Trấn Biên Quan (4).


Người đăng: luce

…………………
Thời gian thấm thoát trôi qua, từ lúc Trần Vũ đến Trấn Biên quan đã được 4
tháng, hiện tại đã sắp bước vào cuối mùa thu.

Từ lúc hắn đến người dân trong thành đã chú ý, nay khi họ biết được thân phận
của hắn là tiểu thiếu gia của Trần Long Đại Tướng Quân. Vốn Trần Long từ khi
lên nắm quyền luôn thi hành các chính sách thúc đẩy kinh tế, ôn hòa lợi dân,
cho nên người dân ở đây rất kính nể và tôn trọng, thế nên khi họ biết được
thân thế của Trần Vũ, mỗi khi hắn ra đường người dân xung quanh sẽ luôn chọc
ghẹo hoặc chào hỏi vài câu.

-“Trần tam thiếu thật là anh tuấn nha.”

-“Công tử à, người đã có hôn phối hay chưa. Con gái của lão năm nay vừa tròn đôi tám, xinh đẹp như hoa, không biết có thể gả vào làm thê thiếp được không?”

-“Trần gia tướng môn thật có phúc, đúng là hổ phụ sẽ sinh hổ tử..”

……………………….

Lúc này tại Trấn Biên phủ. Trần Vũ đang cùng Phạm Ngũ Lão và Trần Quang Diệu
ngồi bàn luận trong phòng.

-“Hừm, lão cha cùng hai vị đại ca được điều đi lên chiến trường ải Chi Lăng phương Bắc chống đỡ dị tộc.” Trần Vũ sau khi đọc xong quân lệnh vừa được đưa đến liền cau mày. Bây giờ đã vào cuối thu, làm sao dị tộc lại có thể xuất binh 80 vạn quân xâm lược mạnh mẽ vào biên giới như vậy được. Điều kiện thiên nhiên và thời tiết khắc nghiệt như vậy, lương thực làm sao mà cung ứng kịp.

-“Nguyên bản là do Trấn Bắc Tướng quân Lê Hoán không phải là đối thủ của tướng soái lĩnh quân dị tộc là Hốt Tất Mộc. Liên tục bị đánh bại ba bốn trận, chết mất mười vị thiên tướng, bây giờ chỉ có thể tử thủ, một bên hướng về triều đình cầu chi viện.” Phạm Ngũ Lão cầm quân lệnh trên tay, ánh mắt lóe sáng.

-“Ta có cảm giác không ổn, có điều gì đó rất bất hợp lý. Dị tộc xuất quân bất ngờ như vậy, Ải Chi Lăng…Hạ quốc và dị tộc những năm gần đây có liên hôn…hừm...Khoan! Không lẽ..” Trần Vũ ngẫm nghĩ một hồi, sắc mặt liền đại biến.

Thấy Trần Vũ sắc mặt trở nên tái nhợt, Phạm Ngũ Lão cũng ngẫm nghĩ liền giật
mình: “Hạ đế quốc sẽ tấn công Trấn Biên quan cùng lúc!?”

-“Lần này phụ thân mang theo 20 vạn quân tinh nhuệ, cùng sáu đứa con của Dương Kế Nghiệp lên biên giới phía Bắc hỗ trợ, Trấn Biên quan chỉ còn lại 30 vạn quân chính quy cùng với 15 vạn quân dự bị, cũng đủ để triển khai phòng thủ. Dạo gần đây thương nhân Hạ đế quốc cùng với Dị tộc tăng đột biến nhỉ?”

-“Theo tình báo thì đúng là số lượng tăng rất nhiều.”

-“Thất Nguyên thành còn bao nhiêu quân mã?”

-“Trừ 500 huyện binh ngày trước vốn đã được thay thế bằng người của ta, còn chúng thì bị đưa thành quân dự bị thì còn có thêm 1000 quân chính quy. Nếu tính thêm 500 huyện binh dự bị đã được thay thế thì chúng ta có 2000 nhân mã.” Trần Quang Diệu ngồi bên cạnh nói.

-“Vậy đã đủ, cũng may là trước khi đi phụ thân đã trao lại cho ta quyền chỉ huy quân đội lúc nguy cấp. Có hai người thầy danh tiếng bảo lãnh cho đúng là tốt.” Trần Vũ cười cười, tự tin nói.

Vốn Quỷ Cốc Tử rất có danh tiếng trong giang hồ, còn Nguyễn Bỉnh Khiêm không
những danh vọng rất lớn trong giang hồ mà quan trường cũng có tiếng, vô số
người muốn bái ông làm thầy nhưng không được, tuy nhiên ngày trước ông lại
thường đến Quốc Tử giám giảng bài cho học sinh ở đó, sau đó ông lại thoái lui,
tuy vậy những học sinh may mắn được ông giảng bài đều trở thành đại quan trong
triều đình, trong đó có phụ thân Trần Vũ. Cho nên khi Trần Vũ được Nguyễn Bỉnh
Khiêm lẫn Quỷ Cốc Tử thu làm quan môn đệ tử, Trần Long đã mừng tới mức mở tiệc
ăn mừng ba bốn ngày liên tục, cười đến không ngậm được mồm.

-“Ngũ Lão, ngươi đi truyền lệnh cho Bình Trọng và Vũ Dũng, bảo bọn hắn toàn bộ tướng sĩ ở thành môn tiến vào trạng thái đề phòng cao nhất, kiểm tra bất cứ ai ra vào thành, nếu khả nghi có thể bắt lại thẩm vấn, nếu thấy bất kì chim bồ câu hay gì đều phải bắn rơi. Sau đó bảo Chế Nghĩa đem 500 huyện binh dự bị cùng 500 huyện binh gom toàn bộ đám thương nhân Hạ quốc lẫn Dị tộc lại một chỗ, tốt nhất là cứ chuẩn bị sẵn dầu lửa đổ xung quanh chỗ đó, bất cứ ai loạn động thì giết không tha. Ta không chắc chắn trong đó có ai là gian tế hay không, nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ sót.” Trần Vũ nghiêm mặt, lạnh giọng nói.

Thất Nguyên thành phồn vinh lên có thể nói đều là nhờ vào thương nhân đến đây
làm kinh tế, vì lẽ đó cũng sẽ không dễ dàng động đến thương nhân, tuy số lượng
thương nhân Hạ quốc lẫn dị tộc không quá nhiều, chỉ có 2-3000 người, lúc bình
thường có thể không tạo ra chút uy hiếp nào, nhưng hiện tại quân chủ lực đã đi
mất gần một nửa, lỡ mà bọn này nổi loạn thì chẳng khác nào bùa đòi mạng, cho
nên cứ phải đề phòng trước vẫn hơn, ông bà đã dạy cẩn tắc vô áy náy mà.

Phạm Ngũ Lão liền ngay lập tức đi đưa tin, lúc này trong phòng chỉ còn lại
Trần Vũ cùng Trần Quang Diệu.

-“Dị tộc tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đem 80 vạn quân tiến đánh biên giới ngay trong thời điểm sắp tới mùa đông, mà dạo gần đây Hạ quốc liên tục vận chuyển lương thảo, mọi chuyện thật quá mức trùng hợp, bây giờ Trấn Biên quan chỉ có 45 vạn quân, nếu Hạ quốc đem quân tấn công thì.” Trần Vũ cau mày nhìn xuống địa đồ.

-“Một mũi tên bắn hai con nhạn.” Trần Quang Diệu lên tiếng, mắt lóe tinh quang. “Dị tộc lẫn Hạ đế quốc vốn đã cay cú Nam Việt đế quốc từ xa xưa, lúc nào cũng nhăm nhe đánh chiếm nước ta, năm mươi năm trở lại đây bọn chúng đã âm thầm bắt đầu liên thủ lại với nhau để tấn công Nam Việt. Tuy Hạ quốc và Nam Việt thường hay gả công chúa sang để tăng tình hữu nghị, nhưng bây giờ Dị tộc đã xuất binh công phá biên giới phía bắc, thế công vô cùng mãnh liệt, mục đích là bắt ép hoàng thượng phải phái Đại Tướng quân mang quân lên hỗ trợ, trong khi đó Hạ đế quốc giả vờ như là án binh bất động, nhưng thật ra có khả năng chúng sẽ đem quân đánh thẳng vào Trấn Biên quan.”

-“Cho nên chúng ta phải gấp rút hành động, thà có còn hơn không. Mọi trách nhiệm ta sẽ chịu. Ngươi mang theo Võ Đình Tú tới thành môn hỗ trợ Vũ Dũng và Bình Trọng.”

-“Tuân lệnh thiếu chủ.” Trần Quang Diệu liền chắp tay lui ra.

Sau khi Trần Quang Diệu đi mất, Trần Vũ liền ra hiệu, từ trong bóng tối bước
ra một người bịt mặt, toàn thân mặc trang phục màu đen.

-“Thưa thiếu chủ, đây là danh sách nội gián trà trộn trong đám thương nhân. Còn đây là danh tính gia tộc nhận tiền của Hạ quốc để làm gian tế mở cổng thành cho bọn chúng. Người phụ trách thành môn Trấn Biên quan là con trai trưởng gia tộc đó.” Người bịt mặt kính cẩn dùng hai tay dâng lên hai bản danh sách.

-“Nói Thẩm Vạn Tam, ta cho hắn hai tiếng. Tiếp tục quan sát động tĩnh quân đội phía Hạ đế quốc. Còn tên tướng quân được triều đình cử xuống, khi Hạ quốc tấn công, trực tiếp ám sát hắn, đem hổ phù đến cho ta. Gia tộc kia thì già trẻ không chừa một ai. Nhớ đem cái chết của tên tướng quân kia giá họa cho gia tộc đó.” Trần Vũ lạnh giọng, ánh mắt lộ ra sát ý mãnh liệt.

………………………………….

Trấn Biên quan, Thất Nguyên thành, Châu mục phòng nghị sự.

Trần Long mang phân nửa binh mã cùng võ tướng một đường hành quân lên phía
bắc, còn quan văn thì lưu lại, nghi ngờ Hạ đế quốc có nguy cơ sẽ phát binh,
Trần Vũ liền về nhà nói chuyện một chút, sau đó liền lấy danh nghĩa cha hắn
đem quan lại của Thất Nguyên thành tụ tập lại, thương nghị đối sách. Tuy Trần
Vũ được cha hắn trao cho toàn quyền thống binh, nhưng trên người hắn tạm thời
chỉ mang hàm Kiêu Kỵ Giáo Úy, và triều đình cũng có cử người xuống để tạm thời
thống lĩnh quân đội Trấn Biên quan, nhưng gã đó cũng sắp thành người chết đến
nơi, không cần phải quan tâm. Cho nên trước hết cứ lấy lão cha ra làm lệnh bài
ổn định đám quan văn đã, đều là người phe mình nhưng vẫn cần phải có thủ tục
đầy đủ.

Mấy gã quan văn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bọn hắn đều ngầm biết Trần Long
dưới sự hung dữ của vợ mình, và danh tiếng của Nguyễn Bỉnh Khiêm đã trao quyền
thống lĩnh quân đội lúc nguy cấp cho Trần Vũ, nhưng bọn hắn không có chứng cứ,
hơn nữa Trần Vũ là đứa con út, được toàn thể Trần gia cưng chiều, vì lẽ đó bọn
họ liền mặc kệ cho Trần Vũ làm gì thì làm, đã có cha hắn thay hắn dọn dẹp mọi
chuyện sau đó, bọn hắn làm tốt việc của mình là được.

Tuy nhiên, sau khi bọn họ nghe hết suy luận của Trần Vũ thì không ai còn giữ
được bình tĩnh.
-“Như những gì công tử nói thì ta nghĩ rằng Hạ quốc sẽ không bỏ qua cơ hội xuất binh này đâu. Không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo chuyện không may bất ngờ xảy ra. Cẩn thận một chút vẫn hơn.” Một gã huyện thừa tên Ngô Quýnh cẩn thận nói.

Ngô Quýnh vốn xuất thân hàn môn, vừa học vừa phụ cha mẹ cày ruộng, chăn nuôi
gia súc hơn mười năm trời, vốn thông minh hơn người, trong bụng chứa đầy tài
hoa, là một người quản lý vô cùng giỏi, tuy nhiên vì tính cách cương trực nên
không ít lần đã đắc tội thái thú tiền nhiệm, cho nên bị hắn ghi hận, xóa tên
khỏi danh sách học đồ được cử đi tham dự kỳ thi của triều đình, chỉ có thể an
phận làm một tiểu lại.

Sau đó Trần Long đem người dân dời đến Thất Nguyên thành, vô tình phát hiện ra
tài hoa của Ngô Quýnh liền trọng dụng ngay lập tức, Ngô Quýnh vốn đã rất nể
phục ông từ lâu nên trung thành tuyệt đối, bằng vào tự thân công lao cùng
trung thành mà thăng tiến lên chức Thất Nguyên huyện thừa.

Vốn là cánh tay phải đắc lực của Trần Long từ những ngày đầu, Ngô Quýnh biết
rõ sự phát triển vượt bậc của Trấn Biên quan đều nhờ sự tài tình của Trần Long
và gia đình ông cùng với sự cố gắng của dân chúng, có cả cha mẹ của hắn, vì lẽ
đó hắn vốn không cầu vinh hoa, kiến công lập nghiệp, mà chỉ đem toàn bộ sức
mình cống hiến cho Trần Long, mục đich để bảo vệ Trấn Biên quan thật tốt.

-“Công tử, thuộc hạ có một vấn đề không rõ, 30 vạn quân tinh nhuệ cùng 15 vạn quân dự bị dư sức bảo vệ Trấn Biên quan, cho dù Đại Tướng Quân có rời đi thì với sự xuất hiện của vị tướng quân được triều đình cử xuống thì tử thủ chờ đợi Đại Tướng Quân trở lại vẫn nằm trong khả năng.” Ngô Quýnh nghi hoặc.

-“Ta e là trong Trấn Biên quan có gian tế.” Trần Vũ lạnh nhạt nói.

-“Cái gì!?” Ngô Quýnh nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, các quan lại khác vẻ mặt cũng nhất thời kịch biến.

Trấn Biên quan những năm gần đây vì phát triển mạnh về kinh tế lẫn dân sinh
liền thả lỏng việc kiểm soát thương nhân từ Dị tộc lẫn Hạ quốc tới buôn bán,
vì lẽ đó sẽ khó tránh khỏi có gian tế của hai nước đó trà trộn vào, nhưng để
phát triển kinh tế thì chút hy sinh đó vẫn nằm trong tầm chấp nhận được.

Tuy nhiên, sau khi trọng tu Trấn Biên quan thì Trần Long đã dời toàn bộ dân cư
đến Thất Nguyên thành, vì vậy cho nên hai phe đó khó lòng có thể cử gian tế
trà trộn vào được. Quân đội đều là con em xuất thân từ Trấn Biên hoặc các nơi
khác ở Nam Việt, ít nhiều đều có người nhà đổ xương máu để xây dựng lên Trấn
Biên quan, cho nên việc họ phản bội là không thể, chỉ có một vài gia tộc…


Chiến Thiên Hạ Tại Dị Thế - Chương #16