C19


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Hồi lâu sau, âm thanh đã hoàn toàn im lặng, có lẽ nhóm thanh thiếu niên “trẻ
người non dạ” đã bình tĩnh hơn chút, cơ thể đang tập quen dần với xác chết.


  • Mộc Tân, Mộc Dũng, hai ngươi quay về báo với gia tộc, kêu trưởng lão đến,
    chuyện này chúng ta không thể xử lý được.

Dù đã quan sát nhiều lần, đi tới đi lui xem xét nhiều phía, phát hiện hai cái
đầu người của xác chết, thế nhưng hắn vẫn không dám đến lấy thanh kiếm, hắn
biết vũ khí kiếm không phải ai cũng có được, hắn sợ rằng hai người chết nói
không chừng là cao tầng gia tộc nào đó trong trấn, mà đụng đến gia tộc là
chuyện lại phiền phức, lỡ mà bị án nghi thì xong, hắn cần phải báo cho gia
tộc.


  • Vâng.

Hai thiếu niên chừng 15, 16 chỉ vừa yên tĩnh tâm hồn từ vụ xác chết không lâu
liền nhận mệnh rời đi.
…..


  • Mộc Việt trưởng lão.

Mộc Liêu cùng với những thanh thiếu niên khác cùng hành lễ với một vị trung
niên chừng ngũ tuần, đầu có lốm đốm bạc màu, chòm râu dài đến 5cm do Mộc Tân
và Mộc Dũng dẫn đến.


  • Các ngươi lui ra một bên.

Mộc Việt ra hiệu để bọn người tránh sang một chỗ, hắn nhìn phía trước, quan
sát tình hình có thanh kiếm.


  • Ừm.

Hắn nhìn hai bên nơi có xác người không đầu.


  • Ứm.

Hắn nhìn gương mặt hai cái đầu.


  • Được rồi, không có gì đâu, những người này ta không hề biết chắc là hạng
    người vô danh tiểu tốt ngoài chợ, chẳng có gì đáng lo ngại.

Mộc Việt ra kết luận, những người cao tầng trong bốn gia tộc hắn điều biết
mặt, hai tên này quá lạ, hắn khẳng định rằng chẳng có liên quan gì đến gia tộc
nào.
Hắn đến gần định rút thanh kiếm mang về gia tộc thêm vào bảo khố, thế nhưng


  • Hử, đây là…

Hắn nhíu mày, kế bên thanh kiếm không hiểu vì sao có một lỗ máu nhỏ khá sâu,
xung quanh lỗ là một mảng đất đã ngấm đậm máu, nhìn vào thì giống như có thứ
gì đó nhỏ giọt rất lâu từ trên xuống tạo thành.

Hắn nghi hoặc ngước lên nhìn thử…

Hắn như bất động, đôi mắt mở to đến không thể tin, tiếp đến là sự sợ hãi không
tên lan tỏa trong trí óc….

Sóng ngầm Vu Dương trấn đang dần mở rộng.
…………..

10 ngày sau, Vu Dương trấn, Vũ gia.

“Đinh”

“Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúc mừng người chơi”

“Định”

“Chúc mừng người chơi được tăng tu vi lên Luyện Khí tầng 10”

“Đinh”

“Nhiệm vụ mới hiện chưa có số liệu, người chơi hãy tự tu luyện theo cách bình
thường”

Trong một căn phòng nhỏ nằm ở một góc nào đó trong Vũ gia không ngừng vang lên
những âm thanh quái lạ này, có điều những âm thanh này không ai có thể nghe
được trừ một người, một thiếu niên là người sống trong phòng này, Vũ Văn.


  • Không có nhiệm vụ mới?

Vũ Văn là một thiếu niên tuấn tú, da hơi trắng với mái tóc ngắn kì dị, hắn
hiện đang ngồi trên giường mà cực kì kinh ngạc vì âm thanh vừa vang lên.


  • Cơm mẹ nấu, ngươi giỡn mặt ta?

Hắn tức giận mắn chửi cái hệ thống mà khi ra hắn đã có, đường đường là một cái
hệ thống vậy mà lúc có nhiệm vụ, lúc không có nhiệm vụ, hắn không tức sao
được, nếu không phải tại nguyên nhân đó, nói không chừng giờ hắn đã là Linh Sư
trẻ tuổi nhất Vu Dương trấn, ai ai, gia tộc nào hắn cũng có thể diệt.

“Hệ thống không hề giỡn mặt”


  • Không giỡn mặt, vậy tại sao nhiệm vụ lúc có lúc không?

“Hệ thống không thể trả lời”


  • Không thể trả lời, không thể trả lời cái cơm bà nhà ngươi nấu ấy.

Vũ Văn gào lên trong căn phòng nhỏ bé.

“Nếu người chơi còn nói một câu súc phạm hệ thống, hệ thống sẽ lấy lại tất cả
mọi thứ như lúc trước đã từng làm một lần”

Không gian lập tức yên tĩnh, Vũ Văn co quắp miệng lại, hắn không dám nói thêm
một lời, bởi hắn đã từng một lần mất đi tất cả.


  • Ài, xem bộ phải tự lực gánh sinh một thời gian.

Hán thở dài phiền não, với cái thân thể có thiên phú cùi bắp như thế này, hắn
không biết phải tu luyện bao lâu, chưa kể hắn còn không có thời gian để tiếp
tục tăng lên khí lực tự thân, nhưng bù được cái là hắn đã có một khoảng thời
gian to lớn để rèn luyện thân thể nhuần nhuyễn, bây giờ giết người là chuyện
dễ, ngay cả Luyện khí tầng 11, 12 cũng chỉ là một tay, bởi tu vi mà từ hệ
thống hắn đạt được không phải Luyện khí tầng 10, nó là chuẩn Luyện khí tầng 10
phân theo “Thiên” thể chất.

Về độ khí lực, hắn tại Vu Dương trấn đã là vô địch.


  • Bây giờ là tính toán nợ cũ, Vũ Miên, khà khà.

Gương mặt hắn dữ tợn, mỉm cười đầy tàn độc vô cùng, cái cơn giận “Vũ Miên” này
đã bám theo hắn hơn 1 năm rồi, nhưng do cái nhiệm vụ “Thử luyện sức chịu đựng”
yêu cầu hắn phải đưa bản thân vào tình trạng không có tu vi nên hắn nhịn, hắn
nhịn từng ngày từng giờ, hắn nhịn nhìn người con gái hắn yêu thương tay trong
tay với gã, hắn nhịn cơn tức luôn ào ạc truyền đến khi bị những con “gà” khác
sỉ sối hắn là phế vật, hắn nhịn cha hắn vô tình, hắn nhịn gia tộc vô tâm,…hôm
nay là ngày hắn quật khởi, để làm nền cho sự kiện này, máu huyết Vũ Miên chính
là yếu tố cần thiết.

“Đùng”

Cửa phòng bị đá tung ra bên ngoài, một thân ảnh hơi thấp, cao chỉ chừng 1m45
đi ra, từng bước chân của hắn rất nặng nề, nó như một tảng đá đánh vào lòng
người. Hắn quay người rời đi về một phía.
…….

Tại một cái sân nhỏ có trồng nhiều loại hoa đẹp, Vũ Như Ngọc lúc này đang dạo
chơi ngắm hoa nơi đó, bên cạnh nàng chắc chắc là kẻ bám đuôi “phu quân tương
lai” Vũ Miên. Tuy là cùng họ nhưng đúng là họ đã được đính ước cho nhau, bởi
Vũ Như Ngọc chỉ là một đứa bé được Vũ gia lụm nuôi, nàng không hề cùng huyết
thống với bất kì người Vũ gia nào, cho nên việc đính ước là điều hiển nhiên.


  • Vì sao ngươi cứ theo ta?

Như Ngọc không vui nói, gương mặt xinh đẹp của nàng từ lâu đã không còn niềm
vui, tuy được tiếng là thiên tài nhưng nàng cũng không phải là con cháu Vũ
gia, số phận đã được sắp đặt cho nàng ngay từ đầu.


  • Ngươi là thê tử của ta, ta phải luôn theo ngươi để bảo vệ ngươi chứ hã, he
    he.

Vũ Miên cười cười đê tiện nói, càng đi với Như Ngọc lâu, càng nhìn Như Ngọc
nhiều, càng la liếm cái dáng người lồi lõm đó, càn cảm nhận được sự “tươi ngon
rươi rưới” của nàng, máu dâm trong người hắn càng lên đỉnh, vài ngày này hắn
đã tính toán, có lẽ là phu quân tương lai nên không cần phải giả bộ giữ hình
tượng anh hùng, siêu phàm nữa, hắn muốn được “sờ, nắn, hôn, hít”. Và hắn đang
chuẩn bị làm điều đó.


  • Ta không cần ngươi theo, trong đây là bên trong Vũ gia, ta không cần ngươi
    bảo vệ.

Như Ngọc vô cùng khó chịu, đã mấy ngày nay nàng đều không thể thoải mái một
mình, nàng luôn bị tên khốn khiếp Vũ Miên bám bên người một cách bất đắc dĩ.


  • Không cần không cần…

Hắn từng bước tiến gần sát sau lưng này hơn, Như Ngọc nàng cũng không để ý mà
chỉ là buồn phiền nhìn những đóa hoa xinh đẹp


  • …Nhưng mà ta thích thì ta bảo vệ.

Vũ Miên ngay lập tức bất ngờ từ phía sau ôm chồm lấy Như Ngọc mà dâm tà nói.


  • Ngươi…ngươi…mau buông ta ra.

Như Ngọc mặt mày trắng bệch, kinh hãi gấp gáp kêu lên, hai tay nàng không
ngừng ngọa ngậy cố gắng tách rời hắn, nhưng vô vọng.

“Híttttt…..hà”

Vũ Miên đưa mũi lại gần cổ nàng mà hít thở một hơi dài, hắn như phê thuốc.
Dưới háng hắn một cây gậy thô bạo đang dựng lều không ngừng cà cà vào bờ mông
mềm mịn, căng tròn đầy dụ hoặc của Như Ngọc.


  • Cứ..ư..

Như Ngọc xoay xẩm mặt mày, nàng hoảng sợ đến khiến bản thân trở nên yếu đuối,
nhỏ bé, nàng muốn kêu cứu nhưng mà nghĩ lại, ai sẽ đến cứu nàng đây, ai sẽ
giúp nàng tách khỏi tên đốn mạt này. Kìa, nhìn bên kia, những người làm, những
con cháu khác đang nhìn, nhưng mà có ai đến ngăn cản gì đâu, nàng tuyệt vọng,
buông xuôi.


  • DỪNG LẠI TÊN CHÓOOOOO VŨ MIÊN KIA

Ngay lúc này, một giọng quát to lớn đầy uy chấn đến từ một hướng không xa
Vũ Văn xuất hiện trong cơn giận ngập trời, mắt hắn bắt đầu đỏ lên, hắn không
ngờ cái tên “chó điên” đó dám làm điều kì quặc với Như Ngọc, hắn muốn cho hắn
chết không được toàn thây.

Ngay lập tức Vũ Văn dậm một chân cực mạnh xuống đất, hắn lấy đà bật cao lên
trời, nhảy một đoạn xa về phía hai người đang “âu yếm”.


  • Tên nào, tên chó chết nào cả gan dám mắng ta.

Vũ Miên sắc giận dữ hẳn, hắn không ngờ trong Vũ gia lại có người dám chửi hắn,
phải biết hắn ngoài là Luyện khí tầng 7 với số tuổi 18, còn là con trai độc
nhất của Tam trưởng lão Vũ gia, ai dám cả gan như vậy.

“Ầm” chưa kịp quan sát xung quanh, một bóng người hơi nhỏ con, thấp lùn hơn
hắn từ trên trời rơi xuống trước mặt, đôi mắt của người này như nảy lửa thiêu
đốt bất cứ thứ gì.

Nơi Lâm Minh hạ xuống, mặt đất vững chắc bị lún xuống đến cả chục cm in hình
dấu bàn chân hắn, xung quanh nơi khác, mặt đầu hầu như chấn động rung rung,
khí lực hơn 3500 cân chứ không phải giỡn.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #19