Ngọc Phù Dung.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • Chỉ vừa bắt đầu thôi.

Tỉnh dậy sau một giấc có thể xem là “cố tình ngất” để tìm vào ảo cảnh bản
thân, tận trong thế giới “hồn”, Liêu Lang gương dậy ngồi chấp bằng kiểm tra cơ
thể.


  • Tất cả đều khôi phục như bình thường, tốt.

Cảm nhận thân thể không hề có gì khó khăn khi được chính tay một vị Hóa Anh
cảnh trị liệu, Liêu Lang tiếp tục lấy ra bốn quyển sách có hình dạng và kiểu
dáng khác nhau từ trong giới chỉ mà xem xét, chúng bao gồm” 9087 Dược Liệu Căn
Bản”, “Nhập Môn Phù Lục”, “Đồ Đằng Đại Cương”, “Những điều cần biết về Pháp
Trận và một vài Pháp trận căn bản”.

Trong đó, quyển “9087 Dược Liệu Căn Bản” chính là quyển thứ hai có liên quan
đến Đan đạo mà hắn nghiên cứu sau khi đọc “Dược Môn căn bản” và biết cách cơ
bản luyện đan, tạo dược thủy (dược dịch), nắm giữ vài kiến thức bình thường về
phân chia đẳng cấp, tầng thứ. Hiện tại, hắn nghiên cứu tiếp quyển này, hắn sẽ
có thông tin trọng yếu về dược liệu để bào chế đan dược, dược thủy, và tất
nhiên là tuân theo cách suy nghĩ của hắn, không nhất thiết phải theo đan
phương, hướng dẫn của người khác.

Sau nguyên đêm, sắc trời đã lờ mờ sáng, Liêu Lang đã trải qua tổng cộng hơn
một vạn năm ngàn trang giấy chữ và hình ảnh, chủ yếu là từ “9087 Dược Liệu Căn
Bản” vì mỗi một dược liệu đều phải có thông tin ít nhất 1, 2 trang. Cũng may
hắn vốn là quái vật, đọc liếc vài giây liền nhớ rõ thông tin bên trong, chứ
nếu đổi là nhân loại thì chắc chắn phải tốn vài ngày đến vài tháng.

Liêu Lang đưa tay xoa trán, tổng hợp thông tin có được.

“9087 Dược Liêụ Căn Bản” đã cho hắn biết rất nhiều loại thảo dược, linh thảo
có quý hiếm, có dễ tìm đối với tu luyện giả, thông qua thông tin bên trong,
hắn đã có căn cứ để luyện thể theo hướng khác người. Sau này chỉ cần hắn làm
thêm vài thí nghiệm thú vị nhằm chứng minh vài thứ, hắn liền sẽ tạo ra một
thân thể đạt đẳng cấp “yêu quái”, không ai có thể sánh bằng..

Nhập Môn phù lục, Đồ đằng đại cương, Những điều cần biết về Pháp Trận và Pháp
trận cơ bản, tất cả lại kết hợp với hồn của hắn, hắn đã tìm ra một ít nguyên
lý và nguyên nhân ngày xưa hắn không thể nhập môn vào các loại sức mạnh này.

Trước hết, muốn bước vào Phù lục, đồ đằng, trận pháp, đều phải thông qua một
cửa ải hình ảnh đã được khắc lên ngay tại trang đầu tiên của mỗi quyển.

Ở phù lục, cửa ải là một lá bùa có vài nét khá đơn giản nhưng loạn xa, không
ra chữ nghĩa.

Ở đồ đằng, cửa ải là một hình săm vẽ một cái cành cây, từ cành cây lại có
nhiều nhánh khác mọc lan ra, có chút cong, chút nghiêng quái lạ.

Ở trận pháp, cửa ải là mười viên gạch được xếp bốn trên, ba dưới, ba viên còn
lại thì tạo thành một hình tam giác ngay giữa.

Cuối trang đầu tiên của ba hình đều ghi một dòng chữ “Hiểu chứ? Nếu không
hiểu, ngươi vô duyên, đừng cố gắng thêm nữa”.

Liêu Lang ban đầu nhìn dòng chữ, hắn hiểu, nhưng hắn không thể hiểu nổi ba bức
tranh phía trên ý chỉ cái gì, cho đến khi hắn dùng “sức mạnh vô hạn“ để nhìn
lại ba bức tranh một lần nữa, hắn liền rõ.

Lá bùa có công dụng là tạo sương mù, phủ lên bốn phía.

Hình săm có chức năng là giúp tăng tốc độ hồi phục thương thế.

Trận pháp có tác dụng là kiểm soát tầm nhìn, chỉ cần núp ở phương xa trong
phạm vi ba trăm mét, người làm ra trận pháp hoàn toàn nhìn thấy hành động của
những người đang ở bên trong trận pháp.

Lúc đó nhìn ba bức hình, trong đầu hắn liền hiện ra ý nghĩa như vậy, cảm giác
rất là tự nhiên, giống như đọc hai chữ “ăn cơm”, người sẽ nhớ đến khung cảnh
ăn cơm, cách thức ăn cơm, cơm là gì, không hề xa lạ.

Tiếp đó, Liêu Lang muốn xâm nhập vào sâu bên trong căn nguyên ba loại nhưng
hồn hắn lại không đủ mạnh dẫn đến hắn thất bại. Hắn chỉ đành tạo ra minh ngộ,
trộm cướp năng lực đọc, hiểu và thực hành phù lục, trận pháp, đồ đằng cho cơ
thể, đê khi hắn không cần dùng “sức mạnh vô hạn”, hắn vẫn làm được với ba thứ
đó. Còn chuyên nghiên cứu sâu hơn, hắn cần thời gian về sau từ từ ngâm cứu,
nếu hồn mạnh hơn chút ít cũng tốt.

Thời gian còn một giờ đồng hồ thì trời sáng, hắn dồn lực đọc hiểu vài trăm
trang giấy còn lại của cả ba loại phù lục, đồ đằng, trận pháp để tìm hiểu
thêm.

Cuối cùng, còn khoảng chưa đến 10 phút sẽ hướng đến hắn thực tại hành động,
hắn có kết luận chung cho cả ba loại.

Ba hình ảnh ban đầu chỉ là ba thứ nhập môn, ai vừa bước vào đều cũng sẽ hiểu.
Về sau phải chuyên cần học tập, sẽ có cái hiểu cái không, cái thực hiện được
cái không thực hiện được, quan trọng hơn hết, càng về sau thì những thứ cao
cấp càng hiếm, càng khó tìm, càng ít chủng dạng. Tu luyện giả bình thường, trừ
người có thiên phú với ba loại sức mạnh này cực cao thì tốt nhất là không nên
giành quá nhiều thời gian cho chúng mà bỏ đi thời gian để tu luyện hay tìm cơ
duyên phúc địa trên khắp đại lục, bởi lẽ, đó là đường chết, lúc hối hận thì đã
không kịp.

Ngoài ra ba loại sức mạnh này còn phụ thuộc vào nguyên vật liệu dùng để chế
tác. Trận pháp là nguyên vật liệu dựng thành pháp trận, tựa như việc nếu thay
10 viên trong hình ảnh nhập môn bằng 10 viên linh thạch, tác dụng sẽ được
khếch đại hơn gấp nhiều lần. Về đồ đằng thì tùy thuộc vào loại mực được khắc
lên da thịt, bình thường là linh lực nhưng có thể thay bằng long huyết, máu
hổ, máu chó,… Còn về phù lục, nó phụ thuộc vào chất liêu giấy, mực và nét bút
của người vẽ, nét bút càng đẹp, càng hoàn mỹ thì càng có hiệu quả lớn.


  • Thế giới này… thú vị hơn ta tưởng.

Nụ cười đó lại hiện gương mặt anh tuấn, Liêu Lang thả lỏng người nằm dài trên
giường, cơ thể hắn chìm vào giấc ngủ sâu bù sức, riêng hắn, hắn lại lần nữa
quay về với ảo cảnh của chính hắn.


  • Chào.


  • Chào.


Tiến vào bên trong, chào hỏi câu đầu với Nam Bình rồi để hắn tiếp tục nghiên
cứu sự tình đã giao, Vai Chính thoáng cái biến mất, lúc hiện ra thì đã ở bên
trong bóng tối, ngay trước mặt Bắc Trị vẫn đang nhắm mắt nhưng lại như đang
nhìn chằm chằm Vai Chính.


  • Tỉnh lại đi, chúng ta sẽ thống trị thế giới này!

Đối nhãn với Bắc Trị vài hồi, Vai Chính bỗng chốc lên tiếng, đồng thời ánh mắt
của hắn cũng chuyển sang một phong thái người từ trên cao nhìn xuống, xem
thường mọi thứ.


  • Phừng.

Lời hắn vừa xuống, ánh mắt vừa thể hiện sắc thái, Bắc Trị lập tức bừng tỉnh,
đôi mắt lãnh đạm nhìn Vai Chính.

“Vụt”

“Vụt”

Thoắt ẩn thoắt hiện, Vai Chinh và Bất Trị đổi chỗ.

Sau đó, Bắc Trị nhìn Vai Chính vài giây liền quay người biến mất, lúc hiện ra
thì đã ngồi xuống bàn đá tại phương Nam, trên tay hắn cầm lấy một quyển sách
hư ảo được mô phỏng từ “9087 Dược Liệu Căn Bản” mà đọc, đồng thời một số dụng
cụ cũng tự dưng mọc liên vây quanh Bắc Trị, trợ giúp hắn thử nghiệm dược liệu,
dù cho dược liệu cũng là do hắn từ trong sách mô phỏng ra cả về chức năng và
hình dáng, kích thước.

Vai Chính bên kia, hắn từ lãnh đạo cơ thể xuống thành người nghiên cứu trận
pháp, đồ đằng, phù lục, cách sử dụng linh lực, thủy linh lực, đột phá giới
hạn, vài rất nhiều thứ liên quan đến cách vận dụng linh lực và thủy linh lực
của bản thân hắn.

Trời trưa, nắng rực hạ.


  • Hừ, trời trưa rồi đấy, vậy mà tên nô lệ nhà ngươi còn dám ngủ. Thật tức
    chết ta nha.

Phù Dung sau một hồi được Viên lão thuyết giáo không thật, nói Liêu Lang sau
này sẽ là nô lệ, người hầu của nàng, cần nàng thường xuyên đến dạy bảo hắn
nhưng thật chất là đến để cả hai hung đúc tình cảm.

Phù Dung vốn ngây thơ nghe gì tưởng đó, nàng vội chạy qua dạy gặp Liêu Lang
nhằm dạy bảo hắn, đến nơi nàng thấy hắn vẫn còn ngủ dù mặc trời đã lên đỉnh
điểm khiến nàng không khỏi tức giận tru môi hồng.


  • Dậy mau, dậy mau tên nô lệ đáng ghét.

Nàng ta không ngừng lung lay cơ thể hắn, đồng thời nhớ về lúc hắn định ăn môi
nàng ngày trước, cái lung lắc của nàng càng dữ tợn hơn.

“Phặc”

Bất chợt, bàn tay nàng lập tức bị Liêu Lang tưởng dường như đã ngủ say nắm giữ
chặc lấy.


  • Ái phi của ta, nàng đã đến thì cùng ngủ chung đi.

Đôi mắt vẫn nhắm chặc, Liêu Lang bỗng lắc thân thể nhích vào bên trong, tay
hắn nắm khẽ vận lực liền kéo Phù Dung leo lên giường khiến nàng ta ngay lâp
tức hoảng hốt.


  • Ngươi… ngươi làm gì vậy, buông… buông ta ra. Mẹ ta thường nhắc ta là nam nữ
    thụ thụ bất tương thân, ngươi không được làm vậy, buông ta ra đi mà.

Phù Dung có chút sợ liên tục vùng vẫy trên giường hòng thoát khỏi bàn tay của
hắn, có điều dù nàng làm cách nào, tay Liêu Lang vẫn nắm chặc không buông ra.

Phù Dung vốn là một tiểu nữ dễ thương, ngây thơ pha lẫn một chút bổn tiểu thư
tinh nghịch, đặc biệt hơn thì nàng lại còn là một người rất tốt bụng. Lúc này
bị hắn kéo tay, sự hoảng loạn cùng việc thiếu kinh nghiệm và do bản tính hiền
hậu nên nàng hoàn toàn quên mất bản thân là Võ giả tầng 9 đỉnh phong, chỉ cần
vận linh lực cường hóa, đánh trúng tên đáng ghét này liền thoát ra được, nhưng
nàng không hề có ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, chỉ tồn ý nghĩ vùng vầy lực
lượng yếu mềm để thoát ra.


  • Im miệng, và nằm xuống, hiểu chứ?

Phù Dung đáng thương đang cố sức vùng vẫy thì Liêu Lang, một con mắt trái đổ
đỏ lòm vì thiếu ngủ của hắn mở to ra tức giận trừng mắt với nàng, nó ngay tức
khắc tạo ra một cơn ảo giác bao phủ Phù Dung, buộc Phù Dung phải thực hiện lời
nói và không thể trái lời.


  • V… âng.

Mếu máo nói khẽ, Phù Dung bất lực nhẹ người nằm xuống, khóe mắt nàng có vài
giọt nước mắt rơi ra.

“Oa oa, ngươi dám khi dễ ta, oa oa, lát sau ta sẽ mách với cha mẹ và gia gia
nghe để họ trừng phạt tên nô lệ ngươi, hừ hừ” Phù Dung hậm hực trong lòng
nhưng không dám thốt lên thành tiếng, vì nàng không biết tại sao nhìn ánh mắt
đó, nàng rất sợ hắn, sợ hắn trên nhiều phương diện.


  • Nhích lại đây.

Liêu Lang lần nữa nhắm mắt lại nói. Phù Dung cũng lấp lửng lắc người lại gần
hắn hơn, nàng chỉ vừa 6 tuổi thôi, vẫn chưa biết cảm giác yêu đương, sờ mó là
gì nên trong tình huống này, nàng ngoài việc sợ sợ nghe lời và mắng hắn trong
đầu thì không còn ý nghĩ khác.

Phù Dung nhích lại gần, Liêu Lang cũng áp sát lại ôm tiểu mỹ nhân vào lòng, kề
đầu ngửi mùi hương tóc, Liêu Lang gật đầu khen ngợi một câu rồi ngủ thiếp đi.


  • Ừm, nàng thật thơm.

“Hừ hừ, tất nhiên rồi, ta lúc nào cũng tắm trong diệp linh thảo quý hiếm nên
phải thơm thôi, nô lệ ngươi thích rồi đúng hông, hừ hừ… hừ?” Đang đắc ý trong
lòng vì lời khen của Liêu Lang thì Phù Dung đột ngột nhớ đến ngày hôm qua, cha
nàng cũng ngửi mùi tóc của mẫu thân nàng, khen mẫu nàng y như Liêu Lang vừa
rồi, nhớ kĩ lại hơn, lúc đó mẹ của nàng cười rất hạnh phúc rồi đáp trả cha
nàng bằng một cái… một cái ăn môi kỳ lạ.

Nghĩ đến đây, Phù Dung vô ý ngước mắt nhìn gương mặt Liêu Lang, chính xác hơn
là bờ môi lãnh đạm của hắn.

“Hôm trước hắn ăn ta, giờ ta ăn lại xem như là hòa, đúng, như vậy mới công
bằng, hừ hừ, cho tên nô lệ xấu xa ngươi biết tay” nghĩ thế, Phù Dung liền thực
hiện ngay, nàng khẽ nầng đầu lên, tránh làm hắn thức tỉnh mà nhẹ nhàng muốn
“ăn” môi Liêu Lang trả thù hôm trước.

Tuy nhiên, ngay khi môi Phù Dung càng lúc càng gần môi Liêu Lang, một cảm giác
nong nóng người và tràn ngập khác lạ chợt xuất hiện trong cơ thể nàng, nó lập
tức khiến tim Phù Dung đập nhanh, hành động trả thù cũng trở nên rụt rè hơn,
run run hơn.

“Sao… sao vậy, ta làm sao thế này?” Mắt Phù Dung to tròn, gương mặt nổi đỏ
hồng kì quái thầm nhủ.

“Không, ta phải trả thù hắn, cố lên, cố lên” cổ vũ bản thân, Phù Dung dũng cảm
hạ môi đến, nuốt môi dưới của Liêu Lang vào trong mà căn cắn nhè nhẹ như đang
ăn tổ yến.


  • Ưmmm….ưm…

Bất giác ngay lúc này, Liêu Lang như người tỉnh dù mắt vẫn hoàn toàn nhắm lại
tựa người đang ngủ ngon, môi hắn nhanh chóng cuốn lấy bờ môi nhỏ nhắn của Phù
Dung, hôn nàng một cách ngọt ngào, khiến tiểu mỹ nhân trong lòng run lên, kêu
ca nhưng không thể thành tiếng ngoại trừ phát ra từ “ưm ưm”.

(@@, hình như ta đang viết truyện ngôn tình hay truyện huyền ảo vậy nhỉ? Nhưng
mà Tác thiết nghĩ, lâu lâu có vài đoạn thế này cũng hay, đúng không?.)

Chưa hết, Liêu Lang một tay luồng qua người Phù Dung, ôm chặc nàng, tay còn
lại hắn đặt lên bờ mông nhỏ mềm của nàng mà nắn nắn, xoa xoa thỏa mãn.

Phù Dung bị hành động bất ngờ của Liêu Lang, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc, cả
người đều nổi màu đỏ ửng khó hiểu, đôi mắt Phù Dung một hồi xoay tròn liền bất
tỉnh nhân sự.

Cảm nhận được Phù Dung bất tỉnh, Liêu Lang tiếp tục “ăn” thêm một hồi rồi mới
buông ra, cảm thụ thân thể ấm áp, mềm mại cùng hương thơm dịu nhẹ, hắn thật sự
chìm vào giấc ngủ.

Trên mi tâm của Phù Dung, một cánh hoa Liên màu hồng nhạt hiện ra, sau đó lại
biến mất.

Chiều đến, nắng hạ ấm.

Liêu Lang đang ngồi hấp thụ dược lực viên thứ hai Tấn Đoạn Đan bên trong phòng
tắm thì một tiếng khóc vang lên từ căn phòng vốn không phải của hắn.


  • Hu oa… oa…

Tiếp sau đó, một bóng hình nhỏ nhắn có làn tóc hồng nhạt xinh đẹp nức nở chạy
ra từ căn phòng, khuất người con ngã rẽ của viện phủ to lớn Ngọc gia.

Liêu Lang mở đôi mắt đạm mạc nhìn vách tường trước mặt như có thể thấy được
hình bóng bé nhỏ rời đi, giây lát sau, hắn tiếp tục quá trình tẩy thể vừa cả
nhờ Tấn Đoạn Đan vừa cả nhờ thiên địa. Thể chất hắn chẳng mấy chốc đã đạt cực
hạn Phàm thể.

Dự định, chỉ cần qua thời gian nghỉ dưỡng sau khi hấp thụ dược lực cùng với
khôi phục sức lực cho hồn vừa rồi là một ngày, cùng lắm là năm ngày sau, hắn
chắc chắn đột phá được lên Linh thể khiến tất cả mọi thứ đều thăng hoa. Tuy
nhiên, sau khi trải qua cuộc thử nghiệm dược vừa nãy, hắn không cần nhiều thời
gian như vậy, vả lại… thân thể hắn có lẽ sẽ bị biến hóa nghiêng trời lệch đất
khi hắn thực hiện nó.

Lúc đó, hắn mới chính thức không phải là con người nữa, hắn chân chính trở
thành quái vật. Và về sau, có lẽ hắn cũng đã không cần đến đan dược nữa.
Viên Tấn Đoạn Đan cuối cùng, hắn sẽ quăng đi.


  • Hửm?!

Liêu Lang đang bận quần áo mới trong giới chỉ nhưng vẫn giữ lại đôi găng tay
đen mà mẹ hắn đã chuẩn bị lúc trước, hắn bỗng cảm thấy nguồn linh lực được đề
thăng, không gian đan điền rộng hơn, linh lực mạnh hơn, sức sống cũng tăng lên
một ít. Xem ra, nhờ Nam Bình thường xuyên giúp cơ thể hấp thụ linh khí bằng
Thôn Linh tâm pháp, hắn chỉ trong vòng gần ba ngày thời gian kể từ lúc phát
hiện bản thân ở nơi này liền đã đột phá lên Võ giả tầng 2, lấy lại thực lực
trước kia.

“Liêu Lang” Bắc Trị không quan trọng lắm vấn đề này, hắn cứ thế đeo giây nịt,
thắt cà-
vạt xanh nhỏ, thò chân mang vớ vào giày, chải đầu, chỉnh chỉnh thân thể sao
cho chỉnh tề, lịch thiệp liền bước ra khỏi phòng.


  • Phúc lão.

Nhìn cây hoa anh đào trước cửa, Liêu Lang kêu lên.


  • Có thuộc hạ.

Một lão già chừng khoảng 70 tuổi mặc trên người bộ đồng phục nâu xám nghe hắn
gọi liền xuất hiện cung kính sau lưng hắn.

Đây là một vị cường giả Ngưng Linh cảnh được Viên lão cử đến để phụ trách
những yêu cầu, đòi hỏi của Liêu Lang khi hắn cần. Tuy nhiên, lão chỉ phục vụ
hắn sáng và chiều, tối lão còn bận làm chuyện khác.


  • Tìm về cho ta các loại linh dược được ghi chép trong đây, sẵn cũng có vài
    thứ đặc biệt bên trong đó cần ngươi đem đến, đặt đại trong phòng ta. Còn về
    tiền bạc, đến chỗ gia gia ta lấy.

Vừa nói, Liêu Lang vừa lấy trong túi quần ra một tờ giấy có các danh sách đã
ghi từ trước quay sang đưa cho lão giả.

Cầm lấy tờ giấy, đồng thời nhìn Liêu Lang mà gật đầu chuẩn bị đi thì ngay lập
tức lão giả run người quỳ xuống, đôi mắt có sự hoảng sợ tột độ đến từ bản tâm
nhìn vào mặt đất, đúng là nhìn vào mặt đất chứ không phải Liêu Lang, bởi vì,
hắn không được phép nhìn.

“Đây là… đây là…?”

Trong phút chốc khi Liêu Lang quay người đưa tờ giấy cho lão giả, cũng là lần
đầu của ngày hôm nay mà Phúc lão đối diện với Liêu Lang. Phúc lão nhìn thấy
trước mặt hoàn toàn không phải tiểu nam tử nhỏ bé hai ngày trước, mà đó là cả
một bóng hình to lớn khổng lồ như ngọn núi với toàn thân được màu đen bao phủ,
một đôi mắt đỏ lòm như quỷ dữ trời cao nhìn hắn, khiến hắn tự dưng hoảng sợ vô
cớ, cơ thể mất hết sức lực mà quỳ xuống, ngay cả linh lực cũng biến mất, không
thể điều động, tựa như là bản năng kêu gọi phải làm như vậy, không được phản
kháng.


  • Ngươi đi đi.

Thoáng liếc mắt nhìn lão giả một giây, Liêu Lang quay người rời đi, ra khỏi
chỗ mấy ngày nay vẫn thường ở.

“Không phải người phàm, tuyệt đối không phải người phàm!”

Đợi hắn khuất bóng sau ngã rẽ, lảo giả mới gượng dậy thân minh đứng lên, trong
lòng lão là một sự rung động khó có thể tưởng tượng. Chuyện hôm nay, hắn cần
phải nhanh chóng báo lại.

Còn việc tìm đan dược, hắn chỉ có thể tới kho của Ngọc gia mà tìm trong đống
đó, cái nào có thì lấy, không có thì chịu, Dược Các bây giờ gặp người Phù Ẩn
Các đến mua liền xách dao, búa ra đón, hắn có ngu mới đến đó nộp mạng.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #14