Chiến Cuộc (2).


Người đăng: luce

Quan môn đã giải trừ nguy cơ nhưng không đồng nghĩa là sẽ không có chuyện gì
xảy ra tiếp theo. Hạ quốc đã mưu đồ Trấn Biên quan cũng mười mấy năm nay rồi,
đợt tập kích vừa rồi có chết sạch toàn quân cũng chẳng ảnh hưởng lắm, quan
trọng bây giờ là quân đội Hạ quốc chỉ còn cách mười lăm nghìn mét là áp sát.

Để có thể chống đỡ đợt tấn công mãnh liệt sắp tới thì Trần Vũ phải nắm giữ
được binh quyền. Nắm lấy binh quyền lại vô cùng dễ dàng, sau khi Trần Bích đem
Hổ phù cùng với danh tiếng của mình ổn định lòng quân thì tới lượt Trần Vũ đem
quân lệnh trạng cho Trần Long để lại nắm lấy toàn bộ quyền điều binh khiển
tướng. Do Lý Lục đã bị Hồ gia cõng thay tiếng xấu ám sát, mấy tên phó tướng đi
theo hắn cũng đã chết trong loạn quân, những vị Giáo Úy, Tư Mã còn lại thấy
Trần Bích và Trần Vũ nắm giữ quân lệnh thì đều tình nguyện nghe theo mệnh lệnh
của Trần Vũ.

Sau khi nắm giữ hoàn toàn binh quyền thì Trần Vũ bắt đầu đem toàn bộ Trấn Biên
quan đưa vào cấp độ phòng thủ cao nhất, các vật tư thủ thành liên tiếp được
đưa đến, dầu hỏa, than đá, gỗ gộc, đá tảng đều được nhanh chóng vận chuyển.
Quan nội 5 vạn tướng sĩ leo lên tường thành, 8 vạn quân dự bị đứng bên dưới
liên tục vận chuyển vật tư, sẵn sàng leo lên tường thành bù vào số lượng quân
tử thương, 2 vạn quân dự bị chuẩn bị sẵn nước sôi, dụng cụ để cấp cứu để hỗ
trợ binh lính sẽ bị thương trong chiến đấu, quan ngoại 25 vạn quân tinh nhuệ
cùng 5 vạn quân dự bị đã trang bị khải giáp đầy đủ, sẵn sàng chiến đấu bất cứ
lúc nào.

Sau hơn nửa tiếng, quân đội Hạ quốc đã ùn ùn kéo tới áp sát bên dưới tường
thành, thấp thoáng có thể thấy và cây đại kỳ có chữ "Hạ" đang phấp phới trong
gió, xen lẫn trong đó là hàng trăm chiến xa và các công cụ công phá thành trì.
Chỉ có điều, so với duyệt binh trên TV thời hiện đại thì 80 vạn đại quân này
quân kỷ còn kém quá xa, động tác binh sĩ của các binh sĩ thì bất nhất, ngã
trái ngã phải, lại còn có người trong đội ngũ chém gió với nhau, nhìn đạp quân
này thấy giống cái chợ bán thức ăn hơn là quân đội đi đánh nước người ta.

Lần này Hạ quốc đem 80 vạn binh mã tấn công, vậy thì toàn quân chắc hẳn lên
gần 200 vạn người. Trần Vũ âm thầm ước lượng quân số đối thủ.

Thực ra mà nói, con số 200 vạn quân nhìn có vẻ nhiều, nhưng thực ra chỉ có 80
vạn quân là lực lượng chiến đấu chính, còn lại chính là mấy một đám nông dân
binh đi theo vận chuyển quân nhu cùng với lương thực mà thôi.

Trần Vũ đứng ở trên Thành lâu nhìn xuống đoàn người hành quân đông như kiến
bên dưới mà mồ hôi lạnh chảy ướt lưng, da đầu có chút lạnh, mặc dù từ xưa đến
nay hai bên đánh nhau, công thành phá thành đều là một bên yếu một bên mạnh,
trừ phi bên thủ thành quá mức tệ hại bạc nhược, còn lại phe công thành đều
phải tích cực dồn binh tổng tiến công đôi ba lần, có khi là cả chục lần mới hạ
được một thành trì, tính đi tính lại thì thực lực song phương cũng chênh nhau
không quá lớn, thêm vào nữa là vũ khí lẫn trang bị quân Nam Việt đều tốt hơn
một hai bậc, năng lực tác chiến và kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ,
cho nên Trần Vũ cũng cảm giác tình thế phe mình lúc này vẫn có thể chống đỡ
được.

Trần Vũ ước lượng cũng không quá sai lệch, lần này Hạ quốc xuất binh tấn công
Trấn Biên quan mang theo gần 200 vạn người, gần 1/5 quân đội Hạ quốc đều đến
đây.

-“Đám binh tướng hạ đẳng Nam Việt trên thành lâu nghe đây, phó soái phe tà là Tam Thái Tử của Hạ Đế Quốc cùng với Đại Nguyên Soái Nhạc Dương xuất lĩnh 200 vạn quân đến đây, bọn ta thừa biết Trần Long lão tặc đã mang phân nửa quân lính lên phương Bắc, thiếu hắn thì việc công phá Trấn Biên quan chỉ là việc sớm tối, lũ hạ đẳng các ngươi không quỳ xuống mở cổng thành đầu hàng ngay lúc này thì còn chờ đến khi nào nữa?” Hạ quốc sứ giả thúc ngựa tới dưới Trấn Biên quan, kiêu ngạo chửi bới.

-“Tiểu Vũ, lần này cầm binh bên kia là con rùa đen Nhạc Dương cùng với Tam Hoàng Tử Hạ Quốc là Lưu Huyền, người này làm người kiêu ngạo, tính cách lại còn hung hăng càn quấy không xem ai ra gì, dã tâm lại vô cùng lớn. Những năm gần đây hắn cùng các vị hoàng tử khác và Thái tử Hạ quốc là Lưu Quý tranh nhau ngôi vị hoàng đế vô cùng kịch liệt, Lưu Quý được lập làm Thái tử từ năm 11 tuổi, lại là người văn thao võ lược, rất có tài, giỏi việc dùng người và điều hành quốc gia, giải quyết đại sự đâu vào đấy, danh vọng trong dân gian lẫn triều đình cực cao, ngôi vị Hoàng Đế chắc chắn sẽ vào tay hắn. Cho nên gã Lưu Huyền này rất là không cam lòng bị Thái tử áp chế, cho nên lần này hắn liền giành quyền phó soái suất lĩnh quân đội đoạt lấy Trấn Biên quan, gia tăng thanh thế.” Trần Bích đứng bên cạnh giải thích cho Trần Vũ.

Trần Vũ gật gật đầu, trong lòng thầm tính toán đối sách. Nghe sơ qua thì có
thể thấy gã Lưu Huyền này giống mấy thằng con ông cháu cha, mũi hướn lên trời,
ngoài phá hại ra chẳng làm được gì.

-“Còn con rùa đen Nhạc Dương kia thì sao?” Trần Vũ quay sang hỏi Trần Bích.

-“Tính cách của hắn cũng tương tự Lưu Huyền, nhưng rất có tài cầm quân, lại rất đa nghi và hèn hạ.” Trần Bích quả quyết trả lời.

-“Cái này là suy nghĩ của Tỷ hay của phụ thân?” Trần Vũ nuốt nước bọt hỏi, mả mẹ nó, Hoàng đế Hạ quốc khinh thường Trấn Biên quan không có phụ thân mình cầm quân nên cử hai con giời này sang đánh ư?

-“Điều này do phụ thân nói cho tỷ nghe.” Trần Bích nhéo nhéo lỗ tai Trần Vũ.

-“Tình thế làm sao?” Trần Vũ quay sang hỏi một gã giáo úy thân khoác trọng giáp.

-“Bẩm công tử, quân địch đóng quân ở ngoài quan ải 20 dặm, nhưng lại không hề chặt cây cối dựng trại, cũng chưa từng nghỉ ngơi chút nào.”

Trần Vũ gật đầu, gã Tam hoàng tử địch quốc này đúng là là kiêu ngạo đến không
còn gì để nói, cả doanh trại còn chưa thèm dựng xong, không để quân lính nghỉ
ngơi mà đã ra lệnh nội gián mở thành, còn cử 1000 kỵ binh đi tập kích rồi dẫn
đại quân đến sau, xem ra là chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, sau đó bắt đầu
tiết mục cướp giết đốt hiếp. Khinh binh lính phe ta không đỡ được thế công à?

Phía dưới thành môn thì sứ giả Hạ quốc gào thét khản cổ thế nhưng hầu như bên
phe quan quân Nam Việt chẳng hề có chút phản ứng nào, quân lính Trấn Biên quan
cũng chẳng hề sợ con số 200 vạn quân bên kia hù dọa, vốn dĩ mười mấy năm nay
bọn họ đã quá quen chuyện Hạ Quốc xuất binh tấn công rồi, bao nhiêu thể loại
tướng lĩnh, bao nhiêu nhóm binh lính cũng đã gặp qua, bây giờ thêm lần nữa
cũng chẳng vấn đề gì.

Trong lòng bọn họ từ ban đầu đã xác định là sẽ quyết một trận tử chiến rồi.
Một khi quan ải bị phá, đám khốn kiếp Hạ quốc kia sẽ đem toàn bộ dân chúng
Thất Nguyên thành chém giết, khám nhà diệt tộc, sau đó là dân chúng các nơi
khác. Sinh ra là một đấng nam nhi, một trang hảo hán thân cao bảy thước đầu
đội trời chân đạp đất, bây giờ chính là lúc đem tấm thân trai báo đáp nước
nhà, chém giết quân giặc bảo vệ bờ cõi cha ông đã đổ bao nhiêu xương máu để
xây dựng.

-“Hỡi các anh em binh sĩ.” Trần Vũ không hề sốt ruột nói chuyện, mà chỉ giơ cao Phương Thiên Họa Kích lên sát khí từ đầu kích tỏa ra, thần binh liền xuất hiện trước mắt mọi người, giờ phút này, tất cả như đình chỉ hô hấp, các tướng sĩ ở đây đều là bách chiến binh sĩ, ai cũng đã kinh qua vô số trận chiến, sao có thể không đoán ra sức nặng của binh khí trên tay Trần Vũ được. Thanh Phương Thiên Họa Kích nặng hơn trăm cân này lại nhẹ nhàng nằm trong tay Trần Vũ, hắn một tay hoành ngang, thân và mũi Kích tất cả đều làm bằng thiên ngoại vẫn thành kết hợp với huyền thiết vạn năm, binh khí ngạo nghễ tỏa sáng.

Trần Vũ một tay giơ kích, Trần Bích cùng Nguyễn Chế Nghĩa, Vũ Văn Dũng, Phạm
Ngũ Lão, Võ Đình Tú, Trần Bình Trọng đều cảm nhận được một cỗ khí phách và sự
tự tin từ hắn, nhìn mái tóc đen tung bay trong gió, nhìn bóng lưng cao lớn,
nhìn vũ khí của hắn mà chợt cảm nhận ra một uy áp, một uy vũ bất phàm không gì
sánh kịp của hắn tỏa ra. Bọn họ ai cũng biết trên chiến trường, một tấc dài
một tấc mạnh, cây Phương Thiên Họa Kích này tuyệt đối là thần binh lợi khí,
vạn người khó địch.

-“Công tử uy vũ! Công tử uy vũ!”

Các tướng sĩ hưng phấn gầm lên.

Trần Vũ hít một hơi, nhìn tướng sĩ hô lớn:

-“Ta nghĩ các huynh đệ đều đã biết, hôm nay là cuộc chiến sinh tử, ta biết các ngươi không sợ chết, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới, người nhà các ngươi ở Thất Nguyên thành phía sau kia sẽ thế nào nếu chúng ta thất bại không?”

Mấy chục vạn tướng sĩ khuôn mặt thoáng chút co lại, thân nhân!? Bọn họ nhớ lại
hình dáng cha mẹ, vợ con của mình liền không kìm nổi nước mắt lưng tròng, có
lẽ sau trận chiến hôm nay, họ sẽ không còn được gặp lại người nhà của mình
nữa.

Trần Vũ tiếp tục hét lên:

-“Nếu hôm nay quan ải bị phá, Thất Nguyên thành sẽ hóa thành một mảnh đất khô cằn, thân nhân của các ngươi sẽ ra sao, có lẽ họ sẽ chết dưới chiến loạn, các ngươi có cam lòng để cho bọn họ rơi vào tình cảnh như vậy không? Hôm nay có thể chúng ta sẽ chết trận sa trường, nhưng sau này cha mẹ, vợ con, con cháu các ngươi sẽ có thể tự hào nói với mọi người, đại huynh, phụ thân của họ là một anh hùng, nhưng nếu hôm nay thành phá, các ngươi chết đi, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm làm một người khiến con cháu, cha mẹ xấu hổ hay sao?

Trấn Biên quan là nơi liên quan đến an nguy của Nam Việt đế quốc, liên quan
đến sự yên ổn của quốc gia, hơn nữa mấy chục năm nay cha ông chúng ta phải đổ
biết bao xương máu mới trùng tu được, chúng ta với Hạ Đế Quốc vốn đã là thế
không chết không thôi, một khi nơi này bị công phá, Thất Nguyên thành, thậm
chí cả nước ta sẽ trở thành địa ngục nhân gian, đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ
thành thiên cổ tội nhân.”

Mặt chúng tướng sĩ co rúm lại, trong mắt lóe ánh sáng lạnh lẽo, nắm tay cũng
xiết chặt.

-“Các anh em, vì quê hương chúng ta, vì thân nhân chúng ta, giơ cao vũ khí của các ngươi lên, chúng ta không thể bất lực mà chết, phải kiêu ngạo, phải nhiệt huyết! Phải liều chết với kẻ thù!”

Trần Vũ giơ cao Phương Thiên Họa Kích gào lớn.

Trần Bích cùng Nguyễn Chế Nghĩa, Vũ Văn Dũng, Phạm Ngũ Lão, Võ Đình Tú, Trần
Bình Trọng cũng phụ họa, giơ cao vũ khí rống lên:

-“Liều chết với kẻ thù!”

Nhiệt huyết của chúng tướng sĩ dần dần dâng lên, sĩ khí tăng cao lên đỉnh
điểm. Trần Vũ biết đã đến điểm mấu chốt, liền cao giọng hét lên:

-“ Nổi trống trận lên, trận chiến sắp bắt đầu, nắm thật chặt vũ khí, đem hết ý chí sức lực của bản thân giết thật nhiều quân giặc. Chỉ cần hôm nay chúng ta quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, nếu không chết trên chiến trường thì sang năm sẽ mở tiệc ăn mừng chào đón mùa xuân, còn nếu hôm nay chết trên chiến trường, con mẹ nó, mười tám năm sau chúng ta sẽ lại là một hảo hán. Người chết chym hướng lên trời!”

-“Người chết chym hướng lên trời!” Tuy rằng lời nói này rất thô tục nhưng tình cảm mãnh liệt lan tỏa bốn phía, giải phóng sự oán giận trong lòng quân, chúng tướng sĩ rốt cục không kìm nổi sự kích động, giơ cao vũ khí, phẫn nộ chỉ thẳng lên trời đồng thanh hét lớn.

Hạ quốc cùng Trấn Biên quan cừu hận nếu mà tính chắc cũng đã kéo dài mấy trăm
năm, không chỉ có rất nhiều thường dân bách tính chết dưới tay Hạ quốc, rất
nhiều người thân, bạn bè của thủ quân Trấn Biên quan cũng đã ngã xuống, cho
nên song phương từ lúc bắt đầu đã rơi vào tình thế ta chết ngươi sống, không
chết không thôi, tuyệt đối sẽ không có khả năng đầu hàng.

-“Chỉ có 80 vạn quân lính hàng ngũ xiêu vẹo cùng trăm vạn dân binh mà cũng không thấy xấu hổ đến đây chiêu hàng bọn ta? Ngại mạng mình quá dài? Có 45 vạn tinh binh mãnh tướng trấn thủ Trấn Biên quan này, đừng nói là 80 vạn, cho dù là 160 vạn có tới lão tử cũng không sợ, chờ khi nào các ngươi đem 200 vạn quân đến đây thì tiếp tục nói. Còn ngươi không mau cút về, ngại mạng quá dài à?” Trần Vũ đứng trên đầu thành khinh bỉ, phía sau hắn là hàng vạn tiếng cười khinh bỉ của binh sĩ vang lên.


Chiến Thiên Hạ Tại Dị Thế - Chương #18