Hạc Lâm Đại Đế.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Một ngày lại nhanh chóng qua đi, khi ngày hôm sau vừa ló, giới địa của Phù Ẩn
Các tại Thạch Hoa thành trịnh trọng nghênh đón một vị tuyệt thế Đế cảnh, một
trong 26 vị Đê cảnh tồn tại khủng bố nhất, mạnh nhất trong Thiên Hoang tinh
cầu, Hạc Lâm Đại Đế.
“Đại Đế” chính là phong hào dùng để ám chỉ những tu luyện giả đã đạt đến sức
mạnh cực hạn của tinh cầu, có sức hủy diệt kinh thiên động địa cực kỳ kinh
khủng.

Tiêu Ứng Thiên, hoàng để Thiên Nhất Hoàng Triều, một vị Đế cảnh vô cùng mạnh
mẽ thống trị một mảnh giang sơn cực kỳ rộng lớn, hùng vĩ, một tay có thể che
trời, một hơi thở có thể đồ diệt ngàn vạn Linh Hải cảnh, một tiếng quát trấn
nổ Hóa Anh cảnh, thống lĩnh hơn chục vị Vương đẳng, Hoàng đẳng, thế nhưng mà,
Tiêu Ứng Thiên vẫn không có cách nào được danh hào Đại Đế, đây đã đủ hiểu, Đại
Đế khủng bố như thế nào.

“Đại Đế” hai từ, chỉ vừa nêu ra cũng đã đủ khiến người rùng mình và sợ hãi.

Giới địa Phù Ẩn Các tại Thạch Hoa thành thật chất là một bình nguyên hoa cỏ
xinh đẹp, nằm cách rất xa Thạch Hoa thành nhưng vẫn trong Thiên Nhất Hoàng
Triều. Phiêu Thành chính là thành duy nhất trong giới địa Phù Ẩn Các, nơi cùng
sinh sống của bốn nhà Ngọc, Viễn, Thành, Mộc.

Hiện tại tất cả bốn nhà đều tụ tập ngay ngắn từng hàng ngay tại bên ngoài cổng
thành. Họ đang chờ đợi, chờ đợi một vị vừa là một trong hai người lãnh đạo Phù
Ẩn Điện tổng bộ Phù Ẩn Các, vừa là một vị Đại Đế đại danh đỉnh đỉnh, không
cường giả lớn mạnh nào không biết. Trong đó bao gồm cả Viễn Đông, Ngọc Phù
Dung, Ngọc Dung Tuyết Nguyệt, tất cả chỉ ngoại trừ người hầu và Liêu Lang

Lại thêm ba phút trôi qua, tại phía cuối tầm mắt mọi người nơi chân trời, một
bóng đen mờ nhạt hiện hữu.


  • Vù.

Tiếp sau đó là một tiếng gió nhẹ vang lên, một nam tử thoạt nhìn chỉ khoảng
28, 29 tuổi tràn ngâp sự… bình thường xuất hiện ngay giữa dòng người bốn gia
tộc.

Đây là một cái nam tử thân cao hon 1m8, không hề có thứ gì quá thu hút người
khác ngoài gương mặt có chút anh tuấn, ánh mắt bễ nghễ đứng trên vạn người,
cùng với chiếc vương miện màu nâu không biết được làm bằng vật gì cứ lơ lửng
xoay vòng trên đầu nam tử, trông khá kì lạ.

Khi hắn xuất hiện, bóng đen mờ nhạt tại phương xa cũng đồng thời biến mất, hay
nói chính xác hơn, nam tử này chỉ mất khoảng chưa đến một giây liền từ bóng
đen mờ nhạt cách mọi người ít nhất là ba ngàn mét biến thành hình dạng nam tử
đứng giữa mọi người chỉ trong chớp mắt.

Tốc độ khinh khủng không thể diễn tả.

Nam tử mặc dù bình thường như thế, nhưng mà cũng chính cái bình thường này mới
khiến người sởn gai óc, nhất là các vị Các chủ phân bộ.

Tu luyện giả tu luyện đat đến trình độ Linh Sư cảnh cấp thứ nhất Nhập linh
cảnh, trong thân thể liền tự sinh ra một cỗ khí tức bức ép đối với tu luyện
giả yếu kém hơn bản thân, cứ thế khi tu luyện giả tu vi càng cao, đạt đến
Ngưng Linh cấp thứ hai, cấp thứ ba Linh Hải, cấp thứ tư Hóa Anh cảnh, cổ khí
tức bức ép người ngày càng khủng bố, nó thậm chí còn ép nổ cả một tu luyện giả
quá mức kém cỏi.

Đạt đến Vấn Tọa cảnh, cổ khí tức này tiếp tục biến mạnh, nó dường như có thể
xé núi, chia biển, hủy cây cỏ trong một phạm vi rộng lớn, tu luyện giả dưới
Linh Sư cảnh chỉ cần nhìn thấy người cũng đã đủ chết, không cần phải bị khí
tức bức đến.

Và tất nhiên, khí tức này có thể được đè nén, cất giấu để các cường giả tránh
việc đả thương người khác dưới thực lực bản thân.

Hạc Lâm không những là Vấn Tọa cảnh mà còn là một trong 26 vị Đại Đế, Đại
trong Đế đẳng, khí tức của hắn tất nhiên là có sức sát thương không lồ, nó cơ
hồ đem người dưới Vấn Tọa cảnh quỳ đầy đất, dưới Hóa Anh cảnh nằm liệt không
thể cử động, dưới Linh Hải tất cả đều phải chết. Thế nhưng mà lúc này, hắn
trông giống người bình thường, khí tức không hề khếch tán, giống như là một
con hổ dữ đang giấu đi nanh vuốt của bản thân.

Thậm chí, khi ba vị Phó các chủ cùng Các chủ Mộc Ấn Long nhìn thấy nam tử,
ngay lập tức bọn họ đều có cảm giác như là khắp cả bầu trời giới địa này đều
đang vị hai cánh tay hổ to lớn ôm lấy, còn người đứng trước mặt bọn họ là
gương mặt dữ tợn của một con bạch hổ khổng lổ đang nhe răng sắc nhọn chăm chú
nhìn bọn họ.

Cảm giác này không khỏi khiến tim họ đập nhanh, tay chân đều cứng ngắc, đôi
khi lại run run khác thường.


  • Bái kiến Hạc Lâm đại nhân.

Tất cả người bốn nhà đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất, cung kính hô lớn, trong
đó cũng có cả Mộc Ấn Long, một vị Vương cảnh (Vương đẳng).

Trong các loại cảnh giới, Vấn Tọa cảnh có thể nói là một loại cảnh giới đặc
thù vì đẳng cấp phân chia bên trong không hề dựa vào việc đột phá từng bước mà
lên, mà là dựa vào sự súc tích từ các cảnh giới trước đó.

Giả dụ như, một vị Hóa Anh cảnh có thể đối chiến với một, hai, năm người cùng
đẳng cấp Hóa Anh cảnh thì khi đột phát Vấn Tọa cảnh sẽ nắm giữ Vương vị hay
Vương đẳng, Vương cảnh. Nếu đánh được đồng lúc đánh được cả chục vị Hóa Anh
cùng đẳng cấp thì sẽ thăng thành Hoàng vị. Đánh được cả trăm vị cùng cấp thì
là Đế vị, và để trở thành Đại đế chính là phải đối chiến ít nhất là 200 vị Hóa
Anh cùng cấp, dù không nói chiến thắng nhưng cũng phải chịu trận trên 5 giờ
đồng hồ mới đủ đạt được danh hào.

Chiến một đối một xem như là dễ vì nếu mạnh thì thắng, yếu thì thua. Nhưng một
chiến hai lại là chuyện khác, khi mà bản thân phải chiến đấu với hai bộ não,
đúng, là hai bộ não chứ không phải thứ gì khác.

Phải biết, người đạt được cảnh giới Hóa Anh cảnh nào phải kẻ tầm thường, một
đối một thì lực lượng họ có thể thua, nhưng nếu hai đối một, họ chỉ cẩn một
người làm nhiễu đối phương, tạo cơ hội cho ngươi thứ hai tính kế, ra chiêu
công kích hoặc kìm hãm liền đủ khiến đối thủ mạnh mẽ cũng phải gục ngã dưới
công kích của hai người.
Hai đã đủ khó thì cũng không cần nói đến 10, 50, 100 hay 200 người cùng lúc,
đó hầu như là chẳng thể thực hiện nổi..

Mộc Ấn Long, hắn khi xưa chỉ đả bại được cao lắm ba người cùng cấp, sức mạnh
súc tích không quá cách biệt nên đột phá lên Vấn Tọa cảnh, hắn chỉ hàng chót,
đánh không lại người thành ra chỉ là Vương vị, không giống như Hạc Lâm lúc Hóa
Anh cảnh có thể dùng lực soạt gần 300 vị Hóa Anh cảnh cùng cấp, đó là điều quá
kinh khủng.

Luận về sức mạnh hay địa vị, hắn điều thua Hạc Lâm một trời, một vực, cho nên
dù là Vương vị đứng trên vạn người nhưng gặp Hạc Lâm, hắn cũng phải kính quỳ.
Tuy nhiên, đây chỉ là do hắn là Vương vị sơ kỳ cùng cấp bậc với Đại Đế sơ kỳ
của Hạc Lâm, nếu hắn là Vương vị trung kỳ hay hậu kỳ thì hắn có lẽ cung kính,
nhưng sẽ không sợ.


  • Được rồi, các ngươi đứng lên đi.

Hạc Lâm có vẻ mệt nhọc kêu mọi người đứng dậy.

Hạc Lâm mặc dù có danh hào là Đại Đế nhưng hắn lại thích người khác xưng hắn
là đại nhân hơn, vả lại trong đây chỉ toàn người nhà nên hắn không ngại hay
trách móc. Nếu người bên ngoài xưng hắn “đại nhân” thì khi có những lúc hắn
không vui, hắn liền thịt người.

Đảo mắt như đao kiếm kề cổ qua từng gương mặt già, trẻ, Hạc Lâm lại nói.


  • Ta lần này đến cũng không có nhiều thời gian, lễ nghi tiếp đón không cần
    thiết thì nên dẹp, mau đưa ta đến chỗ tiểu tử “minh ngộ”, ta muốn dò xét đôi
    chút về hắn. Nếu được ta liền có đãi ngộ cho hắn, còn không thì…

Nói đến đây hắn chợt dừng lại nhưng cũng đã đủ để bốn vị các chủ phân nhánh
hiểu ý.


  • Vâng.

Mộc Ấn Long, Các chủ của phân nhánh tại Thạch Hoa thành là một trung niên cao
lớn có đầu tóc và ria mép màu xanh lá bắt mắt, vừa đứng dậy liền cúi đầu kính
cẩn đáp.

Mộc Ấn Long biết, nếu tiểu tử kia không đủ trình độ để Hạc Lâm mang đi thì chỉ
có thể là giao cho Dược Các để lấy lại chút tài nguyên, còn nếu trình độ quá
thấp so với dự kiến thì không những tiểu tử có thể sẽ chết, bốn vị các chủ
cũng trừng phạt vì gây ra mẫu thuẫn giữa hai tổ chức, ngoài ra còn làm mất
thời gian quý báu của một vị Đại đế. Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó
có thể tha.

Dù hậu quả có thể kinh hoảng như vậy, nhưng Mộc Ấn Long và ba vị Phó các chủ
đều không sợ, bởi lẽ không nói “minh ngộ”, Liêu Lang chỉ cần lĩnh ngộ ra được
tứ cảnh quyền pháp của Thủy Ngưu Đại Đế cũng đã đủ để bất cứ một vị Đại Đế nào
động lòng thu đồ đệ, trọng lực bồi dưỡng làm người kế thừa.

Thủy Ngưu Đại Đế ở ba vạn năm trước chính là một cái bất thế yêu nghiệt, không
phải ai mang chứ Đại Đế ở thời đại này cũng đủ sánh bằng.


  • Ngọc Viên, ngươi có thể nói là gia gia bên nhà vợ hắn, lại cũng là người
    chăm sóc hắn từ trước đến nay, ngươi nhanh dẫn đường cho Hạc Lâm đại nhân.

Mộc Ấn Long liếc mắt nhìn Viên lão nói.


  • Tiểu nhân đã hiểu.

Đáp lại một tiếng với Mộc Ấn Long, Viên lão quay người cúi thấp đầu với Hạc
Lâm đạo.


  • Mời Hạc Lâm đại nhân theo tiểu nhân.

Nói xong, hắn cũng đồng thời bước lên không trung rời đi, Hạc Lâm lập tức theo
sau.
Phiêu Thành tuy chỉ bốn gia đình nhưng cũng rất lớn và rộng rãi, đi bộ sẽ làm
mất khá nhiều thời gian, cho nên bay lên không trung chính là dùng con đường
ngắn nhất để đến Ngọc gia.


  • Các ngươi không cần đi theo, cứ ở lại đây đi.

Mộc Ấn Long nhìn dòng người già trẻ nói, sau đó cùng hai vị Phó các chủ khác
theo sau Hạc Lâm, tiến đến bầu trời Ngọc gia.

Ngọc gia hôm nay yên tĩnh một mãnh vì người mang huyết Ngọc gia bên ngoài, còn
người hầu phục vụ cũng được dời đi ra bên ngoài. Bên trong hiện tại chỉ còn
duy nhất Liêu Lang vẫn ngồi trên giường tu luyện trong bộ dạng quần áo khá
không giống người bình thường.


  • Bẩm đại nhân, tiểu tử ngồi bên dưới chính là hắn.

Năm người đứng trên bầu trời dòm xuống một căn phòng nho nhỏ, khá đẹp đẽ. Viên
lão chỉ tay vào căn phòng mà nói với Hạc Lâm.

Hạc Lâm chăm chú nhìn qua, hơi dò xét Liêu Lang liền gật gù nói.


  • Đúng là có Thủy linh lực, tu vi đạt Võ giả tầng 2, Linh thể nhất tinh, linh
    căn lục tinh. Thiên phú như vậy xem như cũng thuộc loại khó tìm.

Chỉ một cái ánh nhìn, Hạc Lâm hoàn toàn nhìn ra thiên phú của Liêu Lang.

“Khó tìm” hai chữ là Hạc Lâm dùng để chỉ Linh thể cùng Thủy linh lực.

Linh thể tuy không hiếm bằng Thủy linh lực khó tìm trong vạn người nhưng cũng
không phải nơi nào cũng tìm ra, bởi lẽ có Linh thể liền tượng trưng cho một cơ
hội trở thành Hóa Anh cảnh. Một cái gia tộc có Hóa Anh tọa trấn hay còn gọi là
gia tộc Ngũ phẩm chỉ cần một cái Linh thể cũng đã đủ ổn đinh gia tộc mai sau
mà không sợ rơi hạng xuống lục phẩm, thất phẩm. Vả lại, Linh thể chính là một
cái yêu cầu cơ bản để người có cơ hội gia nhập môn phái, một bước lên trời,
không có Linh thể liền chỉ có thể tự mình cố gắng trên con đường tu luyện sau
này.

Không nói xa, Hạc Lâm khi xưa chỉ là Linh thể tứ tinh liền lúc vào tông môn
học tập cũng đã được rất nhiều đại ngộ mà các đệ tử Linh thể nhất tinh, nhị
tinh khác hằng ao ước. Sau ngày càng lúc trưởng thành, càng lúc càng mạnh, đạt
được nhiều cơ duyên, hắn mới nâng thể chất lên thành Địa thể trung cấp. Thật
sự nếu không nhờ tốc độ của Địa thể, hắn bây giờ có lẽ còn đang là Hóa Anh
cảnh sơ kỳ chứ không phải Đại đế sơ kỳ người người kính ngưỡng.

Linh thể là một cái bước đầu cho con đường chinh phục mọi thứ của tu luyện
giả.

Lời Hạc Lâm vừa ra, Viên lão chợt sửng người. Cái gì mà Linh thể, không phải
hắn chỉ cho Liêu Lang ba viên Tấn Đoạn Đan mà bản thân cóp nhặt được nhiều năm
để Liêu Lang trở thành phàm thể cực hạn?

“Chuyện gì đã xảy ra?” Viên lão kinh ngạc thốt lên trong lòng, tuy vậy bề
ngoài hắn vẫn cung kính báo cáo.


  • Bẩm đại nhân, Thủy linh lực đúng là tiểu tử Liêu Lang nhờ vào “minh ngộ”
    trộm ra từng người Đinh Lĩnh thuộc Dược Các. Còn thể chất, hắn lúc trước chỉ
    là Phàm thể thất đoạn nhưng nhờ tiểu nhân cho hắn vài viên đan được quý hiếm
    mới đột phá lên.


  • Ừm.


Gật đầu với báo cáo của Viên lão, Hạc Lâm hỏi.


  • Ra hắn tên là Liêu Lang, vậy chắc gia cảnh của hắn các ngươi đều đã tra rõ?


  • Đã rõ thưa đại nhân.


Viên lão lập tức lấy ra hai, ba tờ giấy thông tin đưa cho Hạc Lâm.


  • Tiểu tử này là cháu trai độc nhất của Liêu Ưng gia chủ Liêu gia, một gia
    tộc Ngũ phẩm tại Thạch Hoa thành. Lúc mà tiểu nhân gặp tiểu tử này là tại Dược
    Các, khi mà hắn vừa mới minh ngộ ra Thủy linh lực, nhận tẩy lễ để hóa linh lực
    thành Thủy linh lực. Có điều…


  • Có gì cứ nói thẳng.


Hạc Lâm vừa lật xem thông tin vừa nói.

Viên lão lộ ra vẻ mặt khá kì lạ nói.


  • Theo tiểu nhân điều tra được, trước khi Liêu Lang đến Dược Các thì hắn đã
    phế bỏ hai tên con cháu cùng dòng của Liêu gia. Điều lạ là lúc đó hắn chỉ có
    tu vi cao lắm là Võ giả tầng hai, còn hai tên bị hắn phế bỏ lại có tu vi Võ
    giả tầng 4 và tầng 6. Ngài… ngài hiểu ý tiểu nhân muốn nói không ạ?

Hắn lễ phép hỏi.

Lời này ra liền không chỉ Hạc Lâm mà ba người khác cũng nhíu mày kinh ngạc.

Võ giả khác Linh sư. Linh Sư mạnh yếu đều có chia ra thành nhiều mục, nhiều
loại khác nhau như linh lực có tinh thuần hay không thuần, yết quyết, công
pháp,… tu luyện giả dù có tu vi yếu hơn thì vẫn có thể thắng kẻ có tu vi cao
hơn bản thân. Thế nhưng mà Võ giả lại chỉ có thể dùng linh lực cường hóa cơ
thể để đánh nhau, Võ giả tầng bốn cường hóa cơ thể cứng rắn thì Võ giả tầng ba
nào đủ sức để đánh, đánh chẳng khác gì gậy gỗ đánh hắc thiết, tuyệt đối không
thể thắng.

Tuy vậy, Liêu Lang lại có thể dùng tu vi Võ giả tầng 2 hạ gục hai vị Võ giả
hơn tu vi, đây quả là một cái thông tin khiến người có thêm ánh mắt khác về
hắn, một ánh mắt nâng cao hắn hơn so với những Võ giả cùng cấp.


  • Thông tin nắm chắc?


  • Hoàn toàn nắm chắc thưa đại nhân.


Ngọc Viên gật đầu chắc chắn, đây là tin tức do chính một đứa con cháu Liêu gia
đã từng chứng kiến trận đánh của ba người mà kể lại, đây là tin tức không thể
sai, vì con nít không biết nói dối và cường giả như lão không phải là không có
cách để người nói thật.


  • Được rồi, hiện tại để ta xem hắn như thế nào, có xứng đáng để đánh đổi việc
    trở mặt với Dược Các hay không.

Hơi ngẫm nghĩ về Liêu gia chút ít, Hạc Lâm đưa lại giấy tờ cho Viên lão sau đó
nói.
Tất cả bốn người đều tự động lui về phía sau vài bước trên không trung, nhìn
Hạc Lâm cùng Liêu Lang trong căn phòng nhỏ.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #17