Bậc Thang Tâm Luyện.


Người đăng: Boss

Vầng trăng đem nay khac với binh thường. Bầu trời khong may khiến trăng sang
ngời, anh trăng rải tren mặt đất, như la tấm manh the phất phơ giữa trời đất.

Từ xa xem rất la xinh đẹp, nhưng tại ngọn nui chọc thẳng len trời khong thấy
đến ngọn thi vầng trăng nay biến thanh đang sợ!

Dưới anh trăng, ap lực tren nui lấy tốc độ kinh khủng khong ngừng bung phat,
hinh thanh bao tố vo hinh quet toan ngọn nui, khiến người trong nui du co
ngẩng đầu, chỉ thấy trong tầm mắt một mảnh vặn vẹo.

Hiện giờ la đem khuya, la một ngay anh trăng mạnh nhất cũng la luc ap lực ngọn
nui đạt tới đỉnh cao! Ba người To Minh đứng ở bậc thang hơn năm trăm. Giờ phut
nay nếu khong phải ngọn nui co sương khoi, nếu co người từ ben dưới ngẩng đầu
nhin, co thể mơ hồ thấy ba người họ như la đứng ở goc biển chan trời, như la
chỉ nhấc tay la co thể chạm đến bầu trời.

Từ bậc thang hơn năm trăm lại tiến len, sẽ như nhập vao khung trời. Hiện giờ
Diệp Vọng chinh la như thế. Y khong biết ben ngoai xảy ra chuyện gi, cũng
khong biết ba người đấu tranh sau lưng minh. Y chỉ đi con đường của minh, từng
bước một, thở dồn dập, chậm rai đi tới.

"Hom nay phải đi tới tam trăm lẻ ba bậc!" Diệp Vọng cắn răng, mang theo đoi
mắt kieu ngạo khiến người bị tổn thương, tiến len.

Dưới ap lực như vậy, nếu khong co sự kien cường va cố chấp, khong ai co thể đi
hơn vai chục bậc. Tất Tuc co kien tri, chỉ la trong sự kien tri tồn tại thiếu
tự tin. Nếu khong thi sao ga đi ra một bước la lại nhin thứ hạng trong lệnh
bai.

"Năm trăm năm mươi sau, năm trăm năm mươi bảy…Đang chết, Thần Xung lại leo len
được, đa la năm trăm năm mươi tam!" Tất Tuc vẻ mặt khong cam long, nghiến
răng, lại bước ra một bước. Nhưng đạp xuống một bước nay, toan than ga chấn
động, mơ hồ nghe thấy từ chỗ cao nhất tren đỉnh nui truyền ra tiếng gầm.

Tiếng gầm nay khong phải người co thể phat ra, thuộc về thu vật!

Khi tiếng gầm quanh quẩn, cả người Tất Tuc run rẩy, ngực nhoi len phun ra ngụm
mau tươi, cơ thể lung lay suýt nữa nga xuống.

Khuon mặt ga trắng bệch, trong chớp mắt đo, ga như thấy toan bộ ngọn nui hoa
thanh kỳ thu nhin khong ro bộ dạng, mở ra mồm mau nhao tới.

Co cung cảm giac con co Thần Xung. Thần Xung đứng ở bậc thang năm trăm năm
mươi tam, đang muốn nhấc chan thi than thể chấn động, mạnh ngẩng đầu, hai mắt
tran ngập tơ mau, mau tươi trao ra từ khoe miệng.

Toan than To Minh ướt đẫm mồ hoi, nhưng sự cố chấp trong mắt hắn chẳng những
khong giảm ngược lại cang đậm. Hắn đi từng bước một. Năm trăm bốn mươi tam,
năm trăm bốn mươi chin…mai đến khi đứng ở bậc thang năm trăm năm mươi bảy, hắn
cũng nghe thấy tiếng gầm như ẩn như hiện.

Tiếng gầm nay lộ ra oan khi ngập trời ập đến. Khoảnh khắc rơi tren người To
Minh, hắn cả người cứng đờ, ngực bỗng đau nhức, khong thể kiềm nen phun ra
bung mau. Tiếng gầm ẩn chứa ap lực, như muốn tất cả người cảm nhận được phải
phục tung trước tiếng rống.

Nhưng khoảnh khắc mau tươi như nhiễm đỏ trước mặt, trong đoi mắt To Minh, mặt
trăng đỏ mau bộc phat ra anh sang cực kỳ choi mắt, bỗng chốc thieu đốt!

Hắn sẽ khong chịu thua!

To Minh bản năng ngẩng đầu nhin đỉnh nui, phat tiếng rống vang dội. Tiếng rống
như sấm vang vọng bốn phia. Mai toc dai bay len, trong mắt thieu đốt ngọn lửa
như sắp bắn ra. Hắn nhấc len chan phải mạnh đạp xuống bậc thang thứ năm trăm
năm mươi tam.

Giay phut chan hắn đạp xuống, cơ thể To Minh run rẩy, gan xanh gồ len khắp
người, sợi mau tran ngập. Giữa mau xanh đỏ ẩn chứa đau đớn kho tả, nhưng To
Minh vẫn khong bỏ cuộc!

Hắn phải đi tới bậc năm trăm sau mươi ba. Hắn phải tiếp tục tỉ mỉ khống chế.
Hắn khong muốn từ bỏ cơ hội nay, cang khong muốn để A Cong thất vọng. Hắn, To
Minh, khong động thi thoi, một khi hanh động, phải khiến minh sau nay khong
hối hận!!!

Hắn phải lam chinh la khong hối tiếc, hết sức thử một lần, một lần khong nuối
tiếc!

Năm trăm năm mươi chin, năm trăm sau mươi, năm trăm sau mươi mốt!

To Minh lại lần nữa bước ra ba bước. Mỗi ra một bước la than thể hắn sẽ run
lẩy bẩy, trong người phat ra thanh am khong thể chịu đựng, như la thịt xương
bị nghiền nat. Cảm giac đau đớn kia, một thiếu nien mười sau tuổi gần như
khong thể chịu đựng.

"Chỉ con hai bước, chỉ con hai bước!" Trong long To Minh thet gao. Hắn khong
ngừng noi cho chinh minh, nhất định phải đi tới bậc thang thứ năm trăm sau
mươi ba!

To Minh lại gầm một tiếng, nhấc chan, lại bước ra một bước! Đạp xuống một bước
nay, hắn co cảm giac đất rung nui chuyển. Nhưng kỳ thật hắn biết ro, động
khong phải mặt đất, lung lay khong phải ngọn nui ma la bản than minh.

Loại cảm giac đất rung nui chuyển nay khiến sắc mặt To Minh khong con chut
mau. Hắn ngẩng đầu nhin trời. Bầu trời trong mắt hắn dường như biến xa xăm.
Như la cả khung trời nằm trong mắt, chậm rai troi, thời gian dường như ở
khoảnh khắc nay biến chậm lại.

To Minh co thể cảm nhận được, cơ thể minh đang từ từ nga xuống. Mặt đất khong
động, nui khong lung lay, la cơ thể minh khong thể chịu đựng, đến cực hạn,
chậm rai nga ra sau.

"Năm trăm sau mươi hai, la lằn ranh…" Khoe miệng To Minh lộ ra chua xot.

'Đất khong động, nui khong lắc lư, nhưng nếu than động, tất cả vẫn khong thể
biến đổi…'

'A Cong, vi sao luc toi chạy nhanh nhin cay cối hai ben giống như đang động?
Toi hơi kho hiểu, khong biết than thể minh đang chạy hay la cay cối đang lui
ra sau. A Cong, đay la chuyện gi?'

Trong đầu To Minh, trong chua xot, hiện ra luc minh con nhỏ hỏi A Cong một vấn
đề.

'Mắt sẽ lừa gạt người, Lạp To, đợi khi ngươi trưởng thanh sẽ hiểu. Mắt ngươi
thấy chưa chắc la thật, co lẽ mắt vẫn luon lừa ngươi. Ngươi nhin cay, no thật
sự động sao? Đến cung thi than thể ngươi động, hay la cay động, hoặc…thứ gi
khac?'

To Minh con nhớ khi minh nghe cau trả lời nay co chut mơ hồ, khong ro rang
lắm. Nhưng giờ hắn nhớ lại thi bỗng ngay ngẩn.

'Thay đổi khong được mặt đất, thay đổi khong được toa nui, than người động,
cho nen tất cả đều động…nhưng kỳ thật đất khong động, nui khong động…động la…'
To Minh mạnh mở to mắt, dường như đa chộp được cai gi.

'Động la long ta!'

'Luc nhỏ ta chạy nhanh, la than thể động, cay khong động, nhưng mắt đanh lừa
ta. Cay động cũng bởi vi long ta…long ta bị đoi mắt lừa, la long đang động…Mặt
đất, nui, cay, tất cả cũng thế, coi như la than ta động, nếu tam khong
động…mọi thứ sẽ khong động! Thậm chi than thể cũng sẽ bị lừa gạt. Mắt, than
thể, tất cả đều sẽ đanh lừa long minh, để minh cảm giac đang động…'

To Minh đanh rung minh, sau khi hiểu ra thi trong đầu bỗng vang tiếng chấn.
Tiếng chấn mạnh mẽ khiến hắn thấy chong mặt. Khi cảm giac chong mặt chậm rai
biến mất, To Minh sững sờ đứng đo.

Hắn cui đầu nhin dưới chan, ngẩng đầu xem xung quanh. Giờ phut nay hắn vẫn
đứng tren bậc thang, chan phải ở bậc thứ năm trăm sau mươi hai, chan trai ở
bậc năm trăm sau mươi mốt.

Cơ thể hắn, thực tế luon như vậy, khong chut biến đổi.

Im lặng, To Minh nang chan trai len, hoan toan đứng ở bậc năm trăm sau mươi
hai, hắn hit sau, hai mắt lộ ra lĩnh ngộ.

"Minh hiểu rồi…nếu tam khong động thi vạn vật bất động! Đay chinh la tỉ mỉ…"
To Minh thi thao đi len bậc thang thứ năm trăm sau mươi ba.

Đứng nơi đo, khuon mặt tai nhợt lộ ra nụ cười, chậm rai khoanh chan ngồi
xuống, bắt đầu hiểu ra chan chinh tỉ mỉ.

Lần nay khac với bốn lần trước. Luc trước hắn mơ mang tiến hanh, dung sức lực
đều ở mặt khống chế tốc độ khi huyết, dung hết sức khống chế, đay la ngoại
lực!

Hiện tại hắn đa lĩnh ngộ, hắn biết, chan chinh tỉ mỉ khong phải nhờ ngoại lực
thay đổi tốc độ vận chuyển khi huyết ma la tam minh!

Tam động thi sẽ động, tam khong động, khi huyết sẽ khong động!

Khi To Minh ngồi xếp bằng, Tất Tuc phat ra tiếng gao khong cam long. Chan phải
ga run rẩy chơi vơi ở bậc thứ năm trăm sau mươi hai, nhưng lam sao cũng khong
thể đặt xuống. Ga co cảm giac cực kỳ manh liệt, nếu đặt xuống một bước, minh
khong thể chịu đựng được. Loại cảm giac manh liệt nay giống như thật, khiến
người khong thể khong tin. Chậm rai, vẻ mặt kho khăn lựa chọn dần đong lại,
ga…khong dam mạo hiểm!

Thần Xung thi co vẻ mặt trầm trọng hiếm thấy nhất trong đời y. Y đứng ở bậc
thứ năm trăm sau mươi mốt, nhin bậc năm trăm sau mươi hai, im lặng thật lau. Y
từng nghe chuyện kể về bậc thang nay…

Nửa ngay, Thần Xung nghiến răng đạp một bước. Nhưng khoảnh khắc y bước xuống,
cả người y như đong lại, đứng ngay ra, hai mắt khong động đậy. Thời gian troi
qua từng giay, bảy phut sau, Thần Xung phun ra ngụm mau tươi nga giữa bậc
thang thứ năm trăm sau mươi mốt va năm trăm sau mươi hai. Cuối cung y vẫn
khong cach nao đi len, khong thể vượt qua bậc tam luyện.

Nhưng so với Tất Tuc, Thần Xung co cai tam co thể lột xac thanh cường giả!

Tren quảng trường một mảnh tĩnh lặng. Khong co tiếng ban tan, xon xao, giờ
phut nay mọi người đều thở dồn dập, nhin thứ hạng tren pho tượng, rung động
trong long đa thay thế tất cả suy nghĩ.

Hạng nhất, Diệp Vọng, tam trăm lẻ ba bậc.

Hạng hai, Mặc To, năm trăm sau mươi ba bậc.

Hai hang chữ nay khiến anh mắt mọi người tập trung nhin. Mặc To, một cai ten
cực kỳ binh thường, cai ten trước khi Đại Thử khong ai từng nghe qua, nhưng
hom nay lại nổi như cồn!

Thời gian dần troi, đem nay đa định sẽ khong binh thường, đa định so với ngay
hom qua cang khiến người chấn kinh, đa định chỉ thuộc về hai người đỉnh cao,
trận quyết chiến của họ!

Tren quảng trường khong người nao mất kien nhẫn. Họ yen lặng chờ đợi, chờ
khoảnh khắc hai người kia động! Khi đem khuya qua đi, khi cach binh minh con
co một khoảng thời gian ngắn, thứ bậc phia sau hai chữ Mặc To tren chin pho
tượng, động!

Khong co đất trời biến đổi, khong co cuồng phong gio lốc, nhưng hoa thanh bao
tố dấy len trong long mỗi người xem!!!

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #65