Chấn Kinh Tại Dược Các.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

“Thật dễ chịu”

Cảm nhận đầu tiên khi hắn đặt chân vào bên trong Dược Các, tại lầu một, đó là
một loại hương thơm nhàn nhàn phiêu động trong không khí giúp người người thư
thái tinh thần, thoải mái thân thể.

Dời tư tưởng, hắn quan sát căn phòng liền chỉ thấy một khung cảnh rất rộng
rãi, khang trang cùng một màu trắng sáng rõ ràng được tạo ra bởi nhiều viên
ngọc thạch phát quang lắp đầy khắp xung quanh căn phòng.

Tại lầu một phân ra khá nhiều phân khu, mỗi phân khu đều có một vài vị mặc áo
quần xanh nhạt thuộc Dược Các phụ trách, chuyên trực.

Lúc này đây, bên trong lầu một có khá nhiều người đang hoạt động bán, mua hoặc
trao đổi với Dược Các.


  • Ồ, tiểu bằng hữu, không biết ngươi đến đây là có chuyện gì a?

Đang trầm tư suy đóan nhiều thứ thì bất chợt một giọng nói trầm trầm, ấm ấm
vang đến bên cạnh khiến Liêu Lang không tự chủ quay người lại nhìn.


  • Ầm Ầm Ầm!

Ngay lâp tức, đập vào mặt hắn là cả một đại dương sóng biển mênh mông, trùng
điệp. Từng đoạn, từng đoạn sóng lớn sôi trào, gào thét uốn lượn khắp cả một
bầu trời chói chang, không chút mây gió tồn tại.

Đại dương hoàn toàn bao phủ, nuốt chửng vào trong.

Trước mặt Liêu Lang, vị trung niên có chòm râu đen dài đến cổ, ăn mặt màu áo
xanh nhạt nhưng lại có chút khan khác so với những thành viên Dược Các khác ở
đây, nó dường như tỏa ra thứ gì đó cao cấp hơn, tôn quý hơn so với bọn người
kia.

Trung niên nhìn Liêu Lang đột ngột ngẩn người, ánh mắt đờ đẩn như linh hồn đã
bị thứ gì đó lôi kéo đi, rời khỏi thể xác khi nhìn vào chính mình, trung niên
ánh mắt không khỏi lộ lên vẻ cực độ kinh ngạc cùng khiếp sợ với sự việc đang
xảy ra.


  • Đây chẳng lẽ là…

Trung niên không kiềm lòng được mà buộc miệng thốt lên vài từ không rõ đầu
đuôi, sau đó liền im bặt đi. Hắn chỉ đứng nhìn Liêu Lang ngẩn người như đang
quan sát gì đó diễn biến.

Trong đầu hắn, một vài kí ức liên quan đến thời kỳ cổ đại hiện lên, kể về một
loại tu luyện giả mới thật sự xứng đáng được gọi là thiên tài chân chính.

Truyền thuyết kể rằng, khi xa xưa lúc con người vừa mới xuất hiện, họ không hề
có thiên phú về linh căn hay thể chất gì đặc biệt, linh căn, thể chất chỉ
thuộc rác thải, phế thải. May mắn thay là vẫn có khả năng tu luyện, chứ nếu
không thì con người đến nay vốn chẳng khác gì các loài động vật hoang dã trong
rừng núi, một chút sức mạnh cũng đều không có.

Bất quá, con người không có linh căn, thể chất, nhưng họ lại có “minh ngộ”,
một khả năng giúp cho con người có thể nhìn thấu bản chất, căn nguyên của vật
thể.

Minh ngộ có thể gọi là thiên phú, nhưng chính xác hơn thì phải gọi là một loại
cảnh giới bản năng của con người, là sức mạnh đặc biệt mà thiên địa tạo hóa
cho con người.

Minh ngộ, nói đơn giản, dễ hiểu thì giữa hai người, một có mình ngộ, một không
có minh ngộ khi nhìn vào một tảng đá sẽ có cảm nhận khác nhau. Người không
minh ngộ cảm nhận đơn giản, cục đá chỉ là một cục đá, còn người có minh ngộ
thì lại cảm nhận “cục đá do thứ gì tạo thành, chúng cấu tạo từ cái gì, tại sao
nó lại có mặt ở đây, vì sao lại nằm trên mặt đất mà không lơ lửng trên
không?”.

Chỉ hai cảm nhận, hai suy nghĩ, tu luyện giả liền chia ra làm hai con đường
mạnh và yếu khác nhau như trời và đất, không thể hoán đổi.

Nhờ có minh ngộ, con người nhanh chóng tìm ra nhiều quy luật, khám phá ra
nhiều thứ, tạo ra nhiều vật để tăng cường khả năng tu luyện của thân thể. Tiểu
biểu là sự ra đời của đan dược, dịch thủy, pháp trận, phù lục, luyện chế khí,…

Nhờ đó, thể chất con người càng ngày càng được cải tạo, càng ngày càng bỏ xa
hai tử rác thải thiên phú để đạt đến Địa thể, Thiên thể, thậm chí là Thần thể,
có đươc khả năng tu luyện không dám nói bằng các chủng tộc xuất hiện thứ hai,
ba nhưng tuyệt đối thuộc hàng nhất nhì trong chủng tộc xuất hiện thứ tư.

Đây cũng chính là nguyên nhân đích yếu nhất, quan trọng nhất dẫn đến việc Ma
tộc liên kết với Qủy tộc cùng Yêu tộc để tiêu diệt Nhân loại. Họ phát động
chiến tranh thật chất không phải vì nhân loại chơi bẩn, mà họ phát động chiến
tranh là vì nhìn thấy được tương lai nhân loại đạp trên đầu bọn chúng mà đi.

Tiếc là thời gian đổi dời, vạn vật có tiến có lùi, con người dần trở nên mục
hóa, khả năng “minh ngộ” truyền thừa từ tổ tiên ngày càng cạn kiệt, có dấu
hiệu biến mất.
Hiện tại đối với thời đại này, minh ngộ là một thứ xa xỉ, cực kì hiếm hoi và
luôn được các thế lực lớn săn tìm, cướp đoạt. Chỉ cần người có minh ngộ, thì
dù là thể chất, linh căn hay tu vi, tài liệu… tổ chức liền giúp ngươi đạt
thành.

Quay trở về.

Liêu Lang chợt ngẩn người chính là đang rơi vào trạng thái minh ngộ, minh ngộ
một thứ vốn thuộc về vị trung niên có tên là “thủy linh lực”, một dạng linh
lực nhưng có thuộc tính cầm tinh là Thủy hay còn gọi là linh lực Thủy hệ, đây
là một loại biến dạng linh lực tự nhiên và ít người đạt được.

Tất nhiên, sức mạnh của linh lực có thuộc tính sẽ mạnh gấp vài lần đến vài
chục lần linh lực bình thường trong cùng cấp độ cảnh giới.

Còn trung niên kinh ngạc, khiếp sợ là vì biết tình trạng Liêu Lang biểu hiện
là gì, tại sao lại như vậy. Trước mặt hắn tuyệt đối là một thiên tài chân
chính, người sở hữu minh ngộ như tổ tiền con người ngày xưa.

Tiểu tử này, hắn phải tìm mọi cách “nhốt” vào Dược Các, tuyệt không cho rời
đi, thậm chí là dìm tin tức, nếu không

Nhưng mà trước đó, hắn cần theo dõi xem trình độ minh ngộ của Liêu Lang như
thế nào, có hay không sẽ mất quá nhiều thời gian mà vẫn chưa thoát ra được ảo
cảnh Thủy hệ tự diễn hóa của hắn.


  • Giam cầm…


  • Hừm, khá là thú vị.


Trung niên đang định thi triển linh lực phong cấm lầu một Dược Các, giam cầm
mọi hành động của tất cả người nơi đây nhằm giúp Liêu Lang an tâm minh ngộ,
không để một ai quấy rầy, phá hỏng sự minh ngộ thì Liêu Lang-tiểu tử bỗng chốc
tỉnh người lại với một nụ cười tà tà ngay tức khắc khiến trung niên há hốc
mồm.

“Thoát… thoát ra được rồi. Là… là hai hay ba giây vậy?”

Trung niên là một hồi sửng người ngay tại chỗ với cảm xúc hóa đá khó tả khi
nhìn tiểu tử chợt tỉnh dậy, rời khỏi ảo cảnh Thủy hệ của hắn.

Minh ngộ vì là một quá trình nên vốn sẽ không thể nào ngắn ngủi trừ phi bị
người đánh thức, phá hoại, bởi lẽ minh ngộ là cảm nhận, cảm nhận một thứ vốn
chẳng thể hiểu và không thuộc về mình. Ngay cả điện chủ Dược Các của trung
niên, vốn là thiên tài có minh ngộ sâu sắc với hỏa diễm, lần đầu tiên minh ngộ
linh lực Hỏa hệ nhanh nhất cũng phải mất ít nhất là ba ngày ba đêm mới thoát
được ảo cảnh cùng với thành quả lĩnh hội được, vậy mà tiểu tử trước mặt này
chỉ mất có hai đến ba giây liền đã bình phục, nó quả là khó tin, cho dù đến
chết vẫn khó tin.

“Không lẽ hắn bị người thức tỉnh?”

Trung niên chợt suy nghĩ trong đầu tình huống, nhưng mà ngay lập tức hắn bác
bỏ vì chính hắn là Hóa Anh cấp độ, phó chủ Dược Các phân bộ tại Thạch Hoa
thành ở đây, ai ra tay mà hắn lại không biết.

“Trừ phi là lão tặc tử Lâm Huỳnh Thiên hoặc vài lão khốn Vương đẳng ra tay,
nhưng mà… cái… cái gì?”

Đang tính toán giải thích sự tình thì trung niên lại tiếp tục một lần nữa căng
tròn mắt, con ngươi như muốn lòi ra ngoài khi nhìn về Liêu Lang hành động.


  • Thủy linh lực sao? Không tệ.

Trên tay bất chợt xuất hiện một quả cầu nước nho nhỏ xoay tròn màu lam sắc
xanh biếc đẹp đẽ, Liêu Lang âm thầm gật đầu, bản thân hắn tự nhắm mắt trong
giây lát cảm thụ sức mạnh vừa đạt được, hoàn toàn bỏ qua trung niên như bức
tượng đá đứng bên cạnh.

“Hắn không phải chỉ có linh lực bình thường sao? Sao lại…”

“Cộng… là cộng hưởng?!”

“Ôi trời ơi, quái thai, quái thai, quái vật…!”

Trung niên nhìn thủy cầu nho nhỏ mà gào thét rung trời trong lòng, kiến thức
của hắn bị phá vỡ rồi. Giờ hắn đã biết, tiểu tử trước mặt này chính là yêu
nghiệt, một cái thiên tài yêu nghiệt triệu năm mới xuất hiện.

Trung niên thậm chí còn bị lu mờ, không biết rằng phía ngoài kia, ngay gần cửa
ra vào Dược Các cũng có một lão giả đầu tóc bạc trắng như lưng không còng, tay
không chống gậy, khí thái cứ như thanh niên tuổi đôi mươi cũng đang tròn mắt
như hắn.

Cộng hưởng là một trong số các tác dụng mà minh ngộ mang lại. Tu luyện giả
thông qua minh ngộ đạt được cộng hưởng chính là việc họ có thể sử dụng được
sức mạnh ít hoặc nhiều của thứ mà bản thân đang minh ngộ.

Trong tình huống này, trung niên cho rằng Liêu Lang ngay sau khi minh ngộ liền
đã trực tiếp đạt được sức mạnh thủy linh lực, trong cơ thể đã có một phần nhỏ
linh lực hóa thành Thủy linh lưc, chỉ cần thường xuyên minh ngộ thêm thì chắc
chắn sẽ có ngày, tất cả linh lực đều biến đổi thành Thủy linh lực. Lúc đó,
linh lực của Liêu Lang không còn bình thường nữa mà chân chính là Thủy linh
lực vạn người có một.

Nhớ ngày xưa, nghe đồn Điện chủ của hắn phải mất ba năm trời để lĩnh hội được
một phần Hỏa linh lực, sau 20 năm mới hoàn toàn biến đổi thành công linh lực
thành Hỏa linh lực thì đã được gọi là yêu nghiệt. Vậy tiểu tử này chỉ mất vài
giây ngăn liền lĩnh hội được Thủy linh lực thì gọi là gì đây? Gọi là “Quái vật
xổng chuồng”?.

Riêng về trung niên có Thủy linh lực, đó là do thiên phú trời sinh, cơ thể vừa
trào đời đã sản sinh Thủy linh lực chứ không phải do lĩnh ngộ. Hắn chỉ là
thiên tài, chứ không phải chân chính thiên tài.

Trung niên cho rằng như vậy, thế nhưng sự thật lại vượt xa sức tưởng tượng của
hắn.
Liêu Lang thật ra không phải đat được “cộng hưởng” mà hắn đạt được “kế thừa”,
một tác dụng khác của minh ngộ, cao cấp hơn “cộng hưởng” rất nhiều lần vì… nó
cho người minh ngộ lĩnh hội 100% sức mạnh của vật được minh ngộ, tức là hắn
hoàn toàn đạt được Thủy linh lực chứ không phải chỉ một phần như trung niên
suy đoán.

Điều này có thể nói là chuyện hoàn không thể xảy ra trên con người. Vì cho dù
tổ tiên đời đầu tiên, cổ đại nhất và là người có minh ngộ mạnh nhất của con
người có sống lại cũng không thể thực hiện được trong tích tắc hai, ba giây,
mà ít nhất phải là 3, 4 ngày mới hoàn thành. Tuy nhiên, với “sức mạnh vô hạn”
của Liêu Lang, đó là chuyện quá mức bình thường.

Hồn hắn yếu nên không thể trực tiếp tạo ra quy luật, quy tắc hay vật thể, tạo
vật… nhưng thấu hiểu một sức mạnh nào đó liền quá dễ dàng. Lĩnh hội thủy linh
lực thật chất hắn chỉ cần một giây là đủ, mất hai, ba giây chỉ là vì hắn bận
ngắm cảnh.

(“Sức mạnh vô hạn” ai không biết thì đọc lại chương 6 dùm nha, cảm ơn).

Không những thế, trong “sức mạnh vô hạn” của hắn còn có “phá vỡ” nên từ nay
trở đi, mọi kẻ sở hữu Thủy linh lực đứng trước mặt hắn đều vô dụng, bởi hắn có
thể hủy đi Thủy linh lực của bất kỳ một ai bị hắn nhắm đến.

Ngay tại lúc này, hắn hoàn toàn có thể khiến trung niên từ Hóa Anh cảnh biến
xuống thành người thường, trở nên vô dụng, bất quá hắn không có tự dưng nổi
máu chó điên mà làm vậy đối với người không thù không oán, không liên hệ.

Liêu Lang mở mắt ra, mọi chuyện như chưa từng xảy ra mà nghiêm trang hành lễ
như con cháu nhà gia giáo nói với trung niên đờ người.


  • Thưa tiền bối, cháu đến đây là để…

Đang nói được nửa chừng thì hắn chợt ngừng lại vì cảm thấy bản thân có cảm
giác thư thái như đang được thanh tẩy trong làn nước mùa thu ngon ngọt vừa
trong vắt, vừa dễ chịu nhưng lại không hề có chút gì lạnh lẽo.

Nhíu mày nhìn xung quanh, một làn khói trắng từ người hắn nhanh chóng thoát
ra, bay lên không trung.

Dưới chân hắn, một dòng nước xoáy tự dưng mọc lên, bao quanh cơ thể hắn, nuốt
hắn vào bên trong.


  • Nhận lễ, tẩy linh lực, hóa Thủy linh lực!

Trung niên bên trong cùng lão giả tóc trắng bên ngoài đòng thời như thấy
chuyện kinh khủng mà bật thốt lên.

Đồng lúc cả hai đều nghe tiếng của đối phương, hai mặt, bốn mắt nhìn lấy
nhau.


  • Viên lão của Phù Ẩn Các.

Thấy được gương mặt tuy già nhưng không lão của lão giả, trung niên liền bật
thốt lên, trong lòng cũng tự hiểu “lão này xem ra lại đến mua dược liệu về cho
cháu gái tập luyện đan”.


  • Chào.

Nhưng khác với trung niên, lão giả tự nhiên mỉm cười thân thiện rồi sau đó…


  • Thu.


  • Bạch Hổ Trọng Kích.


Lão giả hóa ra một cái túi lớn kì bí hút bọc nước Liêu Lang vào bên trong,
đồng thời xuất ra một một tấm bùa chú có vẽ hình một con hổ trắng nén về phía
trung niên, bản thân cầm lại túi rồi quay người cấp tốc bỏ chạy.


  • Con bà ngươi!


  • Thủy Ngục.


Nhìn ra hành động “cướp của” của lão giả, trung niên mắng lên một câu liền thi
triển thủy linh lực, tạo ra một bức tường lớn bằng nước dựng trước người.


  • Gràooo…

Tường vừa dựng xong thì ngay tức khắc, từ trong tấm bùa chú, một cái đầu bạch
hổ to lớn gần như là bằng cả không gian lầu một cùng với hàm răng nhọn sắc
bén, đôi mắt trắng dã dữ tợn hiện ra, lao thẳng về phía trung niên, về phía
bức tường nước.

“Ùm”

Như đá rơi xuống vực biển sâu, bạch hổ va vào bức tường nước liền mất dạng, bị
thủy ngục ma diệt, hấp thụ từ đầu cho đến hai chi trước, hai chi sau rồi đến
cái đuôi từ khi lao ra khỏi lá bùa.

Hấp thụ xong bạch hổ, thủy ngục mờ nhạt hẳn đi cứ như là không khí rồi tiêu
tan biến mất. Mặt mũi trung niên cũng biến chút trăng trắng, khó chịu.

Một chiêu Bạch hổ này, xem ra đã gây khó dễ lớn cho trung niên.


  • Vụt.

Giải quyết xong bạch hổ, trung niên lập tức chạy ra bên ngoài đuổi theo lão
giả đầu trắng. Tiểu tử thiên tài có một không hai như thế, hắn dù có đánh tới
Phù Ẩn Các cũng phải cướp về cho bằng được.

Tiếc là, mọi thứ đã quá trễ.


  • Ha ha ha ha, Dược Các thật là người tốt a, ha ha ha… ha ha ha…

Vừa bước ra ngoài, trung niên chỉ kịp nghe đến tiếng cười vang vọng, cùng một
đôi chân đang bị tấm phù lục nuốt vào bên trong mà biến mất, liền chẳng còn
bóng dáng gì nữa. Có chăng chỉ là một số người kinh ngạc chú ý nhìn sang.


  • Viên lão… cẩu, ngươi… ngươi… aaaaaaaaaa….

Đứng lặng người mà run rẩy ít lâu, trung niên chỉ có siếc chặc hai bàn tay mà
gào thét lên bầu trời, vang vọng như tiếng sấm nổ khắp cả Thạch Hoa thành.

Tiểu tử thiên tài bị người cướp ngay trước mặt, cái cảm giác tức giận ngập
trời này, ai có thể hiểu cho hắn.

Hắn không lao đến Phù Ẩn Các vì đánh tới và tự xông vào là hai chuyện khác
nhau, lỡ mà chọc giận lão quái nghỉ ngơi bên trong Phù Ẩn Các thì khổ. Các chủ
hiện tại đi vắng, hắn và vài vị phó Các chủ khác không thể chống lại được cơn
giận của lão đó.

“Xì xào, xì xào”

Mọi người bên trong lẫn bên ngoài bắt đầu bán tán xôn xao.


  • Đinh Lĩnh huynh, có chuyện gì vậy?

Sau khi tiếng hét hắn bay lên, ba vị phó Các chủ khác đang bận bịu trên các
tầng lâu khác liền nhảy ra, đáp xuống bên cạnh hắn thăm hỏi.


  • Đinh Lĩnh, ngươi vì sao lại hét lên?

Đồng thời, tại phương xa, một bóng hình uy nghiêm nam tử tuổi 30 ăn mặc hiện
vẻ cực kì tôn quí bay đến, hạ xuống ngay cạnh trung niên nhẹ nhàng hỏi.


  • Các chủ…


  • Các chủ.


Ngay lập tức, trung niên bỗng chốc kì lạ mà quỳ gối xuống đất trước mặt nam
tử, hai hàng nước mắt cũng tự dưng đi ra. Những người khác thì không như hắn,
họ chỉ cuối người chấp tay với nam tử mà kính lễ.


  • Các chủ, ta thật có lỗi, thật có lỗi…

Hắn vừa dập đầu xuống đất vừa nói trông rất đáng thương, cứ như vừa bị người
đoạt vợ.


  • Có chuyện gì, mau nói.


  • Các chủ chuyện là…


Trung niên vừa rơi lệ vừa kể lại sự tình tiểu tử thiên tài quái vật từ đầu tới
đuôi…


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #9