Liêu Lang Phân Hóa.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • Không sai, đây thật sự là một cái quái… không, nó đã trở thành quái vật thì
    đúng hơn.

Liêu Lang bất tỉnh không lâu, chỉ khoảng hơn hai mươi giây sau, bên cạnh hắn
chợt xuất hiện ba bóng hình hai trung niên, một già lão như từ không khí chui
ra.

Họ nhìn hắn và đàm thoại với nhau bằng ánh mắt không thể tin chuyện đang xảy
ra trước mặt là thật.

Từ cơ thể ba người, một luồng khí thế chớp ẩn chớp hiện, khiến người nhìn hoặc
cảm nhận đều không tự chủ được mà run rẩy, quỳ rạp xuống đất.


  • Ngày xưa, ta phải mất ba năm mới hiểu được hết 11 từ trong Thôn Linh tâm
    pháp, một năm tiếp theo mới ngộ ra được mà tu luyện. Vậy mà tiểu tử này chỉ
    cần tốn 10 giây, ha ha, 10 giây, con mẹ nó, thật nhục nhã.

Một trong hai trung niên vừa đặt tay xuống cơ thể Liêu Lang nhằm chữa trị cho
hắn, một bên lại lắc đầu buồn bã so sánh Liêu Lang và hắn thời trẻ tuổi. Kết
quả quá khiến hắn đau lòng.


  • Điều đáng chú ý không phải Thôn Linh tâm pháp, mà chính là Ngưu Thủy Vạn
    Quyền của Ngưu Thủy Đại Đế.

Vị trung niên còn lại cũng lên tiếng chán trường vì quá mức khó có thể tin.


  • Có lẽ tụi nhỏ không biết, nhưng chúng ta, những lão già đã sống gần cả 1000
    năm đều biết, Ngưu Thủy Vạn Quyền thật chất không phải công pháp tinh cấp Linh
    giai mà là cực cấp Địa giai cực kì quý hiếm, nó chính là công pháp mà Ngưu
    Thủy Đại Đế dựa vào để tung hoành bốn phương, không sợ trời không sợ đất.


  • Bất quá vì tu luyện quá mức khó khăn, sơ đồ vận hành Thủy linh lực phi
    thường không hợp thói thường, hầu như trừ chiêu thức đơn giản ra thì những
    chiêu thức khác không ai sở hữu Thủy linh lực có thể thực hiện được, vì vậy mà
    nó đã từ Địa giai cấp bậc quý hiếm rơi xuống Linh giai, lời giới thiệu cũng từ
    “nhất quyền ra vạn quyền nặng vạn cân” thành “nhất quyền nặng vạn cân”, người
    thấy cũng không thèm ngó đến.


  • Thế nhưng mà hôm nay, tên tiểu tử này… không biết các ngươi có giống ta bị
    hoa mắt không? Ta hình như vừa thấy cái gì đó chỉ xuất hiện trong mơ thì phải?


Nói xong, hắn cười khổ nhìn hai người một hồi khó tả.

Bên trong cơ thể tu luyện giả vốn tồn tại rất nhiều điểm kỳ bí, sự vận hành
linh lực cũng là một trong số đó, và nó, sự vận hành đố cũng là nguyên nhân
dẫn đến sự ra đời của các loại công pháp.

Giả tượng, cơ thể tu luyện giả như một cái lò, linh lực chỉ như một đốm lửa
nhỏ lơ lửng tại trung tâm, khoảng không giữa đốm lửa và thành lò chính là nơi
kì dị để linh lực được vận hành bao gồm khoảng, huyệt đạo. Và tất nhiên,
khoảng không vận hành này không ai giống ai, mà chỉ có ít nhiều tương đồng,
cho nên đa số tất cả công pháp đều chỉ có người sáng tạo ra chúng mới thi
triển được hết uy lực của nó.

Linh lực trải qua sự vận hành bên trong khoảng không theo một quy luật nhất
định nào đó do người tự cảm ngộ hoặc học tập từ công pháp sẽ sinh ra sức mạnh
khó có thể lý giải được. Đó cũng là thước đo mạnh yếu giữa những tu luyện giả
cùng cấp, cùng trình độ linh lực.

Công pháp phân chia đẳng giai cũng chính vì nguyên nhân này, tuy nhiên, công
pháp cao chưa hẳn đã khó học được, chủ yếu là ngươi có thể vận hành được chúng
hay không.

Ngưu Thủy Vạn Quyền từ xưa đã là một bộ công pháp kinh người khi một quyền
đánh ra, vạn ảnh xuất, công kích tất cả quân địch trên mặt trận với tốc độ và
sức mạnh cực kì khủng khiếp. Nhưng đổi lại, công pháp này phi thường khó thi
triển, từ ba vạn năm trước trừ Ngưu Thủy Đại Đế thì đến nay vẫn chưa ai có thể
thi triển ra được “vạn ảnh xuất”, mà cao lắm chỉ là được vài trăm ảnh, còn
cách vận hành công pháp phức tạp, cao siêu hơn đều không một ai làm được, cực
cấp Địa giai công pháp không phải ai sở hữu cũng liền học được.

Từ đó, công pháp bị tuột xuống Linh giai vì tính thực dụng của nó không có,
người sở hữu Thủy linh lực gặp cũng không học, vì họ còn có công pháp lợi hại
hơn, thực dụng hơn. Công pháp này dường như đang dần bị quên lãng, hiện tại
chỉ còn ít gia tộc to lớn nắm giữ trong kho tàng, dự trữ cho con cháu thiên
tài mai sau, mong rằng lại xuất hiện con cháu kiệt xuất học được.

Liêu Lang thi triển ra bốn chiêu thức từ đơn giản cho đến liều mạng, bằng thực
lực của hắn, cộng thêm hắn chưa đủ khả năng để thi triển linh lực hóa hình,
hắn chắc chắn sẽ không đánh ra được hết uy năng của công pháp. Tuy nhiên bằng
vào ánh mắt của ba vị Hóa Anh cảnh lâu năm, họ vẫn có thể nhìn ra được sức
mạnh phi thường ẩn chứa trong đó, họ tin rằng, hắn ít nhất đã đánh ra được
Thủy Ngưu Vạn Quyền phức tạp. Chỉ nhiêu đây cũng đủ khiến họ đánh giá hắn là
thiên tài kiệt xuất, vạn năm có một.


  • Haizz, sướng nhất là Ngọc Viên nhà ngươi, tự nhiên khi không đi mua dược
    liệu liền lụm được một đứa cháu rể không chê vào đâu được, nào là minh ngộ
    Thủy linh lực, lĩnh ngộ công pháp, tâm pháp cũng đạt mức yêu nghiệt.

Vị trung niên đầu tiên chỉ vài giây tít tắt liền chữa khỏi thương thế cho Liêu
Lang, dùng bàn tay linh lực đặt hắn vào phòng ngủ nghỉ ngơi, đồng thời nhân
lúc không ai theo dõi liền cất đi một tờ giấy nhỏ, sau đó liền quay mặt nói
với lão giả.


  • Khỉ gió, vận khí rắm thúi. Ta quyết định rồi, ta cũng phải gả Mẫn nhi cho
    hắn, Ngọc Viên ngươi không được can thiệp vào.


  • Ha hả.


Viên lão nghe trung niên cay cú nói vậy liền bật cười lên, lão nói.


  • Ngươi đừng nói giỡn, Mẫn nhi của ngươi năm nay đã gần 100 tuổi, cảnh giới
    cũng đã đạt Linh Hải cảnh rồi, ngươi mà gả nàng cho hắn, dù hắn đồng ý, nàng
    ta cũng liền không chịu. Ta còn nghe đâu đó, nàng ta hình như còn đang được
    tam hoàng tử của Càn Long Đế quốc theo đuổi sát đuôi a, ngươi gả bằng cách
    nào.


  • Hừ, ta không có nói đùa.


Trung niên liền nghiêm túc đáp trả Viên lão.


  • Hơn trăm tuổi thì như thế nào, Mẫn nhi của ta vẫn còn trẻ đẹp như thiếu nữ
    17, 18 tuổi thanh xuân, là tuyệt sắc giai nhân xếp hạng thứ 12 trong Tiên tử
    bảng, vả lại, không phải ngươi và vài tiểu thiếp của ngươi cũng cách nhau 200,
    300 năm tuổi sao, lấy nhau có gặp vấn đề gì. Còn nàng đồng ý hay không ta
    không quan tâm, ta là gia gia nàng, ta có quyền quyết định tất cả, tiểu tử
    thiên phú kinh người như vậy, chắc chắn là Đại Đế lừng lẫy, chấn kinh bát
    hoang trong tương lai, sau này có khi nàng còn rơi nước mắt cảm ơn ta về
    chuyện hôn ước này không chừng.


  • Về tên nhãi tam hoàng tử Đế Long quốc, hắn chỉ sở hữu cái Địa thể chó má,
    hắn làm sao so sánh với tiểu tử sở hữu Minh ngộ cùng sự lĩnh ngộ kinh người
    như thế này. Đính hôn rồi, đợi tiểu tử đột phá gông xiềng Linh Sư cảnh, ta
    liền quay về tổ địa xin lão gia gia vài giọt long huyết, biến hắn thành Long
    thể. Để xem xem, Địa thể nào có thể so sánh.


  • Ừm, long huyết, thế sao ta chưa từng thấy gia tộc ngươi đi ra được người
    nào có Long thể?


Viên lão lộ ánh mắt kinh thường nói, tên này rõ là đang nói láo, phóng đại và
khoe của đến cực điểm.


  • Ờ… ờ… thì do gia tộc ta giấu diếm đi, long thể mà xuất thể ra ngoài sẽ rất
    kinh người và đã động nhiều thế lực thù địch nên gia tộc ta giấu đi, không
    được sao?

Thoáng chút hoảng người, trung niên nhanh chóng kênh mặt nói với Viên lão.


  • Hai ngươi dẹp đi, hiện tại còn tâm trí ở đó mà bàn tán hôn này, ước nọ. Hai
    ngươi đã quên Dược Các và tình hình của chúng ta rồi sao?

Bất chợt ngay lúc này, vị trung niên vừa lúc nãy cười khổ liền nghiêm giọng
xen vào cuộc tranh soi móc giữa hai người, hắn nói.


  • Dược Các đã làm lớn chuyện, bây giờ chi nhánh của chúng ta ở những thành
    khác tại Thiên Nhất Hoàng triều cũng không thể mua được dan dược, dược liệu
    của Dược Các, khiến các chi nhánh khác đều tức giận với chúng ta, họ cũng đã
    báo cáo lên tổng bộ sự tình. Chỉ sợ nay mai sẽ có người bên trên đến.


  • Hừm, tên tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, hôn ước con cháu với hắn quả không
    sai, nhưng mà có giữ được hắn hay không lại là chuyện khác. Phù Ẩn chúng ta là
    nghề cao quý nhất nhưng mà cũng phải cần có đan dược để tăng tiến tu vi, vì dù
    sao, thế giới vốn thực lực vi tôn, thực lực mới là quan trọng nhất.


  • Cấp trên nếu xuống, theo ta nghĩ, tiểu tử này sẽ bị đưa ra giao cho Dược
    Các, mà cho dù không giao ra, họ cũng mang hắn đi.


Phù Ẩn Các mang danh hiệu tôn quý nhất là vì phù lục họ tạo ra quá mức lợi hại
và cũng là tổ chức góp phần lớn nhất trong việc tiêu diệt Yêu thú – chủng loài
xuất hiện thứ năm, khi chúng bạo loạn, đồ sát sinh linh khắp nơi.

Hiện tại yên bình, loạn chiến yêu thú không có mà chỉ có tranh giành triều
quốc, cùng với việc tổ chức nào cũng có đại năng cảnh giới cực cao trấn giữ,
Phù Ẩn Các hướng độ rơi xuống, Dược Các nhanh chóng lên ngôi vì mức độ trọng
yếu của nó.


  • Ngươi vô duyên (ngươi buồn cười), chuyện đó ai chẳng biết mà cần ngươi nói
    lại.
    Nghe xong trung niên nói, Viên lão cùng vị trung niên khác đều đồng thời kêu
    lên, Viên lão nói.


  • Ai nuôi hắn thì nuôi, ta chỉ cần hắn lấy cháu gái ta làm vợ liền được, còn
    lại không quan tâm.


  • Các chủ ra quyết định dây dưa chẳng qua là vì mặt mũi và chờ Dược Các bỏ ra
    đại giá, Dược Các nếu không ra, Các chủ liền vẫn thi hành chiến tranh lạnh,
    Phù Ẩn Các chúng ta cũng không phải dễ dãi. Vả lại, Các chủ cũng tin rằng, cấp
    trên thấy được năng lực của tiểu tử liền sẽ mang đi, không đưa cho Dược Các
    nên vẫn tiếp tục duy trì tình thế.


Vị trung niên khác cũng lên tiếng nói.


  • Đệch.

Tiếp thu hai người ngôn ngữ, vị trung niên tỏ vẻ khi nãy liền đảo mắt qua lại
liên hồi, sau đó hắn nói với vẻ gấp rút.


  • Nhà ta còn việc bận, cáo từ trước.

Nói xong, hắn lập tức di chuyển với tốc độ cực nhanh lên không trung, biến mất
khỏi nơi này. Hắn rời đi, đơn giản vì quá mất mặc và hai vị phó các chủ bên
dưới cũng biết điều đó.


  • Vậy, ta cũng có việc nên đi trước, cáo từ.

Sau khi vị kia rời đi vài giây, trung niên còn lại chợt lên tiếng, sau đó định
quay người rời đi nhưng ngay lập tức liền bị Viên lão ngăn chặn lại, tức giận
nói.


  • Thành phó Các có thể đi, nhưng ngươi, Viễn phó Các, ngươi tưởng ta không
    thấy hành động bỉ ổi của ngươi? Mau đưa tờ giấy hôn ước đó ra đây. Cháu rể ta
    chưa đồng ý, ngươi lại dám trộm in dấu tay máu của hắn vào nhằm lập thệ với
    cháu gái ngươi, ngươi không cảm thấy vô sỉ sao?

Cháu rể chưa cưới về, giờ nó lại có thêm một hôn ước với nữ nhân khác, đặc
biệt lại còn là mỹ nhân nằm trong “Tiên tử bảng”, cháu gái lão sau này lớn lên
làm sao đối chọi, tranh giành lang quân được với nàng.

Người ta thường nói “thà chỉ một chồng một vợ, còn hơn là làm thiếp” vì nó còn
liên quan đến danh dự của gia tộc đứng sau lưng, cháu gái lão mà làm thiếp thì
chẳng khác nào gia tộc hắn thua gia tộc tên khoác lác này. Bởi vậy, Viên lão
phải cướp, phải hủy tờ hôn ước vừa được ký đi.


  • Ồ, già nhưng vẫn tinh mắt đấy. Thế ta không đưa thì làm thế nào, nhà ngươi
    ký được hôn ước với hắn tại sao ta lại không.

Trung niên không lùi bước, đứng thẳng nhìn Viên lão nói.


  • Ta là gia gia bên vợ của hắn, ta không đồng ý, ngươi không được quyền ký,
    trừ phi hắn tự ký thì ngươi không thể mang theo tờ hôn khế đó rời đi.

Viên lão dùng ánh mắt sắc bén nói.


  • Buồn cười đấy Viên phó Các chủ. Được rồi, vậy chúng ta lại theo quy luật
    cũ, thắng làm vua, thua làm giặc. Muốn gì thì đánh thắng ta trước đã.


  • Lên đây lão già.


Bước lên không trung một đoạn, trung niên quát lên với Viên lão.


  • Tốt, ta cũng lâu rồi chưa khởi động gân cốt đâu tiểu tử khoác lác.

Đáp trả một tiếng, Viên lão cùng trung niên nhanh chóng lao lên tận trên chín
tầng mây quyết chiến phân định thắng bại.

Hai vị cường giả Hóa Anh viên mãn đột nhiên đánh nhau, tất cả đều chỉ vì giành
lấy một tên cháu rể miệng còn hôi sữa, ngoài ra còn là một người “giả điên”
khi chính bản thân tự động làm mình bị thương rồi nằm gúc xuống để tiến vào
một ảo cảnh mà khó ai ngờ đến rằng nó có thật.

Nơi này đồng nguyên xanh thẳm.

Nơi này sáng tối phân chia.

Nơi này thời gian không chảy.

Nơi này, năm bóng hình tồn tại, mỗi người chiếm lĩnh một phương đồng nguyên
riêng biệt có sáng, có tối, có u ám, có xinh đẹp. Và tất cả họ đều hoàn toàn
giống nhau từ đầu đến chân, y như năm giọt nước.

Phương Bắc, bóng đen che phủ, từ trong đó, trên một chiếc ngai vàng cổ ngữ,
Liêu Lang yên nghỉ nhắm mắt, nhưng bất cứ ai nhìn vào hắn đều sẽ cho rằng hắn
đang hoàn toàn mở mắt, một ánh mắt không ai dám đối mặt.

Phương Tây, huyết cảnh dựng lên, Liêu Lang bị xiềng xích phong ấn tại một kình
trụ cổ xưa dài vô hạn không ngừng gào thét đầy thú tính và khát máu.


  • Giết giết giết, đồ sát đồ sát đồ sát, cho ta máu tươi, cho ta huyết dịch,
    cho ta thi cốt. Nào, nào, lại đây cùng ta chơi đùa, diệt sạch thế gian có gì
    sai?


  • Khà khà khà…


Phương Đông, chim ca cá lặn, hồ nước ao sen, cành liễu hoa đào. Liêu Lang đang
ngồi im lặng câu cá tại hồ, một cái hồ không hề có động tĩnh gì dù có cá bên
dưới bơi lội, cứ như là nó đã chết, kinh dị vô cùng.

Phương Nam, môt ngôi nhà tranh cùng rừng trúc xanh mát, hai Liêu Lang cùng
ngồi trên bàn đá trước sân, vừa đánh cờ vừa bàn bạc sự tình.


  • Lúc đầu ta đến Dược Các, sau lại ở Phù Ẩn Các.


  • Trung niên bận áo Dược Các, gia gia bên nhà vợ.


  • Được rồi, quay về lúc đầu. Ta cảm hội được Thủy linh lực, một loại linh lực
    mà sách vở ghi chép trong vạn người, hiếm lắm mới xuất hiện một người.


Đẩy tướng pháo lên ăn chốt, đe dọa mã của Liêu Lang đối diện, Liêu Lang này ôn
tồn giảng giải.

Liêu Lang bên kia, di chuyển mã xuống, ý định bắt xe Liêu Lang này, hắn cứ thể
lắng nghe chứ không hề lên tiếng.


  • Sau đó trong lúc bị bọc nước bao lấy, cơ thể bất tỉnh thì bị đưa đến Phù Ẩn
    Các. Hừm…

Quyết định hi sinh con xe, Liêu Lang này đem pháo nối tiếp ăn chốt, đồng thời
đe dọa xe của Liêu Lang kia, hắn lộ vẻ suy ngẫm giây lát.


  • Thế giới thực lực vi tôn, thiên phú, khả năng tu luyện đặt lên hàng đầu. Ta
    ngộ được Thủy linh lực, thiên phú tốt như vậy, Dược Các lại chịu bỏ qua?


  • Không, ta đích xác sẽ bị cướp mất, vì lần cuối khi thoáng qua ánh mắt gia
    gia nhà vợ cùng trung niên kia, họ đồng thời đều có lửa nóng bên trong.


  • Từ đó, Phù Ẩn đối chọi Dược Các vì sự tình này nên Thạch Hoa thành bất ổn
    và có liên quan đến ta.


  • Đúng là như vậy, hoặc cũng có thể là không phải sự tình này, nhưng trước
    mắt thì cứ cho là như vậy đi.


Nhìn Liêu Lang kia ăn mất con xe, hắn nói cho cả hai cùng nghe.


  • Được rồi, không đánh tiếp. Những Ta kia thế nào?

Không điều khiển tiếp quân cờ, Liêu Lang im lặng kia đột ngột lên tiếng.

Liêu Lang bên này lập tức lắc đầu, than thở nói.


  • Ta bên phương Tây vẫn cứ la hét hằng ngày, khá là nhức đầu. Vì ta không có
    ý định thống trị thiên hạ nên Ta bên phương bắc vẫn chìm vào giấc ngủ. Riêng
    về Ta bên phương Đông, Ta đó vẫn cứ ngồi câu cá và vẫn mang bộ dạng cười cười
    mà không hiểu nguyên nhân, Ta chờ đợi ta gục ngã liền hiện thân.


  • Tốt nhất ta nên cẩn thận, nếu để Ta phương Đông xuất hiện liền không tốt.


Trong năm Liêu Lang, Liêu Lang phương Tây tên thật là Tây Ma, hắn thì thích
nhìn thấy đau thương, khổ cực, trắng ra là ác ma, nếu Liêu Lang này hiện thế,
máu sẽ chảy thành đại hải nhấn chìm cả đại lục.

Liêu Lang phương Bắc, tên thật là Bắc Trị nhưng thường được gọi là Bất Trị, là
hiện thân của người cầm quyền, nếu hiện thế thì tức là Liêu Lang muốn thống
trị trên tất cả, muốn tất cả phải cuối đầu nghe lời hắn.

Liêu Lang phương Nam, người nói chuyện với “chuẩn” Liêu Lang, tên thật là Nam
Bình, là hiện thân của sự bình thường, giản dị, có đôi khi còn thích làm việc
tốt, giúp người, cứu đời. Kể từ sau nhiều vụ hành xử không bằng cầm thú của
“chuẩn” Liêu Lang, Liêu Lang này thường xuyên trao đổi ẩn hiện với “chuẩn”
Liêu Lang, có thể xem như là người cận kề nhất của hắn.

Cũng tại phương Nam, “chuẩn” Liêu Lang chính là Liêu Lang nghe nhiều hơn nói,
đối diện với Liêu Lang phương Nam, có tên thật là Vai Chính. Đây chính là
người điều hành chính thân thể Liêu Lang, tính cách dỡ người, lúc này, lúc
kia, không đáng tin cậy. Nếu nữ nhân đi theo hắn, chắc chắn sẽ bồng bế con
nhỏ, nếu nam đi theo hắn, chắc chắn cũng bế bồng con nhỏ, có điều… là người đổ
vỏ cho hắn.

Và Liêu Lang cuối cùng, Liêu Lang phương Đông, tên thật là Đông Tà. Đối với
Liêu Lang này thì chỉ có thể dùng bốn từ “khủng bố, bất bại” để hình dung ra
hắn. Hắn hiện thân cũng đồng nghĩa “chuẩn” Liêu Lang đã bị người đánh bại
trong khi đã tung hết tất cả những con bài đang có, hoặc... bị kích thích quá
nhiều, đúng hơn là “hăng máu” vượt mức độ.

Bề ngoài, Liêu Lang phương Đông chính là kẻ giúp “chuẩn” Liêu Lang thoát chết,
loại bỏ những kẻ địch uy hiếp tính mạng hắn, có thể nói là việc tốt, tuy
nhiên, hậu quả sau đó sẽ rất khó lường vì “chuẩn” Liêu Lang bại cũng đồng
nghĩa là hắn sẽ phải ngủ đi một thời gian, sự tình xảy ra trong lúc ngủ hắn
hoàn toàn không biết và không thể điều khiển, chỉ khi thức dậy và được Liêu
Lang phương Nam báo cáo, hắn mới rõ.

Hắn ngủ thì tức người điều khiển cơ thể hắn là Liêu Lang phương Đông, sự tình
trong lúc đó, tất cả đều do Liêu Lang phương Đông gây ra.

Lần cuối cùng xảy ra hiện tượng này chính là tại thế giới Xz, hắn khi tỉnh dậy
liền phát hiện bản thân đã bạo dâm với chính hai đứa em gái ruột chỉ vừa mới
13, 14 tuổi, đặc biệt hơn còn là chơi cho đến chết tại một khu nhà bỏ hoang.
Hắn lúc đó, cũng chỉ biết nhảy lầu tự vẫn cho qua chuyện, đi đến thế giới khác
sống, hành động cầm thú, súc sinh như vậy, hắn không thể sống được tại thế
giới Xz nữa.

Vì vậy, đối với Liêu Lang phương Đông, hắn phải cố hết sức ngăn chặn, mà biện
pháp tốt nhất chính là đừng để bản thân phải đối đầu trực diện với kẻ quá
mạnh, có thể đánh gục hắn.


  • Hừm… Ta sẽ cố cẩn thận nhất có thể.

. Vai Chính gật đầu với lời của Nam Bình mà cảnh giác với Đông Tà, hắn lại
nói.


  • Năng lực của ta hiện tại quá mạnh, ta lại bận nghiên cứu nhiều thứ về thế
    giới này nên không có thời gian nghi cách áp chế. Ta muốn ta…

Hắn chỉ vào Nam Bình.


  • … Đồng thời khởi động Thôn Linh tâm pháp hấp thụ triệt để linh khí, lại vừa
    sử dụng năng lực sức mạnh vô hạn để nhờ thiên địa hỗ trợ thêm về mặt linh khí,
    rãnh rỗi ta (Nam Bình) cũng dựa vào quy luật ta có được từ Thôn Linh tâm pháp
    mà sáng tạo ra tâm pháp mới, thích hợp cho kết cấu cơ thể ta và lợi hại hơn
    Thôn Linh tâm pháp. Trong khi đó, ta sẽ tự tìm ra cách phong ấn sức mạnh, sao
    cho giảm đến hết mức, thành người bình thường nhất có thể. Tính tình đơn nhiên
    cũng sẽ thay đổi, bình đạm, tốt đẹp hơn.

Nói xong câu này, Vai Chính đứng dậy, đưa hai tay bắt chéo sau lưng, nhìn lên
bầu trời chỉ có một mảnh vắng lặng thở dài.


  • Ài, chỉ vì chưa hiểu biết nhiều, đột ngột thể hiện thiên phú liền bị bắt
    nhốt, giờ làm gì cũng bị người theo dõi như một con chuột, cơ hội trò chuyện
    cùng “ngũ cô nương” cũng không có. Ta ghét nhất thứ cảm giác này.


  • Vả lại, Bất Trị thường nói, đối với thế giới vốn lấy sức mạnh, sự hủy diệt,
    giết chóc làm đầu thì người có thiên phú càng cao, nguy hiểm lại càng lớn,
    tính mạng khó bảo toàn. Bởi lẽ, một tên vua đang ngồi trên ngai vàng sẽ không
    bao giờ để một tên khất cái vượt trội bản thân. Khi xưa vua 15 tuổi chỉ đạt
    cấp 2, nay tên khất cái 15 tuổi đã đạt cấp 4, vua không thể không giết, vì nếu
    một ngày tên khất cái trưởng thành, vua sẽ mất hoặc tất cả hoặc danh dự.


  • Cái gì mà 108 thành, thật ra chỉ là 108 bàn tay của tên vua nhằm quản lý
    những tên khất cái, không cho chúng thoát ra khỏi lòng bàn tay mà thôi.


  • Phù Ẩn Các này có lẽ cũng tương tự như nhà vua, vì tất cả các sinh vật có ý
    thức dù là ở thế giới nào đi chăng nữa, chúng vẫn luôn có lòng ghen ghét kẻ
    hơn mình ít hoặc nhiều, đặc biệt là tại các thế giới sở hữu sức mạnh. “Trâu
    cột ghét trâu ăn”, quả thật là một chân lý.


Sống ở nhiều nơi, Liêu Lang biết rằng, tồn tại chỉ có duy nhất là hai loại thế
giới, một là thế giới tiền bạc, hai là thế giới sở hữu sức mạnh đặc biệt.

Thế giới tiền bạc, tiền bạc có thể kiếm bằng nhiều cách khác nhau dẫn đến có
phân chia ngành nghề hẳn hoi, cho nên lòng ghen ghét chỉ diễn ra trong cùng
một ngành, một nơi liên quan và bị hạn chế, vì nếu cảm thấy ngành này không
hợp, họ liền chuyển ngành khác vẫn có thể kiếm ra tiền. Vả lại, kết cấu đời
sống, văn minh cũng thập phần công bằng theo kiểu của họ và có quy luật định
sẵn.

Còn thế giới sức mạnh đặc biệt, nó hoàn toàn khác với thế giới tiền bạc, ở đây
lòng tham và sự ghen ghét được đưa đến đỉnh phong nhất.

Thế giới sức mạnh đặc biệt, đơn nhiên là tất cả sinh vật đều chỉ hướng đến sức
mạnh đặc biệt, người có sức mạnh cao thì muốn gì được nấy, người có sức mạnh
yếu thì chẳng ai quan tâm, để ý.

“Chỉ cần có nó… chỉ cần giết ngươi, ta sẽ đạt được nó, ta sẽ trở nên mạnh mẽ”

Lòng tham che mờ lý trí, giết hại cả thân nhân, cha mẹ, anh em ruột thịt.

“Tại sao, hôm qua không phải hắn chỉ cấp 2 sao, sao bây giờ lại cấp 3 bằng ta,
ta không tin, không tin!”

“Ánh hòa quang đó phải thuộc về ta mới đúng, nàng phải là của ta, của ta”

“Tại sao ngươi dám hơn ta, ngươi phải chết ta mới yên lòng”

Sự ghen tức đưa lý trí sinh vật vượt qua giới hạn, họ trở nên thông minh hơn
trong chuyện làm việc tàn ác. Nó, hoàn toàn đúng với câu “trâu cột ghét trâu
ăn”. Tất nhiên, bên cạnh đó vẫn sẽ có một số người “mạnh ai nấy sống”, “mặc
ngươi mặc ta”, “chỉ hướng đỉnh cao”, “người thiện việc thiện”,...

Tương tự thế giới Liêu Lang sống hiện tại cũng vậy.

Bên ngoài kia, nếu không phải Viên lão và hai vị trung niên kia đã có tuổi,
cam chịu an phận do kẹt bình cảnh cùng với lại, Liêu Lang còn quá nhỏ, thiên
phú thể hiện ra cũng thuộc hàng quý hiếm, không thể khai thác hay ăn trộm, đặc
biệt là còn kiểm soát được vì hắn còn quá nhỏ yếu nên vẫn còn bình yên, nhưng
nếu hắn sở hữu thư quyển Thiên cấp hay thần bảo gì đó trên người thì trừ phi
hắn là cháu rể, con cháu ruột thịt, nếu không....

Thế giới sức mạnh, hai từ “sức mạnh” đã là bẩm sinh căn ngươicủa mọi sinh vật
nơi đây.


  • Ta cũng ghét cảm giác bị người dòm ngò. Còn về chuyện phong ấn sức mạnh, ta
    có cảm giác phù lục, trận pháp, đồ đằng và hồn ta lớn mạnh sẽ giúp được.

Nam Bình cũng lên tiếng.


  • Ta cũng cảm giác được, vì vậy trước hết cứ tranh thủ đòi lão già kia thêm
    nhiều thứ, sau đó liền tìm cách rời đi. Cái khảo nghiệm gia tộc chó má gì đó
    đều bỏ, bị đuổi khỏi nhà thì đuổi, ta đâu cần thiết phải ở Liêu gia.


  • Tốt rồi, mấy lão già kia đã đi, ta tiếp tục ra bên ngoài tham khảo đan
    dược, trận pháp cùng đồ đằng, ta (Nam Bình) tiến hành thôi.


Nói xong, thân hình Vai Chính từ từ tan biến, thoát khỏi ảo cảnh bên trong
chính “hồn” của hắn để trở lại thân thể Liêu Lang đã hoàn toàn khỏe mạnh.


  • Ta nên làm công việc vậy. Haiz, phải chi ba Ta kia cũng bình thường thì
    tốt, ta đỡ mệt, giờ một lúc làm vài công việc thế này liền không có thời gian
    ngủ nghỉ.

Vai Chính rời đi, Nam Bình sau khi lắc đầu cười khổ liền tức khắc tiến hành
những thứ đã được cả hai bàn bạc từ trước.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #13