Một Vài Thế Lực.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Trận chiến quá mức dễ dàng vừa rồi của Liêu Lang nếu nhìn bề ngoài thì trông
rất hư cấu vì với năng lực Võ giả tầng 2 sẽ không ai đã bại được Võ giả tầng 4
trở lên, phải biết Võ giả dùng linh lực tăng phúc sức mạnh cơ bắp thì nó cũng
bao gồm luôn cả việc tăng lên sức chịu đựng vài trăm cân, Võ giả tầng 2 cao
lắm chỉ đạt trăm cân lực lượng thì làm sao có thể hạ được người.

Nhưng nếu xét sâu vào bên trong, trận chiến đó là cả một tính toán quá mức
hoàn mỹ và kinh người. Nó không hề có một chút hư cấu nào.

Võ giả sử dụng linh lực tăng phúc cho cơ bắp, nó cũng tựa như việc con người
gòng lực tay lên để nện xuống cục gạch, đó là cả một quá trình điều hành cơ
thể và ý thức. Cho nên khi con người bị đau bụng dữ dội mà muốn đi… thì sức
lực để tung quyền, cước là điều không thể làm được, linh lực nó cũng tựa như
vậy.

Liêu Lang ban đầu khi chuẩn bị áp sáp người, mục tiêu đầu tiên hắn nhắm đến
đều là đánh vào huyệt thái dương, vì nó sẽ khiến đói thủ bị choáng, cắt đứt đi
việc vận dụng linh lực phụ trợ lên cơ bắp, hóa Võ giả thành người thường. Từ
đó, việc hạ đối thủ dù có là Võ giả tầng cao đến đâu đều sẽ rất nhanh gọn,
không cần phải áp dụng quá nhiều khí công cùng thái cực cương nhu.

Hắn chiến thắng là điều dễ hiểu.


  • Chuyện vui chỉ vừa mới bắt đầu.

Đi đến một đoạn góc khuất khá xa khu luyện tập, Liêu Lang chợt giơ tay phải
lên không trung mà bóp mạnh một cái cứ như bàn tay đang nắm chặc thứ gì đó.

Xong việc bỏ tay xuống, hắn lập tức bỏ chạy thật nhanh nhằm thoát khỏi Liêu
gia, bởi hắn biết nếu lúc này hắn không đi nhanh thì hậu quả rất khó lường.


  • Híiii….


  • Á aaaaaa…


Liêu lang chỉ vừa bước ra một bước, ngay khu tập luyện thiếu nhi liền vang lên
nhiều tiếng la thất thanh cùng sự hỗn loạn khi chứng kiến thân thể Liêu Lực tự
dưng có nhiều chỗ nổ tung, máu bay ra như núi lửa phun trào trông cực kỳ kinh
khủng.

Đồng thời tại phương xa, cách Thạch Hoa thành hơn 10 dặm, trên không trung một
vị lão giả đầu tóc bạc trắng đang đạp mây, lướt gió bình thản, nhẹ nhàng chợt
dừng lại biến sắc mặt dữ dội.


  • Lực nhi của ta xảy ra chuyện!

Cảm giác một tia đau đớn truyền đến từ huyết mạch, nét mặt lão giả hiện lên vẻ
lo lắng sau đó liền tức giận cực độ, tốc độ lão chuyển biến cực nhanh mà chớp
ẩn chớp hiện trên không trung, không rõ tung tích.

Vượt ra khỏi những hộ vệ mày hung, mặt dữ canh giữ và tuần tra ở trước cổng
lớn của Liêu gia, Liêu Lang tiếp tục di chuyển nhanh trước khi bị cao tầng
Liêu gia phát hiện hành động khốn nạn của hắn.

Đến một khu thoáng đãng, đẹp đẽ gần bờ sông Liễu Nguyệt giang xanh biếc, trong
vắt với những đoán hồng liên trôi nổi tuyệt mỹ, Liêu Lang dựa tay vào gốc liễu
to kế bên mà cười, hắn cười không thành tiếng nhưng gương mặt ác quỷ của hắn
hiện ra khiến người thật sự là muốn… muốn đấm một phát vào mặt hắn.


  • Nào, hãy sôi trào lên, hãy nhộn nhịp lên thì ta, ta mới cảm thấy có chút
    cảm giác.


  • Ca ca gì ấy ơi?


Đang tự kỉ bên gốc liễu, Liêu Lang chợt bị một tiểu nữ xinh xắn chỉ khoảng 4
tuổi đang ăn kẹo hồ lô chọc chọc vào người kêu gọi.


  • Hử, có gì chuyện gì sao tiểu muội muội?

Không kịp thu hồi bản mặt ác quỷ, hắn quay người lại, hạ giọng nói. Ngay lập
tức, một câu nói đến từ tiểu loli khả ái khiến hắn cứng người hoàn toàn.


  • Ý, gương mặt ca ca dữ quá, bộ ca ca bị khùng hả?


  • Không thể tin được, ta bị khùng?

Lang thang đi đến một khu chuyên dùng cho dân thường, người chuyên đi làm thuê
cuốc mướn tại các gia tộc tu luyện giả kiếm sống, Liêu Lang ngồi xuống một
quầy hàng thức ăn, vừa ăn bát mỳ thịt, vừa nghĩ lại chuyện mà tiểu muội muội
kia nói không khỏi khiến lòng hắn buồn phiền.

Từ lúc sống lại đến nay, hắn ngoài ở nhà đọc sách, tìm hiểu tư liệu thế giới,
tư liệu Thạch Hoa thành, nghiên cứu sức mạnh cả bên ngoài lẫn bên trong cơ
thể, thì chỉ là luyện tập những thứ cần thiết và gặp tiểu mỹ nhân bên ngoài,
lâu lâu cũng có dạo chơi với Tuyết Liên., vậy mà khùng sao?

Khi làm thứ gì đó, hắn đồng ý là có cười đểu, cười gian, cười tà ác, cười nham
hiểm nhưng tuyệt đối không có cười như thằng khùng, vậy mà hôm nay…


  • Bớt lại thôi, bình thường chút là được.

Hắn đành phải thu mình, giả bộ hiền hiền để người còn yêu mến.


  • Tính tiền cho cháu ạ.


  • Của cháu một tô mỳ xào bò là 30 xu.


Lau miệng, uống trà đầy đủ, hắn đứng dậy sờ sờ túi quần.

“Ôi thôi, xong tôi rồi”

Phát hiện túi rỗng, lại nhớ bản thân khi ra ngoài không mang theo tiền bạc
sinh hoạt, hắn chợt cười cười đầy vẻ bí lối cùng sự e dè như tiểu cô nương với
vị trung niên chủ quầy hàng.


  • Hi hi…


  • Ha há…


Chủ quầy hàng thấy vậy cũng nhìn hắn bằng một nụ cười chắc chắn là không vui.
Hai người cứ thế cười cười một hồi.

Sau một hồi rửa chén bát bù trừ, Liêu Lang nhỏ bé một lần nữa ăn mặc chỉnh tề
với quần áo gọn gàng, một tay đen găng đen bỏ túi quần rời khỏi khu dân thường
nghèo nàn, bước chân lên trên đường lớn đẹp đẽ có bầu không khí thoáng mát,
trong lành cùng những thuần nữ, tuấn nam, giai nhân xinh đẹp dạo chơi, cười
đùa dưới những cánh hoa anh đào hồng nhạt rơi bay lượn trong gió lả tả, lả tả…

Làn gió mang mát lại mang theo vẻ thanh tươi… Thạch Hoa thành thật là một cảnh
đẹp tuyệt diệu đầy thư thái.


  • Thật tẻ nhạt.

Hắn bất giác thở dài.

Ngao ngáo, quên tiền, rửa chén,… mọi thứ đều dường như chỉ giúp hắn biểu hiện
nét mặt cảm tình bên ngoài, bên trong hắn vẫn là một hoang mạc đen tối vô tận
trải dài không điểm dừng của sự cô đơn và thèm khát.

Sâu trong tâm hồn hắn, một xác sống nằm dài, không chờ đợi bất cứ một thứ gì…

“Ta sống trên cõi đời này đễ làm gì…?” Đây là câu hỏi mà hắn đã truy tìm rất,
rất nhiều năm … nhưng không có đáp án.

Sau hơn 30 phút trên kiệu nhàn nhã, Liêu Lang bước xuống, hắn đứng nhìn toàn
lâu các cao đến chín tầng đầy to lớn, lộng lẫy.


  • Xem như thiếu nợ các ngươi, lần khác ta nhất định trả.

Không hề quay người lại, hắn nói với bốn tên nam tử cao to, cơ bắp lực lưởng
đang ở phía sau mặt mày méo mó.


  • Không… không cần đâu thiếu gia, chút ít đoạn đường này có là gì chứ. Được
    phục vụ cho ngài đã là vinh hạnh, nên ít tiền phí có là gì chứ.


  • Đúng, đúng, đó là niềm vinh hạnh của ta, thiếu gia không cần phải trả gì
    hết.


Dù rất là sót miếng tiền lẻ, nhưng bốn nam tử người thường này không hề giám
đòi tiền khi Liêu Lang, một tu luyện giả lại còn là con cháu gia tộc lớn, đã
thể hiện sự ăn quịt tiền rành rành lúc này.

Thạch Hoa thành phân chia chỉ hai dạng người.

Một là những gia đình, gia tộc có cường giả Linh Sư cảnh – cấp thứ ba Linh Hải
trở nên và ít nhiều có quan hệ với người Lâm phủ vì dù sao, Lâm phủ cũng là
chủ nơi này.

Hai là người bình thường, chuyên làm thuê cuốc mướn, buôn bán hàng hóa, trang
sức, ruộng nương,… với lượng tiền thu về cực kỳ cao khi nơi này chỉ toàn cường
giả coi tiền như cỏ rác. Họ chính là tầng lớp lao động chủ yếu trong thành.

Liêu Lang vừa đến chỗ thuê kiệu vận chuyển liền khai báo là con cháu Liêu gia,
giờ không trả tiền, bọn nam tử dân thường nào dám làm gì. Họ chỉ đành ngậm
ngùi làm không công.


  • Tùy các ngươi.

Bỏ lại một câu, Liêu Lang bước đến gần hơn với toà lâu các chín tầng.

Nhóm bốn nam tử cấp tốc mang kiệu rời đi.

“Dược Các, ta đến!”

Nhếch môi cười khểu không rõ nguyên nhân, hắn bước vào bên trong.

Sau hơn 2 năm nghiên cứu Thạch Hoa thành ngay khi vừa học xong chữ nghĩa chỉ
trong vòng một ngày, hắn biết rõ ràng tại Thạch Hoa thành có khá nhiều thế lực
ẩn tàng, thực lực hầu như chẳng ai biết thế nào, nhưng những vị Hóa Anh cảnh
nghe đến điều phải im miệng, rụt đầu.

Liêu Lang xem xét qua, các thế lực này chỉ là ẩn tàng thực lực chứ không hề ẩn
tàng các hoạt động thương mại, họ đều đảm nhận một vai trò buôn bán thiết yếu
trong Thạch Hoa thành bao gồm một số tổ chức tiêu biểu.

Đấu Giá Lâu.

Một nơi quy tụ rất nhiều thần binh lợi khí, công pháp, tài vật hay các đồ vật
cổ quái của người xưa để rồi rao bán chúng bằng cách “ai ra giá cao sẽ được”,
đơn nhiên từ “giá” ở đây không phải là vàng, bạc mà là linh thạch hoặc các vật
phẩm có giá trị.

Luyện Binh Quán và Luyện Khí Quán.

Luyện Binh và Luyện Khí nhìn chung đều là những tổ chức chế luyện ra nhưng
dụng cụ có chức năng khác nhau, phục vụ cho Linh Sư. Tuy nhiên, Luyện Binh là
tổ chức chỉ chế tạo Linh Khí (binh khí dành cho Linh Sư), còn Luyện Khí là tổ
chức chế luyện giới chỉ, phi chu (thuyền bay), các bộ quần áo có sức phòng ngự
đối với linh lực,…

Hai quán này có cùng một chữ “Luyện” và việc làm hầu như giống nhau nhưng
tuyệt đối, không có quan hệ gì với nhau.

Trận Pháp Lâu.

Một thế lực sử dụng loại sức mạnh cổ quái, họ có thể dùng nhiều tài vật hay
cục đá, miếng gỗ để tạo nên một pháp trận nhằm nhiều mục đích như tấn công,
vây người, phòng thủ, bỏ chạy,…

Đối với sức mạnh này, Liêu Lang ngửi thấy mùi hư cấu quanh quẩn. Hắn từng đặt
câu hỏi “Tại sao có người xếp ra trận hình như vậy thì được, còn người xếp
giống như đúc nhưng không có chuyện gì xảy ra?”

Trận Pháp là một thứ hắn cần phải tìm hiểu thêm.

Phù Ẩn Các.

Tổ chức sử dụng các tờ giấy (phù) để tạo ra chiêu thức mạnh mẽ. Đây là tổ chức
và cũng là chức danh tôn quý nhất Thiên Hoang tinh cầu.

Đối với Phù Ẩn Các, Liêu Lang lại càng cảm thấy mùi hư cấu nặng hơn hẳn cả
Trận Pháp Lâu.

Lần đầu tiên hắn thấy có người vẽ vẽ chữ gì đó vào tờ giấy rồi thôi động linh
lực vào, một con bạch hổ liền từ trong chạy ra gầm gừ, hắn đã lặng người hoàn
toàn.

Xem xong, hắn gấp gáp kiến giấy, bút, nhớ lại kiểu dáng bút tích mà vẽ lại,
sau đó hắn thậm chí còn nhờ cha hắn giúp hắn thi triển vậy mà kết quả lại giúp
hắn mang về một bạt tay cùng câu quát giận dữ “thiên phú không có, vẽ cái gì
mà vẽ, còn không mau đi tu luyện” khiến hắn chửi thầm trong lòng “thế giới chó
chết”.

Đồ Đằng Lâu.

Tổ chức có thêm sức mạnh nhờ các hình săm trên cơ thể.

Đây tiếp tục lại là thứ toàn mùi hư cấu đối với Liêu Lang, bởi hắn cũng nhìn
người ta, cũng tự săm mình như người ta nhưng mà chẳng có ít lợi quỷ quái gì.

Từ đó, Đồ đằng, trận pháp, phù lục được Liêu Lang gọi là “tam đại hư cấu” và
cần được nghiên cứu kĩ hơn.

Mộng Lâu.

Tổ chức chỉ toàn phái nữ xinh đẹp từ tiểu loli cho đến nữ tử trưởng thành. Họ
chuyên múa hát, mua vui cho khách hàng, chủ yếu là nam nhân và buôn bán thức
ăn.

Theo Liêu Lang phân tích, bên ngoài thì họ vốn là vậy, nhưng thật chất bên
trong Mộng Các lại là nơi để các nữ tử trong tổ chức kén chồng. Bằng chứng là
hơn 20 năm qua, đã có hơn 10 vị thiên tài thuộc hàng bậc nhất trong thành cưới
nữ nhân trong Mộng Các làm vợ, đúng, là làm vợ chứ không phải làm thiếp. Đó là
đủ biết những nữ nhân trong Mộng Các hấp dẫn thế nào.

Cuối cùng, Dược Các.

Một tổ chức có Đan Sư, có Dược Sư và chuyên buôn bán các loại dược liệu, dịch
thủy, đan dược từ trị thương, chữa bệnh cho đến tăng tiến tu vi.

Dược Các tuy không phải đứng hạng cao quý nhất (thứ nhất là Phù Ẩn) nhưng
tuyệt đối lại là tổ chức quạn trọng nhất của Thiên Hoang tinh cầu. Không có
Dược Các, không có đan dược, dịch thủy, Thiên Hoang tinh cầu sẽ chẳng chạy đua
được với bất kì tinh cầu nào tồn tại bên ngoài vũ trụ kia.

Liêu Lang, hắn đã phế hai tên con cháu Liêu gia, trong đó có một tên là cháu
trai yêu quý của Đại trưởng lão Liêu gia, gây ra họa lớn không thể tha thứ.
Hắn hiện tại nếu không có thế lưc nào bảo hộ thì chỉ có nước bỏ nhà ra đi,
không bao giờ quay trở về nữa trừ phi thực lực đủ mạnh.

Bỏ qua các thế lực khác mà đến Dược Các, hắn không những vì thế lực này được
ghi chép trong sách tư liệu là có các chi nhánh trải dài khắp Thiên Hoang tinh
cầu, sừng sửng mấy ngàn năm mà ngay cả hoàng đế Thiên Nhất Hoàng Triều, một vị
Đế đẳng có năng lực vung tay hủy núi cũng không dám gây sự. Mà hắn còn cần tài
nguyên để luyện thể và tăng tu vi nhanh chóng, cũng như cải tạo tư chất nhờ
linh dược.

Chỉ cần gia nhập được Dược Các, được Dược Các che chở thì bên trong Thạch Hoa
thành này, hắn không cần phải kiêng dè bất cứ ai. Có điều… gia nhập Dược Các
bằng cách nào thì hắn hoàn toàn không biết. Hắn cứ theo phương châm “vào khắc
biết, cùng lắm là đi ra” mà tiến tới.


  • haizzz, đọc truyện là thưởng thức chứ đừng đọc lướt để lấy ý chính hay
    tình tiết a.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #8