Có Thể Cùng Tôi Đi Vòng Vòng Không?


Người đăng: Boss

Chin trăm lẻ bốn!

Giay phut To Minh bước len bậc thang thứ chin trăm lẻ bốn, ben ngoai dưới
quảng trường, trai tim mọi người cung đập mạnh.

Kinh Nam vẻ mặt phức tạp nhin hai chữ Mặc To tren pho tượng, im lặng khong noi
một lời. A Cong Mặc Tang ở ben cạnh cũng khong mở miệng.

Diệp Vọng ở phia xa tim đập thinh thịch. Vốn y muốn tiếp tục ngồi nhưng than
thể bản năng đứng dậy, hai mắt nhin chăm chu chữ Mặc To tren pho tượng, khong
them liếc nơi khac.

Y đứng len khong gay chu ý, hiện tại anh mắt mọi người đều nhin về phia từng
pho tượng, chỗ co ten Mặc To.

Khẩn trương, nặng nề, yen tĩnh, hinh thanh lực lượng kỳ lạ tựa như ap lực bao
phủ khắp quảng trường, khiến nơi đay biến hoan toan yen tĩnh!

Họ đang chờ, chờ To Minh lại đi ra một bước, tới bậc thang chin trăm lẻ năm.

Thật lau sau, số bậc phia sau ten Mặc To khong thay đổi, nhưng mọi người nơi
đay đều đang chờ. Khong ai noi chuyện, khong ai ban tan, thậm chi tiếng ho hấp
đều khẽ khang.

Một lat sau, bỗng nhien số bậc sau ten Mặc To chợt thay đổi, từ chin trăm lẻ
bốn biến thanh chin trăm lẻ năm!!!

Khoảnh khắc biến đổi, toan quảng trường như bỗng chốc bung nổ, thanh am nổi
len bốn phia, chấn động tam hướng.

"Chin trăm lẻ năm! Đứng chung với Diệp Vọng!!!"

"Mặc To, Mặc To, Mặc To!!!"

Diệp Vọng sắc mặt tai nhợt, than thể như bị đanh trung, lảo đảo lui ra hai
bước, đoi mắt biến trống rỗng, nở nụ cười thảm.

Hiện tại To Minh đạp tren bậc thang chin trăm lẻ năm, sắc mặt hắn cũng xanh
xao, long muốn đi them một bậc nhưng khong con chut sức lực.

Xoay người nhin đỉnh nui bị sương khoi bao trum, To Minh thở hổn hển, đoi mắt
sang ngời. Mặc du hắn khong tới đỉnh nui, nhưng giờ đay khong thể nghi ngờ,
hắn đứng ở đỉnh. Chậm rai, To Minh ngẩng đầu len, nhin bầu trời gần như co thể
với tay chạm vao, từ từ nang len tay phải.

Chạm khong đến, nhưng theo hắn nhắm mắt lại, co cảm giac rất gần với bầu trời.

"Tren thế gian nay, co ai nhin thấy chan trời goc biển…" To Minh thi thao, mở
ra hai mắt, khong nhin bầu trời nữa ma xem hướng xa xăm, như la chan trời.

Ánh mắt hắn xuyen qua sương mu nhin trời đất xa xoi, nhin thấy mảnh đất menh
mong mơ hồ. Hắn khong biết đo la chỗ nao, phải chăng con tồn tại bộ lạc khac.

Chỗ ấy, rất xa, rất xa…

Thật lau sau, nụ cười tren mặt To Minh ngay cang rạng rỡ. Dường như hắn đa
quen mệt mỏi, hit thật sau khi lạnh tren đỉnh nui.

'Đời nay minh khong biết co thể Khai Trần hay khong…khong biết co thể dựa vao
chinh sức minh bay tren trời, tựa như chim bay. Nhưng hiện giờ minh đứng tại
đay, co thể bay…'

Luc nay co gio thổi đến, lam bay sợi toc dai của To Minh, thổi đi mồ hoi tren
người. To Minh lấy ra lệnh bai nem hướng dưới nui.

Lệnh bai nhanh chong rơi xuống, hoa thanh luồng khoi đen bay thẳng tới To
Minh, như muốn vong lấy hắn rời khỏi nui nay!

Khoảnh khắc khoi đen đến, cả người To Minh nhảy vọt hướng trời đất menh mong
trước mặt!

Đay la hanh động ngong cuồng. To Minh hoan toan ở giữa trời, như đứng giữa
trời đất, dựa vao chinh sức minh đạp may bay!

Bay tren trời, nhin thi khong kho nhưng kỳ thật chỉ co Man Sĩ Khai Trần cảnh
mới co tư cach nay, dưới Khai Trần thi tuyệt đối khong thể nao!

To Minh khat vọng biến mạnh, khat vọng Khai Trần, khat vọng bay tren trời. Du
rằng bay như thế nay chỉ trong chớp mắt, nhưng chỉ cần khong phải nhờ vao sức
mạnh người khac, hoan toan do chinh minh thi khong thanh vấn đề!

Khoảnh khắc nhảy len, giay phut đoi chan hắn rời khỏi nui, To Minh đạp tren
trời. Gio mạnh rit gao, khong biết từ đau ma đến thổi rối toc, như trời gầm!

Cũng trong luc nhảy len, nao To Minh oanh một tiếng, khong hỗn loạn ma la cực
kỳ thanh tỉnh. Như la thời gian troi qua tại giay phut nay biến thật chậm, rất
chậm. To Minh ro rang cảm nhận được khi bay, hắn nhin thấy trời, thấy mặt đất,
thấy một toa Phong Quyến Sơn cao lớn khong gi sanh bằng, nhin thấy kỳ thu Hỏa
Man tren đỉnh nui. Con thu kia dường như cũng đang nhin hắn.

Trừ những điều nay, To Minh cũng thấy ngoai quảng trường lần trước bị phong
ấn, thấy mọi người trong đo…mai đến khi khoi đen đến bao phủ quanh người, hoa
thanh cầu vồng khoi đen lấy tốc độ cực nhanh lao ra khỏi nui, chấn động vặn
vẹo trời đất, lao ra khỏi Phong Quyến Sơn bị phong ấn!

Khi tren quảng trường, cai ten Mặc To ở chin pho tượng biến thanh mau xam, khi
khong gian bỗng vặn vẹo, một luồng khoi đen rit gao xuất hiện rơi giữa quảng
trường, anh mắt tất cả mọi người trong khoảnh khắc đều tập trung nhin.

Ô Sam đa sớm đứng len, nhin khoi đen xuất hiện tren quảng trường, nhin khoi
đen tan lộ ra một bong dang mơ hồ ở ben trong.

Thần Xung cũng nhin chằm chằm, xem người dần ro rang trong sương khoi. Y muốn
biết, Mặc To rốt cuộc la ai!

Tất Tuc cũng thế, sat khi trong mắt cực đậm. Giờ đay ga chẳng them che giấu,
siết chặt nắm tay, nhin chăm chu bong dang trong sương khoi.

Khong chỉ co họ, luc nay tren quảng trường ai cũng lam thế. Mấy trăm người
trong hai ngay nay luon chu ý tộc nhan cac bộ lạc, giờ đay lần lượt lộ ra vẻ
kinh nể nhin khoi đen, nhin bong người ben trong chậm rai đi ra.

Trừ những người ngay từ đầu đa la người đứng xem, cang để ý Mặc To chinh la
cac thi sinh cũng tham gia cửa thứ nhất giống To Minh. Mặc kệ họ la thứ bậc
gi, hiện tại đều nin thở tập trung nhin.

Man Cong Ô Long bộ lạc anh mắt sang ngời nhin bong dang đi ra từ sương khoi.
Ba muốn biết, người nay rốt cuộc co hinh dạng ra sao, la bộ lạc nao.

Tư Khong rất hồi hộp, cũng nhin xem.

Bạch Linh ở một ben bị ảnh hưởng bởi khong khi nặng nề trong quảng trường vi
Mặc To trở về, kiềm khong được ngo xem.

Bắc Lăng, Ô Lạp, Loi Thần, Tiễn Thủ, Sơn Ngan, người của cac bộ lạc, giờ đay
đều tập trung nhin đoan khoi mau choc tan đi.

Diệp Vọng hit sau như muốn điều chỉnh nỗi long hỗn loạn, nhin chằm chằm sương
khoi, nhin ben trong khoi đi ra một người.

Bị nhiều người nhin chăm chu!

Theo sương khoi tan, To Minh từng bước một đi ra, than thể hắn bị vo số anh
mắt nhin. Khi khoi hoan toan tan đi, khi hinh dạng của hắn lộ ra dưới anh mắt
mọi người, toan quảng trường tĩnh lặng.

Bộ dạng binh thường, mặt mũi tầm thường, mặc đồ da thu binh thường. Khong am
trầm như Ô Sam, khong co khi thế mọi người xoay quanh như Thần Xung, khong
thần bi như Tất Tuc, cang khong co kieu ngạo như Diệp Vọng.

Đặt ở trong đam người rất kho bị phat hiện, binh thường đến khong thể binh
thường hơn. Nhưng mọi người đều biết, người nay co lẽ trước khi so tai cửa thứ
nhất đung la binh thường, nhưng hiện tại tuyệt đối khong binh thường chut nao,
tựa như anh mặt trời, chiếu sang kinh người.

Thần Xung nhin thấy To Minh thi hơi ngay ra. Y khong ngờ đối phương binh
thường đến thế, binh thường đến khiến người kho ghi nhớ. Nhưng y mơ hồ co ấn
tượng, dường như trước khi so tai, người nay cũng ở trong số đam người vong
quanh y. Chẳng qua khi đo Thần Xung vốn khong chu ý đến người nay, hoan toan
bỏ qua.

Tất Tuc cũng trong thấy To Minh. Ga khong co ấn tượng gi với hắn, du luc trước
co gặp thi cũng bị lờ đi, giờ nay nhin thấy To Minh thi Tất Tuc cũng ngay
ngẩn.

Ánh mắt Ô Sam luon rơi tren người To Minh, con ngươi co rut. Trực giac cho ga
biết, người nay rất co khả năng la kẻ đa cướp Nguyen Huyết của minh. Nhưng…Ô
Sam vẻ mặt chua xot, ga khong dam đoi lại. Mặc To nay la tinh anh giống như
Diệp Vọng. Từ hom nay trở đi, ten của đối phương sẽ truyền khắp tam hướng.

Man Cong Ô Long bộ lạc nhin To Minh binh thường, anh mắt lại dần co khen ngợi.
Ba yeu ghet một ai, ấn tượng đầu tien rất quan trọng, như ba khong vừa mắt To
Minh, lại khen ngợi Mặc To.

Khong biết nếu khi ba biết ra hai người kỳ thực la một sẽ rung động va hỗn
loạn như thế nao.

Tim Tư Khong đập thinh thịch, trong mắt lộ ra ton sung. Y ton sung cường giả,
đặc biệt la người trước mặt, la tinh anh như Diệp Vọng!

Bạch Linh ngơ ngac nhin To Minh, than thể khẽ run. Co nhin thấy mắt To Minh,
anh mắt đo khiến co quen thuộc. Chẳng qua, co khong biết, hai ngay trước đoi
mắt nay cũng từng xuất hiện, luc xem co.

Bắc Lăng, Ô Lạp, Loi Thần, mọi người trong Ô Sơn bộ lạc đều đang nhin To Minh
từng bước một đi ra, xung quanh vẫn yen tĩnh.

Hiện giờ tim To Minh đập nhanh. Đừng nhin bề ngoai hắn binh tĩnh, trong long
cực kỳ hồi hộp. Hắn chưa từng bị nhiều người chu ý như vậy. Du sao hắn vẫn chỉ
la một thiếu nien.

Theo To Minh đi về phia trước, đam người chậm rai tản ra một con đường, giống
như To Minh binh thường lại tỏa ra anh sang co thể tổn thương người khac,
khiến người ta phải lui ra sau.

Co lẽ hắn khong am trầm như Ô Sam, nhưng khuon mặt binh thường lại khiến người
cảm giac đang sợ như trời nắng trước giong tố. Co lẽ hắn khong được nhiều
người vay quanh như Thần Xung, nhưng trong cơ thể tầm thường lại chất chứa
kien cường đủ pha vỡ tất cả trăng sao. Hắn, khong cần ai nịnh nọt.

Co lẽ hắn khong kieu ngạo như Diệp Vọng, nhưng co thể khiến Diệp Vọng kieu
ngạo phải chu trọng.

"Khong ngờ…khong ngờ la hắn…" Trong đam người, một ga đan ong lui sang ben
nhường đường vẻ mặt ngơ ngac. Ga chinh la người luc trước keo To Minh đi gặp
mặt Thần Xung. Ga khong bao giờ tưởng tượng nổi, người luc trước bị minh keo
đi lại chinh la Mặc To.

Phia xa, ong lao xấu xi cũng trợn trừng mắt. Du rằng trước đo ong đa đoan chut
it, nhưng hom nay chinh mắt trong thấy vẫn kho thể tin.

Trước khi so tai cửa thứ nhất thi tren quảng trường co ba trung tam tieu điểm,
Thần Xung, Bạch Linh, Diệp Vọng! Ba người nay như la ba nam cham, hấp dẫn anh
mắt rất nhiều người.

Nhưng hom nay, tieu điểm tren quảng trường chỉ co một!

"Mặc To!" Đang luc To Minh tiến len trước th trong đam người yen tĩnh vang len
một thanh am. Giọng noi kia la của Diệp Vọng.

To Minh dừng bước chan, quay đầu, lần đầu tien anh mắt giao nhau với Diệp Vọng
đứng khong xa, binh đẳng giao nhau. So với trước khi so tai To Minh đứng trong
đam người nhin sang thi hoan toan khac biệt!!!

"Mặc To, cửa thứ hai, chung ta lại so tai!" Diệp Vọng chậm rai mở miệng, biểu
tinh cố chấp. Cho du la hoa nhau, cung hạng nhất, nhưng kieu ngạo như y khong
thể chấp nhận được. Y phải so tai lần thứ hai, thứ ba!

"Toi sẽ khong tham gia cửa thứ hai…" To Minh im lặng trong chốc lat mới binh
thản noi.

Hắn ton trọng Diệp Vọng, ton trọng đối thủ nay.

Noi xong To Minh xoay người, anh mắt rơi vao người A Cong Mặc Tang đứng phia
xa. Nhin nụ cười tren mặt A Cong, nhin anh mắt ý bảo hắn khong được lộ ra than
phận thật.

To Minh thu lại tầm mắt, lần nay hướng hắn nhin la Ô Long bộ lạc, Bạch Linh
đứng ở ben cạnh ba lao!

Mỉm cười, mang sự hồi hộp khi trở về bị chăm chu nhin, To Minh đi hướng Bạch
Linh.

"Chiều mai co thể cung toi đi vong vong khong?" To Minh tới gần, khong them để
ý ba lao ngơ ngac, khong để tam Tư Khong kich động, ma la nhin hai mắt Bạch
Linh, khẽ noi, chớp mắt.

Bạch Linh sửng sốt, khong biết nen noi cai gi. Nhưng khi co nghe thấy ba chữ
đi vong vong, nhin thấy To Minh đa long nheo va anh mắt quen thuộc, than thể
mềm mại giật minh, go ma ửng hồng gật đầu.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #71