Sức Mạnh Vô Hạn!


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • Tướng công…

Âm thanh ma điệu mượt mà, uyển chuyển đầy ngọt ngào của sự tình tứ tiếp tục
vang lên nơi căn phòng đen tối, ảm đạm.

Liêu Lang vẫn cứ trần chuồng, vẫn cứ ngồi, vẫn cứ tu luyện, hắn như chưa từng
thấy, chưa từng nghe, chưa từng biết bất cứ thứ gì đang diễn ra, dù cho trên
thế gian này chẳng thứ gì có thể qua đôi mắt phi phàm của hắn.


  • Tướng công của thiếp.

Từ hư vô gần sát cạnh người Liêu Lang, bàn tay tuyết trắng với những ngón tay
như búp sen đụng nhẹ sẽ gãy vươn ra xa hơn để lộ ra một cánh tay tuyệt mỹ đến
từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

“Rắc… rắc… tách…”

Cánh tay tuyệt mỹ xuất hiện cũng là những chiếc cột to chống trụ cho căn phòng
tự dưng hiện lên nhiều vết rạng, mái ngói bỗng vỡ nát, bình gốm, bình sứ tự
nức ra biến thành nhiều mảnh nhỏ rơi rụng, căn phòng cũng bắt đầu lung lay như
động đất hàng lâm đến.

Một loại sắc đẹp khiến thiên địa như muốn vỡ nát khi nhìn thấy, sắp xuất hiện.


  • Đủ rồi!

Mở ra đôi mắt đối lập trắng đen khác loại, Liêu Lang thu lại tâm tình, hắn
dừng lại luôn việc thi triển phương pháp kinh dị mà quát lên, đồng thời tay
nhỏ của hắn bắt lấy cánh tay mềm mại đó quăng mạnh đi một bên.


  • Ngươi phải biết, ngươi không thể mang cái hình dạng quái vật mà xuất hiện
    trên đời. Thế giới này không thể chịu đựng được cái vẻ đẹp kinh tởm đó của
    ngươi.

Nói ra những lời lẽ chán ghét đến cực điểm, Liêu Lang vẫn lơ lửng trên không
nhưng gương mặt nhỏ bé đã từ dáng vẻ nghiêm nghị, kiên định trở thành mặt
nhăn, miệng mé như không muốn nhìn một ai đó.


  • Hì hì…

Dù nói ra những lời nói nặng nề, Liêu Lang lại vẫn được giọng nói đáp lại bằng
nụ cười êm ái như nắng mùa xuân, mát như gió mùa thu quẩn quanh, dễ chịu.


  • Thiếp biết, thiếp biết bản thân quá mức xinh đẹp đến cả khiến thiên địa bất
    dung, chỉ muốn tan vỡ trước mặt thiếp, nhưng mà thiếp nhớ chàng lắm, chàng
    biết không?


  • Ở nơi này, cách chàng chỉ là một vách ngăn vô hình đơn giản lại không thể
    đi ra để được bên cạnh chàng, sánh bước cùng chàng khiến thiếp thật đau đớn.
    Thiếp không thể chờ được nữa, thiếp chỉ muốn được gần chàng như khi xưa.


  • Bớt nói những lời xàm ngôn khiến ta buồn nôn đi.


Lời lẽ ngọt ngào có thể làm tan chảy bất cứ trái tim một nam nhân nào vừa dứt
tiếng, Liêu Lang liền lộ ra sự lạnh lùng lần đầu tiên tại thế giới này.


  • Ngươi muốn ra lúc nào thì ra lúc đó, cần gì phải nói lung tung tình cảm này
    nọ. Còn nếu đã không muốn thì biến đi, ta không có thời gian chơi đùa với con
    quái vật kinh tởm như ngươi.

Liêu Lang biết, con quái vật “tuyệt mỹ” này có thể biến hình thành bất cứ thứ
gì nó muốn để bước ra bên ngoài, không làm cho thiên địa vỡ nát. Thế nhưng nó
lại có cái bệnh là rất kén chọn, kén chọn đến kỳ quặc.


  • Hu hu, chàng đừng mắng thiếp, thiếp cũng không muốn như vậy đâu. Tất cả
    cũng chỉ tại nữ nhân trong cái thành rách nát này thật là kếm cỏi, không ai đủ
    xinh đẹp, dịu dàng như thiếp để đủ tư cách bước đi bên cạnh chàng, nên thiếp
    không muốn mô phỏng biến thành họ được.


  • Hừ, nếu ngươi chê thì sao dạo một vòng tìm kiếm mỹ nhân khác bên ngoài kia
    để thử, còn nếu không vừa lòng nữa thì biến trở về những nữ nhân khi xưa, hoặc
    biến thành nam nhân, chấm dứt cái kiểu xưng hô chàng chàng, thiếp thiếp, nó
    khiến ta sởn cả gai óc.


  • Không được, không được, ta không muốn xa chàng một giây nào, còn biến nam
    nhân ta sẽ không bao giờ làm đâu, chàng cũng biết mà.


Quái vật “hoàn mỹ vô khuyết” này vốn rất thích biến thành những nữ nhân càng
xinh đẹp càng tốt để mà làm nhiều chuyện “bậy bạ” với Liêu Lang, nếu không
phải nữ nhân, nó tuyệt đối sẽ không biến dù chỉ một lần, vì nó cho rằng nó và
Liêu Lang vốn dĩ là một cặp nam nữ trời sinh, nó phải làm nữ nhân của hắn, hắn
phải làm nam nhân của nó, không thể hoán đổi và không ai có thể thay thế.

Đã cùng trải qua 1008 thế, nó và hắn đã luôn như vậy một cặp bên nhau.

Nghe giọng điệu ngọt ngào nói vậy, Liêu Lang hoàn toàn bế tắc sự tình với con
quái vật. Hắn nói


  • Vậy thì cút đi, đừng làm phiền ta tu luyện, nếu quấy rầy ta thêm một lần
    nữa, ngươi cũng hiểu hậu quả như thế nào.

Nén giận vào lòng, hắn hít vài hơi thả lỏng cơ thể rồi quay lại tư thế tu
luyện như ban đầu, không chú còn chú ý đến con quái vật.


  • Hứ!

Vốn biết hắn tính tình từ rất, rất lâu, giọng điệu ngọt ngào vang lên như
thiếu nữ trề môi tức giận người yêu vang lên, con quái vật thu vè bàn tay
trắng nõn vuốt ve gương mặt hắn thêm vào lần liền thu về, biến mất vào hư vô
không còn dấu vết.


  • Thiếp ghét chàng, rất ghét chàng, cực kỳ ghét chàng!

Chỉ còn lại một âm thanh u oán tồn tại bên trong đầu Liêu Lang vang vọng mãi.
Vài phút sau, cảm nhận con quái vật đã bỏ đi đâu đó, Liêu Lang chợt mở ra một
con mắt phải quái dị trắng đen, mặt hắn bỗng từ bình thường biến thành dữ dằn,
ác độc.

“Con quỷ cái!!!”

Cực kì độc ác thốt lên trong lòng, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, tập trung
tinh thần.
Giữa hắn và “nương tử quái vật” của hắn là một cái giai thoại mà không ai có
thể biết được với rất nhiều tình huống khác thường.

Ngồi lơ lửng trên không trung cách mặt đất khoảng 1m, Liêu Lang cơ thể bất
động, một thứ quy luật hay sức mạnh gì đó nhanh chóng hội tụ lại quanh người
hắn, xâm nhập thẳng vào bên trong cơ thể nhằm cải tạo lại từng chi tiết, kết
cấu.

Trên thế gian thiên địa, không gì là không có quy luật, không có cấu tạo đặc
tính riêng, không gì có ý nghĩa tồn tại.

Công pháp bởi có quy luật nên người mới học hỏi được nó, sáng tạo nó, phát
triển nó, chứ nó không phải từ trên trời rơi xuống.

Luyện Đan, chế Phù lục, tạo Linh Khí,… bởi có quy luật, người mới tìm hiểu và
phát triển đến tận bây giờ.

Hệ thống cảnh giới tu luyện cũng có quy luật, nó không phải tự dưng xuất hiện,
ai ai đều phải làm theo. Võ giả đến Linh Sư, Linh Sư đến Vấn Tọa, Vấn Tọa lại
đến Thiên nhân, tất cả đều có ý nghĩa đặc thù, thậm chí, còn có ngươi am hiểu
ý nghĩa chúng mà tu luyện vượt cả giới, bỏ qua một vài tiểu cảnh không cần
thiết hoặc qua phạm trù cảnh giới khác.

Ngọn cây, cục đá cũng có nguyên nhân tồn tại, ý nghĩa, sức mạnh ẩn chứa bên
trong,…vân vân, còn nhiều thứ khác nữa.

Những quy luật, đặc tính riêng của vạn vật này luôn tồn tại là thế, nhưng mà
con người không phải ai cũng có thể biết, có thể hiểu, có thể tra ra, có thể
vận dụng được chúng, có thì cũng chỉ là một, hai hạt cát trong một nhúm cát.

Cửa ải này mới đích thực là vách ngăn giữa thiên tài và phế vật, phân định ra
kẻ yếu, người mạnh.

Và biết, hiểu, phân tích, vận dụng, vay mượn, phá vỡ, sáng tạo chính là “sức
mạnh vô hạn” của Liêu Lang, do hắn đánh đổi cái quý giá nhất đời hắn mà lấy
đến.

Không giống như con người phải khổ luyện cực kì lâu hay sinh vật đặc thù trời
sinh đã có liên kết với tự nhiên, Liêu Lang ngay từ khi chào đời trên thế giới
thiên địa này vốn đã có khả năng kinh khủng có thể sánh ngang, thậm chí là
vượt xa so với các bậc Tiên nhân, một loại cảnh giới khai thiên lập địa, hiểu
biết vạn vật.

Hắn đáng lẽ đã chẳng cần phải tu luyện khỉ gió gì thì vẫn có sức mạnh hủy
thiên, diệt địa, bất quá “sức mạnh vô hạn” của hắn lại bị phụ thuộc vào chính
“hắn”, tức là “hồn” chứ không phải cơ thể hắn hiện tại.

Hồn hắn mạnh, khả năng vô địch, hồn hắn yếu, khả năng thấp bé. Hiện tại, hắn
vừa sống lại không lâu từ sau “lần ấy”, hồn hắn yếu đến không thể yếu hơn nên
năng lực của hắn đã bị phong ấn rất nhiều, cần chờ ngày giải phong.

Việc hắn lơ lửng trên không trung, đó không phải là do hắn đạt đến Hóa Anh
cảnh cấp độ mà chỉ là một hiện tượng câu thông với thiên địa, nhờ thiên địa
đưa hắn lên. Đây là một trong ít các loại năng lực sơ cấp hắn làm được.

Tối nay như bao tối khác, hắn ngồi lúc này ngồi tu luyện chính là đang câu
thông yếu ớt với thiên địa để thực hiện việc nâng cao phẩm chất cả về linh căn
và thể chất, hội tụ tinh hoa thiên địa để tẩy lễ cơ thể.

*Tinh hoa: ở Trái đất có nghĩa là hạt cấu tạo cơ bản, còn bên trong truyện
là tinh hoa.

Việc tẩy lễ thân thể hắn đã thực hiện ngay từ lúc ba tuổi nhưng vì năng lực
quá yếu nên tụ tập tinh hoa không được nhiều, sau hai năm, hắn chỉ nâng tư
chất lên được linh căn lục tinh, phàm thể lục đoạn.

Mặc dù khoảng cách tư chất tăng lên so với ban đầu chỉ là một, hai bậc nhưng
không thể khinh thường, nếu linh căn ngũ tinh hấp thụ linh khí một ngày, phàm
thể tứ đoạn chuyển hóa được 30% số linh khí đó thành linh lực tại đan điền,
thì linh căn lục tinh hấp thụ linh khí bằng 3 hoặc 4 lần ngũ tinh, phàm thể
lục đoạn lại chuyển hóa được 50% số linh khí hấp thụ được, cộng dồn lại, tư
chất ngày xưa của hắn không thể đủ tầm với tư chất hiện tại.

Đây cũng là lý do vì sao con cháu mọi gia tộc sinh ra, được kiểm nghiệm tư
chất liền có địa vị khác nhau. Thiên phú tư chất kinh người thì ngươi muốn gì
được nấy, họ hàng ngươi sống tốt đẹp, còn tư chất kém cỏi thì… ra sao thì kệ,
chết cũng được.

Ba tiếng sau.


  • Sau thời gian nửa năm, linh căn và thể chất mới lên được thất tinh và thất
    đoạn, ta thật tệ hại làm sao.

Hạ thân mình trần chuồng cùng với mùi hôi khó tả phát ra trên cơ thể xuống nền
nhà, hắn một tay sờ trán tự khinh thường bản thân.

So với việc lên lục tinh và lục đoạn phải mất một năm, hắn nay chỉ mất nửa năm
đã hoàn nhưng hắn lại vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn với điều này.


  • Phải nhanh chóng tìm linh dược khôi phục chính ta (hồn), cơ thể này vẫn
    chưa đủ sức so với cái thế giới này.

Vuốt tóc từ trước ra sau làm lộ lên gương mặt anh tuấn sắc nét, Liêu Lang
thoáng nhíu mày cái liền quay người lục tủ đồ để tìm bộ quần áo hắn vừa nhận
được. Hắn đi đến phòng tắm kế bên phòng hắn làm một trận mát người, tẩy đi mùi
hôi hám.

Mỗi ngày hắn chỉ có thể tẩy lễ trong ba, bốn tiếng, không thể hơn, vì dù sao
thì làm việc này, hồn hắn rất mệt mỏi, nếu hắn không nghỉ ngơi thì hồn hắn sẽ
rơi vào trạng thái bất tỉnh một đoạn thời gian. Muốn duy trì thời gian lâu
hơn, hắn cần hồi phục hồn bằng các tài vật có khả năng dưỡng hồn để hấp thụ.


  • Ngày mai xem ra sẽ là một ngày bận rộn đây.

Nằm trên giường, đắp chăn ngang người, hắn chìm vào giấc ngủ không bình yên.

Trong đêm tối, tồn tại sâu trong ý thức của Liêu Lang.

“Giết, giết người đi, ngủ cái giề mà ngủ, đồ sát hết người Liêu gia đê”

“Máu huyết, mau đưa ra, ta muốn thấy chúng, khà khà, cơn đói khát này thật thú
vị, hà hà”

“Mẹ nó, sao tự nhiên ta thèm ăn thịt người sống quá, nào thức dậy săn thịt ăn
nào”

“Không thú vị gì hết, đêm khuya rất thích hợp đi cưỡng hiếp người, hiếp hiếp
hiếp đến chết là tuyệt nhất”

“Kể ra tiểu muội của ta Tuyết Liên cũng ngon quá chứ, da thịt thì trắng trẻo
mịn màn, người chỉ vừa bốn tuổi nhưng nhan sắc thuộc bậc mỹ nhân rồi, không
biết cưỡng hiếp nó sẽ như thế nào, cưỡng xong lại ăn thịt nó có phải tuyệt
không, mùi vị chắc là không tệ”

“Vậy, ta ăn thịt luôn cả cha mẹ là tốt nhất”

“Hừ, cuộc sống an nhàn ngày qua ngày mới là con đừng chính đạo, vì sao lại
phải sát tinh, huyết tính, ta muốn bình an”

“Lần này sống lại thôi thì làm hiệp sĩ chính nghĩa đi, mấy lần trước chỉ toàn
giết chóc, không chán à?”

“Tự dưng lại sinh ra lòng tốt chó điên, không rãnh, tốt nhất là đi du sơn
ngoạn thủy, rãnh thì kiếm vài nữ nhân cùng êm đềm hạnh phúc đến cuối đời”

“…”

Âm thanh gì đó liên tục vang lên trong ý thức hắn như là có cả triệu tên Liêu
Lang liên tiếp nói chuyện hay bày tỏ ước muốn thực sự sống trên đời.

“Chán, vẫn sẽ chán mà thôi. Ta dù có làm bao nhiêu chuyện thương thiên nghịch
lý, biến thái, bệnh hoạn đến tận xương tủy, súc sinh đều không bằng đi nữa thì
cũng chỉ, chán, chán chán”

“Ta đã sống bao lâu rồi nhỉ? Năm tháng chắc cũng chẳng có khái niệm…”

“Haiz…”

“…”

Khoác lên người bộ quần áo lạ lẫm so với người thường, đeo găng tay màu đen
huyền vào hai bên cho thêm phong độ, Liêu Lang bước ra khỏi phòng trong ánh
nắng ấm áp, rạng rỡ cùng tiếng chim ca hót mừng ngày mới xung quanh.


  • Bắt đầu thôi.

Hiện lên một nụ cười quỷ mị khó tả, hắn rời đi.

*Quần áo lạ lẫm bao gồm: quần tây đen, thắt lưng, áo sơ mi trắng tay dài đã
được săn lên, kính đen, cà vạt xanh nhỏ phù hợp, giày da đen.

Sân luyên tập phân khu thiếu nhi tại Liêu gia.


  • Phế vật, ngươi suốt đời chỉ là phế vật mà thôi Liêu Tam à.

Đạp trên đầu một tiểu nam tử mặt mũi bầm dập, máu huyết có vài chỗ xuất ra
đang đầy giận dữ và ý chí kiến cường bất khuất nhìn hắn, Liêu Lực - một trong
rất nhiều thiên tài của Liêu gia, cực kỳ khinh thường nói.


  • Ngươi dù có cố gắng, cực khổ tu luyện ngày đêm như thế nào đi nữa thì ngươi
    cũng chỉ là phế vật, phế vật mà thôi, ngươi hiểu chứ?

Liêu Lực thiên tài và Liêu Tam phế vật năm này đều 6 tuổi, ân oán của hai bắt
đầu là từ mùa xuân năm ngoái, khi cả hai cùng thích Diệp Yến Nhi, một tiểu nữ
xinh xắn, dễ thương của Diệp gia. Kể từ đó, Liêu Lực luôn kiếm sự với Liêu
Tam, ngày ngày có cơ hội liền không bỏ qua một khắc nào để hành hạ.


  • Không, ta không phải phế vật, tuyệt đối không phải phế vật.

Nằm bên dưới đất, lại còn bị người đạp chân lên đầu rất khuất nhục, Liêu Lam
dù có mệt mỏi, đau đớn cách mấy cũng cố gắng thốt lên, khẳng định bản thân
không phải phế vật như Lang ca của hắn đã từng nói.


  • Ha ha, ngươi nếu không phải phế vật, vậy thì tại sao ai ai bằng tuổi ngươi
    cũng đều có tu vi cao hơn ngươi, ai ai cũng đánh bại được ngươi?

Liêu Lực lại cười trào phúng lên.


  • Đúng đó, trong Liêu gia ngươi chính là tên phế vật nhất, tu luyện mãi cũng
    chỉ là Võ giả tầng 1. Liêu gia chúng ta có ngươi thật mất mặt.


  • Chính xách là vậy, phế vật.


  • Phải rồi.



Trong một đám tiểu nam, tiểu nữ vây lại xem liền có 6, 7 tiểu nam lên tiếng
tán thành ý kiến với Liêu Lực.


  • Hừ, một đám mạch thứ hai các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, không sợ đem mặt của
    các vị thúc thúc, bá bá bán đi sao?

Nghe vậy, một tiểu nữ chừng 6 tuổi mặc áo lụa xanh nhạt cảm thấy bực tức trong
lòng bước ra lên tiếng, cái này có thể xem như là binh Liêu Tam.

Tại Liêu gia có phân chia thành tứ mạch, đại biểu cho bốn người con trai duy
nhất của tổ tiên họ Liêu. Liêu Lực cùng 6 tên vừa lên tiếng chính là thuộc
mạch thứ hai, tiểu nữ cùng Liêu Tam và Liêu Lang chính là thuộc mạch thứ nhất
cho nên khi thấy nhiều người ức hiếp Liêu Tam, nàng thấy bất bình cho mạch thứ
nhất mới lên tiếng, chứ nàng không rãnh chăm lo cho tên phế vật.


  • Ê con nhỏ xấu xí kia, chuyện này liên quan gì đến ngươi mà ngươi lên tiếng.
    Nhìn lại bản thân ngươi đi, chỉ mới Võ giả tầng 3 đã tỏ vẻ sao, giỏi ra đánh
    với ta một trận thế nào?

Một trong sáu tên tiểu nam thuộc mạch thứ hai có tu vi Võ giả tầng 4 hóng hách
nhìn tiểu nữ nói, đồng thời hai tay hắn quơ quô, bóp bóp thứ gì đó ở trong
không khí với nụ cười dâm dâm trên mặt


  • Hây da, tên Liêu Húc đó lại tính giở trò đồi bại, hi vọng A Mỹ đừng có đồng
    ý, nếu không là thiệt thòi.


  • Tên khốn vô sĩ, hắn nghĩ sao lại dùng tu vi Võ giả tầng 4 để khiêu chiến Võ
    giả tầng 3, đúng là mất mặt Liêu gia.


  • Từ khi Liêu Vân Tiêu thuộc mạch thứ hai gia nhập Kim Huyền Tông, mấy tên
    khỉ này liền hung dữ, hóng hách nhiều. Thật muốn đạp bọn chúng một đạp cho hả
    dạ.


  • Sì, nhỏ thôi chú, bọn hắn mà nghe được thì Võ giả tầng 2 như chú đi đời nhà
    ma đấy.



Xung quanh, một đám tiểu nam nữ xì xào bàn tán.


  • Ngươi bỉ ổi, ngươi rõ ràng là Võ giả tầng 4 lại khiêu chiến Võ giả tầng 3
    như ta, ta sao có thể đánh lại.

Bỏ qua hành động tên nam tử bóp bóp cái gì trong không khí hoàn toàn không thể
hiểu, tiểu nữ tức giận kêu lên.


  • Ở hay, chúng ta cùng 6 tuổi mà ta Võ giả tầng 4, ngươi tầng 3, ngươi lại
    nói ta bỉ ổi? Cái này có hay không là do chính ngươi phế vật?


  • Đệ đệ à, cái này đích thực là phế vật a!


  • Ha ha ha ha.


Một tên nam tử khác đột nhiên lên tiếng chèn vào, sau đó cả hai cùng cười vang
khinh thường.


  • Các ngươi, ư… oa oa…

Chỉ ngón trỏ nhỏ nhắn vào mặt hai người, tiểu nữ run môi mấp mấy liền bật
khóc, bỏ chạy về phía sau khuất bóng.


  • Hư hư, chỉ là phế vật nhưng sao lại cười quá lớn?

Cũng cùng lúc này, Liêu Lang mang theo dáng điệu chẳng thể giống ai nhưng lại
toát ra một thứ khí thế gì đó không sợ trời, không sợ đất, tràn đầy uy phong
lẫm lẫm với hai tay đeo găng tay đen đang bỏ vào túi quần, chiếc cà-vạt được
nới lỏng cho thoáng mát cổ cùng chiếc áo trắng bỏ ra ngoài.

Tất cả lại kết hợp với mái tóc ngắn đã luôn được mài giũa, khuôn mặt tuấn tú
cùng nụ cười đêu đểu khinh thường mọi thứ. Hắn lúc này, đúng chuẩn tiểu soái
ca khiến vài tiểu nữ họ hàng nhìn thấy cũng phải ngẩn người giây lát.


  • Lang ca.

Gắn gượng liếc mắt nhìn người vừa đến với giọng nói quen thuộc, Liêu Tam không
khỏi vui mừng khi phát hiện ra người đến chính là Liêu Lang, con trưởng của
đại bá Liêu Long.


  • Phế vật? Ngươi đang nói bọn ta?

Liêu Húc tròn mắt chỉ chính bản thân hỏi Liêu Lang.


  • Không sai, chính là các ngươi.

Đứng tại chỗ cười cười cứ như kiểu trùm cuối hết sức bí ẩn, Liêu Lang khẳng
định.


  • Ha ha ha ha…

Ngay lập tức hầu như tất cả người có mặt tại nơi đây đều cười lớn.


  • Ha há, đúng, bọn ta phế vật nên chỉ có tu vi Võ giả tầng 4, tầng 5 là bèo,
    còn ngươi thiên tài nên tu vi là Võ giả tầng 1. Bội phục, bội phục a.


  • Ha ha ha ha…


Liêu Húc nói thế, tiếp tục lại là một tràng cười trêu tức lòng người. Bất quá
với Liêu Lang, hắn không màn, chỉ có đi chứng minh để người biết chứ không cần
giải thích.


  • Không cần phải sủa hội đồng, ta đang cảm thấy sợ.

Vẫn duy trì cái cười cười cong miệng quái lạ đó, hắn tiến lại gần trí Liêu Tam
bị chà đạp.


  • Sủa?


  • Tên phế vật Liêu Chó nhà ngươi hình như là đang thèm khát được giống hắn
    thì phải?


Bẻ bẻ các ngón tay ra vẻ, Liêu Húc cùng tất cả các tiểu nam tử thuộc nhánh thứ
hai đều dùng ánh mắt phẩn nộ nhìn hắn, hình thành nên vòng tròn vây quanh hắn
lại.


  • Ồ, tính luôn cả ngươi là 7 người, khá là thú vị.

Đảo mắt quanh một vòng, Liêu Lang lại chỉ Liêu Lực đang chà đạp Liêu Tam mỉm
cười kì dị.


  • Hừ, xử lý tên phế vật như ngươi, ta không cần thiết phải tham gia.

Trừng mắt với Liêu Lang một cái khinh thường, Liêu Lực đạp đạp đầu Liêu Tam
vài cái rồi quay sang nói với bọn người cùng nhánh mạch thứ hai.


  • Các ngươi nên lui ra, để mình Liêu Húc xử hắn là được rồi, xuất động nhiều
    người để đánh một phế vật quả không đáng.

Nghe vậy, năm tiểu nam tử liền lui ra đứng bên ngoài nhưng ánh mắt vẫn một bộ
lửa giận khó ngui nhìn Liêu Lang chằm chằm không rời.

Thân phận, tu vi như bọn họ mà sáu đánh một, không, dù là một đánh một với
Liêu lang cũng không đáng. Phế vật này chắc chỉ một quyền là gục.


  • Các ngươi nghĩ rằng rời khỏi vòng đấu liền sẽ thoát khỏi tội với tiểu đệ
    của ta?

Nhìn Liêu Húc đối diện bản thân, đẳng sau không xa là Liêu Lực, Liêu Lang bỏ
hai tay đeo găng đen trong túi ra ngoài, lại nới lỏng chút cà-vạt thốt ra một
lời khó hiểu nghĩa với bất kỳ ai nghe thấy.


  • Ta sẽ cho các ngươi thấy, đâu mới là phế vật thật sự!


  • Hưn hưn hưn…


Cười dài một tiếng âm u như ma vương sắp giết người, Liêu Lang “vụt” một tiếng
biến mất ngay tại chỗ.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #6