Liêu Lang Là...?!!!


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

“Ca ca đừng giết muội… hu hu, muội sợ lắm, ca ca đừng giết muội… khônggg mà…”

“Mày dám giết tao sao? Giết thằng anh trai luôn yêu thường mày? Mày là thứ
nghiệt súc”

“Thật là tạo nghiệt mà, tao không ngờ lại sinh ra thằng con cầm thú như mày
nên ngay cả em gái ruột mày cũng cưỡng hiếp. Trời ơi là trời, ông mắt không
mau xuống đây mà em thứ nghiệt súc này. Sao giờ mày muốn giết luôn tao đúng
không hả?

“Tao… tao thật không ngờ, chúng ta là bạn chí cốt 10 năm rồi, vậy mà bạn gái
tao mày cũng dám… tao đã lầm, đã lầm mày rồi, ha ha ha…”

“Không, không, đừng mà, chúng ta là họ hàng máu mủ, ngươi ngươi đừng có làm
vậy, đừng…”

“Bỏ vũ khí xuống, mau lên, ngươi đã giết quá nhiều người trong trung tâm này
rồi. Giơ hai tay lên đầu nhanh”.

“Không! Van cầu người đừng kích hoạt nó, thế giới này sẽ lụi tàn, khôngggg!”

“Xong rồi, là ma chú cấp diệt thế, không ai có thể ngăn cản, thế giới này… đã
tàn dưới tay hắn”

“Không…”

“Đừng, dừng lại mau…”

“Súc vật…”

“Súc sinh…”

“Nghiệt súc…”

“Yêu nghiệt…”

“Ta có làm ma cũng không tha cho người, đồ ác quỷ”

“Aaaaaaaa…”

“…”

...

“Các ngươi chết rồi còn có thể hồi sinh, sống một cuộc sống mới mẻ, còn ta, ta
thì sao, các ngươi sẽ không thể hiểu”

“Chán, chán lắm. Thế giới này chỉ như một bộ phim, mà ta thì đã xem đi xem lại
không biết bao nhiêu lần, các ngươi có hiểu cảm giác đó không, cái cảm giác
bản thân bị buộc trên chiếc ghế rồi cứ ngồi xem một bộ phim qua năm này, năm
khác, thời gian này thời gian nọ mà không được ngủ, không được liếc đi chỗ
khác, chỉ cứ mãi xem, xem, xem cho đến khi đầu óc ngươi bắt đầu sinh ra ảo
giác, cầu mong được chết đi để thoát kiếp, nhưng mà ta… ta không thể chết
được”

“Chỉ vì tìm niềm vui thú, ta… xin lỗi các ngươi, những người đã từng yêu
thương, thân nhất với ta…”

“Thật sự xin lỗi các ngươi… có lẽ lần này, ta sẽ không còn biến thái như vậy,
ta sẽ sống, sống như một cái xác sống”


  • Ngươi thật đê tiện.

Mắng lên một câu với bản thân, Liêu Lang mở mắt mà tỉnh dậy trên một chiếc
giường bông ấm áp, đẹp đẽ lại có hương thơm dịu nhẹ quanh quẩn bên người khiến
tâm thần hắn nhẹ nhõm.


  • Nha, ngươi dám nói ta đê tiện, hu hu, thật uổng công ta chăm sóc ngươi từ
    nãy giờ mà.

Bỗng dưng, ngay bên cạnh giường hắn, một tiểu nữ xinh đẹp lạ thường với làn da
trắng như tuyết lại tựa như bạch ngọc, môi nhỏ đỏ tự nhiên, một mái tóc màu
hồng nhạt dài ngang vai óng ả, mượt mà có đeo nơ xanh vẫn tỏa ra hương thơm
nhàn nhạt ngất lòng người, hai con ngươi to tròn màu tím nhạt có sức hấp dẫn
kỳ bí, lạ thường. Nàng ta bĩu môi buồn bã nhìn hắn nói, xem vẻ hẳn là rưng
rưng sắp khóc.

“Thôi xong, nhầm rồi”

Biết được bản thân nói lời lẽ không thích hợp tình cảnh, hắn liền phút chốc
vươn người ngồi dậy, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc hồng mềm của tiểu nữ
nói.


  • Không không, nàng đừng hiểu lầm,vừa rồi chỉ là ta tự mắng ta vì sao lại để
    một người đáng yêu như nàng phải bận bịu chăm sóc mà thôi, chứ ta nào ngu ngốc
    mắng ân nhân xinh đẹp cứu chính mình.


  • Là tự ta mắng ta, tự ta mắng ta.


Lời nói của hắn cùng với gương mặt biểu hiện lúc này chợt chuyển biến, nó trở
nên hiền hòa, lịch sự cùng với cảm giác ấm áp, an toàn khiến người nhìn hắn dù
có giận cỡ nào cũng phải dịu xuống mà mỉm cười, bỏ qua lỗi lầm của hắn.

Thậm chí trong lời nói, hắn cũng xưng tiểu nữ thành nàng, nó lại càng thêm mật
ngọt dụ dỗ tiểu cô nương vừa lớn, không hiểu gì sự đời. Từ “nàng” này, hắn tin
rằng tiểu nữ sẽ không biết rằng đó là từ dùng để đố thoại giữa hai người yêu,
mà chỉ nghe nó nhẹ nhàng, ấm áp mà thôi. Hắn tin là như vậy.


  • Hừm hừm, đúng vậy, là ngươi mắng ngươi, không phải mắng ta đâu. Ta rõ ràng
    tốt với ngươi vậy mà.

Vượt qua ngoài dự đoán của hắn, tiểu nữ thậm chí còn không dòm ngó gì từ ngữ
mà chỉ hiểu thẳng nghĩa đen rằng “hắn tự chửi hắn” mà tươi cười vui vẻ đáp lời
hắn.

“Haizz, đúng là trẻ nhỏ dễ dụ”

Thở phào trong lòng, hắn dự chuyển hướng hỏi về nơi này, hắn đến đâu lúc nào,
nằm đã bao lâu thì chợt một ý nghĩ không hề lành mạnh chạy ngang qua đầu hắn,
khiến hắn cười tà trong lòng đầy thú tính. Hắn nói.


  • Đúng rồi, chính xác là ta mắng ta.Ừm, vậy để tạ lỗi cho sự hiểu lầm, ta
    muốn đền bù kẹo cho nàng, nàng có muốn nếm thử không?


  • Là kẹo thì đơn nhiên ta muốn rồi, kẹo đâu, mau đưa ra đây đi.


Tiểu nữ nghe vậy liền nhanh chóng xòe hai bàn tay nhỏ ra, ánh mắt mong chờ
nhìn hắn.


  • Vậy… nhắm mắt lại đi. Khi nào ta kêu mở mới được mở, thế nào?

Vừa nói, hắn cũng đồng thời bước xuống giường trong căn phòng không lớn, nhưng
đã rất đẹp màu hồng sắc, hẳn là phòng của chính tiểu nữ này.


  • Được thôi.

Tiểu nữ vui vẻ gật đầu làm theo cũng là lúc Liêu Lang hé lên một nụ cười mà ai
là nam nhân đều sẽ biết ý nghĩa.

Hắn bước đến cạnh tiểu nữ, ngắm nhìn khuôn mặt, thân thể tiểu nữ ngồi trên ghế
từ đầu tới cuối.

“Thân hình mảnh khảnh, eo thon, dáng mỹ miễu, bờ vai nhỏ nhắn, mông… sẽ căng
mộng khi lớn, hai cái chân này sẽ dài, sẽ đẹp, sẽ thon ngọc ngà, sẽ vô tận hấp
dẫn phần dưới của nam nhân. Ngực… hơi khủng, ít nhất cũng phải cỡ táo hoặc lê
trở lên nhưng không thể đạt đến dưa hấu”

“Gương mặt tinh xảo, môi nhỏ anh đào đỏ hồng tự nhiên, làn dan trắng mềm, cực
kì mềm. Mắt to tròn, mày liễu, mũi cao. Tóc hồng… cảm giác như đóa hoa mẫu đơn
dưới cây hoa anh đào tỏa sáng... thật tuyệt diệu”.

“Tiểu muội sẽ là tuyệt đại mỹ nhân như vậy, tiếc là nếu ta thu nàng, rồi sẽ có
một ngày ta tự tay giết nàng khi hắn trong ta thức tỉnh, tình tiết quá cũ, ta
không muốn nữa, ài…”.

“Hừ, các ngươi tưởng ta không biết ý đồ của các ngươi. Ta thì chắc không thể
được tiểu nữ tự cứu, tiểu nữ lại ăn bận váy hoa đẹp đẽ thì chắc là con nhà đài
cát. Các ngươi để nàng ta ở đây thì chỉ có một ý nghĩa duy nhất, thấy ta siêu
nhân nên dụ dỗ ta bằng sắc đẹp mà thôi, tiếc là ta không phải con nít”.

“Mà đây là Dược Các hay nơi khác?”


  • Kẹo đâu, sao lâu như vậy?

Đang mãi ngắm tiểu nữ suy nghĩ vài điều, kẹo hứa không đưa liền khiến tiểu nữ
đợi chờ lâu mà mở mấp môi nói, thế nhưng nàng vẫn rất tuân thủ luật khi nãy,
không mở mắt ra.


  • Tới ngay đây, đừng nên mở mắt, nhớ là đừng mở mắt cho đến khi ta nói, kẹo
    ta sẽ đúc vào miệng cho nàng ăn, rất ngon và ngọt.


  • Được, ta sẽ không mở mắt đâu.


  • Tốt, nào há miệng ra, hé thôi, đừng mở lớn.


  • Ừm.


Nghe lời hắn, tiểu nữ ngây thơ vì vốn là tiểu tư đài cát chỉ chuyên học lễ
nghĩa chứ nào biết chuyện mờ ám, tình cảm, nàng ta đã làm theo tất tật lời hắn
chỉ để được kẹo.

Để rồi đó là thời cơ tốt nhất để hắn cuối đầu xuống và… ai cũng biết chuyện gì
xảy ra.

“Thật ngon” Liêu Lang cảm khái.


  • Ưm, ngươi… ngươi làm gì vậy?

Tựu nhắm mắt, tiểu nữ ban đầu thấy môi bản thân được cái gì dính lấy liền
tưởng kẹo, nào ngờ chỉ chút xíu sau, môi liền như bị thứ gì đó mút lấy, như
muốn bị ăn mất khiến nàng tỉnh người, bất ngờ nhìn gương mặt của tiểu nam nhân
tuấn tú trước mặt, nàng vội hoảng hốt đẩy hắn ra, sợ hãi nói.


  • Sao lại ăn môi của ta?


  • Ừm hừm, khụ khụ.


Cũng đúng lúc này, từ bên ngoài một lão giả đầu tóc bạc trắng bước vào cắt
ngang cuộc đối thoại rất nguy hiểm đối với tiểu nữ mà bước vào phòng, đây
không ai khác chính là Viên lão đã cướp Liêu Lang từ tay của Đinh Lĩnh, phó
các chủ Dược Các.


  • Gia gia (ông nội) cứu cháu, hắn là yêu quái, hắn lúc nãy tính ăn thịt con
    đó, hu hu. Con không chăm sóc hắn nữa đâu.

Nhìn thấy lão giả, tiểu nữ như gặp được cứu tinh, nàng vui mừng mà chạy đến
bám lấy chân của lão mà báo cáo tình hình không muốn bên cạnh “yêu quái” Liêu
Lang.

“Chết tôi rồi, sao lão đó ở đâu ra hay vậy”

Liêu Lang thầm hô không ổn trong lòng, kì này hắn chết chắc khi dám cưỡng hôn
con gái nhà lành, hắn tin chắc sẽ bị nhốt lòng heo bỏ xuống sông.


  • Dung nhi đừng sợ, nội đã biết cả rồi, tên nhóc này thật là to gan lớn mật.

Xoa đầu trấn tĩnh cháu gái Ngọc Phù Dung thua kém lão hơn 500 năm tuổi, Viên
lão liếc nhìn Liêu Lang đang “cố ý” hoảng sợ đến mức sắp tè ra quần, co rút
tại giường mà quát, sau đó lại nói với cháu gái.


  • Dung nhi, cháu đi đến chỗ cha mẹ đi, chuyện ở đây để nội lo liệu, chắc chắn
    sẽ phạt tên gan trời này thích đáng.


  • Vâng ạ, mà gia gia đừng giết hắn nha, phế hắn được rồi, Dung nhi còn muốn
    chơi đùa với hắn.


Để lại một câu khiến Liêu Lang á khẩu, tiểu nữ liền lè lưỡi, nhè mắt tinh
nghịch với hắn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đi đến chỗ cha mẹ.


  • Tiểu tử, ngươi to gan lắm. Ngươi tưởng cháu gái ta ai muốn đụng đều đụng
    được sao?

Đợi cháu gái rời đi khá xa, Viên Lão lần nữa nhìn Liêu Lang bằng ánh mắt không
tốt gầm gừ lên, không khí trong phòng lập tức như bị thứ gì đó đè ép, trở nên
nặng nề vô cùng.


  • Ngươi có biết tội không?

“Đùng đùng”

Viên lão vừa dứt lời câu này, lập tức vài bình bông bằng gốm tinh xảo đột
nhiên nổ tung ra thành nhiều mảnh vụn rơi xuống đất khiến người hết hồn.

“Má ơi, sao kinh vậy? Ông nội ơi cứu cháu”

Điều quái dị tự nhiên diễn ra như vậy liền khiến Liêu Lang đánh cái giật mình,
hắn âm thầm cầu nguyện gia gia hắn, gia chủ Liêu gia đột nhiên cảm ứng, chạy
tới mà cứu hắn. Bất quá, cho dù gia gia hắn có cảm ứng thật, lão cũng chẳng
dám ông đến nơi này, bởi vì nếu làm vậy, Liêu gia liền toi.


  • Nói, có biết tội?

Nhìn Liêu Lang càng ra một bộ mặt hoảng sợ, Viên lão càng thêm đắt ý trong
lòng, lão lại quát giận hơn, khí thế áp bức đến từ Hóa Anh cảnh cũng cao hơn
chút, dồn ép Liêu Lang.

“Áp lực nặng nề như bị ai bóp cỏ, nhồi đầu cuối phục này giống như ông nội, là
Hóa Anh cảnh?”

Cảm nhận cơ thể như bị bàn tay vô hình bóp chặc lại, thở cũng không thở nổi,
Liêu Lang bề ngoài vẫn sợ sệt, bên trong lại đang cảm thụ luồn khí thế này,
hắn cảm thấy có một thứ gì đó rất thú vị ở đây.

“Ra là thế giới này có quy luật như vậy”

Chỉ mất chưa đến hai giây, hắn liền biết tu luyện giả khi tu vi cao hơn kẻ
khác, họ có thể sản sinh ra một loại khí thế chất nhiếp đối phương, gây ra cảm
giác gióng như bị núi đè, ngực khổng lồ kẹp, cực kì khó chịu và làm giảm sức
chiến đấu của kẻ địch.

Theo hắn phân tích, đây dường như là một loại năng lực liên quan đến linh hồn
và ý chí. Do đó, có lẽ sẽ tồn tại những người dù tu vi yếu hơn nhưng cũng sẽ
không hề bị áp bách khí thế.


  • Tiên bối tha cho, cháu biết sai rồi, cháu sẽ nhận tội, nhận tất cả mọi
    trách nhiệm.
    Dù đã phá được khí thế áp bách nhưng Liêu Lang vẫn giả đò, hắn khó khăn giơ
    tay lên, mếu máo nhận lỗi.


  • Được, nếu ngươi nói vậy, vậy thì ký vào tờ giấy này đi và nhận hết mọi tội.


  • Nhỏ máu vào.


Không bỏ khí thế, Viên lão lấy ra một tờ giấy được làm bằng vật liêu cao quý
rồi thẩy cho Liêu Lang bé bỏng.

Cầm tờ giấy trong tay, Liêu Lang mở ra đọc nội dung nhưng mà, dù hắn nhìn thế
nào đi nữa, dòng chữ vẫn luôn bị mờ như tám gương dính hơi nước, hắn không thể
thấy, không thể đọc rõ được bên trong viết gì, có hay không bắt hắn làm chó
săn, nô lệ, hoặc cũng có thể là búp bê td cho lão không chừng.

“Mẹ ngươi lão già”

Mắng thầm một câu, hắn lập tức vận chút lực vào ngón tay làm xuất hiện huyết
dịch, hắn nhỏ vào khoảng trống duy nhất trong tờ giấy.


  • Tốt.

Thấy hắn vừa nhỏ máu xuống, Viên lão liền cách không đẩy hắn ra rồi chộp lấy
tờ giấy thu về tay mình, sau khi xem xét một hồi, lão liền buông bỏ khí thế,
quay người vui vẻ mà rời đi.


  • Khoan đã, xin… xin hỏi tiền bối, cháu… cháu đã ngất đi bao nhiều ngày rồi?

Tranh thủ thời gian giây phút, Liêu Lang thuận miệng hỏi. Còn chuyện về tờ
giấy vừa ký, hắn không cần quan tâm, vì dù có là gì đi nữa, hắn cũng thoát ra
được. Nếu nội dung tốt, hắn có khi còn báo đáp, còn nếu xấu thì… hắn thích
nhất là ăn thịt người, lâu rồi chưa có thưởng thức, hắn chắc sẽ làm một đại
tiệc nhậu nhẹt linh đình.


  • Chỉ vừa mới hai ngày, không lâu. Nhân lễ chỉ vừa xong, ngươi nên tịnh dưỡng
    vài ngày nữa.

Nói đến đây, Viên lão chợt quay người lại cười hiền hòa với hắn, thái độ khác
hoàn toàn với lúc nãy mà ôn tồn nói.


  • À mà, ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối nữa, từ giờ gọi ta là gia gia, vì
    theo khế ước ngươi đã ký, ngươi… phải lấy Dung nhi của ta. Ha ha ha…

Cười dài một tràng, Viên lão liền bay lên không trung ngay bên ngoài mất dạng,
bỏ lại Liêu Lang vẫn còn thẫn thờ sau câu cuối của lão.

Hóa ra, tờ giấy hắn vừa ký chính là hôn ước giữa hắn và tiểu nữ Dung nhi tuyệt
mỹ của Viên lão.

“Hừm, lão già, ngươi tưởng ta không thể đọc được tờ giấy đó sao? Thật là ngây
thơ”
Đợi khoảng một phút sau, Liêu Lang chợt hiện ra ánh mắt khác thường, vừa tà tà
lại vừa gian ác, nguy hiểm nhìn ra ngoài sân mà tự nhẩm, tiếp đó liền là một
nụ cười thường ngày của hắn diễn sinh.


  • Hơ hơ hờ… há ha ha ha….

*Ngoại phần, giải thích đôi chút về cách hành sự của Liêu Lang.

Mọi chuyện quả thật không đơn giản khi Liêu Lang, hắn vốn là một con người
nguy hiểm, đầu óc không phải không tốt mà là cực kì tốt đến quái dị, cho nên
hắn có thể nghĩ một đằng, nói một nẻo, làm lại là một chuyện khác.

Với hắn, suy nghĩ lung tung cũng là một thú vui tao nhã của cuộc đời hắn, hắn
không thể bỏ. Kẻ địch hay người ngoài nếu muốn phán đoán hướng đi của hắn thì
chỉ có một, đó chính là nhìn kết quả hắn làm ra mà thôi.

Đừng để đôi lời, vài ba dòng suy nghĩ của hắn đánh lừa. Vì hắn… là “đoạn trên
nhắc đến”.

*Tác: Cho nên... đừng tưởng hắn ác và cũng đừng cho là hắn hiền.... Mọi
chuyện đều có nguyên do và kết quả.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #10