Q1


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Khôngggggggg….

Tiếng kêu xé lòng đầy tan nát của mẹ Vũ Miên vang vọng.


  • Ta, ta giết ngươi…

Tiếng rống giận đầy đau thương của cha Vũ Miên – Tam trưởng lão rúng động toàn
sân.

Hai người hai hướng, hết mình lao đến.

Trong lúc đó,


  • Chuyện gì vậy?


  • Tên phế vật giết người?


  • Không thể tin vào mắt mình, chuyện xảy ra này, nó thật hư cấu.



Tầng lớp thanh thiếu niên thì xì xào ngay lập tức, bàn tán, to nhỏ với nhau
trong nổi niềm của hai vợ chồng Vũ Miên.


  • Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải Vũ Văn là phế vật sao, hắn
    làm sao có thể một cước đá bay Vũ Miên như thế?

Nhị trưởng lão mở miệng, hắn thật đúng không hiểu chuyện gì là chuyện gì.


  • Đại trưởng lão, ngươi nên giải thích về đứa con “phế” của ngươi đi chứ?

Ngũ trưởng lão quay sang nói với một trung niên.


  • Ta làm sao mà biết?

Đại trưởng lão lắc đầu, ngay cả hắn là người cha “vô tình” cũng không thể hiểu
tại sao Vũ Văn lại mạnh như vậy, nghĩ lại thì lúc đá văng Vũ Miên, khí lực của
Vũ Văn lúc đó tuyệt đối vượt quá con số 1000 cân, rõ ràng là ngang tầm với
Luyện khí tầng 8, thật khó tin, trong lòng hắn chợt có niềm vui bất ngờ.


  • Gia chủ, chúng ta nên làm như thế nào đây, ngăn chặn Tam trưởng lão lại?

Đại trưởng lão rất thông minh, hắn quay qua gia chủ Vũ Lăng mà trưng cầu ý
kiến, con hắn đột ngột mạnh mẽ, thiên tài như thế, hắn đương nhiên là không
muốn con hắn xảy ra chuyện gì, trưng cầu ý kiến với Vũ Lăng là bởi hắn biết Vũ
Lăng rất quý con cháu thiên tài, nói ra thế nào gia chủ cũng sẽ có biện pháp
để “hòa giải” sự việc với Tam trưởng lão, còn nếu thật là gia chủ không làm gì
thì hắn sẽ ngăn cản.


  • Ta biết, nhưng ngươi không cần hành động, hãy xem tiếp diễn biến, ta có thể
    sẽ thấy thêm được điều gì đó.

Vũ Lăng không nhìn Đại trưởng lão mà nói quyết định. Khác với mọi người, ngay
từ đầu, Vũ Lăng đã luôn chú ý đến Vũ Văn ngay khi sự việc kinh động dẫn đến
nhiều người vây xem, hắn cảm thấy Vũ Văn vẫn còn ẩn ẩn sức mạnh, nó không chỉ
dừng ở việc đá bay Vũ Miên, với cái khuôn mặt bình tĩnh của thiếu niên đó, hắn
khẳng định là như vậy, hắn muốn xem thêm.


  • Nhưng mà…

Đại trưởng lão lo lắng là có thừa


  • Không cần, ngươi hãy nhìn.

Vũ Lăng đưa tay ra hiệu, buộc Đại trưởng lão im lặng, hai người cùng theo dõi
phía Tam trưởng lão lao về phía Vũ Văn như điên. (hai người nói nhiều nhưng
thực tế thời gian chỉ là vài giây, TTL và VV chỉ vừa đến mà thôi).


  • Chết.

Khi Tam trưởng lão và Vũ Văn như tiếp cận nhau, lão nhanh chóng toàn lực vận
dụng tất cả khí lực dồn vào một đòn duy nhất, đây là đòn mà hắn muốn triệt để
giết chết Vũ Văn, một đòn chứa đầy phẫn nộ, đau thương của hắn.

Vũ Văn nhìn một đấm tiến đến mà vẻ mặt có chút không bình thường, hắn đang
cười, cười một cách kì quặc.

Hắn đưa tay ra một cách nhẹ nhàng như muốn cản một cú đấm đầy uy lực đến từ
Luyện khí tầng 11 với khí lực hơn 1700 cân.


  • Không ổn.

Đại trưởng lão thấy vậy liền trắng xanh mặt mày, định lao ra nhưng bị Vũ Lăng
cản lại rất chặc, khiến hăn không thể di chuyển, trừ khi hắn tấn công Vũ Lăng
mới có thể thoát ra được.


  • Không vội, hắn có lẽ không thua dưới tay Tam trưởng lão.

Vũ Lăng chăm chú nhìn viễn cảnh trước mặt, khẽ nhíu mày có điều suy ngẫm, hắn
có lẽ đang cược, cược ánh mắt của hắn và mạng của Vũ Văn, còn mạng của Tam
trưởng lão, lão không hề lo, hắn cũng không có tin rằng Tam trưởng lão sẽ bại.

Hai bên va chạm.

“Bộp” không có ai bị đẩy lùi, không ai bị hộc máu, không ai bị bay đi, hai
người
một cao một thấp, một dữ tợn đầy nghi hoặc, một xem thường đầy chế giễu, họ
đứng nơi đó chỉ để âm thanh nho nhỏ do một nắm tay, một bàn tay va chạm tạo
thành.

Cả khu hầu như yên lặng, lại hầu như rì rào, trao đổi từng lời nói thể hiện sự
không thể tin tường, tràn đầy khó hiểu, khiếp sợ.


  • Làm sao có thể?

Đôi mắt mở to ra, Tam trưởng lãi kinh ngạc vạn phần.


  • Sẽ còn rất nhiều điều mà ngươi tưởng rằng không thể thực hiện mà lại có thể
    thực hiện, nhưng rất tiếc…

Nói đến đây, Vũ Văn đột ngột nhe răng cười dữ tợn, tay hắn dùng lực bóp chặc
nắm đấm của Tam trưởng lão đang còn nằm trong tay hắn khiến mọi xương cốt đều
rạng nứt, vỡ nát ra, ngay lập tức hắn kéo cả cơ thể Tam trưởng lão hướng xuống
phía người hắn.


  • Ngươi không thể thấy.

Một quyền trời giáng đầy uy mãnh với hơn 3500 cân khí lực lao thẳng vào đầu
Tam trưởng lão.

“Bụp” ngay lập tức, đầu Tam trưởng lão bị lõm xuống đến không thể tin, óc não
đều trào ra ngoài thông qua các vết nức, chết không thể chết hơn.


  • Hắn giết Tam trưởng lão rồi!

Một thanh thiếu niên quá hoảng hốt, la toáng lên trong khi ai cũng co rụt máu
khi thấy đều đó.

Toàn khu rung động, bọn họ không ngờ đường đường Tam trưởng lão quyền cao,
chức trọng vậy mà chỉ vì cơn giận muốn giết người báo thù cho con mà phải
chết, đã thế còn là chết dưới một quyền đơn giản vô cùng đến từ một thiếu niên
gần 13 tuổi có mệnh danh là “phế vật”.

Như Ngọc bên cạnh đã chết lặng từ lâu, bây giờ chỉ là cứng đờ nhìn Vũ Văn mà
thôi.

Ngay cả những cao tầng khác đều cứng người, kinh dị nhìn Vũ Văn, đặc biệt gia
chủ Vũ Lăng, trong lòng hắn hình như cũng không có buồn tiếc cho cái chết của
Tam trưởng lão, một trụ cột Luyện khí tầng 11 của Vũ gia, mà là đang phấn
khởi, phấn chấn về Vũ Văn, thiếu niên này chỉ chưa đến 13 tuổi mà đã có tu vi
Luyện khí tầng 12 như hắn, thật thiên tài, là mầm móng cực kì tốt cho sự phát
triển tương lai sau này của Vũ gia, phải tận lực bồi dưỡng.


  • Mau gọi chấp pháp đội, xử lý tên nghịch gia này.

Nhị trưởng bình tĩnh trở lại liền ngay lập tức quát lên, tội giết trưởng lão
cấp cao không thể tha, nó đã là thiết luật của Vũ gia bao đời, Vũ Văn phải bị
trừng phạt và cha Vũ Văn, Đại trưởng lão cũng phải bị trừng phạt lây.


  • Hừm, hình như ngươi quên mất cái bản mặt của ta đang ở đây thì phải.
    Ho khan một cái, Vũ Lăng trừng mắt nhìn Nhị trưởng lão, hắn biết là Nhị trưởng
    lão và Đại trưởng lão có hiềm khích nhưng mà cũng không nên quên hắn còn là
    gia chủ.


  • Gia chủ, Vũ Văn nay đã giết Tam trưởng lão, theo quy định của Vũ gia ta thì
    hắn và cả cha hắn đều phải chịu tội, mong gia chủ xử phạt phân minh.


  • Xử hay không đó là việc của ta, không cần ngươi quan tâm, còn cái quy định
    chó má gì đó, ta là gia chủ, ta có thể thêm hoặc bớt đi gia quy, ta không cần
    ngươi quản hộ, ngươi hiểu chứ.


Mặt Vũ Lăng càng không có đẹp đẽ, giọng nói của hắn đã có tính ẩn ý gì đó đầy
dọa người.

Nhị trưởng lão khóe môi giật giật, Vũ Lăng nói thế thì hắn cũng hết đường cãi,
trong lòng hắn thầm mắng “Chó má nhà ngươi, tên gia chủ khốn nạn”. Hắn quay
lưng rời đi, nơi này đã hết chuyện để xem, ở lại lâu nhìn hai cha con Đại
trưởng lão lên ngôi, hắn không chịu được, còn việc Tam trưởng lão chết, thì kệ
mẹ nó, liên quan gì hắn.


  • Ta…ta liều mạng với ngươi.

Vợ Tam trưởng lão trên tay vừa ôm xác con nàng mà khóc không lâu thì chồng
nàng lại nằm xuống khiến đầu óc nàng trống rỗng, mù quán lao về phía Vũ Văn mà
vừa kêu gào vừa dồn hết tất khí lực của Luyện khí tầng 8 mà đánh đến như bà
điên.

Bên kia, Vũ Lăng nhìn cũng không ngăn cản, hắn nghĩ Vũ Văn giết lun thì càng
tốt, gia đình ba người được đoàn tụ, còn hơn hai chết, một lẽ loi cõi đời, đã
thế còn là phụ nữ, hắn thấy cho chút tội, hắn quay về Đại trưởng lão mà nháy
mắt ra hiệu gì đó.

Đại trưởng lão gật đầu, hắn quay về phía xung quanh.


  • Các ngươi ai về nhà nấy, ngay lập tức.

Hắn quát to lên với mọi người quan “chiến”, mặc cho vợ Tam trưởng lão đang như
điên đã tiếp cận Vũ Văn mà ra quyền cào cấu gì đó.


  • Chết đi.

“Đùng” Vũ Văn không nhìn nàng quá nhiều mà oanh ra thẳng luôn một quyền vào
đầu nàng khiến nàng nhanh chóng ngã xuống bên cạnh Tam trưởng lão, hắn biết có
lẽ làm như vậy là tốt nhất, lòng người không còn thù hận.

Phủi phủi tay, hắn nhìn về phía những cao tầng đang đứng cùng với dòng người
dần rút lui, hắn ngạc nhiên, “Ngoài tiếng quát của tên khỉ trung niên vừa bỏ
về kia thì từ đầu đến cuối, chẳng ai ngăn cản hay chỉ trích gì ta? Cái gia tộc
gì ngộ đời vậy, ta giết cả một gia đình của một trong những trụ cột Vũ gia,
thế mà không một ai nói gì? Kì lạ”. Theo hắn nghĩ thì, đáng lý mọi chuyện phải
theo một hướng khác, chẳng hạn như cao tầng phái người đến bắt hắn, sau đó hắn
giết từng người một, rồi cao tầng bay vào giết hắn, hắn lại giết tiếp,...nhưng
mà đáng tiếc là không phải vậy.


  • Ngươi…ngươi thật độc ác.

Đột ngột, một gióng nói yếu ớt bên cạnh truyền qua, đúng là từ Như Ngọc vẫn
không nói một lời từ đầu đến giờ.

Nàng quay lưng rời đi trong sự sững người của Vũ Văn, hắn ngây người ra nơi
đó, không có bất cứ hành động gì tiếp theo ngoài việc nhìn bóng lưng người mà
hắn yêu thường dần về xa.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #21