Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Cầm bút viết quệch quạc lên tờ giấy mỏng “tới đây nhận tin vui từ đệ tử của
ngươi báo về nè”.

“Hít hít” lão huýt sáo không ra hơi, kêu con chim bồ câu đang đậu trên trần
nhà.

Cột tờ giấy vừa được cuộn tròn lại vào chân bồ câu, lão thả nó đi.

Ít lâu sau,


  • Là hai người nào?

Một trung niên ăn mặc như nho sinh bình thường, đơn giản hết sức từ bên ngoài
bước vào trong, giọng của trung niên lộ vẻ không mấy khó coi, sắc mặt chỉ là
nhíu mày lại, âm trầm đôi chút.


  • Ngươi tự nhìn, tự coi đi, ta ngủ đây.

Lão giả ngam ngáp, lộ vẻ mệt mỏi vô cùng, trong đầu lão đã không thích trung
niên này “gặp ta cái bảng mặt như đưa đám, lại không biết nhường trên, kính
người già, khốn nạn nhà ngươi, tự mà lo liệu”.

Lão giận trung niên kia chỉ vì trung niên không lễ phép chào hỏi hắn.

Trung niên nghe vậy liền không khỏi giật giật mí mắt, vẻ mặt chuyển sang thật
khó coi, biểu hắn xem một mình? Nếu là xem tên đứa đệ tử nào của hắn chết thì
dễ nhưng mà để xem được nguyên nhân hay hung thủ hại tụi nó chết thì hắn không
biết.

“Cẩn thận cái lão già ở Kí Hồn các, nhớ là đến đó phải chào hỏi lão trước, nếu
không thì khi có đệ tử chết thì ngươi bỏ qua đi, không cần truy cứu nữa làm
gì” Hắn chợt nhớ đến cuộc hội thoại tháng trước với một Linh hải cảnh khác như
hắn.

Vốn là hắn cũng chỉ vừa gia nhập “Vân Hải Tông” 3 năm trước, về quy tắc nơi
tông môn này hắn chưa hiểu hết, đệ tử cũng không được mấy đứa, hôm nay là lứa
đầu tiên chết nên hắn cũng là lần đầu tiên đến đây, chưa gì hắn đã vi phạm lời
nói rồi, xui.

Vẻ mặt hắn càng ngày càng đen, đệ tử chết chưa nói đến mà giờ còn bị người
khác giận dữ làm khó…hắn cắn răng nghĩ cách vậy.

Không biết trung niên làm cách gì, chỉ vài phút sau.


  • Được rồi, vốn đây là chức trách của ta, ta sẽ cố gắng duy trì tỉnh ngủ để
    thực hiện vậy.

Lão giả cười cười nói, trên tay lão không ngừng mân mê một viên ngọc màu đỏ
sáng lấp lánh kì dị vô cùng.


  • Vâng, mong tiền Các chủ bối giúp ta.

Cuối đầu vâng dạ là thế nhưng trong lòng trung niên tức điên lên, “Viên ngọc
kì dị của ta, ta còn chưa nghiên cứu mà, cái lão già chết tiệt”. Thì ra là hắn
dùng viên ngọc mà hắn đạt được ở hội bán đấu giá 2 tháng trước dụ dỗ, trao đổi
với lão già, ừm, thì tại vì chỉ có viên ngọc mới hấp dẫn được lão, mẹ kiếp.


  • Hai đệ tử mang lại “tin vui” cho ngươi là Tần Phi và Như Ngọc.

Làm cho viên ngọc kì dị biến mất trên tay, lão giả tựa tựa dụi mắt nhìn trên
bảng đầy chữ lấp lánh


  • Cái này vãn bối đã biết, mong tiền bối hay cho biết bọn nó đã chết như thế
    nào?

Trung niên sớm đã nhìn qua bảng tên, hai đứa đệ tử này không mấy quan trọng
với hắn, thiên phú cũng chỉ là hơn bình thường chút, hắn không mấy lo lắng là
vì điều đó, nhưng dù sao cũng mang tiếng sư phụ, không trả thù cho đệ tử được
thì hắn còn làm sư phụ làm gì.


  • Vậy thì ngươi hãy nhìn cho kĩ.

Lão gật đầu, sau đó từ trên bàn tay có đeo một chiếc nhẫn khắc hình con rồng
cổ xưa đột ngột xuất hiện một phiến đá, và phiến đá này gần giống nguyên liệu
hình thành nên cái bảng chứa đầy tên người đang dựng ngay kia.

Lão giơ tay cách không chỉ vào hai cái tên ảm đạm “Tần Phi”, “ Như Lan”, ngay
lập tức từ nét chữ ảm đạm đó một làn khói trăng trắng mà không ai có thể thấy
nhưng nếu là Linh sư cao cấp thì đều có thể cảm nhận được sự hiện diện của
chúng, xuất ra.

Lão dùng hai đầu ngón tay khẩy khẩy chỉ chỉ vào phiến đá như đang kêu gọi làn
khói đó bay vào, nhu thuận, làn khói bay ra theo sự chỉ đạo uyển chuyển của
ngón tay lão giả mà dần nhập vào trong phiến đá.

Ngay lúc này, phiến đá phát sáng, hình ảnh quái lạ được chiếu lên, hai người
cùng chăm chú nhìn, đơn nhiên một người thì vì cần tìm ra nguyên nhân hoặc
người giết đệ tử, còn người thì xem cho vui.

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong phiến đá đó là một nơi rừng hoang, cỏ cây rất
nhiều, người bên ngoài quan sát khi nhìn vào phiến đá sẽ như thấy bản thân
đang đứng trên những ngọn cây mà nhìn xuống phía dưới, tại dưới đó một tiểu tử
lấm lem, không rõ mặt mũi vì quá đen hôi đang chiến đấu theo kiểu “ngươi rượt,
ta chạy” với một con yêu xà to gấp 10 lần so với tiểu tử.


  • Tên nhóc con này khá thật, cơ thể rất linh hoạt, uyển chuyển, tránh né mọi
    đòn công kích của con tiểu xà này một cách rất nhanh chóng, khá, rất khá, nếu
    tiểu tử này không phải tu vi yếu xìu thì có lẽ ta đã truy tìm rồi nhận hắn làm
    đệ tử.
    Lão giả nhìn tình huống Lâm Minh bên trong rất là khen ngợi, lão tự quay về
    bản thân thời còn yếu nhược tự nghĩ rằng bản thân có thể trốn đông, trốn tây
    với con yêu xà này? Tất nhiên là có, lão đang tự nâng cao bản thân mình một
    cách hư cấu.

Nếu lời này để những Linh Hải cảnh sống lâu năm tại Vân Hải Tông nghe thấy thì
sẽ là một trận oanh động lớn, lớn khắp cả Tông, một trong số ít ỏi Hóa Anh
cảnh cao cao tại thượng tại Tông môn, xem thường tất cả mọi người lại gần như
muốn thu nhận đệ tử? Nhiều vị Linh Anh cảnh thiên tài nổi tiếng quỳ gối trước
mặt, người ta còn không thèm dòm đến đấy.

Không quản lão giả kia nói cái khỉ gì, trung niên chỉ là nghiêm sắc mặt theo
dõi
từng chi tiết từ đầu đến đuôi.

Đột ngột ngay lúc này, hình ảnh bên trong tự dưng lại quay cuồng vài vòng như
cái chong chóng sau đó liền rơi xuống sàn, màn hình phiến đá đột ngột tối
thui.


  • À há, cái này chắc chắc là tên đệ tử của ngươi đã bị người ta chém bay đầu
    trong khi không kịp phản ứng luôn, móa, đệ tử gì cùi vậy, mất mặt cả tông môn
    rồi.

Lão già phán đoán bằng kinh nghiệm xem phim ảnh rất nhiều lần, sau đó là nói
ra những lời ngầm ý trêu trọc, “ngươi tưởng đưa ta viên ngọc này thì chuyện
ngươi vô lễ liền bỏ qua, hừ hừ”.

Không kịp hiểu chuyện gì, lại bất ngờ nghe như vậy, trung niên liền không khỏi
run lên bần bật, cái này vậy chẳng khác nào nói rằng hắn không có mắt nhìn nên
tuyển nhầm đệ tử si da, đến người ta tấn công còn không biết? Hắn cố nhịn,
phải nhịn, chứ không nhịn thì làm được gì, nghe đâu lão già bên cạnh rất là
“thâm sâu”, “thâm” hơn cái đó của hắn, “sâu” hơn cái kia của lão bà hắn. (Tác:
tự hiểu ^^)

Hình ảnh thứ hai nối tiếp hiện ra, cũng giống như hình ảnh đầu tiên, bên trong
phiến đá lại hiện lên cảm giác như đang đứng trên những ngọn cây mà nhìn xuống
quan sát thiếu niên chiến đấu với tiểu xà to xác.


  • Ồ, khỏi xem ta cũng biết, hai đứa này chết chung là cái chắc.

Chưa xem hết, lão già đã phán như đúng rồi, mà quả thật, nếu dựa vào sự trùng
lập của hai hình ảnh, người nhanh trí liền sẽ đoán như vậy.

Chỉ giây lát sau, hình ảnh bên trong phiến đá đột ngột biến dạng, tầm quan sát
của người bên ngoài cảm thấy cơ thể của người bên trong hình ảnh tự nhiên cao
hơn bình thường, tiếp đến là hai cánh tay nhỏ nhắn trắng tuyết vung loạn khắp
trên màn ảnh, như biểu hiện rằng người trong đó đang gấp gáp muốn nắm bắt, cào
cấu một thứ gì đó trước mặt. 2, 3 giây sau màn hình lại tối thui, nhưng tối
thui này lại khác với tối thui lúc hình ảnh đầu tiên kết thúc. Sau đó lại 2, 3
giây sau, màn hình phiến đá mới trở lại màu thạch bình thường, chương trình
chiếu phim đã kết thúc.


  • Cái này là….thưa tiền bối, người thứ hai là như thế nào chết?

Trung niên khó khăn quay sang hỏi lão giả.

Lúc này lão giả đã hết vẻ “bất cần đời”, lão đã chuyển sang hướng nghiêm túc
hơn khi xem được hình ảnh thứ hai.


  • Đệ tử này của ngươi ban đầu là bị người ta bóp cổ cho đến ngất xỉu, sau đó
    mới chết trong hôn mê.

Dựa vào kinh nghiệm, lão có thể phán ra nguyên nhân, thế nhưng lão vẫn có khá
nhiều câu hỏi đặt ra cho hình ảnh thứ hai, cái chết thứ nhất có thể giải thích
rằng người ta chém lén đi, còn cái chết thứ hai? Rõ ràng là bóp cổ nhưng không
hề phát hiện ra ai làm, nếu dùng linh lực thì ít nhất bọn này cũng phải cảm
nhận được, trừ phi cảnh giới người ra tay quá cao, giết người chỉ trong nháy
mắt…


  • Ngươi về đi, mọi thứ tay cần cho ngươi biết cũng đã cho, tự về mà suy ngẫm,
    sớm ngày trả thù cho đệ tử, hoặc cũng có thể là bỏ mặc. Ta đi ngủ đây.
    Duỗi cái lưng một cách như đầy mệt mỏi, lão tống khách.


  • Vãn bối cáo từ.


Mang theo sự khó khăn trong việc tìm thủ phạm sát hại đệ tử, trung niên khó
chịu rời đi, hắn không ngờ ngay cả khuôn mặt người giết, hai đứa đệ tử cũng
không nhìn ra được, ài…

Cánh cửa to lớn của toàn kiến trúc rộng lớn đóng lại, mọi thứ chìm vào tĩnh
lặng như bình thường hằng ngày…


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #29