Ngọc Dung Tuyết Nguyệt.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Liêu Lang lần này rời đi dạo là vì, hắn cần tìm một thứ gì đó mới mẻ, thù vị
hơn, sẵn cũng đồng thời tham dò nhiều thứ nhằm mục đích tìm cách thoát khỏi
nơi này hoặc thứ khác, cũng có thể là hắn chỉ đi chơi cho vui, không ai rõ.


  • Hừ, đừng theo ta nữa, ta không thích ngươi, rời xa ta ra.

Đi tới một đoạn đường, Liêu lang liền bắt gặp hai hình bóng nhỏ bé cách hắn
không xa ở đằng trước, trong đó có một rất quen thuộc với hắn, đó là Ngọc Phù
Dung, tiểu nương tử, đồng thời là ái phi của hắn.

Phù Dung lúc này đang tức giận, đôi chân đi nhanh hòng tránh thoát một tiểu
nam tử anh tuấn phía sau đeo bám mãi không dứt.


  • Dung muội, ta thật sự rất thích muội, cho nên muội đừng Viễn Đông ta. Ta
    cũng đã xin gia gia lâu rồi, mai mốt gì đó chắc chắn gia gia sẽ đến cầu thân,
    chúng ta sớm muộn sẽ thành một nhà.

Tiểu nam tử tự xưng là Viễn Đông lên tiếng nài nỉ Ngọc Dung liên hồi.

Giới địa Phù Ẩn Các, nói trắng ra là nơi ở được cấp riêng cho những tu luyện
giả cấp cao phải làm việc tại Phù Ẩn Các Thạch Hoa thành, bao gồm bốn gia đình
Ngọc gia, Viễn gia, Thành gia và Mộc gia, tương ứng với chức vị Phó Các chủ và
Các chủ.

Nơi này ban đầu vốn chỉ dành cho Ngọc Viên, Viễn Nam, Thành Phùng và Mộc Ấn
Long, tuy nhiên, nơi đây vốn không có quy tắc cấm mang người nhà tới (mang vợ
con, không mang gia tộc). Cho nên hiện tại, trải qua gần cả ngàn năm lịch sử,
giới địa giống như là mảnh đất ở giành cho cả bốn nhà chung sống. Viễn Đông
tiểu nam tử chính là cháu trai thiên tài của Viễn Nam phó Các chủ.


  • Oa, tức chết ta mất, ta không có ưa ngươi, ngươi rời xa ta ra. Cái gì mà
    cầu thân rồi người một nhà, thật khó hiểu, xì xì, đừng theo ta nữa.

Phù Dung cứ thế vừa đi nhanh, vừa vô thức từ chối tình cảm của Viễn Đông, bởi
vì căn bản nàng đâu biết yêu là gì. Còn nàng nói không ưa Viễn Đông chính là
ghét cách hắn ỷ mình là thiên tài mà đối xử với người khác không tố, nàng cực
kỳ ghét.


  • Oa…!!!

Bỗng lúc này, Phù Dung bất ngờ nhìn thấy Liêu Lang ngay phiếu trước liền trở
nên ngớ người, hoảng hốt kêu kinh lên, chỉ giây lát sau mặt nàng liền tự nhiên
đỏ bừng lên trông đáng yêu vô cùng.


  • Ta… ta ghét ngươi, đừng lại gần ta… oa oa….

Nói xong một câu hoảng loạn không biết là cho Viễn Đông hay Liêu Lang, Phù
Dung lập tức quay người bỏ chạy, rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.


  • Đứng lại, quay về đây ngay.

Phù Dung chỉ vừa bước ra hai bước, giọng Liêu Lang đạm mạc tức thì truyền đến
cực kỳ rõ ràng khiến cơ thể Phù Dung bỗng cứng lại, thân hình nàng run run như
cô vợ nhỏ bị lang quân trách mắng mà cuối đầu ủy khuất, bước chậm rãi về bên
người Liêu Lang.

Nếu lúc này có Phúc lão, không, phải là người được hắn cho phép, họ sẽ thấy
được hư ảnh một bóng hình to lớn đen đúa với đôi mắt đỏ ngầu như huyết hải
đang giương tay nắm lấy Ngọc Phù Dung, kéo nàng lại về bên nó, chính xác là
bên cạnh Liêu Lang.


  • Ái phi của ta ngoan lắm.

Đặt tên nhẹ lên mái tóc hồng mềm mượt vuốt ve khiến tiểu mỹ nữ giận thầm trong
lòng “ai… ai là ái phi của ngươi chứ, ta… ta còn chưa đủ lớn và ngươi cũng
chưa có làm hoàng đế đâu đấy, hừ hừ” nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác này. Tuy
nhiên, Liêu Lang dù là khen ngợi Ngọc Dung nhưng trên gương mặt hắn lại không
hề toát ra một chút gì cảm xúc ngoài sự lạnh lùng và lãnh đạm.


  • Ngươi là tên khốn nào, mau bỏ bàn tay thối của ngươi xuống!

Viễn Đông nhìn hành động âu yếm quá thể của Liêu Lang với tiểu Dung mà hắn
thích liền tức giận lên trong lòng, linh lực của Võ giả tầng 9 trong cơ thể
bộc phát ôm trọn cơ thế hắn, hắn bước chân tiến lại gần hai người.

Đồng lúc, tại chỗ khá xa có hai thân ảnh nam oai hùng, nữ mỹ miều có mái tóc
hồng ẩn núp, quan sát tình hình. Đây không ai khác mà chính là cha mẹ của Ngọc
Phù Dung, Ngọc Hải Nam và Dĩnh Thụy Hoa.


  • Tướng công, chúng ta có nên ra ngăn cản không. Tiểu Đông dù sao cũng là Võ
    giả tầng 9, còn thằng bé con rễ có chút ngầu ngầu mà cha kiếm được chỉ là Võ
    giả tầng 2, nếu đánh nhau thật thì không ổn.

Đứng bên cạnh nam tử, Thụy Hoa dù đã lên chức thiếu phụ nhiều năm nhưng vẫn
xinh đẹp như thiếu nữ 18, 19 nói.


  • Không vội, nghe cha nói tiểu tử này rất kỉnh khủng, dù là Võ giả tầng 2
    cũng chưa chắc đã dễ dàng bại, nếu không thì cha đã không tự ý quyết định hôn
    sự cho Dung nhi.
    Nam tử trưởng thành có khí chất oai dũng bình giọng trả lời.


  • Thiếp cũng mong là vậy, nhưng mà nghe nói Viễn Đông thực lực rất cao cường,
    là thiên tài trăm năm khó gặp của Viễn gia, tuy chỉ là Võ giả tầng 9 nhưng đã
    có thể hóa linh lực thành hình, chẳng khác gì cường gia Nhập Linh cảnh sơ kỳ.
    Một Võ giả tầng 2 dù có thiên tài cách mấy thì làm sao có thể chống cự được
    Linh Sư cảnh chứ?


  • Có lẽ, nhưng chắc nàng không thấy được “cái thứ đó” đâu.


Hải Nam giương đôi mắt nghiêm nghị nhìn lên khoảng không to lớn trên đầu Liêu
Lang.

“Khí thế quân vương!” Ngọc Hải Nam không những cực kỳ rung động trong lòng, mà
đó là càng kinh hoảng tột độ với bóng hình đen to lớn không ra hình dạng vật
gì trên đầu Liêu Lang.

Khí thế quân vương chính là một loại ảo giác dặc dị có thể thực chất hóa. Đây
là một loại khí chỉ có thể xuất hiện trên những con người khi sinh ra liền đã
được thiên địa định sẵn là vua chúa, thống lĩnh trên vạn người.

Khi khí thế này xuất hiện, nếu thời đại không có vua chúa, họ chính là người
lãnh đạo dựng nên chức “Đế”, nếu thời đã tồn tại vua chúa, thì họ chính là
người đảo chính, đảo triều, tạo nên một cường quốc mới, thống lĩnh thiên hạ.

Trong lịch sử nhân loại từ triệu năm trở lại, khí thế quân vương chỉ xuất hiện
duy nhất trên bảy người, bảy người này ai nấy cũng đều là một cự đầu kinh
khủng tám phương, không ai bì nổi, và hầu hết đều chỉ mất vài ngàn năm liền
đột phá thần cảnh, tiến thăng Thần giới, ngoại trừ một người vì quá yêu
nghiệt, quá xuất sắc nên đã bị thiên địa bất dung, trời giáng thiên kiếp đánh
chết.

“Liêu Lang” Bắc Trị đại biểu cho sự mong muốn quyền lực và thống trị, cho nên
khi hai Liêu Lang đổi chỗ, “Khí thế quân vương” cũng tùy thời xuất hiện theo,
hoặc cũng có lẽ, đó vốn không phải là khí thế quân vương gì.

Nam Hải không thấy rõ hình dạng một người khổ lồ đen như Phúc lão mà chỉ thấy
hình dạng như đám mây, khó biết dạng gì là vì đơn gản, Liêu Lang muốn hắn thấy
chỉ như vậy.

Khí thế quân vương như lời Nam Hải nói có hai loại. Nếu là người có lòng tốt,
nhân ái, chính trực,… sở hữu thì có những vật tươi sáng như mặt trời, hoa sen,
mặt trăng lấp lánh, thanh kiếm sáng lấp lánh,…

Nếu là người ác độc, ham giết người, mưu kế nham hiểm sở hữu thì khí thế quân
vương đa phần là mang màu sách đen tối, có hình dạng như chiếc quan tài, thanh
kiếm màu đen hoặc màu đỏ huyết, xác sống,. ..

Riêng về hình dạng người khổng lồ có đôi mắt đỏ lòm như của Liêu Lang thì rất
khó nói, nó dường như là một thứ gì đó đăc biệt khó tả, đúng hơn thì nó mang
chính hình dạng của Liêu Lang, khác biệt là khổng lồ và chưa thể hiện ra hết
tai, mũi, miệng, tay, chân,…

Người muốn nhìn rõ hình dạng có thể là “khí thế quân vương” của Liêu Lang thì
chỉ có thể là người bị hắn nhắm đến, còn người khác là đều hoàn toàn không
thể.


  • Chàng nói thiếp không thấy cái gì cơ?

Dĩnh Thụy Hoa tròn mắt, khó hiểu nhìn Hải Nam thì bất chợt Nam Hải lộ ra một
nụ cười mừng rỡ khó tả.

Nam Hải cũng là một trong số người Liêu Lang nhắm đến, còn vì sao hắn có thể
biết hai vị cường giả ẩn núp một góc, quả thật là điều rất kì bí.


  • Chàng cười cái gì?

Tức giận lên, Thụy Hoa liền nhéo eo của Nam Hải vì tưởng Nam Hải cười mình
ngốc, không nhìn ra thứ đó.


  • Nàng cứ xem tiếp thì sẽ rõ.

Nam Hải không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại hắn còn vòng tay ôm eo Thụy Hoa
nói.


  • Hừ.

Dù rất thích, nhưng Thụy Hoa vẫn một mặt giả bộ tất hận hừ lạnh.

Liêu Lang tại bên kia, tay cầm tay của Phù Dùng mà nhìn Viễn Đồng bước đến
trong một giây liền cũng không còn chú ý.


  • Chúng ta đi.

Quay người nói với Phù Dung một câu, hai người cùng bước đi, tiến thẳng đến
Viễn Đông trước mặt.


  • Hừ, ai cho ngươi đi, mau buông Phù Dung ra.

Gần như là đối diện Liêu Lang trong gang tấc, lực lượng của Viễn Đông hội tụ,
gia nhập cơ thể định đánh Liêu Lang hòng tách Ngọc Phù Dung nhưng ngay lập tức
Liêu Lang nói một câu, cả người Viễn Đông liền mất tự chủ.


  • Nếu đã là rác rưởi, thấy ta, ngươi sao lại không quỳ xuống?

Chỉ một câu nói, Liêu Lang cùng Phù Dùng bước qua người Viễn Đông, rời xa đi.
Viễn Đông quỳ xuống đất, cơ thể không thể cử động dù chỉ là một chút ít lực
lượng.

Cho đến khi cả hai khuất bóng, Viễn Đông không hiểu, không cam tâm, khó chịu,
đôi mắt ướt nhẹp khóc lóc gượng người dậy.

Đứng yên lặng siếc chặc tay một hồi, Viễn Đông cấp tốc chạy về Viễn gia cực
khổ tu luyện.


  • Thấy chưa, ta đã bảo.

Nam Hải ôm thê tử cười vui nói.


  • Hửm, kì lạ thật, tại sai tiểu Đông lại quỳ xuống nhỉ? Thiếp thật sự không
    hiểu nổi.

Thuỵ Hoa nhíu mày nặng xuống. Nàng vì vốn Lieu Lang không cho nhìn thấy nên
không thể thấy đươc “bóng ma” của Liêu Lang như Nam Hải. Bởi vậy, hình ảnh
bóng đen giơ tay nhấn Viễn Đông bẹp xuống đất, nàng không thể thấy, Viễn Đông
lại càng không.


  • Qùy xuống là điều hiển nhiên, nếu như ta và nàng đối diện rể hiền, chúng ta
    cũng sẽ phải buộc quỳ xuống nếu như hắn muốn.


  • Hừ, đừng ấp ấp mở mở, nói mau cho thiếp.


Hơi chút quái lạ, Thụy Hoa nét mặt dữ tợn lên mà nhéo Nam Hải eo quát.


  • Ha ha, đó là vì hắn sở hữu “khí thế quân vương”. Chúng ta xem ra là đã có
    đươc một đứa con rể tốt, Băng Thanh Ngọc Cốt của Dung nhi gả cho hắn cũng
    không hề thiệt thòi.


  • Khí thế quân vương?


Thụy Hoa nghe vậy lại vẫn tiếp tục nhíu mày, làm cho Nam Hải kế bên không khỏi
vỗ trán nói.


  • Trời, gia tộc nàng là Thập đại cổ tộc đã có truyền thừa hơn năm vạn năm mà
    lại không hề biết “Khí thế quân vương”? Thôi, vấn đề này hai ta về vừa trò
    chuyện lại vừa nói.

Hai từ “trò chuyện” Nam Hải nói rất mờ ám, mặt hắn cũng cười cười gian gian
khó tả.


  • Ưmmm…

Cảm nhận phần dưới eo có thứ nong nóng cưng cứng chọc chọc vào cùng với giọng
điêu quen thuộc của tướng công khi muốn làm “…” Thụy Hoa gương mặt đỏ ửng lên
hơi chút thèn thùng đáp.

Sau đó cả hai cấp tốc quay về phòng và… làm chuyện mà người cần làm.


  • Ta… ta chỉ biết có vậy thôi, còn cách thoát khỏi đây, ta không biết.

Ngoc Phù Dung sau khi giảng sơ lược về giới địa liền lắc đầu với câu hỏi tìm
cách thoát ra của Liêu Lang.


  • Ta biết rồi.

Thoáng nhìn đôi mắt tím nhạt lấp lánh có vài phần rụt rè và xấu hổ của Ngọc
Dung, Liêu Lang gật đầu nhẹ, sau đó lại tiếp tục nắm tay Phù Dung bước đi.


  • A, là tỷ tỷ. Tỷ tỷ đã trở về.

Đi được thêm khoảng 4 phút, Phù Dung đột ngột thấy một bóng hình xinh đẹp có
làn tóc đen huyền dài đến ngang lưng đã được cột gọn lại đang nhẹ nhàng, thướt
tha ngó tới ngó lui từng vách tường, từng cái cây trong Ngọc phủ liền không
khỏi mừng rỡ.
Phù Dung hô toán lên, tay giục khỏi tay Liêu Lang mà chạy thật nhanh đến.

Nghe tiếng kêu của Phù Dung, thiếu nữ đang loay hoay ngắm những thứ đã 2 năm
chưa gặp lại liền quay người phát hiện tiểu Dung Dung ngày nào bé nhỏ đã
trưởng thành hơn chút, đang lao đến khiến nàng cũng vui mừng nở một nụ cười
xinh đẹp rạng rỡ.


  • Dung tiểu muội.


  • Nguyệt tỷ tỷ.


Hai người phút chốc ôm trầm lấy nhau, tiếp đó Ngọc Dung liền bị úp măt vài hai
ngọn sơn phòng tròn trịa nảy nảy.

Thiếu nữ này tên là Ngọc Dung Tuyết Nguyệt, là tỷ tỷ ruột của Ngoc Phù Dung,
ra đời sớm hơn Phù Dung chỉ vẻn vẹn 10 năm. Ngọc Dung Tuyết Nguyệt khi lên 14
tuổi liền trúng tuyển Ảnh Nguyệt Tông, được đến đó học tập, sau hai năm tu
luyện cực khổ bên đó và tăng trưởng tu vi lên Nhập Linh hậu kỳ, nàng đã được
tông môn cho về nhà thăm gia đình hai tuần.

Đây đã là ngày thứ ba của hai tuần đó bởi đoạn đường từ Ảnh Nguyệt Tông đến
Thạch Hoa thành không phải ngắn.


  • Tiểu Dung Dung của tỷ giờ đã lớn hơn rồi nè, cũng xinh đẹp nữa nè.


  • Hi hi, tỷ tỷ cũng cục kỳ xinh đẹp nha, hừm, vả lại hai cái này, nó sao to
    quá. Hu hu, của muội chỉ bé tí tẹo thôi.


Phù Dung được Tuyết Nguyệt bế lên người, nàng chăm chú xoa xoa nắn nắn ngực
lớn của Tuyết Nguyệt mà buồn rầu.

Tuyết Nguyệt bị chạm đến chỗ nhạy cảm thì gương mặt biến hồng lên, nàng nói
với Phù Dung.


  • Tiểu Dung Dung đừng lo, cái này là tại muội còn nhỏ, khi muội lớn lên,
    chúng sẽ to ra như tỷ và mẫu thân a, có khi còn hơn nữa.

Liêu Lang lãnh đạm đứng nhìn hai người suy nghĩ, hắn hoàn toàn bị hai người bỏ
rơi.


  • Thật hông?


  • Thật, tỷ chắc chắn đấy.


  • Ừm, hi hi…


Phù Dung cảm thấy vui vẻ hẳn lên sau lời tươi cười khẳng định của Tuyết
Nguyệt, bất quá chỉ giây lát sau, nàng khó hiểu hỏi.


  • Mà, chúng bự như vậy để làm gì nhỉ?

Ngay tức khắc, Tuyết Nguyệt đứng hình, câu này nàng quả thật không biết phải
giải thích cho muội muội như thế nào, chẳng lẽ nàng lại nói thẳng là dùng để
nuôi em bé? Không, không, nàng chắc chắn sẽ không bao giờ nói.

Tuyết Nguyệt cũng thật là một thiếu nữ trong sáng pha chút ngây ngô, dễ
thương. Nàng từ nhỏ thì chỉ biết cầm kỳ thi họa, lễ nghĩa nhân đức, lớn lên
lại chỉ đươc dạy về chuyện nam nữ “hợp thể” và yêu đương để phòng tránh nam
nhân lợi dụng, khi vào Ảnh Nguyệt Tông chỉ toàn là nữ đệ tử giống như nàng,
nàng lại chăm lo tu luyện, tăng nhanh tu vi để có thể nhanh chóng trở thành
cường giả hỗ trợ cho gia đình và gia tộc, cho nên mấy chuyện “bậy bạ” nàng
không biết, kể cả việc bộ ngực lớn có chức năng chính là để nam nhân yêu
thương, nắn nót, nàng cũng không hiểu.

Đang không biết trả lời cho Phù Dung thế nào, thì bất chợt Tuyết Nguyệt nghe
đến một giọng nam nhân nhưng còn rất non trẻ truyền qua.


  • Hãy làm ái phi của ta, nàng thấy thế nào?

Liêu Lang hai tay bỏ túi quần, đứng hiên ngang với tư thế không sợ trời, không
sợ đất hỏi.

Tuyết Nguyệt đảo mắt nhìn quay liền phát hiện bóng dáng Liêu Lang ngay ở phía
dưới trước mặt đang chăm chú nhìn bản thân với ánh mắt không chút tình cảm,
nàng liền dựng mày liễu kinh ngạc.


  • Tiểu đệ đệ là đang nói tỷ sao?

Nàng chỉ vào bản thân, mở miệng đẹp hỏi.


  • Không sai.

Liêu Lang trả lời dứt khoác.

Đồng thời, gương mặt Phù Dung đang úp vào hai quả bóng lớn vừa mềm vừa thơm
của Tuyết Nguyệt nghe âm thanh tên nô lệ vang lên cũng sựt nhớ ra vài chuyện.
Nàng vội òa khóc lên với tỷ tỷ.


  • Oa… oa, tỷ tỷ mau giúp muội trừng phạt tên nô lệ đáng ghét này, hắn ức hiêp
    muội, oa…


  • Hả?


Nghe muội muội bé bỏng nói xong, Tuyết Nguyệt lập tức bỏ mặc ý tứ của Liêu
Lang, nàng hỏi Ngọc Phù Dung.


  • Dung muội, hắn đã làm gì muội, nói ra để tỷ trừng trị hắn.

Vừa nói, Tuyết Nguyệt vừa liếc mắt hầm hầm nhìn Liêu Lang, tên nhóc con này
vậy mà dám ăn hiếp muội muội dễ thương của nàng, nàng phải trừng phạt hắn.


  • Hắn nha, hắn ăn… ăn môi muội, hắn….

Ngọc Phù Dung tuy mặt bỗng đỏ ứng quái lạ, nhưng tất cả thứ Liêu Lang làm với
nàng, nàng đều nói ra hết, không chừa một chi tiết nào.

Tuyết Nguyệt nghe xong muội muội kể, gương không khỏi vừa hồng hồng, vừa giận
dữ nhìn Liêu Lang. Nàng thật không ngờ tên tiểu tử cao lắm là 6 tuổi con nít
ranh này vậy mà đã hôn muội muội nàng, đã ngủ chung, còn sờ mó tay chân nữa,
thật là trời đánh mà.


  • Tiểu quỷ, ngươi không ngờ…

Tuyết Nguyệt đặt Phù Dung xuống, hai tay chống eo thon dữ tợn định mắng vài
câu rồi bắt hắn về cho cha mẹ nàng trừng phạt thì Liêu Lang bỗng lên tiếng
ngăn chặn.


  • Nàng không cần phải dữ tợn với ta. Những điều trước đây ta làm đối với Dung
    muội, tất cả đều là vì… ta chính là phu quân tương lai của nàng. Tất cả đều đã
    ký kết hôn ước và do chính gia gia của nàng định xuống. Ta, không làm gì sai.

Hắn vẫn nhất mực duy trì vẻ lãnh đạm với mọi thứ xung quanh nói.


  • Tin tức này, nàng có thể hỏi gia gia nàng hoặc có lẽ, cha mẹ nàng cũng
    biết.

  • Còn hiện tại, ta chỉ muối hỏi nàng, nàng có bằng lòng làm ái phi của ta,
    sau này cùng ta chu du khắp nơi, thống lĩnh vạn chốn?

Hắn nói xong câu này, bàn tay phải của hắn cũng đưa ra như muốn nói “nếu nàng
đồng ý, hãy nắm lấy tay ta”.

Vai Chính không muốn có nhiều nữ nhân theo bên cạnh vì hắn còn phải phòng bị
tên biến thái Đông Tà, vả lại bên cạnh hắn càng có nhiều nữ nhân, hắn lại càng
cảm giác bản thân có nhiều lỗi lầm khi nhớ về những kiếp trước kia. Ngoài ra
vẫn còn một nguyên nhân khác, nó có liên quan đến “nương tử quái vật” của hắn.

Bắc Trị không giống Vai Chính, hắn vốn thuộc tuýt người thống trị, vua chúa
nên cần phải có hậu cung dù cho hắn có thích hay không thích, chỉ cần hắn thấy
nàng đủ tiêu chuẩn liền thu vào. “Không chơi đem về trưng cũng được” là khái
niệm hàng đầu của hắn.

Ngọc Phù Dung và Ngọc Dung Tuyết Nguyệt nếu đem ra so sánh với tiểu chuẩn của
hắn, hai nàng một tiểu mỹ nhân, một mỹ nhân chưa có tu vi Linh Hải cảnh để xếp
vào “Tiên Tử Bảng” nhưng sắc đẹp đã định sẵn là có chỗ trong top 30 “Tiên Tử
Bảng” trở xuống, hai nàng vẫn chưa đủ tư cách, xa xa không đủ.

Bất quá, Ngọc Phù Dung là do tên khốn Vai Chính thích “chơi ngu” nên lấy, hắn
phải cam chịu. Còn Tuyết Nguyệt, hắn lấy đến chỉ vì lý do đơn giản, nàng là tỷ
tỷ ruột của Phù Dung, có rất nhiều điểm giống với Phù Dung, đúng hơn thì trừ
mái tóc màu hồng, một vài chỗ cấu tạo xương và tính cách ra thì cả hai người
đều giống nhau như hai giọt nước.

Bắc Trị không thích việc hắn đang âu yếm Phù Dung thì Tuyết Nguyệt rất giống
Phù Dung lại bị người khác âu yếm, việc này khiến hắn liên tưởng Tuyết Nguyệt
thành ra Phù Dung và đang bị nam tử khác âu yếm khiến hắn cảm giác như bản
thân bị phản bội, muốn giết người. Vì vậy, cách tốt nhất là chỉ cần nữ nhân
của hắn có tỷ muội ruột thịt, họ hàng thân thích mà giống gống nhau trên 4
phần và còn trong trắng, hắn đều thù hết. Riêng về người đã có nam nhân chẳng
hạn như Thụy Hoa, mẹ của hai nàng, có lẽ Vai Chính rất thích khẩu vị “cả nhà
cùng vui” này, còn hắn thì không bao giờ.


  • Ngươi nói dối, gia gia rõ ràng nói với ta, ngươi chỉ là một tên nô lệ của
    ta, hừ hừ, nói dối không biết ngượng.

Tuyết Nguyệt còn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm Liêu Lang không rời mắt thì Phù
Dung trợn mắt lên rồi chống nạnh giống tỷ tỷ nói. Kết quả, ngay lập tức Liêu
Lang trừng mắt lạnh với nàng nói âm u.


  • Câm miệng của nàng lại, hiểu chứ?

Thấy ánh mắt của hắn, Phù Dung liền yểu xìu cuối mặt, đôi mắt ướt mà níu váy
hoa của tỷ tỷ khóc không thành tiếng.


  • Nàng thấy thế nào?

Không quan tâm tiểu mỹ nhân, hắn lần nữa nói với Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt nghe vậy liền thoáng tỉnh, nàng cũng không màn cách xưng hô tình
tứ của tiểu quỷ miệng còn hôi sửa Liêu Lang mà nghiêm túc nói lại mang vài
phần tức giận nói.


  • Xú tiểu tử, ngươi không được làm muội muội của ta khóc nữa, nếu không đừng
    trách tỷ tỷ ra tay độc ác. Còn chuyện ngươi nói, ta sẽ hỏi cha ta thử, nếu
    không đúng ngươi nói thì tiểu quỷ ngươi chết chắc, cha ta mà biết ngươi làm
    vậy với tiểu muội ta, người sẽ phế ngươi thành người không ra, quỷ chẳng đúng,
    ma lại càng sai.

Nói xong, nàng lấy từ trong nhẫn giới ra một tấm phù lục màu vàng ra, thổi một
hơi linh lực vào trong, Tuyết Nguyệt nói gì đó với lá phù liền im lặng chờ
đợi.

Vài chục giây qua đi, sắc mặt nàng từ khó hiểu khi âm thanh đến từ bên kia có
tiếng hét kì cục của mẫu thân cùng tiếng thở gấp gáp của phụ thân, biến thành
nhíu mày, kinh ngạc, sau đó liền như hiểu ra mà thở dài một hơi.

Cất tấm phù lục, Tuyết Nguyệt nói với Liêu Lang.


  • Cho dù có hôn ước, tiểu quỷ, à không, tiểu đệ đệ ngươi cũng không được làm
    như vậy với Dung muội, nàng ấy còn rất nhỏ, chỉ vừa 6 tuổi thôi. Lần sau tỷ mà
    nghe Dung muội nói ngươi làm vậy thì đừng trách đấy.

Sau đó nàng lại nói.


  • Còn chuyện tiểu đệ ngươi vừa nói gì gì đó ái phi này nọ thì thật khiến tỷ
    buồn cười. Ngươi nhìn ngươi xem tiểu đệ, ngươi không phải Đế cảnh cũng không
    phải vua chúa nắm quyền vạn dặm, vậy thì cái gì mà ái phi chứ. Vả lại, tỷ tỷ
    năm nay vừa tròn 16, ngươi lại chỉ là một xú tiểu tử phúc lớn được gia gia coi
    trọng nên đem về bồi dưỡng, tỷ tỷ và ngươi tuổi tác không xứng, thực lực lại
    càng là cách biệt một trời một vực thì làm sao có thể?


  • Chưa hết, ngươi vốn đã có Dung muội lại còn muốn thêm tỷ tỷ, ngươi thật
    tham lam. Khi nào tỷ tỷ gặp gia gia sẽ nói với người, khiến người xé hôn ước
    của Dung muội với ngươi, hừ hừ.


Cuối cùng, Tuyết Nguyệt chừng mắt lớn với Liêu Lang rồi dắt Phù Dung đáng
thương rời đi, không muốn mất thời gian với tiểu tử dù nhỏ tuổi nhưng lại làm
ra những hành động không tưởng.

Thế nhưng nàng đi chỉ hai bước liền bị Liêu Lang chặn lại. Hắn nói.


  • Ta còn một chuyện nhỏ muốn nói riêng với nàng. Nàng có muốn nghe không?

Lời này, hắn dùng ánh mắt rất kì dị đối với Tuyệt Nguyệt, có lẽ hắn muốn kích
thích tính tò mò của nàng.


  • Chuyện gì?

Tuyết Nguyệt hơi suy nghĩ chút cũng hỏi.


  • Chuyện này là bí mật nên cần nàng kề sát tai để nghe lấy.

Liêu Lang nói, Tuyết Nguyệt thoáng nhíu mày giây lát rồi để Phù Dung qua một
bên, bản thân lại gần Liêu Lang mà ngồi xuống, kề tai sát bên nghe.

Liêu Lang lập tức thì thào cạnh tai Tuyết Nguyệt.


  • Chuyện là… nàng dù có từ chối hay không đồng ý, nàng đều phải thuộc về ta!

Âm thanh đang nhỏ bỗng chốc biến lớn, Liêu Lang ngay tức khắc dùng hai tay
chạm mặt nàng nhằm cố định lại, hắn tranh thủ hôn thật sâu lên môi nhỏ như làn
nước của nàng.


  • Hưm?

Bất ngờ, Tuyết Nguyệt hoàn toàn bất ngờ, nàng không thể tin được Liêu Lang lại
dám cả gan làm như vậy với nàng. Trong người nàng, một sự giận dữ khó chịu lập
tức bùng lên, linh lực chẳng mấy chốc vận chuyển khắp toàn thân, hội tụ ngay
bàn tay định chưởng bay Liêu Lang ra ngoài mà không cần biết nặng nhẹ.

Tiếc là, mọi chuyện đã quá trễ, trễ ngay từ lúc Liêu Lang môi chạm môi với
nàng.

Tại mi tâm của Tuyết Nguyệt, một cánh hoa liên nhỏ màu hồng nhạt thoáng chốc
hiện lên rồi biến mất. Mọi hành động của Tuyết Nguyệt đối với Liêu Lang đều bị
vô hiệu, Tuyết Nguyệt dần yểu xìu mà mặc cho Liêu Làng hôn bao lâu thì hôn,
nàng không thể từ chối và không thể kháng cực, nàng chỉ có thể giương mắt đẹp
nhìn và thưởng thức.
Liên Thuần, một thứ sức mạnh không nằm trong phạm trù của thế giới tu luyện
giả, có thể khiến người bị thi triển trở nên nghe lời và không làm hại được
người thi triển dù cho có thù hận xuyên thủng chín tầng trời. Dấu hiệu của
người trúng Liên Thuần chính là tại mi tâm có những cánh sen, cánh sen càng
rõ, càng nhiều thì tức là thời gian người đó bị Liên Thuần càng dài, càng sâu,
càng khó cưỡng lại.

Nếu là Vai Chính hiện hữu, hắn tuyệt sẽ không dùng bất cứ loại sức mạnh gì
khác loài so với thế giới đang sống, nhưng với kẻ làm vua chúa như Bắc Trị,
việc gì hắn cũng dám làm chỉ để đạt được mục đích, hắn chính là người như vậy.


  • Oa, ngươi… ngươi làm gì tỷ tỷ của ta, ngươi lại dám ăn môi của tỷ tỷ ta,
    ta… ta liều mạng với tên nô lệ nhà ngươi.

Phát hiện tình huống của tỷ tỷ, Phù Dung lập tức kêu lên, bản thân cũng đồng
thời chạy lại định cắn Liêu Lang để hắn ngừng hành động. Thế nhưng Liêu Lang
chỉ liếc một cái ánh mắt cho nàng, nàng liền đứng hình, sợ sệt không dám tiến.

Hơn một phút khiến Tuyết Nguyệt đắm đuối đến ửng đỏ hết cả khuôn mặt tuyệt mỹ
trắng nõn, biến nàng từ gương mặt giận giẫn thành ngơ ngơ, ngác ngác, thỉnh
thoảng lại mấp máy môi như nếm lại dư vị. Liêu Lang nhìn hai tỷ muội là hai
người đầu tiên trong hậu cung của hắn vài giây.


  • Hừ.

Hừ lạnh một tiếng, hắn bỏ đi quay về phòng. Nơi này đã chỉ có một lối thoát,
vậy hắn cũng chỉ còn nước lấy thêm lòng tin để có thể tự do tự tại, mọi chuyện
có nguy hiểm đến bản thân, hắn cũng cần phân tích và đề phòng thêm.


  • Tỷ tỷ, tỷ có sao không? Hắn… hắn thật đáng ghét.


  • Hắn… thật là đáng ghét, một tiểu nam nhân đáng ghét.


Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé nhưng kì lạ đến quỷ dị của Liêu Lang, Tuyết Nguyệt
và Phù Dung ôm nhau nói nhỏ có buồn, có cay đắng, cũng có một cảm giác gì đó
khác lạ thình thịch với hình bóng dần đi sâu vào tâm trí hai người.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #15