Huyết Hỏa Lại Cháy!


Người đăng: Boss

"Tam động tỉ mỉ, cang về sau cang kho khăn…đay la cực hạn bậc thang thứ bảy
trăm tam mươi mốt, chỉ con lại hai sợi mau. Hai sợi mau nay như la dinh liền
với nhau, minh khong thể tach chung ra, tieu tan…" To Minh nhỏ giọng thi thao.

'Nhưng đay đa la hang số cuối cung…Nui nay co thể noi la thanh địa tu luyện,
một khi rời khỏi đay, muốn tim được cơ duyen như thế chỉ sợ rất kho…' To Minh
cau may.

"Ba mươi hai, bảy mươi chin, hai trăm bốn mươi tam, ba trăm bảy mươi mốt, năm
trăm sau mươi ba, bảy trăm tam mươi mốt…Đay la sau hang số A Cong noi cho
minh, xem như la bi mật năm đo A Cong phat hiện. Nhưng…co lẽ từ bậc bảy trăm
tam mươi mốt trở len, con co một hoặc vai chỗ giống vậy…ma chinh A Cong cũng
khong phat hiện được…' Hai mắt To Minh dần lộ ra kien quyết.

Im lặng nửa ngay, To Minh nhin lệnh bai trong tay, nhin đến ben trong thứ hạng
thuộc về minh. Thứ hạng đo khiến hắn kich động, khi huyết trong người như muốn
di chuyển.

"Hạng hai…"

Thu lại tầm mắt nhin hướng lệnh bai, To Minh cui đầu, kho khăn lắm mới hồi
phục tam tinh kich động, mắt dần lộ ra suy tư.

"Minh đa hoan thanh ước nguyện, hiện giờ…co thể từ bỏ…" To Minh thi thao, vẻ
mặt do dự.

'Nhưng một khi từ bỏ, vậy tu luyện tỉ mỉ sẽ dừng ở khuc cuối nay khong thể đặt
dấu chấm tron. Ben tren nhất định con co bậc thang lực can bằng!' To Minh
khong chần chờ bao lau.

Hắn khong muốn bỏ qua cơ hội nay. Hắn biết bộ lạc gặp nguy hiểm, cảm nhận sự
lo au từ người A Cong, hắn muốn biến mạnh!

'Cơ duyen nay minh tuyệt đối khong thể bỏ qua, nhất định phải tim đến bậc
thang ngay cả A Cong cũng khong phat hiện được!' Biểu tinh do dự lập tức biến
thanh kien cường va quyết đoan. Nhấc chan len, hắn đi hướng bậc thang thứ bảy
trăm tam mươi hai.

Đạp xuống một bước, thoang chốc than thể To Minh chấn động, ap lực menh mong
ập đến khiến hắn run rẩy, tren người bung phat thật nhiều sợi mau. Ánh sang
sợi mau lan tran như hoa cung vầng trăng hơi tối đi tren bầu trời, khiến To
Minh gầm một tiếng cắn răng tiến len.

Bảy trăm tam mươi ba, bảy trăm tam mươi bốn, bảy trăm tam mươi lăm…mai đến bảy
trăm chin mươi sau, To Minh toc tai bu xu, toan than co giật run bần bật. Mỗi
một bước hắn gần như dốc hết sức lực, cơ thể đau đớn dưới ap lực như sắp tan
vỡ. Cảm giac tan vỡ nay hoan toan khac với huyết hỏa trung trung.

Huyết hỏa trung trung la bung phat từ trong ra ngoai, dường như than thể khong
dung nạp được. Nhưng hiện giờ ap lực từ ngoai vao trong cứng rắn đe xuống, như
muốn đe ep người To Minh thanh bụi phấn.

Sợi mau trong người hắn tuy theo khi huyết vận chuyển khong ngừng đề khang,
chống đỡ người hắn, khong để cơ thể thanh phấn vụn. Co anh trăng tẩm bổ khiến
than thể chịu đựng ap lực nhiều them chut.

Từng bước một, khoe miệng To Minh tran ra mau tươi, vẻ mặt dữ tợn. Nhưng trong
dữ tợn lộ ra kien cường va quyết đoan khiến người kinh hoảng.

'Minh nhất định phải tim ra bậc thang đo!!! Minh phải hoan thanh tỉ mỉ!'

To Minh lần nữa bước ra một bước, đạp tren bậc thang bảy trăm chin mươi chin.
Hiện giờ trước mắt hắn mơ hồ, dường như khong thể lại bước ra một bước.

Hiện tại Diệp Vọng cũng lộ ra chật vật. Y thở hồng hộc, toc rối tung, mặt gồ
len gan xanh, toan than sợi mau hiện ra. Y giay dụa đi tới bậc thang tam trăm
ba mươi bảy, ngực đau nhoi từng cơn, tim đập nhanh khiến y cảm thấy chong mặt.

Nhưng khi y nhin lệnh bai thi trong mắt co đien cuồng.

"Mặc To!" Diệp Vọng mạnh ngẩng đầu ngửa len trời gầm một tiếng, nang chan len,
lại bước ra một bước, nhưng ro rang tốc độ đa chậm lại.

To Minh thử năm lần, đoi chan đều khong thể nang len, như co đoi tay to ấn
người hắn, khiến toan than đau đớn, xương cốt muốn vỡ vụn khong thể nang chan
len!

Ban tay to vo hinh lộ ra vo tinh va lạnh lung ap chặt To Minh, khiến hắn khong
thể đứng thẳng, từ từ cong xuống lam hắn khong thể đứng vững, sắp nga nhao.

Mặt To Minh tai xanh, mồ hoi khong ngừng tuon ra, cảm giac chong mặt cang them
dữ dội. Long sinh ra cảm giac bất lực, hắn giay dụa ngẩng đầu, nhin vầng trăng
tối đi tren bầu trời, nhin chan trời menh mong.

"Bỉ thương giả thien, cớ gi ngươi khoc!" Mơ hồ trong đầu hắn quanh quẩn cau
noi nay.

Hắn bỗng bật cười. Nụ cười tac động toan than khiến cang them đau nhức, nhưng
trong mắt To Minh mặt trăng mau cang them ro rang, phat ra hỏa diễm đậm đặc.

"Ta khong phục!!!!" To Minh ngửa đầu rống một tiếng điếc tai, tiếng rống quanh
quẩn la căn nguyen kien cường.

Trong tiếng rống, To Minh giay dụa nang len tay phải, lần nữa cắn rach, hai
mắt lộ đien cuồng, lại lần nữa boi vao con mắt trai.

Khoảnh khắc boi, toan bộ toa nui chấn động, khoi cuồn cuộn soi trao. Từng
luồng khi thể phat ra từ cả ngọn nui dang ngập trời, từ bốn phương tam hướng
bay thẳng đến To Minh.

Trong chớp mắt nay, đỉnh ngọn nui vang len tiếng da thu gầm. Tiếng gầm như hư
ảo quanh quẩn ngọn nui, truyền vao tinh thần To Minh, Diệp Vọng!

To Minh phun ra ngụm mau, than thể co vo số khi thể kỳ lạ nhập vao lập tức
vang len tiếng bum bum, sợi mau lại tăng them. Cung luc đo hắn gao thet, than
thể gấp khuc chậm rai thẳng tắp, mang theo ap lực từ ban tay to vo hinh chậm
rai đứng len!

Áp lực ban tay to, giờ phut nay khong thể đe ep khi thể menh mong dung nhập
vao To Minh, khong thể đe ep dưới đem trăng huyết hỏa trung trung!!!

To Minh, đứng len!

Vầng trăng tren trời vốn bởi vi binh minh ma biến tối, giay phut nay như la
tỏa ra anh sang cuối cung tuy theo To Minh chậm rai đứng len. Hắn mạnh đạp ra
một bước, đi tới bậc thang thứ tam trăm thi lien tục tiến len vai bước!

Tam trăm lẻ hai, tam trăm lẻ năm, tam trăm mười một, tam trăm mười bốn, tam
trăm mười bảy!!!

Đứng ở bậc thang thứ tam trăm mười bảy, đoi mắt To Minh đỏ rực. Mau trong
người vao giay phut nay co cảm giac thieu chay. Hắn lần thứ ba huyết hỏa trung
trung chỉ tiến hanh phan nửa, boi mắt trai nhuộm nửa con ngươi.

Cơ thể hắn co lực lượng bung nổ từ trong ra ngoai, như muốn vỡ tung. To Minh
biết, nếu đổi lại ở ben ngoai, nhất định ko thể chịu được miễn cưỡng lần thứ
ba huyết hỏa trung trung. Nhưng tại ngọn nui nay, ap lực cường đại từ ben
ngoai ngưng tụ ma thanh ngược lại trợ giup hắn. Lấy than thể hắn lam trung tam
bung phat lực lượng, la ap lực, lam hắn khong thể lần thứ ba trung trung bỗng
xuất hiện một cơ hội!!!

Ngon trỏ tay phải To Minh run rẩy, gao một tiếng mạnh boi. Giay phut nay, đem
toan bộ con ngươi mắt trai nhuộm mau mau, huyết hỏa trung trung!

Nui rung động, cang nhiều khi thể kỳ lạ đien cuồng ua tới, nhập vao lỗ chan
long To Minh, mỗi một chỗ tren người hắn, khiến sợi mau toan than mau chong
tăng.

"Minh phải đi len!!!" To Minh nhấc chan, lại lần nữa tiến len.

Tam trăm mười chin, tam trăm hai mươi ba, tam trăm hai mươi bảy, mai đến bậc
thang tam trăm ba mươi chin, toan than hắn trao ra mau nhưng trong hai mắt vẫn
co sự kien cường va cố chấp!

Những bậc thang đi qua khong co sự can bằng hắn tim kiếm, nhưng To Minh tin
tưởng cac bậc thang con lại nhất định co!

"Mặc To!!!" Diệp Vọng cũng đien cuồng.

Hiện giờ y đứng tren bậc thang tam trăm bốn mươi lăm, nhin trong lệnh bai,
phia sau cai ten Mặc To số tam trăm ba mươi chin bậc, sao y khong đien cho
được!?

Lam người ưu tu nhất trong cung thế hệ, sự kieu ngạo của y khong cho phep ai
vượt qua minh. Sự tự ton của y cang lam y du trả bất cứ gia nao cũng phải giữ
than phận người đứng đầu!!!

Khuon mặt y nổi len gan xanh, hai mắt tran ngập tơ mau, khong con bộ dang kieu
ngạo ma biến thanh dữ tợn khong cam long. Y giay dụa nang len tay phải, gầm
một tiếng, mạnh đanh vao ngực minh. Lập tức lực lượng mạnh mẽ nhập vao người,
lao ra mỗi chỗ mau thịt xương, cung luc đo trước ngực y hiện ra hoa văn đỏ.

Đo la một cai sừng, cai sừng mau, la sừng mau của da thu!!!

Sừng nay la đồ đằng, mau sắc khong đỏ thắm ma hơi tham. Giờ phut nay theo Diệp
Vọng đanh ra một chưởng, hoa văn sừng lập tức phat ra luồng sang đỏ choi mắt.
Giống như la hoa tan, luồng sang dung nhập vao người Diệp Vọng, khiến y như
đạt được sức mạnh mới, nang chan len đạp mạnh tới trước!

Tam trăm bốn mươi lăm, tam trăm bốn mươi sau…mai đến khi đứng ở bậc thang tam
trăm sau mươi mốt, Diệp Vọng phun ra ngụm mau. Hoa văn sừng trước ngực biến
mất anh sang đỏ, mau sắc vốn co cang tối đi như tuy thời sẽ biến mất.

"Mặc To, ngươi co thể kieu ngạo! Ngươi la người duy nhất ep ta khong thể khong
sử dụng ba mươi bảy giọt Man Huyết của Man Cong miễn cưỡng vẽ Man Văn cho ta,
để ta tiện chậm rai hấp thu, tăng khả năng trở thanh Khai Trần! Ta vốn khong
muốn cưỡng ep sử dụng lực lượng nay, khong co lợi cho ta bằng từ từ hấp
thu…Mặc To, ngươi co thể kieu ngạo!" Diệp Vọng cắn răng, thở dốc cui đầu nhin
lệnh bai. Liếc mắt một cai, y trợn to đoi mắt.

"Đay…đay la khong thể nao!!!!"

Chỉ thấy tren lệnh bai, sѠbậc thang sau ten Mặc To đang nhanh chong tăng len!

Tam trăm bốn mươi mốt, tam trăm bốn mươi ba, tam trăm bốn mươi lăm, tam trăm
bốn mươi chin…đập vao mắt Diệp Vọng, mai đến khi y thấy số lượng biến thanh
tam trăm năm mươi chin! Cach chỗ y đứng chỉ co hai bậc! Diệp Vọng miễn cưỡng
hấp thu Man Huyết, chẳng những khong keo gian khoảng cach ma con gần như vậy.
Nếu luc trước y khong quyết đoan hấp thu, chỉ sợ hiện giờ đa bị vượt qua!

"Khong thể nao!" Ánh mắt Diệp Vọng lộ ra kho thể tin va rung động. Y thi thao,
lần nữa nang len tay phải, mang theo sự tan nhẫn va đien cuồng ấn vao mặt tren
hoa văn sừng đa tối đi trước ngực.

Phun ra ngụm mau tươi, nhưng toan than Diệp Vọng bộc phat anh sang mau ngập
trời. Than thể y ở trong anh sang đỏ gần như chỉ thấy bong dang mơ hồ.

"Mặc…To!!!"
---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #68