Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Xong xuôi mọi chuyện trên thuyền, hắn ngay lập tức không chần chờ mà phất mạnh
tay về phía bên dưới, đưa một đoàn linh lực sắc bén tấn công trực diện phía
trên đầu của con mãng xà, hắn nhận được tín hiệu hết đà từ Lâm Minh.

Lâm Minh bên dưới hiện tại thở ra hơi cũng rất khó khăn, hắn đứng trước tình
thế “tắt đèn vì dầu cạn”, nhưng hắn không hề kinh hoảng hay sợ hãi, cái thứ
cảm giác như thế hắn từ lâu đã mất. Nhìn con mãng xà lộ ra cả một “hang động”
chuẩn chờ hắn vào, hắn chỉ là hơi dựa lưng vào cái cây phía sau mà thở gấp, cố
gắng bình ổn lại khí huyết, nhịp đập cũng như cơ thể.

“Gào…” miệng con yêu xà càng lúc càng lớn mà tiến gần chuẩn bị nuốt Lâm Minh
vào bụng, trong lòng nó hiện tại rất hớn hở, được xả giận, tên nhân loại chết
tiệt giờ thì ngươi chuẩn bị chết đi.

Mong chờ, khát khao được làm thịt Lâm Minh là mạnh mẽ như thế, nhưng mà một
phần ba thân thể tính từ thân lên đầu nó đột ngột ngã rẻ sang một bên mà không
hề báo trước.

“Ầm” phần đầu nó rơi xuống đất, cột máu bắn ra khắp nơi, dù vậy nó vẫn chưa
chết hắn. Nó dùng đôi mắt căm ghét nhìn Lâm Minh, cái lưỡi hai nhánh cố gắng
run lên mạnh mẽ để cử động tiến về phía Lâm Minh giết đến, dù không biết vì
sao nó sắp chết, nhưng nó không cam tâm, tên nhân loại này rõ ràng đã là nỏ
hết đà, hắn sắp vào bụng nó, lắp đầy mọi cơn giận của nó, bất chợt mọi thứ lại
vĩnh viễn xa vời, nó chết đúng là không nhắm mắt, đôi mắt tuy có một con còn
mang theo thanh kiếm cắm vào sâu vẫn luôn trừng trừng Lâm Minh.

“Uỳnh uỵch uỳnh uỵch…”

Cứ tưởng mọi thứ đều kết thúc như kế hoạch, nhưng không, Lâm Minh gặp chuyện.

Phần đầu của con yêu xà đúng là chết, thế nhưng phần dưới của nó vẫn còn sống
một cách vô thức.

Sau khi cơ thể chia làm hai, phần đuôi của con yêu xà liên tục vùng vẫy lên
một cách tán loạn không ngừng, nó như là phản ứng trước lúc triệt để vô ý
thức. Lâm Minh đứng gần đó, cơ thể trong trạng thái mất sức, hắn không thể
tránh né, điều hắn làm duy nhất chỉ có thể là dồn tất cả sức lực, khí lực còn
lại vào hai tay mà bắt chéo ngang ngực đón đỡ.

“Ầm Ầm” vài cái cây gần đó bị đánh bay, kể cả cái cây mà Lâm Minh đang dựa
vào.

“Phốc” nôn ra một mảnh máu lớn bay ngược ra cuốn họng, đôi mắt Lâm Minh trợn
lên trắng dã, hắn hoàn toàn mất đi ý thức.

“Rầm rầm” thân thể Lâm Minh bay ngược về phía sau đụng ngã vài ba cái cây,
nhưng lực vẫn còn, hắn vẫn còn cần phải bay thêm một đoạn.

“Chết tiệt”

Đan trên thuyền chỉ vừa dùng linh lực nâng lên hai cái nhẫn mà chuẩn bị cuỗm
đi, hắn thầm than khi biết tình hình Lâm Minh.

Ngay lập tức linh lực của hắn nhanh chóng vận hành theo một đường kì dị trong
thân thể.

“Cá chép hồi xuân”

Trong chớp mắt, một con cá chép to lớn bằng nước với kích thước đến gần bằng
1/3 chiếc phi thuyền được hình thành nhờ linh lực của Đan. Nó như có linh trí
mà nhanh chóng “vèo” một tiếng, phóng về phía Lâm Minh khi hắn chỉ vừa đụng
ngã cây đầu tiên.

Đan mang theo hai chiếc nhẫn mà rời đi lập tức, hắn phải kịp thời đến cứu Lâm
Minh.

“ỌC”

Tốc độ con cá quá nhanh, Lâm Minh chỉ vừa đụng ngã cái cây thứ 3 thì nó liền
đã đến và nuốt Lâm Minh vào cơ thể chứa đầy nước của nó, ngăn chặn quá trình
bay lùi của Lâm Minh. Thủy thuộc tính chúc phúc “trị thương” rất nhanh liền
xâm nhập cơ thể Lâm Minh mà chữa trị.

Chưa đến 3 giây, từ khoảng cách hơn 300m, Đan đã tiếp cận, hắn điểu khiển con
cá chép hệ thủy này đưa Lâm Minh nằm trên đất, hắn cần trực tiếp chữa trị, con
cá này duy trì không được lâu.

Đan vừa nằm xuống đất, con cá chép to bự đầy nước này cũng bốc hơi như chưa hề
tồn tại trên thế gian.

Đan đặt tay lên cơ thể Lâm Minh, hắn khám xét.

“Xương tay gãy nát, khung ngực không còn nguyên vẹn, lục phủ ngũ tạng xem như
đều bị nghiền ép, may ra là xương sườn tuy gãy nhưng không xuyên lủng tim,
thiệt hại tổng cộng lên đến 89%, tính mạng chỉ còn duy trì được đến 13,28
giây” dựa vào dòng linh lực thâm nhập cơ thể Lâm Minh, hắn có thể phân tích
thương tích rõ như ban ngày.

“Xin lỗi, đừng nên trách ta” Đan tất nhiên là không nói với Lâm Minh câu này,
hắn chỉ là quay về sau nhìn lên bầu trời tại nơi có chiếc phi thuyền.

Hắn không có thời gian, mặc dù có tiếc nuối cái phi thuyền, hắn vẫn phải làm
điều mà ban đầu hắn dự định là không làm, có trách thì trách số bọn họ xui.

“Cuồng hổ”
Một con hỏa hổ lập tức được sinh ra với dáng vẻ đầy dữ tợn, trong cơ thể nó
ngập tràn hỏa diễm cực nóng.

“Grào…” như một con thú thật, nó gầm thét lên một tiếng liền lao nhanh bay
thẳng về phía phi thuyền cùng với vẻ mặt như muốn nuốt sống tất cả.

“Đùng” phi thuyền cùng hỏa hổ va chạm tạo nên một vụ nổ lớn.

“Phừng phừng” con thuyền đã bắt đầu cháy lên không ngừng, lửa càng lúc càng to
thiêu đốt mọi vật sống.

Đan khi phóng ra hỏa hổ liền đã không quan tâm, hắn hiện tại cần phải tập
trung cao độ chữa trị cho Lâm Minh, đây cũng là lý do hắn giết luôn cả hai
người kia, nếu không một khi hai người kia tỉnh lại trong lúc hắn đang chữa
trị, không thể bị phân tâm, liền sẽ rắc rối lớn, có lẽ hắn không bị gì nhưng
Lâm Minh sẽ chết, một cơ thể thuộc hệ thuộc tính ẩn, hắn không muốn mất.

“Trước hết ta cần dùng linh lực đảm bảo tim vẫn đập và nhịp tim ổn định, tiếp
đến cũng quan trọng không kém là cố định lại khung xương,…”Hắn ngay lập tức
bắt đầu quá trình chữa trị.

Mạng Lâm Minh rất may mắn bởi hắn vẫn còn là Luyện khí cảnh, chứ nếu hắn là
Linh sư, chữa trị không phải dễ dàng như vậy, Linh sư có một thứ khiến cho
việc chữa trị khó khăn cực kì và nó cũng chính là nguyên nhân khiến cho cơ thể
có thể chịu đựng được sức mạnh của linh lực, thứ này là….

3 tiếng sau, quá trình chữa trị hoàn tất, Lâm Minh cơ thể đã nguyên vẹn bình
thường, da dẻ đã tốt hơn hẳn, tuy nhiên hắn vẫn con trong hôn mê, hắn cần một
đoạn thời gian nghĩ dưỡng.

Đan thu hồi linh lực, hắn mệt mỏi nằm bệch ra đất, ngay cạnh Lâm Minh, hôm nay
hắn đã dùng linh lực quá nhiều trong phạm vi cho phép, điều đó có nghĩa Đan
chưa dùng hết linh lực, hắn là đang hạn chế linh lực ở một mức nào đó, vì quá
trình biến đổi dòng linh lực.

Giết người theo kiểu chặc chém hay chém chết con yêu thú, thậm chí là cả việc
chữa trị cho Lâm Minh thì cái linh lực hắn dùng là không nhiều, nhưng “cá chép
hồi xuân”, “Cuồng hổ” lại ngốn đi phần lớn linh lực “cho phép” của hắn, hai
thuật này không phải đơn giản.

“Cá chép hồi xuân”, là một loại “thuật” mà Đan phải tốn nhiều linh lực nhất
mới thực hiện được, đây là một loại “thuật” cực kì khó thi triển và thực hiện,
bởi sự kì diệu khó lường của nó.

“Cá chép hồi xuân” tạo ra một con thủy vật với tốc độ cao tấn công vào kẻ địch
hoặc cứu một ai đó cần thiết. Giết người: nuốt địch thủ vào cơ thể, ngay lập
tức nước bên trong sẽ chuyển thành chất axit, bào mòn tất cả sự sống, trong
trường hợp không nuốt được kẻ địch thì nó sẽ phát nổ bên cạnh, gây ra từng tia
axit bắn khắp xung quanh. Cứu người: nuốt cơ thể vào bên trong, màn nước sẽ
trở thành tấm khiên dịu nhẹ, che chắn mọi đòn tấn công, đồng thời nếu người bị
nuốt đang có thương tích, một phần nước sẽ chuyển hóa theo dạng chúc tính của
hệ Thủy mà xâm nhập vào cơ thể chữa trị.

Đây rõ ràng đã là hai loại “thuật” chỉ thuộc về tầng lớp Linh sư “Bá đạo” trở
lên, nó đòi hòi việc vận dụng linh lực phải thuộc đẳng cấp cao, một linh sư
bình thường hay thiên tài là điều bất lực.

Tất nhiên, dù là giết người hay cứu người, thậm chí là biến hóa của “thuật”,
Đan đều phải là người điều khiển mà thi triển theo hướng tốt hoặc hướng xấu
thông qua “sợi tơ liên hệ” với “thuật” của bản thân.(về cái này, khi Lâm Minh
thành linh sư lại làm rõ chỉ tiết hơn, giờ mới Luyện khí, còn xa để nói).
….

Tại một nơi xa xôi, cách nơi rừng hoang núi vắng, cách Vu Dương trấn không
biết bao nhiêu mà nói đến, một khung cảnh non nước trong xanh, mây núi lượn lờ
như tiên cảnh tuyệt đẹp hiện ra.

Trong một toàn kiến trúc to lớn thuộc một trong những ngọn núi ở khung cảnh
nơi đây, một lão giả với đầu tóc bạc phơ được xem như người canh giữ nơi này
nhìn lên tấm bảng to lớn đặt trong phòng với chi chít những dòng tên người
phát sáng bên trên tấm bảng.


  • Tấn Phi cùng Như Lan, lại hai cái tên ảm đạm, ài, sao các ngươi cứ đem công
    việc lại cho lão già khọm này thế.

Lão nhìn hai cái tên thuộc hàng “đệ tử nội môn” trên cái bảng vừa vụt tắt liền
không khỏi than thở, lão không biết bọn này vì sao chết hoài, cứ dăm ba hôm là
lại một người ra đi, báo hại hắn phải “liên tục” viết lại danh sách gửi trả về
cho sư phụ bọn người chết kia, báo hại lão không có một ngày yên thân, cầm bút
viết vài chữ đối với lão cũng rất là mệt.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #28