷ của Trần Vũ
Trần Bích. Trần Bích hiện tại cũng đã 22 tuổi, ở thời đại của dị thế này cũng
như thời phong kiến kiếp trước, 13-14 tuổi con gái đều đã tới tuổi lấy chồng,
tỷ của hắn 22 tuổi còn phòng đơn gối chiếc thì đã bị xem là gái già. Thân là
trưởng nữ của Trần gia, đương nhiên người theo đuổi của Trần Bích sẽ không hề
thiếu, tuy nhiên do ánh mắt của nàng và mẹ nàng hơi cao, đặc biệt Trần Long là
một người cưng con gái như vàng bạc nên đến giờ vẫn chưa tìm được ý trung nhân
nào cả, cho nên việc xuất giá cũng miễn bàn tới.

Tuy nhiên là do lần này Trần Bích được Trần Long yêu cầu ở lại hỗ trợ Trần Vũ
nên mới không đi theo ông xuất chinh lên phương Bắc.

-“Phát sinh chuyện lớn như vậy ta làm sao có thể yên tâm để đệ đi một mình, cho nên ta liền đến đây đón đầu để đi cùng đệ. Trong quân ta cũng rất có sức hiệu triệu đấy.” Trần Bích cười cười nhìn Trần Vũ.

-“Báo! Lý Lục tướng quân bị Hồ gia sát hạ rồi! 80 vạn đại quân Hạ quốc cách Trấn Biên quan 30 dặm, Bình Trọng giáo úy đã đến chậm một bước, anh em canh giữ quan môn thấy có một nhóm hơn 1000 kỵ binh trang bị vũ trang của Hạ quốc xuất hiện thì ngay lập tức cho đóng cửa thành, nhưng phó tướng Hồ Quý đã dẫn dắt gia binh chém giết bọn họ rồi mở cổng thành cho toán quân tập kích tiên phong của Hạ quốc đánh vào, các anh em đang liều mình chém giết. Thuộc hạ liều mình lấy được hổ phù của Lý Lục tướng quân mang đến đây.” Một người lính đưa tin từ đằng xa chạy tới thuật lại chuyện đã và đang xảy ra ở Trấn Biên quan, còn mang theo cả Hổ phù thống lĩnh quân đội đưa cho Trần Vũ.

-“Ngươi làm rất tốt, vào thành nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho ta.”

-“Đi!” Trần Vũ gầm lên, thúc ngựa chạy như bay về Trấn Biên quan.

……………………

Trấn Biên quan cách Thất Nguyên thành nửa tiếng đi ngựa là tới, chính vì
khoảng cách ngắn như vậy Trần Long mới đem dân cư và phủ châu mục dời tới đây,
vừa thuận tiện vận chuyển vật tư, viện binh dễ di chuyển, thuận lợi cho việc
tập trung binh lực tiến hành phòng ngự. Bên trong Trấn Biên quan bình thường
sẽ luôn duy trì 40 vạn đại quân, quan ngoại đại doanh cũng có 5 vạn đại quân,
Thất Nguyên thành thường sẽ có thêm 15 vạn quân dự bị đóng ở đó, cho nên khi
địch nhân công kích nếu gây tổn thương lượng quân lính quá nhiều thì việc viện
quân vẫn tương đối nhanh chóng và dễ dàng. Nhưng lúc này do Trần Long đã mang
theo 20 vạn quân lên biên giới phía Bắc nên 15 vạn quân dự bị đã được điều ra
Trấn Biên quan để phòng ngừa chuyện bất trắc có thể xảy ra.

Tuy nhiên pháo đài có kiên cố cỡ nào mà bên trong phe mình đâm lén một phát
thì vẫn tan nát như thường. Bây giờ bên trong Trấn Biên quan thì có nội gian,
bên ngoài thì đại quân Hạ quốc sắp áp sát quan ải, tướng quân do triều đình cử
tới lại bị ám sát, tình huống đang trở nên hết sức nguy cấp.
Nhóm Trần Vũ liên tục thúc ngựa chạy hết tốc lực đến Trấn Biên quan, vừa chạy
đến thì lúc này bên trong đang hỗn chiến loạn xạ, tuy quân số của Nam Việt
đông hơn, nhưng do tập kích bất ngờ và nội gián phe mình nên toàn quân lâm vào
hỗn loạn. Vốn dĩ kỵ binh Hạ quốc cũng thuộc hàng dũng mãnh thiện chiến, nhưng
khi tấn công thì đa số đều bị ép phải xuống ngựa chiến đấu, cho nên chiến lực
vô hình chung giảm khá nhiều.

Trần Vũ thấy vậy tức giận gầm lên, cắm trường kích xuống mặt đất, lấy cung tên
giương lên bắn một lúc 3 mũi tên hướng về ba tên kỵ binh có vẻ là thủ lĩnh của
đám quân tập kích của Hạ quốc đang quần đấu với Trần Bình Trọng. Còn Phạm Ngũ
Lão, Vũ Văn Dũng, Võ Đình Tú cùng với Nguyễn Chế Nghĩa và Trần Bích cầm vũ khí
cưỡi ngựa lao vào chém giết địch nhân.

-“Bách Bộ Xuyên Dương.”

Mặc dù quân lính trấn giữ Trấn Biên quan bao nhiêu năm đã hình thành sự cảnh
giác cao độ, chỉ cần không có cẩn thận sẽ mất mạng, cho nên binh lính nếu mà
thấy có chuyện không ổn sẽ chủ động đóng thành môn ngay lập tức, nhưng tình
huống bây giờ quả thật là vô cùng khó khăn, chủ tướng tạm quyền thì chết,
người phe mình thì hóa ra lại là nội gian mở cổng thành, cho dù kinh nghiệm cỡ
nào cũng đều lúng túng.

-“Leng keng, kỹ năng Thánh Chiến của túc chủ kích hoạt. Thánh Chiến: Kỹ năng độc nhất chỉ có chiến thần mỗi thời kỳ sở hữu, cũng là kỹ năng mạnh nhất và toàn diện nhất mà mỗi đời chiến thần có thể sỡ hữu.

Thánh Chiến, bách chiến bách thắng, lấy đầu thượng tướng giữa trăm vạn hùng
quân, một mình trấn giữ quan ảo, vạn người khó qua.

Hiệu quả 1: Khi túc chủ xuất trận sẽ khiến đối thủ có chỉ số vũ lực, thống
soái, trí lực, chính trị thấp hơn -5 điểm, các chỉ số của túc chủ sẽ +3, nếu
đối thủ có chỉ số bằng hoặc cao hơn túc chủ thì sẽ -3 đểm, túc chủ sẽ được +2
điểm.

Hiệu quả 2: Khi túc chủ phát động chém giết cơ sở vũ lực +5, đơn đấu cơ sở vũ
lực +3, quần đấu cơ sở vũ lực +4.

Túc chủ Trần Vũ cơ sở võ lực 104, trang bị Phương Thiên Họa Kích vũ lực +3,
Thánh Chiến phát động vũ lực +5, quần đấu vũ lực +4, võ lực hiện tại 116.”

Thánh Chiến là kỹ năng độc nhất do mỗi đời chiến thần của dị thế sở hữu, nó có
tới 5 hiệu quả, mỗi hiệu quả đều ảnh hưởng tới các lĩnh vực, bao gồm thần lực
trời sinh, tốc độ hồi phục, cường hóa ngũ giác, đơn đấu, quần đấu, chính trị
hay đấu trí đều có thể dùng đến, quả lực không hổ danh là Sát Thần kỹ năng.

Kỹ năng này gần như là bug, nó rất thích hợp cho người sở hữu phát triển toàn
diện, cũng chỉ có người đi theo lộ tuyến toàn diện mới có thể kích phát hoàn
toàn tiềm năng của kỹ năng này.

Ba tên thủ lĩnh kỵ binh đang chém giết khổ sở với Trần Bình Trọng thì thấy ba
đạo bạch quang hướng mình bay tới, nhưng tốc độ thực sự quá nhanh và cả ba
đang rất chật vật chống đỡ thế công của Trần Bình Trọng nên chỉ có thể giương
mắt nhìn đạo bạch quan này găm vào cổ mình. Lực bắn của mũi tên sau khi xuyên
cổ ba tên kỵ binh vẫn không hề yếu bớt, tiếp tục xuyên qua bắn trúng thêm vài
tên lính Hạ quốc nữa mới dừng.

Vốn cơ sở vũ lực của Trần Vũ đã cao hơn mấy tên kỵ binh này 25-30 điểm, hơn
nữa hắn còn đang giận sôi máu, trong lúc đấu tướng thì việc chênh lệch 7-8
điểm vũ lực, nếu mà sơ sẩy cũng có thể đã bị một chiêu giết chết rồi, mấy tên
kỵ binh này có thể cầm chân Trần Bình Trọng Vũ lực 99 thì có lẽ bản thân cũng
không quá yếu, cơ sở vũ lực cũng tầm khoảng 79-85, tuy nhiên bọn chúng lại
thấp hơn Trần Vũ tới tận 25-30 điểm vũ lực, cho nên bọn chúng chắc chắn là
phải chết.

-“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, loạn tiễn bắn chết bọn chúng cho ta.” Trần Bích lạnh lùng nhìn đám kỵ binh đang chém giết vung thương.

-“Rõ!”

Binh lính thời cổ đại vốn không được huấn luyện quá nhiều về bắn cung, chỉ có
số ít được gia truyền thuật bắn cung, cho nên chiến thuật cung tiễn hữu dụng
nhất chính là hướng về một chỗ tập trung bắn đi. 1000 kỵ binh Hạ quốc vốn đã
xác định đi để chết nên bọn chúng chỉ chăm chăm gây hỗn loạn được bao nhiêu
hay bấy nhiêu.

Hàng vạn mũi tên hướng về đám kỵ binh ở của thành bay tới, không gian vốn đã
chật hẹp, lúc này bọn chúng đã bị vây lại một chỗ, chỉ cần một đợt xạ kích là
đã làm cỏ đám kỵ binh này.

-“Ngũ Lão, Bình Trọng, Đình Tú, các ngươi leo lên tường thành hỗ trợ chỉ huy quân lính chuẩn bị vật liệu dùng để thủ thành. Nhị tỷ, ngươi cầm lệnh bài này tập hợp toàn bộ quân lính lại, Chế Nghĩa và Vũ Dũng theo ta ra thành môn.” Trần Vũ lạnh giọng, tay nắm Phương Thiên Họa Kích chạy tới trước thành môn.

Nhờ vào lực hiệu triệu và Hổ phù trên tay Trần Bích mà rất nhanh quân lính
Trấn Biên quan đã được tập hợp lại ổn định. Tuy nhiên lúc này quân đội Hạ quốc
chỉ còn cách Trấn Biên quan có hơn hai nghìn mét.


Chiến Thiên Hạ Tại Dị Thế - Chương #17