Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Đang cười nham nhỡ, đầu hắn chợt xẹt qua một chuyện trọng đại làm hắn lập tức
giật mình.
Nếu cộng với ba ngày trước, ta đã 5, 6 ngày không đến nơi đó gặp nàng.
Nàng… chắc sẽ rất giận.
Mà thôi, bỏ đi, thêm một tình nhân nhỏ tuổi, lớn lên ta lại càng khó đối
phó với chính bản thân ta. Kết thúc vậy cũng là tốt, từ nay cũng không cần đến
nữa.
Trong cơ thể Liêu Lang, vẫn còn rất nhiều Liêu Lang khác, và trong đó có một
Liêu Lang khiến hắn phải cố gắng gồng sức cực lực để khống chế bản thân, tự
nhủ bản thân không nên quá bị kích thích, nếu không, Liêu Lang sẽ không còn là
Liêu Lang, mà lại là Liêu Lang.
(Tự kỷ sẽ khiến tính cách bị phân liệt, Liêu Lang đa nhân cách)
Dạo bước ra bên ngoài, nhìn ngắm cây hoa anh đào trước sân rơi xuống từng cánh
hoa hồng nhuận, Liêu Lang hít một hơi thật sâu mà thở dài.
Nói xong, hắn chậm chạp cởi găng đen bên tay trái ra, kéo xuống chiếc nhẫn màu
lục bích mà đôi bên khi xưa đã từng đeo cho nhau. Hắn nhìn lên bầu trời trong
xanh trên cao rồi…
Đeo chiếc nhẫn vào tay trở lại, hắn quay về phòng vốn không phải của hắn mà tu
luyện, tính toán chuyện tốt sau này.
Sự tình trao đổi nhẫn như cặp tình nhân giữa hai đứa trẻ chỉ khoảng 5, 6 tuổi
xem ra thì quá không hợp lý, bất quá thì nếu đó là hai đứa trẻ bình thường,
nhưng nếu cả hai đều là người có bộ óc thông minh, nhanh hiểu chuyện, thấu
nhiều sự tình thì lại là chuyện khác, chúng thậm chí còn biết cả chuyện nam
nữ, người trên kẻ dưới cũng là việc thường tình.
Liêu Lang và mối tình đầu của hắn, chính là hai đứa trẻ như vậy. Đăc biệt hơn,
sự kiện trao đổi nhẫn lại chính là Liêu Lang bày trò, tình đầu của hắn chỉ là
tuân thủ theo.
(Sự kiện tình nhân có nói sơ qua ở C8, khúc “gặp tiểu mỹ nhân”, ae quên thì
lật lại nha)
…
Hồ Bán Nguyệt là một ao sen nhỏ có hình dạng như bán nguyệt nằm tại phía đông
bắc của Thạch Hoa thành. Đây vốn là một danh lam thắng cảnh của Thạch Hoa
thành, luôn được người người đến để ngắm cảnh, làm thơ, kiếm giai nhân với
cảnh sắc thanh tao tuyệt mỹ, chim hạc bay lượn.
Tuy nhiên, vào hơn nữa năm trước, Hồ Bán Nguyệt đã bị một thế lực có sự đồng ý
thông qua của Lâm phủ trấn giữ, phong tỏa, từ đó không ai còn có thể nhìn ngắm
cảnh sắc Hồ Bán Nguyệt thơ mộng.
Lúc này đây, tại căn nhà chồi duy nhất nằm giữa hồ bán nguyệt, một bóng hình
tuyệt mỹ nhưng nhỏ tuổi với làn tóc tím mộng ảo phiêu động trong gió đang nhìn
vào dòng nước trong trẻo bên dưới có đàn cá tung tăng, bơi nhẹ.
Trên gương mặt mê hoặc nam nhân của nàng, từng hạt lệ châu rơi xuống từ đôi
mắt phượng, nhiễu qua khăn che mặt rồi lặng lẽ rụng xuống mặt nước.
Huynh vì sao không đến?
Huynh đã chán ta rồi sao?
Ta… ta nhớ huynh, rất nhớ huynh, huynh biết không?
Tiểu mỹ nhân nhìn dòng nước, nhìn gương mặt bản thân phản chíu bên trong lại
hóa dáng hình tiểu nam tử cao ngạo, tự tin mỉm cười nhìn nàng mà thắm thiết
nói.
Từ không trung, không biết từ nơi nào, một giọng nói khá già nua chợt vang
vọng lên, quanh quẩn xung quanh tiểu mỹ nhân cứ như âm ma, quỷ táng không thấy
bóng hình trò chuyện.
Không hề chú ý đến lời nói già nua, tiểu mỹ nhân ngừng rơi lệ, nàng chuyển
sang buồn sầu nhìn mặt nước hỏi, nhưng chắc chắn sẽ không ai trả lời nàng.
Một tên phế vật tiểu tử mà thôi, người đâu cần đau lòng chú ý. Vả lại,
người từ nhỏ đã có hôn ước với…
Im miệng ngươi lại.
Giọng già nua nói đến câu này, tiểu mỹ nhân lập tức lạnh lùng quát lên, từ
người nàng đồng thời có hàn khí tỏa ra, đóng băng mọi thứ nó chạm đến.
Ta cấm ngươi nói huynh ấy là phế vật, nếu ta còn nghe một lần nữa, ta sẽ
giết ngươi bằng mọi giá.
Còn chuyện hôn ước, nó là do ta định đoạn, ta và huynh ấy cũng đã trao nhẫn
chứng thực, cha ta không thể sắp đặt.
Công chúa, người thật ngây thơ, việc người tự tiện ký hôn ước với tiểu tử
đó mà để thánh thượng biết thì tiểu tử đó sẽ chết, không những thế, cả gia
đình hắn đều bị họa lây diệt vong.
Giọng nói già nua vang lên.
Nhắc đến Liêu Lang, lại nhớ hắn đã bỏ rơi nàng gần 6 ngày không một tiếng hỏi
han, nàng bỗng cảm thấy thất lạc, lời lẽ “huynh ấy có lẽ cũng sẽ làm thay đổi
cha ta” cũng nói không thành, niềm tự tin của nàng đã rơi xuống vài bậc.
Haizzz, tùy người vậy. Nhưng nếu thánh thượng hỏi đến, nô tài chỉ đành khai
thật chứ không giấu diếm, dù gì thì nô tài vẫn còn một mớ con cháu không muốn
vì nô tài khai gian với thánh thượng mà phải chết oan cùng nô tài.
Còn hiện tại, nô tài chỉ có thể chờ người thêm được cho đến mặt trời lặng,
nếu người vẫn không chịu về thì nô tài buộc phải lỗ mãng. Đây là thánh thượng
ý chỉ.
Nói xong câu cuối, giọng nói già nua hoàn toàn biến mất.
Đến đây, Tiểu mỹ nhân đành cắn môi một cái rồi quay trở về với làn nước bên
dưới hồ, tiếp tục trách móc, giận hờn tiểu tình nhân đã bỏ mặc nàng.
…
Đóng cửa phòng chặc chẽ, Liêu Lang ngồi trên giường ấm kiểm tra thân thể.
“Sức mạnh vô hạn” của hắn phụ thuộc vào hồn, hồn hắn càng mạnh,, càng đầy đủ
thì năng lực hắn lấy lại càng nhiều. Đột phá Võ giả tầng 2 đã cho giúp hắn
khôi phục thêm một phần, có thể gọi là một phần tỷ hồn, giúp hắn nhanh chóng
tiến vào cảnh giới minh ngộ, nhờ đó, hắn đạt được Thủy linh lực từ Đinh Lĩnh.
Khi xưa, lúc hắn còn là Võ giả tầng 1, “tam đại hư cấu” là một bàn toán khó
giải, nhưng hiện tại, hắn chỉ bằng một ánh nhìn liền thay đổi thuộc tính, tam
đại hư cấu hẳn sẽ chẳng thể làm khó gì được hắn nữa.
Hiện tại ta cần công pháp để nghiên cứu, thông tin về nơi này, linh đơn
diệu dược để luyện thể, nghiên cứu sâu hơn nữa về đan dược, linh dược, dược
thủy gì gì đó. Xin gia gia bên nhà vợ sẽ có, lão chắc sẽ không có keo kiệt như
bên Liêu gia, phải đợi vượt qua cuộc thi khảo nghiệm mới được ban phát công
pháp học tập.
Và cuối cùng, nếu ta đã có thể hủy được Thủy linh lực, vậy thì linh lực
bình thường thì sao nhỉ, ha ha ha… Thế giới này, thật dễ dàng làm sao.
Điểm xong mọi thứ, phân bổ công việc có kế hoạch, sau một nụ cười đê tiên, hắn
nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện, hấp thụ linh khí.
Hồn hắn nhanh chóng liên kết, kêu gọi thiên địa, gia tăng nồng độ cùng tốc độ
hấp thụ linh khí vào cơ thể cho hắn.
…
Ngày hôm sau.
Đưa cho Liêu Lang một chiếc nhẫn trữ vật màu bạch kim có điêu khắc hình cổ
long uốn lượn cũng xem như là quà tặng mừng cháu rể tương lai, Viên lão liền
chuẩn bị quay người rời đi.
Tranh thủ cơ hội, Liêu Lang cần biết chính xác nơi quỷ này là nơi nào, tại sao
phong cảnh lại đẹp như vậy, nó quá khác xa so với bất kỳ địa hình nào của
Thạch Hoa thành nơi hắn ở.
Ba ngày nay, từ sau vụ Liêu Lang bị cướp trước cửa Dược Các, lại dưới sự kể lễ
khôn xiếc của Đinh Lĩnh với Các chủ Dược Các tại phân bộ Thạch Hoa thành, Dược
Các và Phù Ẩn Các đang có xung đột không hề nhỏ, họ dù không đánh nhau nhưng
những vụ thuyết án, hội đàm cùng chiến tranh lạnh vẫn được duy trì thường
xuyên. Liêu Lang thiên tài quái vật mà quay về thì sẽ bị “cưỡng”.
“Chuyện quái gì, mà cũng không sao, còn gần 2 tháng thời gian mơi diễn ra khảo
nghiệm, tạm cứ ở đây”
Thoáng chốc nhíu mày trong lòng, Liêu Lang nói.
Hắn quay vào phòng, đóng cửa lại yên tĩnh.
“Thời xưa có nhắc đến, người sở hữu minh ngộ thì không phải thứ gì cũng có thể
ngộ ra được, cao lắm thì chỉ minh ngộ được hai hoặc ba thứ sức mạnh, không
hơn, chứ nếu mà thứ gì cũng minh ngộ ra được thì đó đã là yêu quái, chứ nào
phải con người. Cháu rể à, ngươi hẳn là định minh ngộ cái đống tạp nham này
đi, tiếc là sẽ không được đâu a, nhưng mà nếu ngươi đủ thông minh để ngộ ra
con vài con đường đan đạo hay phù đạo thì thật quá tốt”.
Lắc đầu với Liêu Lang bên trong, Viên lão nhảy lên không trung rời đi.
Ngộ và minh ngộ là hai loại hoàn toàn khác nhau. Trong đó, minh ngộ chính là
cảm giác nhất thời, tựa như “tiếng sét ái tình” tự nhiên mà tới, người có
người không. Còn ngộ, ngộ chính là dựa vào hiểu biết, những triết lý, kinh
nghiệm mà suy ra, nó giống như một kế hoạch đã được phân tích kĩ càng để mê
hoặc nữ nhân mà ai cũng có thể làm được nếu đủ thông tuệ.
Liêu Lang minh ngộ ra được Thủy linh lực, Viên lão cho rằng năng lực hắn đã
cực hạn như vậy và rất giỏi, về sau hắn có lẽ sẽ còn minh ngộ được vài ba thứ
có liên quan với Thủy, vì trong lịch sử, những thiên tài mình ngộ đều tương tự
sự tình, ngộ ra Thổ thì chỉ thiên về Thổ, ngộ về Hỏa, chỉ chuyên Hỏa,... Liêu
Lang yêu cầu lão nhiều thứ, lão “nhà to, cửa lớn” lại có cha là Hoàng đẳng cấp
bậc nắm giữ chức cao trong Phù Ẩn Các, hắn sẵn sàng đưa cho Liêu Lang tất cả,
tủy nhiên với hành động này, lão chỉ mong chờ hắn ngộ ra từ trong sách vở rồi
trở thành Đan Sư, Dược Sư, Phù Sư chứ không hề đặt niềm tin hắn minh ngộ ra
được căn nguyên của chúng, vì dù sao minh ngộ cũng không phải chuyện dễ dàng
khi mà trên Thiên Hoang tinh cầu rộng lớn này,gom lại tất cả người sở hữu minh
ngộ cũng chỉ trên dưới hai bàn tay, và ai trong số họ cũng đều là những nhân
vật đáng sợ nhất.
Minh ngộ đúng là khả năng giúp người phát triển theo một hướng nhất định, hoặc
thiên về thuộc tính, hoặc thiên về lĩnh vực, hoặc thiên về thứ khác. Tiếc là,
Liêu Lang nào phải sở hữu minh ngộ, việc ngộ ra Thủy linh lực chỉ là nhờ “sức
mạnh vô hạn” của hắn giúp hắn tiến vào cảnh giới minh ngộ mà đạt được, chứ
không phải hắn sử dụng chính cái thiên phú minh ngộ. Do vậy, con đường đi của
hắn sẽ không bị cái gì giới hạn, cản đường, hắn muốn minh ngộ là minh ngộ,
không muốn thì đi ngủ.
Viên lão đã nhặt được đứa cháu rể quái thai không thể quái thai hơn, nhưng có
lẽ, lão cho dù chết đi cũng không thể biết, và người khác cũng vậy.
Sở hữu nhiều con bài lật mãi không hết, nhưng hắn chỉ bằng kiến thức nhiều
kiếp đã có thể hạ gục kẻ địch có sức mạnh vượt xa mình. Trên đời này, liệu có
ai có thể bức hắn xuất ra một trong số các lá bài hắn ẩn giấu?
Có lẽ người mạnh hơn hắn vài đại cảnh giới sẽ làm được.