Mẹ, Muội Muội Và ... !!!


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Không biết là từ lúc nào, bao giờ, ở đâu, như thế nào.

Tồn tại bên trong một cái cổ sự không ai có thể biết đến trừ kẻ lập khế ước và
người chấp thuận khế ước.

Một con quái vật không rõ tên tuổi đã đánh đổi “cái chết” cho “hắn-kẻ chấp
thuận khế ước” nhằm đổi lấy “sức mạnh vô hạn và sự bất tử vĩnh cửu”.

Để rồi rất, rất lâu, cực kì lâu sau đó, con quái vật đã khóc, nó muốn đòi lại
cái chết nhưng quá khứ không thể thay đổi và “hắn – kẻ nắm khế ước đó” cũng
không có khả năng trao trả lại cái chết cho con quái vật.

Từ đó, con quái vật lang thang khắp nơi chỉ để gào khóc, chỉ để tìm cái chết,
chỉ để mang thêm đau thương cho chính bản thân nó từ không gian này đến không
gian khác, năm này đến năm kia mãi mãi về sau không hồi kết.


Trời về đêm, Liêu gia từ ban ngày náo nhiệt trở về sự yên bình và lặng lẽ.

Tu luyện giả tại Liêu gia giờ phút này chắc hẳn đều đang chú tâm hơn, cố gắng
hơn trong việc tu luyện nhằm nâng cao tu vi cùng chiến lực. Trẻ nhỏ vì sự kiện
lựa chọn võ giả ưu tú, thanh thiếu niên vì sự kiện đại chiến lục đại gia tộc
hằng năm, đệ nhất thiên tài ba năm một lần cùng sát hạch gia nhập môn phái năm
năm một lần sắp đến.

Họ, người nào hiện tại cũng đều tỏa ra cuồng nhiệt ý chí một lòng kiên định
hướng đến tương lai bản thân tỏa sáng rực rỡ thanh danh khắp mọi nơi, người
người đều phải biết đến. Thế nhưng, bên cạnh đó vẫn có rất nhiều người cay
đắng, ngậm ngùi cho bản thân, và trong đó có Liêu Lang.

Không giống với thành thị nhỏ hoặc các nơi có trình độ tu luyện thấp khi thiên
tài luôn hiếm hoi, khó gặp, tại Thạch Hoa thành này thiên tài chính là thứ đếm
không thể hết, phế vật hoặc tư chất bình thường mới thật sự là hoa mẫu đơn tồn
tại trong đám cỏ dại. Liêu gia không ngoại lệ.

Đêm tối đến, con cháu thiên tài Liêu gia an tâm, quyết chí tu luyện ngày một
lớn mạnh, còn con cháu không phải thiên tài hoặc phế vật đều là đem thân thể
tu luyện nhưng tâm tình lại như rơi xuống hố sâu, không ai cứu vớt.

Sống trong một đám toàn thiên tài, người bình thường nào có thể vui vẻ nổi?

Liêu Lang tư chất thiên phú ngay khi vừa sinh ra, do gia tộc kiểm nghiệm thì
thiên phú linh căn chỉ là linh căn ngũ tinh, thiên phú thể chất là phàm thể tứ
đoạn, tất cả đều chỉ là tư chất cực kì bình thường nên hắn cũng buồn, nhưng
mà, hắn buồn không phải về thiên phú mà là buồn về cuộc đời cô đơn không có
điểm dừng của hắn.

Tạm gác đi nổi buồn khi nhìn ra cửa sổ, Liêu Lang đón tiếp hai hình bóng quen
thuộc.


  • Ca ca, ca ca, bế muội đi, bế muội.

Chỉ vừa bước vào phòng, một bóng hình nhỏ bé khoác trên người bộ y phục có
thêu những bông hoa sen nhỏ ôm chầm lấy người hắn, đôi mắt to tròn dễ thương
lấp lánh nhin hắn đầy vẻ mong chờ, làm nũng trông đáng yêu vô cùng.


  • Được.

Xoa đầu tiểu nữ xinh đẹp chỉ vừa 4 tuổi, hắn bế nàng lên đặt ngay trên lưng.


  • Éo éo éo… đại bàng cất cánh, cất cánh, éo éo…

Giang hai tay rộng, hắn hơi hạ thấp lưng rồi chạy nhanh về phía trước, miệng
không ngừng phát ra âm thanh tựa như phụ thêm vẻ cho hành động đang làm.

Tiểu mỹ nhân này chính là tiểu muội ruột của hắn Liêu Tuyết Liên, một tuyệt
thế thiên tài ngàn năm khó gặp với thiên phú huyền căn nhất phẩm cùng Linh thể
bát tinh được cao tầng tận lực bồi dưỡng, sắn sóc tận tình.

Tuyết Liên năm nay bốn tuổi nhưng đã có tu vi Võ giả tầng 9, hơn hắn 7 tầng
đẳng cấp và 7 cửa ải đột phá. Nàng hoàn toàn bỏ xa người anh trai lớn hơn hai
tuổi về tốc độ hấp thụ linh khí (linh căn) và sự chuyển hóa linh khí thành
linh lực (thể chất) quá xa.

Huyền căn và linh căn, Linh thể và Phàm thể, khoảng cách to lớn làm sao có thể
miêu tả. Sơ hữu thiên hú như Tuyết Liên, tại Thạch Hoa thành này thì ngoài Tử
Nguyệt, cháu gái của địa tướng Lâm Huỳnh Thiên cùng Dương Sở Minh của Dương
gia thì không còn ai có thể sánh bằng.


  • Hi hi hi hi, chim lớn, chim lớn bay…

Hành động của hắn khiến tiểu mỹ nhân Tuyết Liên cực kì vui vẻ, phấn khích,
nàng vui vẻ hòa nhập hu hú theo ca ca nàng liên hồi.


  • Thôi đủ rồi Liên nhi, đừng làm phiền ca ca con nữa.

Để hai huynh muội vui đùa thêm vài ba phút, thiếu phụ cũng là một cái nữ nhân
xinh đẹp mang theo nét buồn phiền trên mặt lên tiếng, chấm dứt cuộc vui của
hai huynh muội.


  • Dạ.


  • Ca ca cho muội xuống.


Trề môi buồn bã, Tuyết Liên ủ rũ tuột xuống người Liêu Lang, chạy nhanh đến
bên cạnh thiếu phụ.


  • Mẹ.

Quay đầu sang thiếu phụ cười nhẹ vui tươi, Liêu Lang mở miệng kêu lên nhẹ
nhàng một tiếng “Mẹ” rồi tìm lấy cái ghế đơn côi khi bàn đã bị cha hắn đập nổ
đưa đến trước người thiếu phụ, để thiếu phụ ngồi xuống.

Thiếu phụ này chính là mẹ hắn, Liêu Ngọc Ly (về nhà chồng đổi họ).

Chiếc bàn thường ngày bỗng dưng mất tích không thể hấp dẫn sự nghi hoặc của
tiếu phụ quá lâu, nàng chỉ thoáng nhăn mày liễu, ôm Tuyết Liên vào lòng ngồi
xuống ghế, sầu muộn nói với Liêu Lang.


  • Tiểu Lang, con vì sao lại làm việc ngu ngốc như vậy, nếu con thất bại trong
    khảo hạch gia tộc thì cha con chắc chắn sẽ đuổi con đi. Nào, nghe lời mẹ đi
    xin lỗi cha con nhanh lên.

Nàng đã nghe toàn bộ giao kèo giữa hai cha con từ chính tướng công của nàng.


  • Cái việc này thì mẹ yên tâm, con sẽ không xảy ra chuyện gì. Khảo hạch đối
    với con chỉ là chuyện nhỏ, con đủ tự tin để là kẻ chiến thắng sau cùng.

Tìm một cái ghế khác ngồi, Liêu Lang dùng lời lẽ như chẳng có chuyện gì to tát
xảy ra khẳng định với Ngọc Ly.

Bằng trình độ của hắn, trừ phi khảo sát là việc vô lý cùng cực thì còn lại,
hắn không quá quan tâm. Bởi lẽ với hắn, thắng thua không quan trọng, dẫu có
thua thì cùng lắm là cuốn gói ra đi phiêu bạc.


  • Không phải mẹ cũng đã từng chứng kiến sao?

Hắn là đang nhắc đến một sự kiện xảy ra hồi tháng trước, khi Ngọc Ly vì muốn
giúp con mình khôn lớn nhanh hơn người thường nên dắt hai đứa con bé nhỏ vào
Hoang Lâm, một khu rừng có rất nhiều yêu thú cấp thấp để luyện tập cách chiến
đấu cho con trai và con gái. Kết quả là nàng một hồi đứng hình khi nhìn thấy
đứa con trai chỉ vừa năm tuổi cầm dao nhỏ hạ sát một loạt 11 con U Lang có
thực lực ngang bằng với Võ giả tầng 6 chỉ trong nháy mắt vài phút.


  • À, ờ…

Ngọc Ly hoàn toàn cứng họng với lời vừa rồi của Liêu Lang. Việc mà hắn làm vào
tháng trước đến giờ vẫn còn khiến nàng cứ tưởng là đang mơ, mơ về một giấc mơ
đẹp rằng con trai nàng hóa thiên tài.

Nàng chẳng biết nói gì thêm khi nghĩ về tình huống “không chân thật” của con
trai.


  • Mẹ nên tin tưởng con… mà, những bộ y phục con mong muốn, mẹ có giúp con làm
    ra chưa?


  • Hàiiii….


Lắc đầu thở dài, Ngọc Ly bỏ qua việc giao kèo của hai cha con vì nhờ hắn nhắc
nhở, nàng mới nhớ lại đứa con trai mình khủng bố như thế nào nên cũng yên tâm
rất nhiều, nàng nói.


  • Đã xong rồi, của con đây.

Đồng thời, tay phải có đeo một chiếc nhẫn xanh biếc đẹp đẽ của nàng giơ ra,
một xấp
ba bộ quần ảo trẻ nhỏ kì quặc cùng đôi găng tay màu đen mực hiển hiện lên.
Ngọc Ly đưa chúng cho con trai cùng với câu hỏi.


  • Mấy bộ quần áo kỳ quặc thế này, con thật là muốn mặc chúng?


  • Tất nhiên rồi thưa mẹ.


Nhận lấy quần áo, găng tay, Liêu Lang vừa xem xét chúng vừa cười một bên miệng
đáp trông có vẻ khá mờ ám.

Ngọc Ly nghe hắn gật đầu liền nhíu mày liễu, thé nhưng nàng không nói thêm gì
để mong muốn hắn hồi tâm chuyển ý không mặc mấy bộ đồ khác người đó bởi nàng
biết, con trai nàng đã thích cái gì thì không ai cản được, nàng không cho, hắn
cũng tìm cách khác lấy đến.


  • Cảm ơn mẹ, đồ rất đẹp. Được rồi, con cũng đến giờ phải tu luyện chuẩn bị
    cho cuộc khảo nghiệm sắp tới nên mời mẹ và tiểu muội muội đáng yêu rời đi.

Treo quần áo vào tủ, cất đi đôi găng tay, hắn quay người tiễn khách với lý do
hoàn toàn hợp lý nhưng lại không có thật.


  • Vậy mẹ cũng không làm phiền con nữa, mong là con đừng để cha thất vọng.

Bỏ Tuyết Liên xuống người, Ngọc Ly đứng dậy.


  • Tạm biệt ca ca, khi nào muội rãnh sẽ ghé qua chơi. Ca ca cố gắng tu luyện
    để vượt qua khảo nghiệm nhé.

Tranh thủ cơ hội, Tuyết Nhi gấp gáp chạy lại ôm chặc lấy hắn cùng giọng điệu
non nớt buồn rầu vang lên.

Khi gần ba tuổi, nàng với hắn rất là thân, hai huynh muội sớm tối đều chơi đùa
với nhau nên tình cảm được thắt rất chặc, thế nhưng khi Tuyết Liên càng lúc
càng lớn, sự hiểu chuyện càng lúc càng rõ thì gia tộc bắt đầu buộc nàng phải
học cái này cái kia, luyện cái này cái nọ dựa theo căn cơ của nàng để tăng
nhanh sức mạnh cho nàng, nhằm biến nàng thành trục cột vững chắc cho gia tộc
trong tương lai.

Nàng và ca ca từ ba tháng trước đã không còn thời gian rãnh bên nhau, không
còn khoảng khắc được ca ca cõng trên lưng dạo khắp Liêu gia như ngày nào nữa.


  • Yêu ca ca nhất.

Tuyết Liên nhón chân lên hôn nhẹ vào má hắn để biểu lộ tình thân huynh muội.


  • Ca ca cũng yêu muội nhất. Hi vọng muội sớm đột phá Linh Sư cảnh – cấp thứ
    nhất Nhập Linh.

Liêu Lang đáp trả muội muội bằng việc vén mái tóc mềm mượt lên, hôn nhẹ lên
trán nàng tỏ vẻ.


  • Ưm, muội sẽ đột phá nhanh nhất.

Gật đầu đầy quyết tâm mình chắc chắn sẽ đạt được, Tuyết Liên quay trở về cầm
tay mẫu thân.

Đột phá Linh Sư cảnh, nó là một cửa ải không hề dễ dàng.


  • Tạm biệt mẹ, chúc mẹ một buổi tối tốt lành. Nhờ mẹ nói với cha, khi con đạt
    được hạng nhất của cuộc khảo nghiệm, hy vọng cha có thể thực hiện giúp con một
    yêu cầu nho nhỏ.


  • Yêu cầu gì?


Không kỳ quặc với cái tự tin giành giải nhất của Liêu Lang, Ngọc Ly chỉ hiếu
kỳ thứ hắn uy cầu. Vào hai tháng tới, con trai nàng thứ hắn vẫn là một ẩn số
mà nàng chưa đoán được, nhưng ít nhất nàng có thể tự tin, hắn sẽ qua được cuộc
khảo nghiệm.


  • Tới lúc đó rồi hẳn tính, thưa mẹ.

Hắn từ chối trả lời, mà thật ra hắn cũng không biết yêu cầu thứ gì nên tạm
thời cứ lấy đến rồi tính. Cha hắn dù sao cũng là một Linh Sư cảnh - cấp thứ
hai Ngưng Linh đỉnh
phong, có nhiều việc khó cha hắn sẽ làm được.


  • Ừm, vậy tạm biệt con yêu.

Cuối xuống hôn lên trán Liêu Lang, Ngọc Ly cùng Tuyết Nhi rời đi trong ánh lửa
đèn đuốc sáng đỏ bên ngoài mà biến mất sau ngã rẽ. Liêu Lang một lần nữa đóng
cửa lại để chuẩn bị thực hiện quá trình cải tạo thân thể.


  • Hi hi hi hi hi…

Nến tắt, bóng đen tràn ngập căn phòng thì một giọng cười hết sức ngọt ngào
vang lên, phiêu đãng quanh quẩn trong căn phòng không tiêu tán.

Liêu Lang dường như chẳng nghe thấy thứ gì, âm thanh gì quái lạ, hắn cứ thế
cởi hết quần áo trên người, ngồi xếp bằng giữa nền nhà rồi một lần nữa lơ lửng
trên không trung giữa căn phòng.


  • Hi hi hi… hi hi…

Giọng cười vẫn tiếp tục vang lên, âm điệu càng ngày càng giống như ma âm khiến
người chìm ngập vào vô tận mê hoặc không thể thoát khỏi.

Liêu Lang hoàn toàn không nghe thấy thứ gì, hắn vẫn tiếp tục khiến bầu không
khí bắt đầu trở nên quái đảng như có thứ gì đó đang chuẩn bị vận hành.


  • Tướng công, chàng yêu của thiếp, chàng đừng làm lơ với thiếp.

Từ hư không tăm tối, một bàn tay quá mức trắng nõn nà cứ như là ánh nguyệt
trời cao phủ xuống đầy tinh khiết hiện ra, chạm vào gương mặt anh tuấn nhỏ
tuổi đầy vẻ nghiêm nghị khi đang trong trạng thái tu luyện của Liêu Lang.

Đồng thời khi bàn tay hoàn mỹ xinh đẹp này xuất hiện, đêm trở nên đen tối, mọi
vật sáng đều trở nên mờ nhạt vô cùng như là đang tô điểm thêm cho sự xuất hiện
của thứ cao quý, đẹp đẽ nhất thế gian.

Những chậu hoa xinh đẹp, thơm ngát mà Liêu Lang đã cho người trên trước cửa
phòng đã bắt đầu úa tàn không rõ lý do.


  • Tướng công.


  • Một điều cần thông báo.


Như đã biết, các bạn đọc truyện bên TQ nhiều, 1 chương dài 3k, 4k từ nên khi
đọc truyện của Tác chỉ có 1 đến 1,5k từ một chương, các bạn sẽ cho là Tác câu
chương. Nên từ hôm nay, Tác sẽ hai ngày hoặc ba ngày mới đăng 1 chương, độ dài
là 3k, 4k từ để giống TQ, kẻo mọi người lại kêu câu chương phiền lắm. Còn muốn
tác ra chương sớm hơn nữa thì.... động lực, ít nhất 20 người, ko có miễn bàn.
Tác ngày đi học, tối mơi viết chương nên ko có nhiều thời gian, có động lực
tiến độ liền nhanh, ko có thì nói ko chừng lại drop.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #5