Quái Vật Liêu Lang?


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Nhân giới, Thiên Hoang tinh cầu.

Thiên Nhất Hoàng Triều nằm tại phía nam Thiên Hoang tinh cầu sở hữu một vùng
lãnh thổ rộng lớn với hơn 108 thành thị lớn nhỏ, và hơn 4 tỷ người trú ngụ.

Tại Thiên Nhất Hoàng Triều, tồn tại trong hơn 108 thành thị là tám thành thị
danh chấn bậc nhất ứng với ngũ Vương gia và tam đại tướng dưới trướng hoàng đế
Tiêu Ứng Thiên – Đế đẳng của Thiên Long Nhất Triều. Bao gồm:

Thành Lăng Tiêu, đại tướng Nhạc Lãnh – Hoàng đẳng trấn giữ, đúng hơn đây là
mảnh đất được hoàng đế ban tặng cho Nhạc Lãnh.

Bát Vũ Thành, nhị Vương gia Tiêu Nguyên – Hoàng đẳng đứng đầu.

Thành Thân Họa, đại Vương gia Tiêu Đảo Long – Hoàng đẳng phụ trách.

Thạch Hoa Thành, đại tướng Lâm Huỳnh Thiên – Vương đẳng.

Tuyết Miêu Thành, nữ đại tướng Tuyết Tiên Tiên – Vương đẳng.

Thành Vân Hải, tứ Vương gia Tiêu Thần – Vương đẳng.

Long Thành, ngũ Vương gia Tiêu Nhất Lĩnh – Vương đẳng.

Thành Huyết Ảnh, tam Vương gia Tiêu Hùng Phong – Hoàng đẳng.

Mỗi một thành trong tám thành này đều không những rất phồn hoa, rộng lớn, xinh
đẹp mà còn tràn ngập “Ngọa Hổ Tàng Long” sinh sống bên trong, cường giả trên
Linh Sư cảnh thật là đếm không xuể.

Phải nói tám thành này cùng với hoàng cung chính là trụ cột vững chắc nhất,
trọng yếu nhất của Thiên Nhất Hoàng Triều.

Thạch Hoa thành.

Tại nơi đây, ngoài Lâm phủ vốn đứng đầu thì trong thành còn có khá nhiều thế
lực đỉnh cấp, trong đó tiểu biểu nhất là lục đại gia tộc Vũ, Hình, Diệp, Sở,
Liêu, Dương với mỗi một nhà đều có cường giả Hóa Anh cảnh tọa trấn như hổ trấn
giữ sơn lâm.

Trời chuyển sang chiều, tại một trạch viện nhỏ trong rất nhiều trạch viện ở
Liêu gia.
Trong căn phồng không lớn duy nhất bên trong trạch viện, một bầu không khí khó
tả lượn lờ hiển hiện như thứ gì đó mờ mờ, ảo ảo đang vận hành có quy luật.

Liêu Lang ngồi, không, chính xác là hắn đang lơ lửng không trung trên chiếc
giường nhỏ của bản thân trong tư thế ngồi xếp bằng, hai tay đặt ngang bụng,
mắt nhằm nhằm mục đích tập trung tinh thần hấp thụ linh khí để tu luyện.

Nhìn hắn hiện tại trông có vẻ rất bình thường nhưng hình ảnh xếp bằng trên
không này lại là một chuyện lạ không tưởng đối với bất kỳ tu luyện giả nào
dưới Hóa Anh cảnh, bởi lẽ việc làm cho cơ thể cố đinh được trên không chỉ có
thể là cường giả Hóa Anh cảnh trở lên mới có khả năng, Liêu Lang chỉ là võ giả
tầng 1 như lời đồn cũng như hắn đã tự nhận thì làm sao có khả năng thực hiện?
Chuyện này quá quỷ dị.

“Roẹt roẹt… roẹt” trên vai hắn đột ngột đến nhanh rồi cũng đi nhau hai tia lôi
điện nhỏ như sợi chỉ qua lại ngang vai.

“Xì…iii” tóc hắn bỗng có một vài sợi bị cháy khét, rơi rụng xuống dưới nệm
giường.
“Phần phật, phần phật” đôi lúc, áo hắn tự nhiên phồng lên hoặc dán chặc vào
người hắn như là bị sức ép của gió.


  • Hưmmm.

Bất chợt nhếch lên một nụ cười như đắc ý lại như khinh thường, Liêu Lang mở ra
một đối mắt đối lập đầy vể tà mị, ghê rợn, khinh hoảng khi một bên là con mắt
có con ngươi màu đen, giác mạc tròng trắng, củng mạc màu đen, một bên lại hoàn
toàn ngược lại với con mắt có con ngươi màu trắng, giác mạc tròng đen, củng
mạc tròng trắng.

Khác với những đôi mắt có đủ màu xanh, đỏ, hồng, lam, nhạt,… đôi mắt lúc này
của hắn nếu để người nhìn vào thì chỉ sợ bản thân người đó liền sẽ bị thứ sức
mạnh vô hình giam vào hư vô vĩnh viễn, cơ thể sẽ trở nên đờ đẫn, vô hồn như
một khúc gỗ.


  • Hử?

Nhíu mày một cái, hắn như phát hiện đôi mắt dị tưởng liền dùng tay vút qua từ
trên xuống, đồng thời bản thân cũng hạ xuống giường nệm, thoát khỏi tình trạng
lơ lửng.
Bước xuống giường, buông bỏ bàn tay làm lộ ra đôi mắt đen trắng bình thường
như bao ngày, Liêu Lang tiến đến góc phòng, nơi mà có một hình nhân gỗ cao hơn
hắn chút ít, trên mình có rất nhiều cánh tay từ trên xuống dưới, từ trước ra
sau đang đứng đó chờ hắn đến như mọi ngày.

“Cạch, cạch, cạch…” luồng đôi tay vào hình nhân, hắn lại tiếp tục bài luyện
tập cũ mà khi lên ba tuổi hắn đã bắt đầu tiến hành.


  • Ta vừa đột phá cửa thứ nhất, đã đạt lên Võ giả tầng hai nhưng cái sức mạnh
    nhỏ bé này, ta cảm giác so với Võ giả tầng một đều như nhau.


  • Võ giả tầng ba hẳn là 10, 15 ngày nữa là sẽ đạt đến, tốc độ xem như đã tiến
    thăng từ bình thường thành nửa bình thường, nửa thiên tài. Ta vẫn còn cần thêm
    thời gian.


Tay này chạm “tay” kia, chân này chạm “tay” kia, hắn điểm lại một vài điều bản
thân cần chú ý, quan tâm.


  • Hai tháng sao… hừ, cũng chỉ như thế mà thôi, đối với ta thật sự quá dễ
    dàng. Nhưng mà... sức mạnh này, sức mạnh linh lực này nếu đem ra thì không
    phải quá nhàm hay sao?


  • Hừm… ta giờ đã tròn năm tuổi nên bắt dầu luyện thể là được rồi.


“Khè…”

Bất chợt ngày lúc này một âm thanh động vật chợt vang lên, đồng thời một ánh
sáng xanh như tia chớt từ bên trên rơi xuống nhằm hướng sau lưng Liêu Lang.


  • Chưa qua cuộc thi, ta chưa đủ tư cách để xin tài vật…

Nói được nửa câu thì hắn thình lình quay người lại, một bàn tay đơn giản quơ
mạnh từ phải qua trái một cái chỉ trong nháy mắt, hắn lại tiếp tục quay trở về
đối luyện với hình nhân gỗ.


  • … xem ra, ta phải tự lực gánh sinh.


  • Haizz… trần nhà lại bị dột.


Thở dài một tiếng, hắn im lặng mà chuyển tâm vào việc luyện tập, bỏ lại đằng
sau lưng một con rắn khá to màu xanh lục bị chia làm ba khúc trên nền gạch,
máu đỏ đang dần lan tỏa.

Bằng tu vi Võ giả tầng hai lại dùng tay không chém một đường khiến con rắn đứt
rời thành ba khúc, không sai, làm ba khúc, chuyện gì đang xảy ra với sức mạnh
của Liêu Lang, điều đó có quá vô lý?

Đối thoại với người cha như kẻ vô học, hỗn xược hoặc cũng có thể là do chán
trường, coi mọi thứ điều quá dễ dàng nắm trong lòng bàn tay nên cư xử như kẻ
bất cần đời.

Tu luyện lạ lẫm, rèn luyện quái đảng, sức mạnh khó diễn đạt và không thể đo
lường.

Giết một sinh vật mà ánh mắt không tỏ vẻ, giết xong lại xem như chưa từng có
chuyện gì xảy ra.

Qủy dị, khó lường, tà ác, vô cảm.

Liêu Lang, hắn thật sự là ai?


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #4