Thăng Cấp Linh Thể.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Thạch Hoa thành, Phù Ẩn Các.


  • Bóng đen khổng lồ với đôi mắt đỏ ngầu hiện diện phía trên đầu sao?


  • Không lẽ là…


Ngồi trong phòng trực của bản thân, Viên lão trên tay cầm một tấm phù lục
truyền âm và ít thông tin của Liêu gia mà lẩm bẩm.


  • Không đúng, lúc trước cháu rể không hề có, sao tự dưng lúc này lại xuất
    hiện. Có thể là do hắn tu luyện một bộ công pháp nào đó, nhưng mà… những công
    pháp ta cho hắn làm gì có cái nào như vậy, vả lại màu đen là tượng trưng cho
    ám thuộc tính, hắn là Thủy thuộc tính thì làm sao có thể. Ta lại còn chưa nói
    hắn chỉ là Võ giả thì làm sao tu luyện ra được cái bóng lớn như thế được.


  • Huyết mạch? Không, Liêu gia chỉ là một gia tộc truyền thừa gần 2000 năm, tổ
    tiên cũng không ai đạt đến Thiên Nhân cảnh chí cao truyền thuyết thì làm sao
    có huyết mạch?


Đến hôm nay, Viên lão mới tra ra được tên tuổi cùng gia cảnh của Liêu Lang.
Hắn từ trước không hề có gì nổi bật, mất tích đã nhiều ngày mà không ai lo
lắm, khi hỏi gia cảnh hắn, hắn lại im ru không trả lời nên việc tìm ra thông
tin của hắn là khá khó khăn. Cũng may, Liêu gia hiện tại có dán nhãn mác tìm
kiếm Liêu Lang khắp nơi để đem về trị tội, Phù Ẩn Các nhìn thấy thì mới rõ.


  • Chết tiệt, ngày mai lại tranh thủ quay về một chuyến.

Về đến căn phòng ngày nào, Liêu Lang khoanh chân chân tu luyện về nhiều thứ.
Khoảng 2 giờ sau, Phúc lão mang theo những thứ Liêu Lang yêu cầu đến.


  • Thiếu gia, lão gia có nhắn gửi đến vài lời, thiếu gia nghe lúc này hay đợi
    lúc nữa?

Kính trọng đưa hai giới chỉ bình thường, một có cất chứa linh dược hắn yêu
cầu, hai là cất nhưng thứ đồ nghề hắn cần. Phúc lão nói với hắn.

Chuyện Liêu Lang có năng lực thiên phú kinh khủng thì ngoài vài vị Phó các
chủ, Các chủ và cha mẹ Phù Dung thì không ai biết. Phúc lão ban đầu được phục
vụ hắn do không biết nên cũng khá rề rà, nhưng từ khi thấy bóng đen đó cùng
việc bản thân tự dưng quỳ xuống, lão liền nhanh chóng thay đổi thái độ.

Phúc lão, hắn cũng có nghe được vài câu truyện thời xưa nên có biết vài điều
kinh khủng của tu luyện giả.

Tu luyện giả, không hề đơn giản và linh lực không phải là thứ sức mạnh duy
nhất của họ.


  • Nói đi.

Liêu Lang lãnh đạm nói, tay hắn lấy đến hai chiếc giới chỉ.


  • Vâng.


  • Lão gia nói, thiếu gia cố gắng tu luyện đồng thời chuẩn bị tinh thần để hai
    ngày tới, Hạc Lâm Đại Đế đại nhân sẽ đến kiểm tra thiếu gia. Nếu thiếu gia
    vượt qua được đợt kiểm tra, lão gia tin chắc thiếu gia sẽ được Hạc Lâm đại
    nhân thưởng cho rất nhiều đãi ngộ.


Phúc lão cung kính báo lời.


  • Ta biết rồi, ngươi đi di.

Gật đầu một cái, Liêu Lang không hề hỏi gì thêm mà đóng thẳng cửa phòng, tiến
đến giường ngồi xuống nghiêm chỉnh cùng gương mặt âm trầm đầy tính toán.

Phúc lão bên ngoài thầm lắc đầu với tính tình còn “non” của Liêu Lang rồi rời
đi.

Phúc lão nào biết, Liêu Lang ghét nhất là mất thời gian một cách vô nghĩa, tin
đã truyền rồi thì phải mau biến, hắn không có thời gian tiễn đưa hay nói ra
những câu lịch sự, lễ nghĩa.

Ngồi như thế cho đến tận 10 phút, Liêu lang rốt cuộc hành động, hắn chuẩn bị
chế dược.

Trên thế giới tu luyện giả này, luyện dược được chia làm hai loại là Đan Sư và
Luyện Dược Sư.

Đan Sư tức là những tu luyện giả có Hỏa thuộc tính, dùng hỏa linh lực luyện
linh dược tạo ra đan dược.

Luyện Dược Sư là những tu luyện giả có Thủy thuộc tính, dùng thủy linh lực
luyện linh dược tạo ra dược dịch.

Giữa đan dược và dược dịch, Đan Sư và Luyện Dược Sư thì phần thắng nghiêng về
đan dược, bởi khi đan dược thành hình sẽ khiến một quy luật tự nhiên xuất
hiện, cho phép đan dược nhận được một cơ hội cướp đoạn, cơ bản là cướp đoạn
linh khí nhằm tăng lên công dụng và phẩm chất đan dược, còn dược dịch thì
không.

Tuy nhiên, có lợi thì phải có hại.

Dược dịch phẩm chất xem ra kém hơn đan dược vì không thể cướp đoạt linh khí
nhưng lại có thể giữ được lâu và tiêu hóa nhanh. Còn đan dược nếu không được
cất trong các vật liệu có khả năng ôn dưỡng, ngăn chặn sự xoái mòn dược lực
thì rất nhanh hư, hầu như khi đem ra ngoài chỉ vài giờ đến vào ngày liền thành
phế đan, không những thế, đan dược có thời gian tiêu hóa lâu, đan dược càng
cao thì tiêu hóa càng cần nhiều thời gian, và đặc biệt, nếu luyện ra đan dược
có sức cướp đoạt quá khinh khủng thì sẽ bị thiên kiếp giáng xuống, Đan Sư
luyện ra đan dược không có thực lực cao để chống đỡ liền cả người lẫn đan điều
phải tan thành khói bụi.

Liêu Lang hiện tại không hề có khả năng luyện ra đan dược hay dược dịch, vì
yêu cầu cơ bản của Đan Sư hay Luyện Dược Sư thì phải có linh lực hóa hình. Có
linh lực hóa hình, tu luyện giả mới có thể tách dược lực tốt xấu của linh
dược, hoặc trộn dược lực này lại với dược lực kia nhằm tạo ra đan dược hay
dược dịch có cả hai chức năng. Phải biết, linh lực chỉ tựa bàn tay vô hình, là
“chỉ tựa” chứ không phải là bàn tay vô hình trong suốt, cho nên việc mà linh
lực có thể thực hiện được, đến nay con người vẫn chưa giải đáp được hết, nó
còn là một bí ẩn cực kỳ lớn.

Đó cũng là lý do tại sao tu luyện giả học thành yết quyết lại có thể hóa toàn
bộ linh lực thành những thanh kiếm, khiến linh lực cứng hơn, mềm hơn hoặc trở
nên mờ nhạt để kẻ địch khó phát hiện, vân vân. “Dùng” là cả một nghệ thuật.

Liêu Lang có Thủy linh lực nhưng vẫn chưa thể hóa hình cho hắn không thể là
Luyện Dược Sư, hắn lúc này luyện dược là luyện bằng cách khác, bằng cách mà
hắn đã nghiên cứu từ rất lâu và cũng đã thí nghiệm tạo trong ảo cảnh “hồn”
hắn.

Chế dược, có lẽ chính là cái tên thích hợp nhất cho cách này của hắn.

Mang tất cả các dụng cụ bao gồm ống thủy tinh nhỏ dài (ống nghiệm) do hắn
thiết kế, nồi đun, lò lửa, nước, vài loại thực vật quái đản và nhiều thứ linh
tinh như nến, trứng gà, có cả dầu ăn, muối… hắn đặt hết lên bàn.

Tiếp đó, hắn tìm ra mười một cây linh dược thuộc hàng dễ tìm, hầu như gia tộc
nào cũng có thể đạt được đặt lên bàn.

Cuối cùng, Liêu Lang đeo hai chiếc nhẫn vào hai ngón tay, gương mặt lãnh đạm
bất giác nở một nụ cười tà tà vốn có của Vai Chính, hắn bắt đầu động thủ.

Vạn vật, chúng dù là ở bất cứ nơi nào, bất cứ nơi đâu thì đều được cấu thành
nên từ những hạt có kích thước cực kỳ, cực kỳ nhỏ, hay cũng có thể gọi là tinh
hoa vạn vật.

Liêu Lang đã sống ở rất nhiều nơi, rất nhiều nền văn minh, xã hội, thế giới
khác nhau, những kiến thức cơ bản về vạn vật hắn đều biết tất tầng tật, không
thiếu một thông tin nào.

Một cây linh lược cũng như vậy, nó từ đầu đến chân đều được cấu thành nên từ
rất nhiều hạt có giống nhau và khác nhau. Tất cả hạt hợp lại liền sẽ là một
cây linh dược có tác dụng nào đó đối với sinh vật.

Vậy nếu ta thay đổi cấu trúc các hạt của một câu linh dược dựa vào việc cho
chúng tác dụng với hạt khác để tạo nên một hợp chất mới thì như thế nào?

(Tương tự Hóa học thôi, ko có gì mới mẻ, mọi người cứ hiểu như là 2Na + Cl2 sẽ
ra 2Nacl)

Không sai, Liêu Lang hiện tại chính là muốn làm như vậy. Bất quá, hắn không có
linh lực hóa hình nên không thể trực tiếp cấy ghép hạt này, hạt kia, mà hắn
chỉ có thể điều chế mỗi loại ra thành dung dịch rồi trộn lại với nhau, để
chúng từ từ tác dụng, biến đổi chất.

Từ đó, hắn cạo ra một dung dịch linh dược khó lường với tác dụng là không thể
tưởng tượng. Có thể khi chế xong, Liêu Lang nuốt vào bụng liền sẽ từ hình dạng
con người biến thành quái vật đầu nhỏ, hạ bộ bự như trụ chống trời, thiếu nữ
mà bị hắn đè xuống chắc không thể sống nổi qua hít đầu tiên . Nghe đến thôi
cũng đã sởn cả gai óc.

Vì lẽ đó, dung dịch tạo ra phải nói là còn khó hơn cả việc luyện đan hay tạo
dược dịch. Xác suất thành công tạo thành một dung dịch có ít cũng cực kỳ thấp
bé, nó gần như là bằng mười tỷ con số 0.

Trải qua một hồi nghiên cứu trong ảo cảnh hồn, sự hồi tưởng và sử dụng sức
mạnh vô hạn, Liêu Lang chỉ tạo ra được duy nhất một dung dịch có ít lợi từ
những nguyên liệu cơ bản nhất trong “9087 dược liệu căn bản”, có thể vừa loại
bỏ tạp chất để tăng cấp thể chất, vừa biến hóa da thịt cứng rắn hơn, khiến hắn
bước đầu tiến vào đạo môn luyện thể.

Tất nhiên, kèm theo sau lợi ích chính là tác dụng phụ, hắn trong khoảng thời
gian tiêu hóa dung dịch phải chịu cơn đau đớn về tất cả mọi mặt trong phạm trù
thân thể, một cảm giác đau đớn như muốn cầu xin người chết mà không thể chết,
thậm chí nó còn vượt qua việc sát muối vào vết thương. Cực kỳ khó chịu.

Về sau, hồn hắn càng khôi phục nhiều, hắn lại càng có thể tạo ra nhiều dung
dịch kinh khủng hơn nữa.


  • Phừng.

Đốt lửa, Liêu Lang nung một ít nước nóng.


  • Sột sột sột.

Liêu Lang cạo sáp nến.


  • Xèo…

Vớt trứng gà vừa chiên ra, hắn lấy phần dầu ăn đã quyện trung với ít nước
trứng.

Tiếp đó là liên tục những hành động như sẻ đôi một gốc linh dược để lấy ít
dịch nhầy trong đó, lấy một nhánh rễ của cây dược khác, nướng lá cây linh dược
nọ, vân vân, cực nhiều hành động nhanh lẹ cho đến khi tất cả những thứ mọi thứ
không cần thiết đã được bỏ qua một bên, tất cả thứ cần lấy bỏ qua một bên.

Bước cuối cùng, Liêu Lang cho tất cả những thứ vào một cái tô gỗ, dùng vật
cứng dập lên dập xuống để ép thành nước rồi đổ ra một ly nhỏ.



Cầm ly nhỏ trên tay, nhìn một tẹo nước nhiều màu sắc cỡ như cái móng tay, Liêu
Lang khẽ nhắm mắt lấy tinh thần. Rốt cuộc, hắn bỏ vào miệng nuốt xuống giọt
dung dịch ghê gớm.


  • Xoang.

Ly nhỏ rơi xuống đất tan tành thành từng mảnh cũng là lúc cơ thể Liêu Lang
căng cứng lên, bao gồm cả tiểu đệ nhỏ xíu của hắn.

Da tím đen, gân xanh hắn nổi như rắn bò, tròng mắt đỏ tươi nhiều sợi tơ máu
xuất hiện, đồng tử co rụt lại.

“Soạt” một tiếng, hắn đã không còn mảnh vãi che thân.

Vài giây sau, hắn ngã xuống đất, cơ thể bắt đầu co giựt liên tục, bọt trắng
cũng miệng trào nhanh ra ngoài, máu từ tai, mắt, mũi cũng chảy xuống một dòng
nhỏ đỏ thẫm.

Cơ thể dù đã biến đổi kinh người, khủng khiếp và đau đớn đến cực độ như vậy,
thế nhưng mà tại sao trên gương mặt hắn, một nụ cười lại hiện hữu?

Nụ cười hiền lành của Nam Bình.

Nụ cười nhe răng dữ tợn của Tây Ma.

Nụ cười tà tà của Vai Chính.

Nụ cười nhưng lại chẳng phải cười của Bắc Trị.

Nụ cười hình chữ U đầy quái đản của Đông Tà.

Một nụ cười lại biến ảo năm gương mặt, năm cá tính khác nhau của Liêu Lang.

Ý thức hắn dần chìm vào hố sâu đen tối. Hắn một lần nữa quay về với ảo cảnh
“hồn”.

Hơn ba mươi phút sau, Liêu Lang tỉnh lại với cơ thể trần trụi cùng với thứ
nước nhớt nhát, sền sệt khắp người. Hắn nhanh chóng dọn dẹp đồ nghề, tắm táp
cơ thể rồi tiếp tục tu luyện, đúng hơn là nghiên cứu tư liệu nhiều thứ, vì
việc tu luyện, thu nạp linh khí đều đã được Nam Bình đảm nhận.

Hôm nay, hắn đã từ Phàm thể chuyển sang Linh thể, một dạng thân thể mới thật
sự là thân thể của tu luyện giả, bởi lẽ người Phàm thể có lẽ sẽ có trường hợp
không thể vào Linh Sư, nhưng Linh thể chính là một cái nắm chắc trăm phần trăm
thành Linh Sư, đạt được sức mạnh vô hình mà rất nhiều người ao ước nhưng không
thể.

Hắn nếu giờ này quay về Liêu gia cùng với Linh thể, tin chắc, vụ việc hắn phế
bỏ Liêu Lực và Liêu Húc sẽ hoàn toàn được bỏ qua, không những thế, từ đó về
sau hắn sẽ được Liêu gia toàn lực bồi dưỡng, không cần phải tham gia cuộc khảo
nghiệm gia tộc gì phức tạp.

Linh thể, không nói đến các thế lực lớn, chỉ nói sáu đại gia tộc thì đã là thể
chất cực kì xuất sắc, cần được gia tộc trọng lực bồi dưỡng. Một cái Linh thể
chính là đại diện cho việc gia tộc trong tương lai lại có thêm một tu luyện
giả có tu vi ít nhất là Ngưng Linh, nếu được bồi dưỡng từ đầu, gia tộc chắc
chắn lại có thêm một cái Linh Hải, Hóa Anh, thậm chí là có cả cơ hội xuất hiện
một vị Vương Tọa cực kì khủng bố tọa trấn, giúp gia tộc có thể thống lĩnh một
phương trời đất rộng lớn tại Thiên Hoang tinh cầu, vạn người kính nể. Liêu gia
trên dưới chỉ có duy nhất 23 cái Linh thể mà thôi, họ cần phải cực quý trọng.

Liêu Lang ngày xưa chỉ là Phàm thể tứ đoạn, nhờ năng lực đặc biệt của bản thân
mà không ngừng nâng cao thể chất lại cũng cần cù tu luyện xuyên suốt hơn 2
năm, kết quả đạt được chỉ là vừa tấn thăng lên Võ giả tầng 2. Trong khi đó,
Tuyết Liên, muội muội của hắn vốn sở hữu Huyền căn nhất phẩm và Linh thể bát
đoạn chỉ tu luyện hơn 1 năm liền đã đạt được Võ giả tầng 9, chuẩn bị đột phá
Linh Sư. Cách biệt thật sự rất lớn, cực kỳ lớn giữa Phàm thể và Linh thể.

Vả lải, trong Phàm thể, có thể nói bát đoạn và cửu đoạn chênh lệch nhau chỉ
như cỏ và cây lớn, nhưng trong Linh thể, nhất tinh và nhị tinh thì chênh lệch
đó là giữa đất cát và mây bay trên trời, không thể so sánh. Thể chất phẩm giai
càng cao, khoảng cách chênh lệch càng khủng khiếp.

Sau lần nâng thể chất này, về sau Liêu Lang chỉ còn có thể nhờ “sức mạnh vô
hạn” để tiếp tục nâng cấp cho đến khi hắn tìm ra dược liệu mới, có các hạt mới
và suy diễn ra được dung dịch chế tác như thế nào, hoặc đạt được đan dược cao
cấp có thể đề thăng Linh thể.

Dung dịch vừa rồi, đã hoàn toàn vô dụng nếu dùng lại vì thiếu các loại tinh
hoa. Tuy nhiên, việc luyện thể, tăng độ cứng cho thân thể, hắn vẫn làm được từ
chế dược và đang còn trong quá trình nghiên cứu.

Về Linh căn, nhờ minh ngộ linh cắn hắn đã chuyển từ bình thường thành Thủy
linh và dừng lại tại linh căn lục tinh. Đan dược hay vật liệu giúp người đề
thăng linh căn quả thật như hiên tượng “nguyệt thực, nhật thực”, mấy ngàn năm
mới xuất hiện một lần, quá mức hiếm có. May là hắn có “sức mạnh vô hạn”, nếu
không thì có lẽ khi thể chất hắn đến Địa thể, linh căn vẫn chỉ là linh căn ngũ
tinh.

Tu vi của hắn, Võ giả tầng 2 đang tiếp tục được gia cường, tích lũy linh lực
chờ ngày đột phá Võ giả tầng 3. Linh thạch, quá hiếm dù là các thế lức lớn nên
hắn vẫn không có một viên, còn đan dược tăng tu vi, hắn tuyệt đối không nuốt
dù cho Viên lão đã cho rất nhiều vào bên trong giới chỉ, bởi lẽ với hắn, linh
lực có được mà không thông qua linh căn chính là một chuyện cực kì xấu, nó tựa
như trong tô lớn chỉ toàn máu huyết của bản thân, tự dưng lại đổ máu huyết
người khác vào khiến chúng trở nên pha tạp, bát nháo, giảm thiểu tất cả mọi
thứ như nồng độ máu, máu đậm đặc,… để làm gì?

Chỉ có kẻ khờ và người bị kẹt cảnh giới mới làm như vậy. Người bình thường,
không ngu đến thế trừ phi họ không biết thông tin này.

Nhưng mà Liêu Lang lại không biết, trừ người nghèo và con nít, hầu như ai trên
Thiên Hoang tinh cầu đều ít nhất đã từng xài lấy vài ba viên, nhiều thì không
đếm hết nổi. Tu vi thật sự tăng nhanh như gió cuốn, còn hắn với ý nghĩ như thế
thì cứ từ từ mà leo, người khác vẫn đang đứng trên đỉnh núi chờ hắn leo đến.
Và cũng chính điều này đã làm giảm đi sức mạnh linh lực của họ so với Liêu
Lang.

Liêu Lang ngồi trên giường nhắm mắt, cứ thế thời gian liền trôi nhanh.

Vào sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc hắn tu luyện thì bên ngoài kia, một ánh
mắt nhìn dường như có thể xuyên thấu mọi vật cản của căn phòng để quan sát
Liêu Lang từ một lỗ rất nhỏ trên vách gỗ.


  • Quái lạ, Liêu Lang cháu rể nào có bóng đen?

Lẩm bẩm một mình vài giây, Viên lão quát lên,


  • Mặc Phúc, mau ra đây.

Nghe đến âm thanh lão, Phúc lão núp sau cây anh đào trước sân nhảy đến, cúi lễ
đáp.


  • Có tiểu nhân.


  • Bóng đen và mắt đỏ mà ngươi nói đâu?


Viên lão vừa chỉ Liêu Lang trong phòng vừa nhíu mày tức giận với Phúc lão.

Viên lão công việc chồng chất, dạo gần đây lại vì việc Dược – Phù hai nhà
chiến tranh lạnh mà mệt nhọc, nặng nhọc, lão nào có thời gian rãnh rỗi dạo
chơi tới lui trong giới địa. Hôm qua vừa nghe tin tức cháu rể có biểu hiện kỳ
lạ liền lập tức sắp xếp công việc để đến dò xét, thám thính. Nào ngờ kết quả
lại chẳng có gì, lão đơn nhiên là giận, giận đến muốn giết người.

Phúc lão cũng thoáng ngưng kết linh lực tại mắt, tập trung nhìn Liêu Lang
trong phòng thông qua những khe hở. Giây lát sau, lão lập tức quỳ xuống, sợ
hãi biện minh.


  • Lão gia tha mạng, hôm qua tiểu nhân thật sự đã nhìn thấy bóng đen to lớn,
    nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại như vậy, bóng đen không xuất hiện. Lời nói
    của tiểu nhân hoàn toàn là sự thật, tiểu nhân xin lấy thiên địa ra thế, có sai
    tất bị thiên lôi đánh chết.

“Chát”

Lời hắn vừa dứt, Viên lão lập tức cho hắn ăn môt bạt tay, đánh hắn văng ra bên
ngoài kia hơn 20m mới ổn định lại thân thể, miệng trào máu đỏ tươi.


  • Nếu không phải người đã trung thành, tận tâm với ta hơn 100 năm, việc hôm
    nay ngươi chính là phải chết.


  • Hừ. Lần sau còn như hôm nay, tất tru diệt không thương sót.


Lạnh lùng nói một câu, Viên lão bay lên không tủng rời đi, trở về Thạch Hoa
thành tọa trấn sự vụ.


  • Tạ lão gia tha mạng, tiểu nhân lần sau tuyệt đối không dám phạm tiếp sai
    lầm hôm nay.

Dù Viên lão đã đi xa, Phúc lão vẫn trọng lễ quỳ dưới đất một hồi lâu mới ẩn
thân đi, tiếp tục công việc của bản thân được giao.

Vừa rồi nếu Viên lão, một Hóa Anh cảnh đỉnh điểm không khống chế xuất sắc lực
lượng sức mạnh, ép chúng về đến con số một phần trăm ngàn thì Phúc lão chỉ có
tu vi Ngưng Linh cảnh làm sao có thể mất có chút huyết, đây chính là Viên lão
nương tình, còn nhớ công lao phục vụ của Phúc lão cho gia đình hắn nhiều năm.


  • Ha hà hà.

Hành động của hai lão nhân vừa kết thúc không lâu, Liêu Lang yên tĩnh ngồi
trên giường bỗng nở một nụ cười có lãnh, cũng có kinh thường khi mà “bóng đen”
của hắn, không phải ai muốn thấy đều thấy được. Và quan trọng hơn, nó vốn
không phải là “Khí thế quân vương” như trong truyền thuyết người đồn đại.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #16