Chương 13


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Bỏ qua chuyện “quỷ đói”, hắn hiện muốn đi gặp Lâm Viên giải quyết lời nói ngày
trước. Hắn hơi tĩnh lặng cơ thể, tư tưởng lần mò cảm nhận ấn ký đã khắc lên
người Lâm Viên.

Ít giây sau, hắn mở mắt mà rời đi một hướng, hướng này nếu được hiển thị trên
bản đồ thì sẽ là hướng đi đến Diễn võ trường Lâm gia.

“Xì xào, om sòm”

Chưa vào diễn võ trường nhưng Lâm Minh cũng đã cảm nhận được từng cổ nhiệt
khí, từng âm thanh kêu la tràn đầy sức sống, không những thế, trong từng âm
thanh tiếng động này, hắn còn có thể hình dung ra rất nhiều hạt mồ hôi đang
chảy xuống.

Vừa vào diễn võ trường, hắn điều đầu tiên làm chính là đứng từ xa quan sát mà
thôi. Diễn võ trường khá rộng, nó hầu như là trung tâm của Lâm gia với diện
tích là 150m X 200m, đủ sức chứa vài trăm người.

Bên trong diễn võ trường trừ đi trung tâm là một cái võ đài dùng để tỉ thí, so
tài, luận bàn thì xung quanh hầu như chỉ có gần 100 cái cột gỗ vững chắc được
dựng lên nhằm đáp ứng là “đối thủ” thử tay cho lớp con cháu Lâm gia, đơn nhiên
nếu là khí lực quá lớn thì tự kiếm thứ khác luyện tập hoặc luận bài với người
cùng số tu vi của bản thân.

Hiện tại lúc này theo Đan thấy thì có hai thanh niên Luyện khí tầng 6 đang đối
chiến trên võ đài, thanh thiếu niên vây xem khá là nhiều, bên cạnh đó là còn
rất nhiều người không chú ý mà chỉ lo tập luyện cho bản thân bằng những cột
gỗ, người thì ngồi ngay tại diễn võ trường mà tu luyện, cũng có người chỉ đứng
xem cho vui.

Lâm Minh đảo mắt qua một vòng quanh đây, hắn rốt cuộc dừng lại ở một vài hình
ảnh.


  • Phế vật Lâm Viên, ngươi tốt nhất là nên quỳ xuống xin lỗi lão đại, nếu
    không đừng trách bọn ta.


  • Đúng vậy, phế vật như ngươi mà còn đòi mơ ước tiểu Vi, xì.


Tại một góc nhỏ của diễn võ trường, nơi mà cách đám người vây quanh xem cuộc
chiến vài mét, nơi đó có 4 thân ảnh chia thành 2 phe, 1 phe là Lâm Viên với
thế yếu đang bị đàn áp, vẻ mặt có vẻ lộ ra sự buồn nản cuộc đời, chán trường,
một phe là gồm ba người, trong đó hai người đứng trái phải của một tên thiếu
niên cầm quạt ve vẩy không ngừng hùng hổ, răng đe Lâm Viên, còn tên đứng giữa
chỉ là vẩy quạt và im lặng, đôi mắt của hắn đơn nhiên là đồng ý với hành động
của bọn họ.

“Ồ!” Lâm Minh, hắn cũng chỉ đứng xem, hắn muốn coi Lâm Viên giải quyết như thế
nào, cũng có khi là hắn đang bài kiểm tra một thứ gì đó của Lâm Viên.


  • Qùy xuống sao?

Lâm Viên đờ người thì thào, cảm giác của hắn lúc này, không ai có thể hiểu
được.
Lâm Viên sinh ra với tư chất cực kì bình thường, chẳng xuất trúng cũng chẳng
phải phế vật, thế nhưng từ nhỏ đến bây giờ, hắn luôn phải nhận áp lực tinh
thần đè nén từ nhiều phía, nhiều người, nguyên nhân đơn giản chỉ là tại cha
hắn từng là một thiên tài, chỉ có vậy.

Cha mẹ xui đuổi, cùng lứa cười chê, ức hiếp, người Lâm gia chẳng ai quan tâm
hắn, lại buồn thêm thay, hắn chỉ là vì yêu đơn phương Lâm Vi Vi con gái của
Tam trưởng lão mà lại bị con trai Ngũ trưởng lão cùng tuổi với hắn nhưng là
một thiên tài có tu vi Luyện khí tầng 4 ghi hận, đè ép hắn, khiến hắn đã nản
đời nay càng nản thêm, hắn trong đầu đã hiện ra suy nghĩ “Có lẽ ta nên không
có mặt trên cõi đời này”, hắn đã muốn tìm cái chết.


  • Đúng vậy, là quỳ xuống, mau lên.

Hai tên kia trừng mắt lên nói. Thật ra sâu trong tâm hai người cũng không muốn
làm thế với Lâm Viên, bọn hắn vốn chỉ là con cháu bình thường của Lâm gia mà
thôi, sống trong thế giới thực lực vi tôn này, không có thực lực lại không có
chỗ dựa thì sống thế nào, sống ra sao đây. Đời buộc bọn họ phải làm tay sai
cho Lâm Li, con trai Tam trưởng lão quyền cao chức trọng của Lâm gia để có thể
sống khá giả hơn.


  • Được…

Lâm Viên phờ phạt nói, hắn dần buông lỏng người, cơ thể hơi khuỵu xuống, dường
như là muốn quỳ.

Hơi xa nơi đó, Lâm Minh nhìn thoáng liền đã muốn quay người rời đi, không định
là kêu gọi Lâm Viên dưới trướng nữa, hắn từ bỏ Lâm Viên. Người có thể theo Lâm
Minh, không, chính xác là Đan từ trước đến giờ cực kì, cực kì ỏi, dường như là
chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi hắn rất khắc khe là chỉ nhận người có “sự phẩn
nộ cùng quyết tâm bất chấp tức cả”.

Cho nên dù có là thiên tài, yêu nghiệt đến đâu mà không có hai thứ đó thì đừng
mong có thể được Đan chỉ bảo tiến bộ thực lực và làm việc cho hắn.

Tuy nhiên, Đan lúc xưa cũng có rất nhiều thuộc hạ, tướng lĩnh lên đến hàng
vạn. Hắn đúng là ít nhận người theo bên cạnh nhưng mà hắn có thể “thuê” người
theo bên cạnh, có điều những người “thuê” này sẽ không được hắn chỉ bảo tu
luyện, mà chỉ đơn thuần là “làm việc trả lương” mà thôi.

Biểu hiện trước mắt của Lâm Viên đã khiến hắn coi như là “thất vọng” đi. Ban
đầu vốn Đan chỉ muốn là có tay chân quản hạp Vu Dương trấn, đồng thời giúp hắn
làm một số việc, nhận Lâm Viên cũng chỉ là vì lý do này, thế nhưng vừa bị ăn
hành, tính tình của hắn lại thay đổi, nên bây giờ nếu Lâm Viên không đủ yêu
cầu “phẫn nộ và quyết tâm” thì hắn bỏ, chẳng màn đến.


  • Qùy con mẹ nhà ngươi!

Lâm Viên đột ngột hét lên đầy bi phẫn, sau đó hắn như một con chó hoang nhào
thẳng vào ba người đối diện mà tung quyền, tung cước loạn xạ.


  • Có chuyện hay xem kìa.


  • Lâm Viên phế vật lên cơn.


  • Chơi dại.


  • …..


Thanh thiếu niên xung quanh súm lại vây xem.


  • Con mẹ ngươi chó điện, đánh cho ta.

Bị tập kích bất ngờ, Lâm Li cùng hai tên “bè lũ tay sai” liền té ngửa ra sau
một chút. Bình tĩnh nhìn ra tình hình Lâm Viên lên cơn điên, đánh đấm lên cơ
thể của hắn, hắn cực kì giận dữ gào lên.

Trong cơ thể hắn khí lực nhanh chóng tập trung gia cố lên thân thể để vô hiệu
sức mạnh phát ra của Lâm Viên. Sau đó chẳng mấy chốc, hắn phản công, hai tên
tay sai cũng như vậy.

“Bốp, bốp” chỉ mới hai quyền của Lâm Li Luyện khí tầng 4 và 1 tên tay sai
Luyện khí tầng 3, Lâm Viên đã ngã xuống đất bất tỉnh, chênh lệch khí lực quá
lớn, cơ thể hắn dù có hoặc không có gia cố đều không thể phản kháng.

Ba người Vũ Li liên tục đánh đấm thêm một hồi mới dừng lại.

“Phi”

Lâm Li nhổ ra một bãi nước miếng to lớn vào cơ thể bầm dập, te tua bất động
của Lâm Viên.


  • Phế vật.


  • Chúng ta đi.


Hắn quay về nói với hai tên tay sai, đánh đã rồi thì phải bỏ đi thôi.


  • Aì, thật ngu ngốc.


  • Mau kêu người vào khiêng hắn đi chữa thương.


Một thanh niên trong đám người kêu lên, sau đó mọi người tản ra, tiếp tục lo
chuyện của bản thân, ngay cả hai tên đánh nhau trên võ đài cũng tiếp tục trận
chiến, và tất nhiên là không ai kêu người khiêng Lâm Viên đi.


  • Ặc.

Tên thanh niên kia gãi đầu, sau đó tự thân chạy ra kêu người.

Chốc lát hai tên lính đi vào khiêng Lâm Viên rời đi.


  • Tạm được.

Lâm Minh thì thào một câu mà đi ra khỏi diễn võ trường. Lâm Viên biểu hiện
trước mắt xem như là đã được “sự phẫn nộ”, còn “quyết tâm” Lâm Minh tự có dự
liệu.

Hắn bây giờ cần đến nói chuyện với Lâm Sung để nói thẳng một số chuyện và yêu
cầu một số thứ.

….

“Cộc cộc”


  • Ai?

Lâm Sung ngồi trong phòng bản thân vội hỏi.


  • Lâm Minh.

Hai âm từ vừa ra, Lâm Sung liền giật thót mình, đầu hắn lại nghĩ về nhiều thứ
không mấy tốt đẹp.

“Cộc cộc”


  • Gia chủ, ta muốn gặp ngươi để nói chút chuyện.

Hồi lâu, không thấy Lâm Sung đáp lời hoặc mở của, Lâm Minh lại tiếp tục gõ.

“Chết tiệt, làm sao bây giờ” đầu Lâm Sung hơi có chút loạn lên, hắn cứ đi qua
đi lại trong phòng để tính toán, hắn có đang sợ một thứ gì đó

“Xét cho cùng thì hắn cũng chỉ là một tiểu tử 13 tuổi mà thôi, tại sao ta lại
phải sợ, lúc đó hắn rõ là đã nhập định trong thùng tắm, nào có làm hành động
gì” hắn phân tích tình hình lúc trước, “nhưng mà” hắn hơi khựng lại, “Cút đi
chỗ khác” âm thanh hai ngày trước lại hiện ra, hắn vô thức đưa tay lên sờ con
mắt bên trái đang được đeo miếng bịch bằng da thú.

“Cộc cộc”

Vẫn không thấy trả động tĩnh gì, Lâm Minh bên ngoài rất nghi hoặc.

“Ài” Cuối cùng Lâm Sung thở dài một hơi, đi ra ngoài mở cửa, đến đâu được thì
đến.


  • Ngươi vào đi.

Hắn có gắng trấn định, nói năng bình tĩnh.

Lâm Minh liếc mắt nhìn hắn cùng với con mắt bị bịch lại, con mắt thì hắn hiểu
nhưng mà hành động vừa rồi hắn hơi khó hiểu, à đúng rồi, hắn đã nhớ ra là vì
sao, sau đó đi vào phòng lựa đại một cái ghế mà ngồi xuống.


  • Ngươi tìm ta có việc gì chăng?

Hắn khiến bản thân phải cố nhìn Lâm Minh hỏi.

“Bình thường, không hề có gì kì lạ” hắn ngay lập tức nhận định.

Lâm Minh có thể đoán ra một hai, hắn, không biết nói gì với tình cảnh Lâm Sung
lúc này.


  • Ta vào thẳng vấn đề chính.

Hắn chỉ có thể làm Lâm Sung phân tâm bằng cuộc nói chuyện đang diễn ra.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #13