C12


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Lâm Minh đáp xuống đất, sau đó liền chui vào dòng người đông đúc vây xem xung
quanh mà chuồn đi.

Chạy!

Hắn đúng là chạy, nãy giờ thấy hắn biểu diễn vậy thôi, chứ thật ra hắn không
thể đánh được nữa, cơ thể chịu quá nhiều nội thương rồi.

"Lấy nhu chế cương", tránh né linh hoạt, thi triển tốc độ nhanh hơn, bay nhảy
trên lưng Vũ Miên, đã là một việc quá sức mà cơ thể Lâm Minh không thể chịu
được, nên nhớ là hắn chưa từng rèn luyện cơ thể để thích ứng với những hoạt
động, kĩ thuật cao như vậy.


  • Chạy rồi.

-WTH?

Người xung quanh thấy hành động hắn thế đều bậc thốt không nên lời, nhưng mà
nghĩ kĩ lại, thiếu niên mặt trắng này chạy cũng đúng a, đối thủ là Luyện khí
tầng 7 lại còn mang tiếng xấu, không chạy mới là ngu a.


  • Chó chếttttt...

Vũ Miên nhìn Lâm Minh biến mất trong dòng người, hắn gào lên.


  • Đừng để ta gặp được ngươi, nếu không diệt cả nhà ngươi...

Vũ Miên hiện rất tức giận mà hét lên vang vọng. Hắn đánh đấm trước mặt người
khác, đặc biệt là đánh với một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thế mà để nó bỏ
chạy, không một chút thương tổn, người ta nhìn vào sẽ nghĩ hắn như thế nào, “Ỷ
lớn hiếp nhỏ, phế vật ngay cả con nít đều đánh không lại, con cháu thế gia gì,
là rác mà thôi,…” người ta sẽ nghĩ hắn như vậy, nên hắn buồn bực, tức giận,
thù hận Lâm Minh chí cực.

Thực ra thì hình như hắn chưa nhận ra rằng mọi người dân trong Vu Dương trấn
đã từng thấy hắn làm việc ác đều không có ý nghĩ tốt về hắn, chỉ mong hắn sớm
chết sớm mà thôi, việc gì cần phải đến vụ hôm nay.

Mọi người nhanh chóng giải tán, ai đi đường nấy, thấy vẻ mặt của Vũ Miên như
thế cũng không ai dám ở lâu, sợ hắn chọn trúng để truốt giận thì khổ.


  • Đi về.

Vũ Miên hậm hực nói với Như Ngọc, sau đó hai người tay trong tay một cách ép
buộc mà rời đi, còn tiền nong với lão già kia thì không biết có đưa chưa, chỉ
là thấy vẻ mặt lão lúc này sầu khổ, thở dài.

Thiếu niên gần nơi đó nhìn hình bóng hai người rời đi, vẻ mặt dữ tợn cũng rời
đi theo, bám hai người không dứt.

“10 ngày, chỉ là 10 ngày nữa thôi, ngươi sẽ chết” thiếu niên gào thét trong
lòng, Như Ngọc đối với hắn có một ý nghĩa rất to lớn, nàng là người con gái
hắn không thể để mất, chẳng qua nhiều năm này hắn đang gặp một số trở ngại nên
không thể bảo vệ nàng chu đáo, để nàng bị ước định gã cho đứa con trai lếu láo
của Tam trưởng lão. Nhưng mà chỉ 10 ngày nữa thôi, khi cái “nhiệm vụ” chết
tiệt này hoàn thành, tu vi hắn sẽ được đề thăng lên Luyện khí tầng 10, lúc đó
hắn….
Thiếu niên không ai khác, người đã mang tiếng phế vật trong Vũ gia, con trai
của Đại trưởng lão, Vũ Văn.

…..

Tại một hẻm nhỏ ít người qua lại, hình ảnh Lâm Minh hiện ra, hắn vội vã phun
ra một ngụm máu đã cố gắng nhịn từ lâu xuống một gốc cây khô bên cạnh.


  • Xem ra, ta không cần phải quá mức tuân thủ, phải lấy lại năng lực nhanh
    nhất có thể bằng mọi cách vậy.

Dựa lưng mệt mỏi vào gốc cây khô, hắn khẽ thì thào.

Tình trạng hắn hiện không có được tốt cho lắm, tay thì bị mất sức, không thể
cử động do việc ép buộc nó phải gia tăng tốc độ, cột sống lưng thì bị vẹo đi
một đoạn do việc tránh né nhanh Vũ Miên, chân thì vừa đau nhức vừa run run.
Hiện hắn đang nhờ vào linh lực của Đan mà chữa trị.


  • Ngeow.

Con mèo thờ đầu ra khỏi ngực hắn, quan sát xung quanh chút xíu, sau đó lại
chui vào nằm tiếp.

Ban đầu hắn dự tính là dò xét tình hình Vu Dương trấn để tìm kiếm phương pháp
kiếm tiền, sau đó mua nguyên liệu hoặc trực tiếp vũ khí, chuẩn bị vài thứ để
luyện tập sau này, nhưng vừa bị ăn hành, hắn lại thay đổi, không làm theo dự
tính ban đầu, bây giờ nếu cướp của, giết người đoạt tiền, đoạt vũ khí hắn cũng
làm, tồn tại như hắn đã từ lâu không còn xem việc giết người là việc ác, việc
ghê tởm, hắn thích thì hắn giết, không thích thì thôi, hắn chả quan tâm.

Định thân hơn 1 giờ đồng hồ, cảm nhận thân thể ổn hơn, hắn nhanh chóng quay về
Lâm gia, dự là đi gặp Lâm Sung bàn chuyện.

Về đến trước cổng Lâm gia thì trời cũng đã gần tối,


  • Đứng lại.

Một trên trong sáu tên to con, vạm vỡ với tu vi luyện khí tầng 5 ngăn chặn
hành động đi vào của hắn, mà nguyên nhân thì bởi Lâm Minh lạ mặt.

Lâm Minh nhìn hắn chút liền hiểu ra vấn đề, hắn móc ra khối lệnh bài mà Lâm
Sung đã đưa giơ lên trước mặt cho tên to con xem xét.


  • Lệnh bài của gia chủ.

Tên to con kì lạ chút


  • Thiếu gia có thể vào.

Hắn không ngăn cản nữa mà mời Lâm Minh.

Lệnh bài gia chủ không có xác định rằng thân phận của thiếu niên trước mặt là
người của Lâm gia, nhưng có thể khẳng định là người có quan hệ đặc biệt với
gia chủ và được gia chủ chú ý, vì vậy thiếu niên này có quyền ra vào Lâm gia
tự do, nhiều khi bọn hắn gặp cũng phải kính trọng.

Vừa vào Lâm gia, hắn liền nhanh chóng về phòng của bản thân mà lăn ra ngủ, cơ
thể Lâm Minh đã rơi vào trạng thái mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi hồi sức.

….

Tại một gian phòng của Lâm gia.


  • Đã tìm được nguyên nhân bọn họ chết chưa.

Lâm Sung với một bên mắt bị bịch kín, đứng bên cạnh hai xác chết mà hỏi một
trung niên nhân đang ngồi dưới đất sờ soạn thi thể hai cái xác “lõa thể”


  • Không thể tìm ra thưa gia chủ, cái này giống như là một dạng chết bất đắc
    kì tử vậy, đột ngột lăn ra chết, ngay cả vết thường đều không có.
    Trung niên nhân là một thành viên của Lâm gia chuyên am hiểu chữa bệnh, khám
    cơ thể, hắn kì quái nói.

Nằm dưới đất rõ ràng là xác của hai tên gác cửa thường ngày canh giữ ở phòng
Lâm Minh, bọn hắn chết cũng chỉ vì Đan quá độc ác.


  • Tai sao lại có chuyện này? Ngươi có chắc là đã kiểm tra rõ ràng từng chi
    tiết, không bỏ qua một vết mờ nào không?

Lâm Sung không thể giữ được bình tĩnh, chuyện này rõ ràng là quái sự khiến hắn
ăn không được ngon, ngủ không được tốt, đặc biệt hơn nó lại là chuyện xảy ra ở
gần phòng của Lâm Minh.

“Lẽ nào lại là thứ đó gây nên”

Hắn hoảng sợ nghi hoặc.

Nhắc lại phòng Lâm Minh, Lâm Sung lại nghĩ đến nhiều thứ, giọng nói, mù mắt,
gương mặt Lâm Minh, chất nhầy màu đen, ngồi nhập định,...Mà “thứ đó” lại chính
là thứ đã làm hắn mù hết một con mắt mà hắn không hề biết nguyên nhân vì sao.
Giờ nghĩ lại hắn cũng còn hoảng sợ.


  • Qủa thật là không có, một cái chết rất kì lạ.

Trung niên lắc đầu thở dài, phút chốc sau đó, hắn kinh hoảng kêu lên


  • Có khi nào là do một loại dịch bệnh lạ gây nên.


  • Dịch bệnh?


Lâm Sung nhíu mày, thế nhưng hắn liền bác bỏ ý kiến này, hai tên canh gác này
suốt này ở trong Lâm gia, nếu có dịch bệnh vậy thì hai người này tuyệt đối
không phải chết đầu tiên.


  • Không có chuyện đó đâu, người đừng lo quá xa, nếu không chừng hai người này
    đã bị ma quỷ bắt mất hồn rồi.

Nói thì chỉ thuận miệng, chứ Lâm Sung không bao giờ tin chuyện ma quỷ này, suy
đi tính lại, hắn vẫn nghiêng về phần “thứ đó” ra tay hơn.


  • Ma quỷ?

Tên trung niên kia tựa cảm thấy lạnh sống lưng, đôi mắt đảo quanh nhìn khắp
nơi trong phòng.


  • Nguyên nhân hai người này chết bỏ đi, chết dù sao cũng đã chết rồi, bây giờ
    ngươi đưa ra đại một cái nguyên nhân gì đó rồi đến gặp Nhị trưởng lão, bảo hắn
    tra xuất thân, đền bù tiền và gửi trả xác về cho gia đình hai ngời bọn họ.

Lâm Sung nói thế liền rời đi khỏi căn phòng, hắn tính toán phái người theo dõi
động tĩnh của Lâm Minh và cả căn phòng của “ghê rợn” đó nữa.
….

Lăn ra ngủ là ngủ cả nửa ngày, mặt trời vừa không mấy lên cao, lâm Minh liên
tỉnh giấc.

“Ọt ẹc’

Bụng hắn ngay lập tức đánh trống liên hồi, kể ra ngày hôm qua hắn chỉ có ăn
bữa sáng và trưa, bây giờ bụng hắn đói cũng là bình thường.

Duỗi lưng đứng dậy rời khỏi giường, hắn mở cửa định đi ra nhờ hai tên gác cổng
kêu người đêm đồ ăn đến nhưng mà mở cửa ra nào có còn thấy ai, hắn mới nhớ
rằng hai tên đó bị hắn diệt rồi, nhắm là bây giờ đã bị đưa đến nhà xác chuẩn
bị chôn cất.

Hắn đành tự thân rời đi theo trí nhớ bản đồ Lâm gia trong quyển “Lâm gia chi
sử”.

Chẳng mấy chốc hắn đến nơi, ít lâu sau hắn lại rời đi với cái bụng to tròn,
hắn đã ăn luôn ngay trong bếp, và ăn không hề bình thường mà là ăn như ma đói
đầu thai khiến người làm trong nhà bếp đều hết hồn, nếu không phải hắn trước
có mang ra lệnh bài thì nhắm giờ đã bị chôn thây, đốt thành tro hoặc bị băm ra
làm thịt rồi, ăn thế ai chịu nổi.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #12