Một Ánh Mắt Khinh Thường.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Chương 7: Một ánh mắt khinh thường.

Điểm khác biệt duy nhất giữa Võ giả và Linh Sư chỉ có một, đó là linh lực hóa
hình.

Linh Sư có thể xuất linh lực từ trong thế giới đan điền ra bên ngoài, hình
thành nên nhiều chiêu thức khác nhau nhằm tấn công địch nhân gần hoặc xa theo
nhiều cách.

Võ giả không thể đem linh lực phóng ra bên ngoài, họ chỉ có thể đưa chúng nhập
vào xác thịt nhằm tăng cường sức mạnh vật lý cơ bắp. Đột phá chín cửa ải thuộc
Võ giả cảnh giới thật ra cũng chính là đột phá chín cánh cửa ngăn chặn khả
năng xuất linh lực ra ngoài của tu luyện giả. Trong đó cửa ải thứ chín, đột
phá từ Võ giả tầng chín lên Linh Sư là cánh cửa lớn nhất, khó phá nhất, bởi nó
đòi hỏi chỉ một loại thiên phú, là sự minh ngộ, chứ không phải linh căn hay
thể chất.

Võ giả chỉ đánh cận chiến, cận chiến lại là sở trường chuyên ngành của Liêu
Lang khi chính “hắn” đã từng đi qua quá nhiều nơi, sống qua quá nhiều năm
tháng, chiến đấu như một con người bình thường không có năng lực gì đặc biệt
quá nhiều lần, hắn có lẽ đã được xem như là kẻ bất bại trong cận chiến.

Sở hữu cho bản thân năm thứ cơ bản mà hầu như ở sống lại ở nơi nào, giới nào
hắn cũng đều phải tập luyện qua nếu không sẽ như cá thiếu nước mà chết.

Cảm ứng kẻ nguy hiểm

Đôi mắt của hắn nhìn người không phải chỉ để biết mặt mũi, mà thông qua đó,
đôi mắt hắn còn giúp hắn phân tích được kẻ này năng lực thế nào, ra sao, bản
thân hắn đã đủ khả năng đối chọi chưa, hay còn cần thêm thời gian chuẩn bị.

Nhờ chính đôi mắt cùng bộ não, hắn hầu như đều tránh thoát được việc gây rắc
rối không cần thiết, tuy nhiên, nếu để nương tử quái vật hắn động tay chân lại
khác.

Sự linh hoạt thân thể

Không cần thiết phải rèn luyện thân thể trở thành nam nhân 50 múi, hắn cần một
thân thể đủ để có thể theo kịp kế hoạch đã được lập ra trong đầu hắn chỉ trong
tích tắc, cùng phản ứng mau lẹ trong nhiều trường hợp hắn không nghĩ nhưng cơ
thể vẫn phản ứng tốt.

Khí Công

Một phương pháp tu luyện thông qua việc hít thở không khí. Phương pháp này
giúp hắn tăng cường sức mạnh cơ bắp nhờ vào sự nén khí, ngoài ra phươg pháp
còn cho hắn sự bền bỉ thể lực và sức chịu đựng thương thế.

Tất nhiên, Khí công ban đầu tu luyện rất phức tạp và mất thời gian, nhưng với
kinh nghiệm tập luyện hàng triệu lần, hắn nhanh chóng hoàn thành nó chỉ trong
hai năm ít ỏi(ngày từ ba tuổi đã luyện).

Cương nhu lưỡng đạo – thái cực

Một phương pháp công kích toàn diện dựa theo nguyên lý thuận – nghịch khi vừa
có thể công, vừa có thể thủ.

Đối với địch nhân yếu, hắn sẽ dùng nghịch tạo cương đả thương kẻ địch.

Đối với địch nhân mạnh hơn, hắn sẽ dùng thuận tạo nhu, xoay chuyển tình thế,
sau đó dựa vào cái yếu điểm để đả kích địch nhân khiến họ rơi vào trạng thái
suy yếu từ từ rồi kết thúc họ.

Đây là phương pháp tấn công chủ yếu của hắn, Khí công chỉ là phụ.

Tra xuất điểm yếu và dự đoán chiêu thức

Bằng đôi mắt thần thánh cùng khả năng xử lý hình ảnh, thông tin của não bộ
cộng với đến từ “hồn”, hắn sẽ dễ dàng quan sát ra được yếu điểm của từng
người, cũng như huyệt đạo vốn có của họ.

Bằng kinh nghiệm sa trường tồn tại không biết năm tháng, phối thủ chỉ cần giơ
tay, nhấc chân, lắc mông, hắn đều biết đối thủ sẽ làm gì, đánh vào đâu để kịp
thời đưa ra kế sách ứng phó. Trong trường hợp tốc độ của cả hắn và địch nhân
đều quá nhanh, hắn sẽ dùng hả năng phán đoán chiêu thức từ những thông tin đã
được thu thập từ trước đó.

Điều này tương tự như việc thằng què thì không thể đá bằng chân, thằng lùn nửa
mét không thể đánh trúng đầu kẻ cao 1m8 nếu không nhảy lên. (ai hiểu được thì
hiểu, ko hiểu được cũng chẳng sao). Nói hắn dự đoán nhưng thật ra là hắn chỉ
loại bỏ những khả năng không thể xảy ra mà thôi.

Với năm năng lực cơ bản này, trong hàng cận chiến hắn chính là trùm cuối bất
bại. Và cũng chính vì vây, trận chiến ngay lúc này với hắn là điều quá mức đơn
giản dù cho đối phương có là tu vi Võ giả tầng 4, sức mạnh vật lý có thể được
cường hóa thêm đến 200 cân, hay tu vi Võ giả tầng 9, sức mạnh vật lý có thể
được linh lực cường hóa thêm đến 2000 cân đi chẳng nữa, tất cả đều phải bại.

Đó là còn chưa kể đến, hắn sẽ không thi triển “lĩnh vực” của bản thân khi
không cần thiết và quá mức nguy hiểm nếu để người thấy, đặc biệt là Tiêu Ứng
Thiên, hoàng đế Thiên Nhất Hoàng Triều hay những nhân vật ham mê quyền lực
thống trị khác, bao gồm cả tông môn.

Cùng với đó, hắn vẫn ẩn giấu rất nhiều sức mạnh khác của bản thân, nhất là
“đôi mắt đối lập” kinh khủng đó.


  • Phế vật cuồng vọng, ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa phế vật và
    thiên tài như thế nào.

Nhìn thấy trước mặt Liêu Lang tự dưng tạo bước nhảy, áp sát vào chính mình
đang đứng, Liêu Húc lập tức giận dữ quát lên, một quyền nặng trĩu sức mạnh với
sự tăng phúc của linh lực đi ra, nhằm mặt Liêu Lang đánh đến.

Mặc dù đây là lần đầy đối chiến với phế vât Liêu Lang chưa từng thể thiện sức
mạnh lần nào nhưng Liêu Húc cho rằng, Liêu Lang chỉ như bao tên phế vật khác,
chỉ lao lên đánh người rồi chịu một quyền liền nằm gục nên hắn không quá cảnh
giác cao Liêu Lang. Mà cho dù hắn có cảnh giác, kết quả vân chỉ một.


  • Hưm hưmmmm.

Lai là nụ cười tỏ ra nguy hiểm, Liêu Lang nhìn nắm đấm cực nhanh của Liêu Húc
bên ngoài nhưng lại cực chậm trong mắt hắn, hắn nghiêng nhẹ đầu né qua một bên
dễ dàng, tránh thoát khỏi một quyền đơn giản.


  • Phế v…

Đột ngột thấy Liêu Lang tránh được công kích, Liêu Húc chợt dữ dằn, định ra
tay độc ác hơn thì bất giác một cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến hắn không
kịp thốt đầy đủ hai từ “phế vật”.

Tiếp đến…

Tránh được một quyền, Liêu Lang chớp mắt cùng lúc trong khi nghiêng đầu, một
quyền bên trái của hắn từ dưới lên đánh vào khớp giữa cánh tay Liêu Húc khiến
Liêu Húc đau đớn, suy yếu. Chớp cơ hội, tay vừa ra quyền liền nắm lấy cánh tay
Liêu Húc kéo về phía mình.

“Bốp”

Dùng tốc độ hầu như chỉ là cái chớp mắt, tay phải Liêu Lang co lại, dùng cùi
trỏ đánh thẳng vào huyệt thái dương ngay đầu Liêu Húc.

Hiểu Liêu Húc dính đòn đầu óc liền choáng váng, gần như bất tỉnh, Liêu Lang
hai tay bóp cổ Liêu Húc giằng xuống, một cú đầu gối trời giáng nện thẳng vào
bụng Liêu Húc khiến Liêu Húc đau đến thổ huyết nhưng vì cổ bị bóp nên không
thể nôn ra, áp suất từ cú bị ép cho không nôn ra máu dẫn đến tai, mắt Liêu Húc
đều xuất huyết ra ngoài, hoàn toàn bất tỉnh.

Không dừng ở đó, Liêu Lang dù biết hắn đã gục nhưng vẫn nở nụ cười tà ma, hắn
hai tay đẩy nhẹ thân thể Liêu Húc ra, một quyền tiếp nối nện vào đầu Liêu Húc
khiến hắn lảo đảo, sau đó lại tiếp một quyền ngay thái dương Liêu Húc đến, hạ
gục thân thể Liêu Húc xuống đất trong tư thế “ăn” đất gạch, hắn một chân giơ
lên cao rồi hạ xuống mạnh nhằm ngay đoạn xương thắt lưng đi đến.

“Crắc” một tiếng trầm đục trong cơ thể mà ít ai có thể nghe được vang lên, một
tên thật sự là phế vật ra đời.

Xử lý xong một tên không để người khác kịp phản ứng điều gì chỉ trong tít tắt
vài giây nhỏ nhoi chỉ như vừa uống xong một ngụm nước, hắn chạy đà hai bước
liền tức khắc phóng lên cao, một cước không hề thẳng, hơi ngượng ngượng, gấp
khúc và tràn đầy nguy hiểm ẩn giấu đằng sau lao thẳng đến Liêu Lực cách không
hề xa.


  • Đúng là phế vật!

Chỉ vừa hai ba giây kể từ khi Liêu Lang lao đến Liêu Húc liền bị gục ngã úp
mặt vào đất chẳng biết thương thế, Liêu Lực theo dõi từ đầu đến cuối chưa kịp
nhìn ra đều gì thì đã thấy Liêu Lang tung cước đến.

Nhìn cước đơn giản, hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ cho là Liêu Lang ăn may cùng
Liêu Húc quá mức phế vật, bản thân lại là Võ giả tầng 6 thiên tài nên lại tiếp
tục đi vào con đường giống Liêu Húc, tràn đầy khinh thường đối với Liêu Lang
vốn đã nhỏ hơn hắn vài tháng và tư chất chỉ thuộc hạng bình thường.

Hắn dời chân đạp Liêu Tam đi, đứng trụ người mà xuất ra một quyền mạnh mẽ có
sức mạnh tàn phá lên đến 400 cân là ít, đánh trực diện đối đầu với một cước
nhỏ bé đang đến. Với một quyền này, hắn tin chắc phế vật Liêu Lang chỉ suốt
ngày ở nhà phải bị phế cả một chân.

Tại sân luyện tập phân khu thiếu nhi này luôn có sự giám sát của Liêu Mân, một
vị thúc bá trong Liêu gia và thuộc hàng Linh Sư cảnh cấp thứ hai Ngưng Linh,
nên thường ngày Liêu Lực không thể nào ức hiếp, đả thương con cháu khác quá
nghiêm trọng vì bị ngăn cản. Tuy nhiên, hôm nay Liêu Mân thúc đã vừa bận đi
mua rượu ngon, vắng mặt chừng một giờ, hắn có cơ hội để ác bá một hồi.

Luật pháp Liêu gia có ghi rõ, thiên tài đả thương thiên tài thấp hơn tu vi sẽ
bị nghiêm phạt, còn thiên tài đả thương phế vật thì không chịu phạt, nôi quy
kì quặc này được giải thích bởi hai lý do trong luật của Liêu gia.

Thứ nhất, phế vật là một cái tội lớn khi sinh ra đã làm mất mặt gia tộc. Tội
này không đem đi giết đã là nhân từ.

Thứ hai, không phải thiên tài nào cũng rãnh rổi thích đi kiếm chuyện với phế
vật làm tổn hại danh tiếng bản thân, nó phải có nguyên nhân khiến thiên tài
làm như vậy và chắc chắn tên phế vật là đầu mối. Thân đã mang phế vật lại muốn
tranh giành, kiếm cớ với thiên tài thì dù có chết cũng không thương tiếc.

Do vậy, Liêu Lực có thể tha hồ bắt nạt Liêu Tam vì cố sự với Diệp Yến Nhi,
nhưng đối với Liêu Lang có tư chất bình thường lại là cháu đích tôn của gia
chủ, hắn cũng còn kiên dè. Bất quá bây giờ, Liêu Lang là tự tìm cộng với việc
không có Liêu Mân ngăn cản, hắn có thể thỏa chí ác độc.

Nhìn chân của Liêu Lang và một quyền mạnh mẽ của hắn đã gần như là chạm vào
nhau, miệng hắn phút chốc nhe răng ra nở một nụ cười khoái ý. Tiếc là mọi
chuyện lại không như hắn mong muốn, một cước mà Liêu Lang tung ra không thẳng
chắc chắn là có dụng ý của hắn.

Quyền cước dự là sẽ chạm trám, nhưng chỉ trong khoảng khắc hai bên tiếp xúc,
cước của Liêu Lang bỗng thay đổi kích dạng, nó nhích lên đạp vào tay Liêu Lực,
rồi tựa như dùng cánh tay Liêu Lực làm bậc đà đứng vững bằng việc thay đổi
cương thành nhu trong lưỡng cực. Cước trái của hắn bất ngờ tung đến, tiếp tục
lại là một mu bàn chân ấn vào huyệt thái dương của Liêu Lực, gây choáng trong
giây lát và phá bỏ hoàn toàn khả năng sử dụng linh lực, dẫn đến giảm thủ, cơ
thể trở lại trạng thái con người bình thường không chút phòng ngự.

Vẫn chưa hết, với khả năng cận chiến võ thuật khủng khiếp, một cước vào huyệt
thái dương của Liêu Húc lại giúp Liêu Lang có thêm một điểm tựa, hắn tức khắc
xoay ngang người khi đang rơi xuống rồi tung một đạp vào bụng Liêu Húc, tạo ra
một cơn đau nhức vừa khó chịu vừa khó thở khiến Liêu Húc dường như chăng thể
suy nghĩ được gì trong khoảng khắc này ngoại trừ cơ thể suy yếu cùng cơn đau
tràn ngập.


  • A A A…, đau…

Liêu Lực kêu lên một tiếng cũng là lúc Liêu Lang chạm mặt đất bằng hai tay rồi
nhanh chóng lăn qua trái một vòng, hai chân đồng thời kẹp chân Liêu Lực, quật
ngã cơ thể yếu nhược như gà con đó xuống nền gạch đá.


  • Cái gì đang diễn ra vậy?

Một tiểu nam tử mở tròn mắt lớn lên đầy ngạc nhiên cùng khó hiểu khi nhìn sự
tình Liêu Lang tự dưng lao đến Liêu Húc, dùng vài quyền và một cước chỉ trong
ba, bốn giây trôi qua đả bại cho Liêu Húc “ăn đất”, sau đó lại chỉ tốn thời
gian ba, bốn giây tiếp theo quật ngã được Liêu Lực với cách cận chiến mà chẳng
ai có thể nghĩ ra và thực hiện được.

Cái này là hắn đang xem thiên tài là thiên tài đánh phế vật là phế vật hay hắn
đang xem thiên tài là phế vật đánh phế vật là thiên tài?

Không chỉ tiểu nam tử này, mọi tiểu nam nữ khả ái khác có mặt tại đây đều đứng
hình, tròn mắt lớn ngẩn người. Thậm chí là đã có vài tiểu nữ mới lớn, trái tim
chợt nhảy loạn thình thịch khi dõi theo hình tượng Liêu Lang ra tay dù họ ít
nhiều đều có cùng vài giọt huyết thống.


  • AAAA…

Quật ngã Liêu Lực, Liêu Lang nằm trên nền gạch đá trắng lại đồng thời tung
thêm một cước nhằm hướng huyệt đạo trên lồng ngực Liêu Lực mà đến, gây hiệu
ứng khó thở cho Liêu Lực khiến Liêu Lực kêu tiếp một tràn đau đớn liền gục ngã
bất tỉnh tại chỗ.


  • Hưm hưm hưm…

Khó hiểu nở nụ cười mỉm ác ma, Liêu Lang bật người dậy, chớp mắt liền lao tới
lật người Liêu Lực nằm úp sấp, hắn đè người lên.


  • Ta sẽ giúp ngươi hưởng thụ cảm giác thú vị của nhân sinh, khà khà.

Thì thào vào tiếng, tay phải hắn bất chợt hình thành trảo áp xuống đầu Liêu
Lực bóp mạnh vài giây rồi trượt dài xuống cổ vặn nhẹ một cái để tạo nên âm
thanh “tách” như thứ gì đó sứt mẻ.

Dừng lại động tác nơi cổ, hai ta hắn đồng thời giương lên ngón trỏ và giữa,
sau đó hắn vận dụng vài đạo khí lực từ khí công điểm liên tục lên 18 huyệt đạo
trên lưng Liêu Lực một cách rất có quy luật. Cuối cùng, một chưởng hắn áp lên
trung tâm lưng Liêu Lực liền đứng dậy.

Bỏ một tay vẫn mang găng đen vào túi quần đầy phong thái phiêu dật khó tả,
Liêu Lang đảo mắt một vòng qua những gương mặt non nớt với ánh mắt như nhìn
một con quái vật vừa xổng chuồng, kể cả bọn năm người mạch thứ hai của tương
tự như vậy.


  • Hư.

“Hư” một tiếng khinh thường, hắn lướt mắt nhìn Liêu Tam đã gượng người ngồi
dậy quan chiến, hắn nói.


  • Con người sinh ra không ai là phế vật, mà chỉ có người tu luyện nhanh,
    người tu luyện chậm. Phế vật hay không thì chỉ tự nhìn chính ngươi mà thôi.
    Hãy nhớ lấy.

Không hiểu hắn nói cho chỉ mình Liêu Tam hay cho tất cả mọi người nơi đây, nói
xong hắn liền nhấc bước rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.


  • Đây… đây là thực lực thật sự của Liêu Lang?


  • Liêu Húc, Liêu Lực hình như chết rồi?


  • Võ giả tầng 1 hạ được cả Võ giả tầng 4 và tầng 6, đây là tên phế vật suốt
    ngày chỉ trốn trong nhà, Liêu Lang?


  • Mau lại xem thương tích hai người, xem họ bất tỉnh rồi, phải gọi các vị
    thúc thúc, bá bá đến.



Để lại đằng sau từng lời bàn tán, kinh ngạc, Liêu Lang khuất bóng sau bức
tường.


  • Lang ca, ta sẽ ghi nhớ.

Lau đi vết máu trên người, Liêu Tam dùng ánh mắt cực kỳ kiên cường, bất khuất
lại có thêm hận thù nhìn cơ thể Liêu Lực mà nói nhỏ đầy quyết tâm.

Ngay lúc này, một thiên tài thuộc lĩnh vực “Binh” hệ Kiếm đạo chuẩn bị ra đời.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #7