Diệp Vọng Biến Sắc!


Người đăng: Boss

To Minh mở mắt ra, tren người hắn chỉ co ba sợi mau! Cui đầu nhin ba sợi mau
vong quanh ở ngực, To Minh đứng len.

Hắn hit sau một hơi, khong vội vang tiến len ma quay đầu nhin sương khoi day
đặc. Hắn khong nhin thấy ben dưới nhưng co thể cảm nhận được, giờ phut nay
minh đứng nơi rất cao.

"Ba sợi cuối cung cần đi tới bậc thang thứ bảy trăm tam mươi mốt." To Minh
nhin đỉnh nui, hai mắt dần lộ ra tia sang.

"Con nữa, minh phải xem thử, rốt cuộc chinh minh co thể đi xa tới đau!"

To Minh nhấc chan len, hướng bậc thang thứ năm trăm sau mươi bốn đạp một bước,
chẳng hệ chần chờ, từng bước một đi hướng cang cao!

Từng bước từng bước, một bậc lại một bậc. Tren người To Minh khong đien cuồng
bộc phat như trước, ngắn ngủi len trăm bậc, khong tru trừ tạm dừng, khong
nhanh khong chậm ổn định đi.

Vẻ mặt hắn binh tĩnh, cả người yen tĩnh khong dao động chậm rai dần đi tới bậc
năm trăm bảy mươi ba, năm trăm bảy mươi tam bậc, năm trăm tam mươi hai bậc…vẫn
con tiếp tục.

Theo hắn tiến len, sợi mau khắp người đều hiện ra, khi huyết menh mong bung
phat. Cung luc đo, tren bước đi ổn định nay, lại xuất hiện một sợi mau!

Con đường nay la thuộc về To Minh, con đường cường giả, la trong đời hắn, một
lần lột xac cực kỳ quan trọng! Lột xac tu vi, con co lĩnh ngộ tam linh!

To Minh tiến len, từng bước một đạp xuống, hoa thanh thay đổi số bậc thang
trong pho tượng tren quảng trường. Mỗi lần số lượng bậc thang nhảy len sẽ
khiến trai tim người xem theo đo nhảy thinh thịch.

"Năm trăm chin mươi bảy, năm trăm chin mươi tam, năm trăm chin mươi chin…sau
trăm! Hắn đi tới bậc thang sau trămĐay la cực hạn ngay hom qua của Diệp Vọng!"

"Con đi nữa, sau trăm lẻ một, sau trăm lẻ hai…Chẳng lẽ Diệp Vọng khong phat
hiện? Tuy khoảng cach xa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lau sau y
sẽ bị đuổi kịp!"

Tren quảng trường tĩnh lặng, bởi vi To Minh hanh động ma tiếng ban tan lại lần
nữa xon xao. Chẳng qua so với luc trước nao động, lần nay tiếng xi xầm đều la
khẽ khang.

So với đam người luon nhin cửa ải thứ nhất Đại Thử lần nay, trong quảng trường
co một nhom người thứ bậc ở năm mươi hạng đầu. Những người đo, đặc biệt la tộc
nhan tiến đến mười hạng đầu, hinh thanh vong tron thuộc về bọn họ.

"Diệp Vọng tự cao…y co thoi quen khong nhin thứ hạng trong lệnh bai."

"Đung vậy, Diệp Vọng luon nhận định đối thủ của y chỉ co bản than, người ngoai
khong co tư cach."

"Ha ha, khong biết lần nay Mặc To co đủ tư cach trở thanh đối thủ của y chưa.
Đa tới bậc thang sau trăm ba mươi lăm, Mặc To nay đung la rất lợi hại. Tiềm
lực của hắn mạnh mẽ, ta khong bằng!"

"Kỳ thật ta ngược lại hy vọng Diệp Vọng sẽ liếc mắt ngo lệnh bai một cai, xem
thử nếu y biết Mặc To ở sau lưng sẽ co biến đổi gi. Khong them để ý? Hay la co
chut hưng phấn?"

Đam người trong quảng trường, hai cai vong khac nhau, từ ngữ khac nhau. So với
họ, tại quảng trường con co một tầng cang cao hơn, đo la thủ lĩnh mỗi một bộ
lạc. Than phận va tu vi của họ, khẳng định tầm mắt họ.

Man Cong Ô Long bộ lạc nhin hai chữ Mặc To tren pho tượng, mắt dần lộ ra
nghiem tuc va chu ý. Ba khong nghĩ ra người nay la ai, nhưng co sự khen ngợi.
Theo ba thấy thi mặc kệ người nay thuộc về bộ lạc nao, đều khong khả năng la
Phong Quyến. Noi vậy thi sự xuất hiện của người nay thật la thu vị.

"Đang tiếc, người nay khong phải Ô Long bộ lạc ta. Nếu khong thi ta sẽ dốc hết
sức hỗ trợ hắn tu hanh!" Man Cong thầm than, liếc mắt Bạch Linh va Tư Khong ở
ben cạnh.

"Tư Khong khong đủ ganh vac trọng trach, ai, Ô Long bộ lạc đieu tan…Con về
Bạch Linh, đối với To Minh chỉ la tạm thời hảo cảm, phan biệt khong ro khac
nhau giữa an va tinh. Chỉ cần thằng nhoc kia khong tới day dưa, thời gian lau
sẽ lang quen. To Minh nay co tư cach gi tiếp xuc chau gai của Lặc Tố ta, trừ
phi hắn chinh la Mặc To thần bi…" Man Cong cười nhạo, mắt ẩn chứa tia chế
giễu.

Hắc Sơn bộ lạc ở phia xa, tộc trưởng sắc mặt cực kỳ am trầm, nhin chằm chằm
cai ten Mặc To tren pho tượng, anh mắt lạnh băng cũng ẩn chứa chu trọng va
chấn kinh.

'Tất Tuc từ nhỏ đa được Man Cong dạy bảo, vượt xa cung thế hệ. Nếu khong phải
Man Cong đột pha, co địa vị binh đẳng với Kinh Nam của Phong Quyến, ngai ấy sẽ
khong để Tất Tuc lộ ra ngoai. Nhưng Mặc To nay lại la từ đau chui ra, thuộc về
bộ lạc nao…Người như vậy, nhất định phải ở trong Hắc Sơn bộ lạc ta, nếu khong
thi quyết nghĩ cach giết chết!'

Tren quảng trường, nếu noi địa vị cao nhất thi phải la Kinh Nam. Ông đứng đo,
nhin thứ hạng tren pho tượng, nhin phia sau ten Mặc To số bậc thang khong
ngừng tăng, hiện giờ đa đến sau trăm bảy mươi bảy bậc. Con ngươi ong co rut
nhưng vẻ mặt vẫn binh thản, dường như chuyện thế nay chưa đủ khiến ong hơi
giật minh.

"Mặc Tang, To Minh nay sau khi tham gia Đại Thử xong hay để lại Phong Quyến bộ
lạc ta đi…Nơi nay, sẽ cho hắn hỗ trợ cang tốt hơn." Nhin số bậc thang lại thay
đổi, trở thanh sau trăm tam mươi bốn bậc, Kinh Nam từ từ mở miệng.

Nghe lời Kinh Nam, Mặc Tang mỉm cười. Ông cũng thầm kinh ngạc biểu hiện của To
Minh, điều nay vượt qua dự đoan của ong. Nhưng ong đa muốn To Minh khong cần
lo lắng lộ ra tu vi, thi dĩ nhien la co ẩn ý.

"Việc nay khong vội, đợi kết thuc Đại Thử rồi ban lại cũng khong muộn." Mặc
Tang chậm rai noi, nhin pho tượng co chữ Mặc To, anh mắt hiền hoa.

Thấy Mặc Tang khong lập tức từ chối, Kinh Nam anh mắt chợt loe. Lấy tam tri
như ong, đương nhien nhin ra co lẽ minh muốn co được người nay, đưa ra điều
kiện con chưa đủ.

"Nếu hắn co thể đi hơn bảy trăm năm mươi bậc, ta cho hắn ưu đai chỉ co con thủ
lĩnh Phong Quyến bộ lạc mới co, như Thần Xung, Ô Sam. Nếu hắn co thể đi hơn
tam trăm bậc thang, ta sẽ cho hắn ưu đai Man Tử dự tuyển!" Kinh Nam chầm chậm
noi.

"Nếu cang cao thi sao?" Mặc Tang quay đầu nhin Kinh Nam.

"Cang cao? Được, nếu hắn co thể đi hơn tam trăm năm mươi bậc, ta cho hắn ưu
đai va hỗ trợ giống như Diệp Vọng. Nếu co thể đi tới chin trăm bậc, nếu hắn
đồng ý gia nhập Phong Quyến bộ lạc ta, cung Diệp Vọng ai trước Khai Trần thi
ta sẽ lập ai lam Man Tử!" Kinh Nam hơi suy tư, nhin Mặc Tang, mở miệng noi.

"Đa bảy trăm bậc." Mặc Tang mỉm cười.

Bảy trăm bậc!!!

To Minh thở gấp, mồ hoi khong ngừng tuon ra, đứng ở bậc thang thứ bảy trăm.
Hiện giờ sắp binh minh, trăng hơi tối đi. Hắn chịu đựng ap lực, đi tới đay cực
kỳ gian khổ.

Trong than thể lại xuất hiện vai sợi mau khi đến đay, nhưng cụ thể bao nhieu
thi To Minh khong chu ý xem. Hiện giờ hắn chỉ co ý nghĩ duy nhất la lại đi
tiếp, đi tới cực hạn của minh!

Binh ổn ho hấp, To Minh lại lần nữa nhấc chan len, đi hướng bậc thang bảy trăm
lẻ một.

Giờ phut nay Diệp Vọng đang ngồi xếp bằng ở bậc tam trăm lẻ ba. Y khong động
đậy, toan bộ nui rất yen tĩnh. Chỗ y ở cung với To Minh như la trời nam đất
bắc, hoan toan la hai hướng khac nhau.

Khi binh minh sắp tới, khi vầng trăng hơi tối đi, dường như sắp trời sang thi
Diệp Vọng mở mắt ra, ngẩng đầu nhin sắc trời.

"Khi trời sang thi bắt đầu đợt tiến len cuối cung. Lần nay minh nhất định phải
cố gắng hết sức đi tới chin trăm bậc!" Diệp Vọng thi thao, khoe miệng lộ nụ
cười tự tin.

"Chắc hiện giờ tren nui khong con lại bao nhieu người. Khong tinh bản than
minh, chắc chưa tới mười người. Khong biết co người đi qua bậc năm trăm sau
mươi hai khong. Chắc la khong co!" Sắc mặt Diệp Vọng co sự binh tĩnh kieu
ngạo, nhưng y trầm ngam giay lat, vẫn la lấy ra lệnh bai nhin.

Vốn y chỉ định tuy tiện nhin, xem ben trong co ai, lam hanh động nhin xuống
người khac trong qua trinh chờ binh minh ma thoi.

Vẻ mặt y cực kỳ binh tĩnh, anh mắt rơi tren lệnh bai, quet mắt liền thu lại.
Nhưng giay phut thu lại tầm mắt, cả người y bỗng ngẩn ra, thoang chốc lại lần
nữa tập trung nhin.

Hạng hai, Mặc To, bảy trăm mười sau bậc.

"Mặc To…buổi tối đi đường, thật qua ngu ngốc!" Diệp Vọng trầm ngam giay lat,
thu lại tầm mắt nhin lệnh bai, nhắm mắt lại, tiếp tuc tĩnh tọa, chờ đợi sang
sớm đến, dường như khong hề sốt ruột. Nhưng mi mắt khẽ run lộ ra nỗi long kho
binh tĩnh.

To Minh thở dồn dập, khong ngừng tiến len, đầu oc hắn hiện giờ trống rỗng, chỉ
co ý chi thoi thuc bản than. Khong ngừng tiến len, sợi mau dần tăng nhiều, mỗi
khi xuất hiện them một sợi đều khiến hắn lại co sức mạnh.

Đien cuồng tiến len, hắn đi qua bảy trăm hai mươi lăm bậc, bảy trăm ba mươi
tam bậc, bảy trăm năm mươi mốt bậc, bảy trăm sau mươi ba bậc, bảy trăm bảy
mươi chin bậc…

Trong người khong ngừng vang tiếng chấn, hai chan hắn run rẩy, than thể lung
lay sắp đổ. Đặc biệt la ban chan hắn, giống như dinh liền với nui, mỗi lần
nhấc len đều truyền đến đau nhức.

Cắn răng gầm len, To Minh lại nang len bước chan, đi tới bậc thang bảy trăm
tam mươi. Cach mục tieu của hắn, bảy trăm tam mươi mốt chỉ con một nấc!

Hai mắt hắn đỏ rực, đỏ như lửa hừng hực chay, như muốn thieu đốt cả người To
Minh thanh tro tan. Mắt thấy chỉ con cuối cung một bước, sợi mau khắp người To
Minh vận chuyển, thật sự ep ra một tia lực lượng, nang chan len, cuối cung đạp
tren bậc thang thứ bảy trăm tam mươi mốt.

Khoảnh khắc chan đạp xuống, than thể khong cach nao chịu đựng ap lực nay, mắt
thấy sắp nga xuống, To Minh ngửa đầu rống gầm. Hắn nhất định phải đạp xuống
đay, nhất định!

Nang len tay phải, ngon trỏ đặt ben miệng, cắn nat. Mau tươi tran ngập, mạnh
boi ở hai con ngươi. Hắn, muốn tại đay, tiến hanh lần thứ ba huyết hỏa trung
trung chưa từng thanh cong!

Giay phut ngon trỏ đẫm mau chạm vao con ngươi ben trai, toan bộ nui tựa như
trời sụp đất nứt, động đất! Một tiếng da thu gầm trong chớp mắt nay, vang vọng
từ đỉnh nui khoi đen!!!

Tại bậc thang tam trăm lẻ ba, Diệp Vọng thật khong dễ dang ổn định tam thần,
vao khoảnh khắc nay toan than chấn động. Y nghe thấy tiếng gầm đến từ đỉnh
nui. Khoảnh khắc nay, y cảm nhận toan nui rung rinh, dường như xuất hiện biến
hoa kho tin.

Y mạnh mở mắt ra, hai con ngươi phản xạ co rut. Y co linh cảm, nui nay đột
nhien biến hoa, nhất định co lien quan tới người ten Mặc To!

Y khong chut nghĩ ngợi liền lấy ra lệnh bai, lần thứ hai nhin. Khi thấy phia
sau hai chữ Mặc To xuất hiện con số bảy trăm tam mươi mốt bậc, vẻ mặt Diệp
Vọng lập tức thay đổi, từ ngồi xếp bằng đứng bật dậy!

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #66