Mở Ra Dây Cột.


Người đăng: Boss

Đang tiếc, Ô Lạp va Bạch Linh nỗ lực, khi hoang hon đi qua tren bầu trời chậm
rai lo ra vầng trăng thi dần trở thanh mau xam.

Gần như cung luc, theo chan trời vặn vẹo, hai luồng khoi đen bỗng xuất hiện
bay thẳng đến quảng trường sau đo tan đi, hoa thanh hai co gai sắc mặt tai
nhợt.

Bạch Linh rất binh tĩnh, co đa cố hết sức. Thật ra lần Đại Thử nay, khi co
khong trong thấy To Minh thi đa khong co tam tri so đấu. Hiện giờ trở về, dưới
mấy trăm anh mắt, Bạch Linh cui đầu đi hướng bộ lạc của minh. Co khong noi một
lời, ngồi xếp bằng sau lưng Man Cong, nhin pho tượng ben cạnh, nhin thứ hạng
co hai chữ Mặc To, cắn moi, khong biết co đang nghĩ cai gi.

Man Cong ben cạnh co khe khẽ noi gi đo nhưng Bạch Linh nhắm mắt bỏ qua, khong
nghe được, cũng khong noi lời nao.

So với Bạch Linh binh tĩnh, Ô Lạp rất khong cam long, yen lặng đi tới chỗ Ô
Sơn bộ lạc. Nghenh đon co la Tiễn Thủ nở nụ cười hiền hoa va an ủi.

"Ô Lạp, đa khong tệ lắm. Lần đầu tham gia cửa thứ nhất Đại Thử ma len tới bảy
mươi hạng đầu, trở lại rồi chăm chỉ tu luyện, lần sau tranh thủ tiến vao năm
mươi hạng đầu."

Ô Lạp nhẹ gật đầu. Mặc du co khong cam long, nhưng sau trong tam co sự kieu
ngạo. Co cũng cảm thấy thanh tich của minh khong tệ lắm. Như Tiễn Thủ đa noi,
lần đầu tien tham gia ma co thứ hạng như vậy đa đủ ưu tu.

Ngẩng đầu, Ô Lạp nhin thứ bậc tren pho tượng, nhin Bắc Lăng xếp ở hạng bốn
mươi chin, Loi Thần ở hạng năm mươi ba, lại nhin Mặc To. Khi co thấy hai chữ
Mặc To, đoi mắt sang ngời.

"Hắn sẽ la ai…"

Thời gian troi qua, co khi rất chậm nhưng hiện tại trong so tai căng thẳng thi
khiến người cảm giac rất nhanh qua đi. Đảo mắt thi vầng trăng tren trời khong
phải mới lo nữa ma cang them sang ngời, treo cao.

Cach đem khuya đa khong xa, ap lực trong nui cao dần nặng nề.

Loi Thần từ bỏ, thứ hạng cuối cung xếp ở vị tri năm mươi hai. Theo luồng khoi
xuất hiện tren quảng trường, sắc mặt ga khong buồn rầu, vẫn la nụ cười ngay
ngốc. Sau khi đi ra, co khong it người keu gọi ga, hiển nhien trong vai ngay Ô
Sơn bộ lạc tới Phong Quyến bộ lạc, Loi Thần đa kết bạn với khong it bạn be.

Khi ga trở lại chỗ Ô Sơn bộ lạc, hai người Bắc Lăng va Tư Khong lần lượt từ
bỏ. Theo khoi đen đến, Bắc Lăng vẫn như cũ lạnh lung kieu ngạo. Thứ hạng của y
la bốn mươi chin, hoan thanh tam nguyện tiến vao năm mươi hạng đầu.

Lần nay tham gia khong giống như mấy năm trước. Mấy năm trước y co Ô Sam hỗ
trợ mới đạt được, con lần nay thi y dựa vao chinh sức minh.

Bắc Lăng tin tưởng, nếu khong phải mấy ngay trước cho Ô Sam số lượng mau giữa
tran khong nhỏ, vậy thứ hạng của minh co lẽ con cao hơn vai bậc. Y hoan toan
co tư cach kieu ngạo đi hướng chỗ Ô Sơn bộ lạc.

"Ô Lạp, co khong tệ lắm, tuy khong tiến vao năm mươi hạng đầu, nhưng thứ hạng
như vậy đa rất tốt. Nhưng đừng qua đắc ý, con co hai cửa." Bắc Lăng liếc Ô Lạp
một cai, từ từ mở miệng.

Ô Lạp vội vang đứng dậy, nhẹ gật đầu. Ánh mắt co nhin hướng Bắc Lăng lộ ra
cung kinh. Tự minh tham gia Đại Thử lần nay, co biết ro co thể đi vao năm mươi
hạng đầu la gian khổ cỡ nao.

"Con về ngươi….Loi Thần, ngươi vốn co thể tiến vao năm mươi hạng đầu hiện giờ
lại xếp thứ năm mươi hai. Thoi, cửa thứ hai ngươi phải cố gắng, Ô Sơn bộ lạc
chỉ co ba người chung ta thi đấu, nhất định phải dốc hết sức lực!" Bắc Lăng
nhin Loi Thần, binh tĩnh noi.

Loi Thần cui đầu khong mở miệng.

Phương xa, Tư Khong trở về, vẻ mặt ủ rũ. Cuối cung y vẫn la ở thứ hạng năm
mươi. Y rầu rĩ đi tới bộ lạc của minh, nhin Bạch Linh im lặng ngồi một ben,
đang muốn noi cai gi nhưng bị co lạnh lung liếc một cai, lập tức nuốt xuống
lời muốn noi.

Theo thời gian đi qua, dần dần ở năm mươi hạng đầu co người từ bỏ. Tuy theo
từng cai ten biến thanh mau xam, quảng trường co cang nhiều người trở lại,
khiến nơi đay chậm rai biến soi động.

Những người xếp ở năm mươi hạng đầu trở về, thường thi vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Sẽ
co khong it người xong tới lien tiếp nịnh nọt, vang len từng đợt tiếng cười tự
hao.

Co người từ bỏ thi cũng co người cố gắng. Giờ phut nay Thần Xung đang cắn chặt
răng, toan than đẫm mồ hoi, thịt tren mặt khong ngừng run run, tiếp tục leo
len nui.

Hơi thở y dồn dập, trước mắt như co vo số ngoi sao vong quanh, khiến y mệt đến
sắp khong thể chịu được nữa. Nhưng cung luc đo, y khong ngừng lầm bầm.

"Ba nội no, mệt chết lao tử!!!"

"Năm trăm ba mươi bảy…Tất Tuc đang chết…năm trăm ba mươi tam…Tất Tuc đang
chết….năm trăm ba mươi chin….Tất Tuc đi chết đi, lao tử đấu với ngươi, lao tử
con chưa xong đau!" Thần Xung lau mồ hoi, sắc mặt đien cuồng, thanh am lầm bầm
cũng ngay cang lớn. "Ngươi noi xem minh co đien khong, lam chi phải cung ta so
sanh. Ba nội may, Tất Tuc, lao tử nếu thật sự mệt chết, thanh quỷ cũng khong
tha ngươi! Năm trăm ba mươi tam…i, khong phải, la năm trăm ba mươi chin."

Thần Xung vẻ mặt đau khổ thở như trau, dung cả tay chan nghenh đon ap lực ngay
cang nặng nề bo hướng phia trước. Tim y đập thinh thịch như sắp nổ tung, mồ
hoi nhiều như mưa, thậm chi co thể thấy bậc thang sau lưng ướt đẫm mồ hoi.

"Mệt chết lao tử, ba nội may muốn lao tử mệt chết ma! Mồ hoi của ta, lần nay
sẽ ốm, nhất định ốm chắc rồi…" Thần Xung khong ngừng thở hổn hển, đang bo thi
đột nhien tai nhuc nhich, cẩn thận lắng nghe, lập tức cất tiếng cười to.

"Mệt chết ngươi, dam so với lao tử, mệt chết ngươi đồ Tất Tuc đang chết!!!" Lỗ
tai trời sinh dị bẩm của y nghe tới cầu thang cach nơi nay kha xa truyền đến
tiếng thở dốc khong thua gi minh.

Hiện giờ Tất Tuc cũng rất chật, mồ hoi khong ngừng nhỏ giọt, đoi mắt như co
ngọn lửa thieu đốt. Ga so đấu với Thần Xung thật lau, giờ phut nay cắn răng
đien cuồng bo len. Ga đa mệt đến hit thở đều cảm giac ngực bị đam xuyen, nhưng
vẫn khong muốn từ bỏ.

"Thần Xung, ta nhất định phải vượt qua ngươi! Ta mới la người trừ Diệp Vọng
ra, mạnh nhất trong cung thế hệ!"

Chẳng qua la cang len tren, đặc biệt đạt tới hơn năm trăm bậc, ap lực vao buổi
tối tăng len cực kỳ khủng bố. Hai người Thần Xung va Tất Tuc, nếu la ban ngay
thi co thể đỡ chut, nhưng sắp tới đem khuya thi noi la từng bước gian nan cũng
khong sai.

Trừ hai người nay, con lại mấy người đang cố gắng cũng giống thế. Đặc biệt la
Ô Sam, cang khong ngừng cắn răng từng bước một leo len. Ga khong muốn lại bị
vượt qua. Cho du khong tiến vao được mười hạng đầu, nhưng mười hai hạng đầu
nhất định phải giữ vững.

Mắt thấy đem khuya rất nhanh tiến đến, ap lực tren nui sắp đạt tới đỉnh, đa co
một số người bắt đầu dừng lại. Du sao theo lệ thường cửa Đại Thử trước đay,
sang ngay mai mới la quyết chiến cuối cung!

Khoảnh khắc khi đem khuya tiến đến, Thần Xung toan than chấn động, ro rang cảm
nhận được ap lực đến từ đỉnh nui đạt đến trinh độ khủng bố.

"Năm trăm bốn mươi bảy…năm trăm…ba nội, lao tử khong so nữa! Tất Tuc, ngươi
muốn thứ hai thi lao tử cho ngươi! Lại so đấu thi lao tử thật mệt chết tại
đay, mớ thịt tren người ta…" Thần Xung ngồi bệch tại đo, quat rống bốn phia.

"Hạng ba thi hạng ba đi, chỉ cần khong rớt khỏi ba hạng đầu, lao tử khong mất
mặt! Du sao Ô Sam đa tuột lại phia sau. Tất Tuc, ngươi co bản lĩnh thi đi đi,
đi nhiều vai bước mệt chết mới tốt!!! Ba nội, nếu lao tử co bản lĩnh như Mặc
To, cũng co thể đột pha, nhất định cung ngươi…A!" Thần Xung thở gấp, dung tay
quạt gio, đang lẩm bẩm thi than thể bỗng run len, vanh tai lắng nghe, biểu
tinh dần bị sự chấn kinh thay thể.

Tất Tuc nhin thứ hạng trong lệnh bai, nhin Thần Xung khong động đậy nữa, ngửa
đầu cười to, trong mắt lộ ra am hiểm.

"Ta mới la người trừ Diệp Vọng ra, mạnh nhất!" Ga thở dốc, lại cắn răng đi ra
mấy bậc thang, khi đứng ở bậc năm trăm năm mươi ba mới ngừng lại. Ga nhin lệnh
bai một cai, vẻ mặt đắc ý chợt đong lại. Ga nhin thấy Mặc To rớt đến hạng hai
mươi mốt, động!

Phat hiện thay đổi nay con co Ô Sam va mọi người ở mười hạng đầu trừ Diệp Vọng
ra. Bọn họ lần lượt trong thấy, Mặc To đo, động!!!

Cung luc đo, ben dưới, phia ngoai, tren quảng trường dấy len gio lốc quet
ngang trời đất.

Tất cả mọi người, Man Cong Ô Long bộ lạc, thủ lĩnh mỗi một bộ lạc, thậm chi la
tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc từ đầu tới cuối khong them nhin, cũng lập tức chăm
chu xem.

Vo số anh mắt, Loi Thần, Ô Lạp, Bạch Linh, Tư Khong, Bắc Lăng, con co thi sinh
ở sau hạng hai mươi từ bỏ thi đấu, tất cả đều ngừng ho hấp nhin chin pho tượng
một cai ten giống nhau.

A Cong Mặc Tang hai mắt sang ngời, nhin thứ hạng tren pho tượng, tia sang
trong mắt ngay cang mạnh. Kinh Nam ở ben cạnh giờ phut nay khong phải vẻ mặt
binh thản ma la con ngươi co rut, xem xet.

To Minh, động!

Đem khuya thuộc về hắn, co anh trăng vuốt ve, hắn chậm rai đứng len. Sợi mau
trong người bị hắn tỉ mỉ khống chế chỉ con mười lăm sợi, biến mất.

Hắn ngẩng đầu len, nhin trăng treo tren trời, trong mắt To Minh dần co bong
trăng đỏ. Sợi toc bị day cỏ cột dưới anh trăng khong gio tự bay. To Minh hit
sau, nang len tay phải thao xuống day cột, khiến sợi toc xoa ra. Hắn mạnh nang
len chan phải, đạp xuống bậc thang thứ ba trăm bảy mươi hai.

Khoảnh khắc chan đạp xuống, trong người To Minh bung nổ ra toan bộ sợi mau.
Lần đầu tien hắn tại đay phat huy tốc độ mạnh nhất hiện nay!!!

Vầng sang đỏ tan đi, cả người To Minh như bong đỏ chớp mắt vụt qua!

Ba trăm bảy mươi hai bậc, ba trăm chin mươi ba bậc, bốn trăm hai mươi bốn bậc,
bốn trăm bốn mươi tam bậc, bốn trăm bảy mươi mốt bậc…

Nhanh chong, dưới đem trăng, như bao tố quet ngang, khiến du la tren nui hay
ben dưới quảng trường, những người chu ý tinh cảnh nay đều biến tĩnh lặng….

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #63