Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Nơi Lâm Minh hạ xuống, mặt đất vững chắc bị lún xuống đến cả chục cm in hình
dấu bàn chân hắn, xung quanh nơi khác, mặt đất hầu như chấn động rung rung,
khí lực hơn 3500 cân chứ không phải giỡn.
Vũ Văn khô khan đầy dã tính nói, ngay sau đó tay hắn nhanh như cắt tung ra mà
nắm lấy bàn tay dơ bẩn đang còn vòng vèo quanh eo của Như Ngọc.
“Crắc” hắn bóp chặc, thật chặc, sức mạnh khí lực to lớn đè nát tất cả xương
cốt, da thịt cánh tay Vũ Miên. Không nhìn Như Ngọc, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn
Vũ Miên.
Đau đớn cùng cực truyền đến, Vũ Miên buông xuôi bàn tay còn lại, la hét rung
động khắp cả Vũ gia.
Như Ngọc bị buông lỏng như nàng không hề rời đi mà vẫn đứng nơi đó, nàng như
ngơ ngác đầy sắc thái khó hiểu nhìn mọi việc xảy ra.
Nàng không thể nói rõ gì hơn, chỉ có thể nhìn Vũ Văn mà lắp bắp không ngừng,
nàng hầu như không nhận ra người trước mặt.
Vũ Văn nhìn nàng hơi cười dịu dàng một chút
Hắn không còn tự xưng là đệ nữa, danh xưng đó bây giờ hắn không dùng đến.
Nói xong, hắn dùng sức kéo Vũ Miên đang nước mắt, nước mắt tùm lum qua một
bên.
Bóp mặt Vũ Miên khiến hắn không thể nhìn đi nơi khác, Vũ Văn đưa mặt đến gần
cười lạnh nói.
Hắn cười lên một cách nham hiểm.
Vũ Miên tạm bỏ qua đau đớn mà gào lên đầy hùng hổ, thế nhưng hắn đã quên rằng
bản thân đang còn nằm trong thế yếu, mạng hắn đã nằm trong chặc trong bàn tay
Vũ Văn, hắn không thể điều khiển sinh mạng hắn được nữa.
Vũ Văn cười cười là thế, ngay lấp tức, chân phải hắn dồn lực mạnh mẽ
“Phạp, phạp” đạp một cách tàn nhẫn lên hai bàn chân của Vũ Miên, khiến nó lún
xuống đất và biến dạng thành dẹp lép, bê bết máu.
Vũ Miên lại tiếp tục gào lên trong đau đớn mà ngã xuống đất, đôi mắt hắn đỏ
bừng đầy tức giận, nhưng mà chung quy hắn vẫn luôn có một câu hỏi bay qua bay
lại trong đầu “Tại sao, tại sao Vũ Văn tên phế vật lại trở nên mạnh như vậy,
tại sao?”, hắn không thể hiểu.
Hắn hét lên đối với mọi người xung quanh quan sát.
Không quan tâm Vũ Miên, Vũ Văn quay người, liếc mắt một vòng nhìn mọi người
đang có mặt xung quanh mà nhìn về phía này đầy kinh ngạc, hản chỉ nhẹ mỉm cười
một cái, hôm nay là ngày hắn quật khởi, hắn muốn càng nhiều người chứng kiến
càng tốt, hắn sẽ cho mọi người Vũ gia biết thằng phế vật Vũ gia từ lâu sẽ như
thế nào mạnh mẽ.
Hắn tiến lại gần Như Ngọc đang ngơ ngơ, ngốc ngốc nhìn hắn, nàng có vẻ như suy
nghĩ điều gì đó.
Hắn thấy được, hắn tìm cách khiến nàng bình tĩnh.
Như Ngọc nhìn hắn thật sâu, thật lâu….cuối cùng nàng dần từ trong dư âm sự
việc diễn biến nãy giờ tỉnh dậy, nàng hỏi trong khi vẫn còn chút khó tin.
Nàng nhớ rằng Vũ Văn là một thiếu hiền lành, yếu ớt hay bị con cháu khác bắt
nạt, khi dễ, chứ đâu có mạnh mẽ một cách bất thường như thế này.
Vũ Văn cười hiền hòa nhưng không trả lời câu hỏi
Hắn chỉ nói những điều hắn muốn nói, kiếp trước hắn đã không thể làm được,
kiếp này ở thế giới khác, hắn không thể để mất một lần nữa. Đúng, linh hồn hắn
là một người xuyên việt.
Nhìn hắn đôi lần, mày ngọc nhíu lại, tuy không hiểu vì sao Vũ Văn không kêu
nàng là tỷ nữa nhưng nàng vẫn lâm vào trầm tư câu hỏi của hắn, nàng đang cố
hiểu và tìm về kí ức.
Ít giây sau, nàng lắc đầu.
Nàng và Vũ Văn không phải là quá thân thiết, hai người lâu lâu có gặp mặt nói
chuyện chẳng qua là vì nàng tội nghiệp Vũ Văn bị bắt nạt mà an ủi, còn khi Vũ
Văn đến gặp nàng thì cũng chỉ là đến để nàng làm bánh cho ăn thôi, nên điều mà
Vũ Văn nói, nàng làm sao chú ý để nhớ.
Vũ Văn có chút hơi buồn xuống khi nghe câu này của nàng, hắn không ngờ bản
thân lại nghe được lời này từ người hắn yêu thương nhất.
Hắn khẽ thở dài, vẻ mặt của hắn đã trở nên bình thường, không còn an ác như
lúc trước.
“Có lẽ bây giờ nàng chỉ xem ta là một tiểu đệ đệ mà thôi, có lẽ ta nên vun đắp
lại từ đầu” hắn ra quyết định cho hành động tương lai.
Như Ngọc nghi hoặc, định hỏi rõ hơn vì sao Vũ Văn lại nói như vậy, bất chợp
lúc này
Một đội ngũ khá nhiều người trung niên đi đến do động tĩnh mà Vũ Văn gây ra,
tiếp đến nhiều người thanh thiếu niên từ nhiều hướng cũng dần tụ về vây quanh,
hiếu kì, tò mò đều hiện rõ trên từng nét mặt.
Câu hỏi vừa rồi cùng với giọng nói tất nhiên là từ gia chủ Vũ gia Vũ Lăng,
động tĩnh như thế này, hắn mà không có mặc thì đúng là hắn không cần làm gia
chủ nữa.
Nhưng mà có vẻ như chẳng ai trả lời câu hỏi này của hắn.
Tranh thủ chút thời gian, Vũ Văn nói với Như Ngọc, hắn muốn nàng về phòng,
những diễn biến tiếp theo, nàng ta tốt nhất là không nên nhìn thấy hoặc nghe,
nhưng mà nếu nàng không đi, hắn cũng không ép.
Như Ngọc quyết định rất nhanh, nàng có lẽ cho rằng mọi việc xuất phát từ nàng,
do nàng bị Vũ Miên “sờ mó” nên Vũ Văn tức giận mà ra tay trừng trị, nàng nghỉ
là vậy, bây giờ hầu như các cao tầng đều đến, nếu tra rõ ngọn người, Vũ Văn sẽ
bị phạt gia quy rất nặng, nàng ở lại có thể đỡ được cho hắn, làm giảm mức tội.
Vũ Văn nhìn nàng, hắn không nói gì nhưng trong lòng hắn biết, nàng vì sao làm
vậy, vài năm gần đây, hắn luôn theo dõi nàng từng sự việc, từng vẻ mặt. niềm
vui, nỗi buồn, cách hàng xử, tính nết của nàng, hắn có thể đoán được.
Vũ Miên thấy được cứu tinh đến liền hô to lên, tuy nhiên điều này có vẻ không
cần thiết, bởi ai đã đến đây đều sẽ trông thấy rõ hắn đang bị như thế nào, tàn
tạ ra sao.
Một người trung niên cùng với vợ hắn trong đám người vừa đến, thấy thân ảnh
đang nằm lăn lóc nơi đó liền như cứng người, sau đó vội kêu lên đầy lòng đau
xót.
Hai người vội tốc hành tiến đến để xem xét thường thế Vũ Miên, đồng thời hỏi
cho ra lẽ mọi chuyện, trong lúc đó họ cũng liếc đến Vũ Văn, Như Ngọc gần cạnh,
thế nhưng họ không suy nghĩ sâu sa liên quan đến vụ này, đùa, một tên phế vật
thì làm được gì, còn Như Ngọc, nàng có gan sao?
Nhìn cha mẹ đang tiến đến, Vũ Miên lấy cái tay còn nguyên vẹn của bản thân chỉ
vào Vũ Văn liên tục mà ác độc giải bầy nỗi uất ức ra hết, hắn muốn cha mẹ hắn
giết chết Vũ Văn ngay lập tức, thậm chí hắn còn bỏ qua cái bộ mặt trung niên
thần sắc khó coi của Đại trưởng lão đang đứng đằng xa kia quan sát tình hình.
Ngay lúc này, một bóng người kha nhỏ bé của Vũ Văn chặn đứng tầm mắt đôi vợ
chồng trung niên, đứng trước vặn che đi Vũ Miên khiế hai người phải nhíu mày,
dừng lại định chấp vấn.
Vũ Văn nói một câu, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Vũ Miên cười dại, hắn nãy giờ nén đau đã quá đủ lâu, hắn cần nhanh chóng được
chữa trị.
Vũ Văn quát nhẹ, sau đó hắn liền xoay người, đưa chân đạp hướng Vũ Miên mà
đến.
“Bộp” Cú đá trực diện ngang bụng khiến nội tạng Vũ Miên vỡ nát từng mảnh trong
cơ thể, khiến hắn ngay lập tức ói ngay một ngụm máu lớn cùng với đôi mắt trợn
trừng lên đầy vẻ vô hồn, “Ầm” thân thể bay ra đằng xa va chạm mạnh với bức
tường đằng sau tạo nên một chấn động nhỏ, khí tức suy yếu, mờ nhạt, vài
giây sau liền không có, hắn trở thành một cái xác.
Hắn giết Vũ Miên ngay trước mặt cha mẹ Vũ Miên và nhiều người cao tầng Vũ gia.
Toàn trường lại yên tĩnh lạ thường, bởi họ chết lặng với hành động này.