Chương 11.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Tỷ thua, cảm tạ.

Không dư thừa, mục đích đạt được hắn liền quay lưng rời đi, con mèo trên vai
uốn éo vài cái liền chui vào ngực hắn nằm gọn gàng trong đó.

Như Ngọc gương mặt giật giật, sau đó liền thầm than chuẩn bị hỏi lão bá xem
bao nhiêu tiền để nàng trả.


  • Đưa con mèo lại đây.

Nam thanh niên khôi ngô đột ngột quát lên.

Lâm Minh dừng lại, đôi mắt lập lòe ánh sáng lạnh, lúc nãy chưa đạt được con
mèo hắn không có đôi co, chấp nhất mấy, thế nhưng mà bây giờ thì khác, rõ là
tên nam tử này đang muốn tìm đường chết.


  • Vũ Miên, ngươi làm gì vậy?

Như Ngọc sắc mặt khó coi lên.

“Chát” một bạt tay vang dội, má trái Như Ngọc liền in lên một bàn tay năm ngón
đỏ lòm.


  • Con đàn bà chết tiệt, ngươi không phải thích con mèo sao, ta với tư cách là
    hôn phu của ngươi sẽ lấy cho ngươi, hiểu chứ?

Thanh niên khôi ngô được gọi là Vũ Miên gương mặt vặn vẹo, từng lời nói với
Như Ngọc đều gằn lên trông rất dữ tợn như đang đe dọa hay gì đó.


  • Cút qua bên, đừng có cản ta.

Mặt hắn đỏ lên, hét một tiếng với Như Ngọc khiến người xung quanh rùng mình,
vài người nhận biết hắn đều tránh xa nơi đây. Như Ngọc nước mắt rơi xuống, tức
giận, oan ức nói không nên lời, nàng lúc này chỉ là cuối đầu xuống không ngừng
thút thít như cô dâu nhỏ.

Phía xa, tên thiếu niên kia thấy tình cản trước mắt, thần sắc liền trông cực
kì dữ tỡn, bàn tay hắn siếc chặc, siếc chặt, móng tay ăn vào da thịt, hắn
không đau, máu rơi xuống, hắn không tiếc.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt” Hắn kêu gào trong lòng.

“Sẽ không lâu, không lâu đâu, ngươi phải chết” thiếu niên sát khí trùng thiên,
âm thầm thề trong lòng.

Cảm nhận được sát khí kinh người, Đan kì quặc nhìn về phía thiếu niên, “Tu vi
không hề có, sát khí sao lại nặng vậy”.


  • Thằng con hoang, giao con mèo ra.

Vũ Miên đi ra từng bước lớn đầy lực lượng, đến gần sau lưng Lâm Minh liền dùng
tay chộp bả vai Lâm Minh, khí lực tổng thể hơn 800 cân củaVũ Miên không chút
chừa lại mà đi ra, gương mặt hắn chợt cười lên tà ác, không nói đâu xa, xem ra
hắn muốn chí ít là bóp nát vai phải của Lâm Minh.

Cảm nhận khí lực mạnh mẽ đến gần, Lâm Minh vẫn đứng yên bất động, lúc này hắn
đang khiến cơ thể hắn thả lòng cực kì.


  • Á..aa.

Nơi đây có rất nhiều người biết Vũ Miên, biết hắn là Luyện khí tầng 7 lại vốn
rất ác, nên khi thấy bàn tay gần như tiếp cận vai Lâm Minh, nưu giới liền khẽ
che kín mặt, thét lên.


  • Ài…

Nam giới thì có người lắc đầu, có người than thở.

“…”

Bàn tay Vũ Miên chạm vào vai Lâm Minh nhưng không hề gây ra tiếng động gì,
cũng không xảy ra cái cảnh tượng “vỡ nát” như mọi người đều nghĩ, mà thay vào
đó là một cảnh tượng kì dị, khó tin. Chỉ thấy bàn tay Vũ Miên khi tiếp xúc với
vai Lâm Minh liền như động vào không khí, tay hắn lỡ nhịp hướng phía dưới đất
đi đến, kéo theo cơ thể hắn, Vũ Miên mất thăng bằng hơi lảo đảo thân người,
trong khi đó Lâm Minh đã thoát khỏi tay hắn và đứng gần sát bên cạnh vị trí
vừa rồi.


  • Chuyện gì vậy?


  • Ta không rõ?


  • Tại sao tên thiếu niên kia chỉ nghiêng vai liền thoát được tay Vũ Miên?


  • Quái lạ thật



Ngươi xung quanh đôi mắt trừng to lên, hiện vẻ không biết gì mà bàn tán với
nhau.

Lâm Minh quay mặt lại, lạnh lùng đối điện với Vũ Miên vừa ổn định lại thân
thể. Vừa rồi hắn chỉ đơn giản là dùng một loại “võ thuật” lấy nhu thắng cương,
mượn lực bàn tay Vũ Miên vừa tiếp xúc đê trợ giúp cho bả vai tăng tốc độ né
khỏi phạm vi công kích của Vũ Miên.

Vũ Miên tuy rất khó hiểu chuyện vừa rồi, nhưng liền nhanh chóng cho qua, né
được thì né được, với hắn không quan trọng, một cú chộp đó hắn chỉ là tùy ý,
mặc dù vẫn chưa biết Lâm Minh có tu vi gì (không biết rằng ngực hắn không có
ấn ký) nhưng dựa vào số tuổi, đại khái hắn đoán là tầng 2, tầng 3 gì đó thôi,
đối với dạng thực lực này, hắn nhắm mắt cũng có thể chơi đùa chết Lâm Minh.


  • Ngươi được.

Hắn nhếch miệng hơi khen ngợi, sau đó tay hắn lại đưa ra chộp về phía Lâm
Minh.

Lâm Minh ngay lập tức cũng ra một quyền.


  • Thiếu niên này điên rồi.


  • Không thể tin được, tên này là không biết sự cách biệt khí lực là như thế
    nào sao?


  • Tuổi trẻ nông nổi.


Nhìn hành động của hắn, ai cũng cho rằng hắn “ngốc”, dám trực tiếp dùng quyền
của Luyện khí tầng 2, 3 đối chảo với Luyện khí tầng 7, cách biệt khí lực có
thể lên
đến 600 cân là ít chứ không có chơi, sẽ rất là dễ “nát”.

Quyền của Lâm Minh ngay giây vừa tiếp cận quyền của Vũ Miên liền biến đổi, nó
nhanh chóng, linh hoạt trở thành một cái chảo uốn éo bắt chặt cái cổ tay của
Vũ Miên đang hướng đến người hắn, tiếp đến trong chưa đến chớp mắt, khoảng
khắc, hắn lại “lấy nhu chế cướng”.

Lấy nhu chế cương, thật chất chỉ là sự “mượn lực” mà thôi, nó là một loại võ
học có thể khiến cho người luyện có được cơ thể mềm dẻo, nhẹ nhàng, đeo bám
địch tốt. Trong chiến đấu với người có sức mạnh khí lực lớn hơn hẳn bản thân,
“lấy nhu chế cương” là loại võ mà chỉ có “yêu nghiệt” ở thời đại của Đan sử
dụng, dùng tu vi nhỏ yếu dễ dàng “dùng lực của địch đánh bại địch”.

Qúa trình thực hiện “lấy nhu chế cương” gồm . Bước đầu tiên, phải chờ địch tấn
công bản thân trước, chỉ có như vậy mới có thể thi triển “lấy nhu chế cương”,
còn nếu là tự thân tấn công trước vậy thì bái bai. Bước hai, dùng khí lực bản
thân, cộng hưởng khí lực của kẻ địch khi tiếp cận nhau, tạo căn cơ cho bước ba
Bước ba “mượn lực”, thực hiện một loạt cách động tác “thuận” theo dòng chảy
khí lực của kẻ địch nhằm hòa hợp, dẫn dắt động tác của kẻ địch biến thành động
tác, khí lực của bản thân. Bước bốn phản đòn, dẫn dắt chiêu thức, khí lực mà
kẻ địch đã xuất ra đem trở về đả kích tự thân kẻ địch vào một vị trí bản thân
muốn. Bước năm “suy yếu”, tranh thủ cơ hội kẻ địch bị dính đòn của chính hắn,
dùng tay hoặc chân điểm vào những huyệt môn có thể khiến kẻ địch giảm sức
chiến đấu, điều này đòi hỏi bản thân người dùng phải am hiểu vị trí và công
dụng tất cả các huyệt môn của một cơ thể con người. Bước sáu ra đòn quyết
định, kẻ địch suy yếu về cả công lẫn thủ là một cơ hội không thể bỏ qua, lúc
này cần phải nhắm vào nơi trí mạng mà xuất kích, không cho kẻ địch trở mình.
Bước 7, bước cuối cùng, thu dọn tàn cục hoặc chạy như bị tào tháo rượt.

“Lấy nhu chế cương” bá đạo như thế, Lâm Minh cũng biết rõ từng bước, từng kĩ
thuật thực hiện nó như thế, dùng thiên Luyện khí tầng 2 đối phó Luyện khí tầng
7 là chuyện dễ dàng với hắn.

“Chuyện gì vậy?” Vũ Miên kinh nghi, tại sao tên tiểu tử lại có tốc độ nhanh
như vậy, theo lý không phải là tốc độ Luyện khí tầng 7 của hắn nhanh hơn sao.

“Cái gì đây, lực lượng của ta?” hắn ngay lúc này chợt cảm nhận khí lực một
chảo của bản thân trở nên bị khóa lại, không nơi phát tiết, cũng không thể thu
về, nó cứ luẩn quẩn một vòng.

Lâm Minh bắt đầu thực hiện bước hai của “lấy nhu chế cương”, tay hắn nắm chặt
cổ tay Vũ Miên mà không ngừng cộng hưởng khí lực, quá trình này cần chút xíu
thời gian.


  • Chó chết.

Vũ Miên gầm lên, tận lực thu tay về, kết quả là hắn lảo đảo lui về phía sau do
khí lực kéo về mạnh hơn khí lực đã từng tung ra.

Sắc mặt biến, hắn nhìn xung quanh thấy những đôi mắt chê cười (do tính kiêu
căng, cao ngạo nên hắn ảo tưởng ra thôi, chứ người khác chỉ kinh ngạc nhìn
kịch biến vừa rồi), long hắn lại thiêu lên một ngọn lửa.


  • Ta giết ngươi.

Hắn bỏ mặt hết thẩy, gương mặt dữ tợn lao thẳng về phía Lâm Minh vồ tới, hắn
lúc này không cần chiêu thức gì hết, chỉ là dùng cả thân thể Luyện khí tầng 7
mà đến, hắn không tin lúc này tiểu tử có thể tránh được.


  • Vũ Miên điên rồi.


  • Tên tiểu tử chọc giận Vũ Miên, này là chết chắc.


  • Ta không muốn nhìn nữa.


Mặc người xung quanh ồn ào, Lâm Minh bây giờ vẫn bình tĩnh như thường, với
trình độ như hắn, muốn đánh hay tóm gọn hắn là một chuyện cực kì khó khăn,
không phải ai cũng có thể làm được, có khi cần phải có vài chục người súm lại.
Với Vũ Miên sức một người, hắn muốn né, muốn tránh, muốn phản công là cực kì
đơn giản, khí lực có cao nhưng không đánh trúng thì có tác dụng gì.

“Vù”

Vũ Miên ôm chồm lấy Lâm Minh nhưng hụt, Lâm Minh đã trước nửa giây tránh
sang bên phải.


  • Chết.

Vũ Miên khí lực cuồn cuộn thật mạnh nơi hai tay, vung mạnh sang bên trái, nếu
trúng Lâm Minh lập tức chết, không những thế cái xác còn bay môt đoạn xa.

Mọi người xung quanh như im ắng hẳn lên mà xem cuộc chiến không cân sức.


  • Lầm sao có thể?

Vũ Miên hét lên, hắn lại đánh hụt, Lâm Minh đã nhu thuận nhảy lên không sát
người hắn, rồi dùng tay chống lên vai hắn để tạo một lực đà bật nhảy ra ngoài
xa.


  • Thiếu niên này…


  • Hắn thoát được.


  • Vân chưa chết, kĩ thuật thật tài giỏi…


Mọi người rất kinh ngạc chuyện đang xảy ra, không ngờ một tên vẫn chưa biết
thực lực ra sao hoặc là rất yếu nhược (chưa xuất khí lực, liền không biết bao
nhiêu cân, mà không biết số cân thì làm sao biết tu vi đang ở đâu) lại có thể
sống sót trong tay Vũ Miên, một tên không có tiếng tốt đẹp.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #11