Dạy Dỗ.


Người đăng: Boss

Sang sớm ngay thứ ba sau khi To Minh trở lại bộ lạc, đoan người co A Cong dẫn
đầu tập trung ở giữa Man Khải, A Cong vẫn mặc đồ vải tho, đầu toc bạc vẫn bện
nhiều bim, thoạt nhin tinh thần tốt lắm. Mắt ong lướt qua rơi tren người Bắc
Lăng, Loi Thần, To Minh va một thiếu nữ tuổi bằng To Minh.

Thiếu nữ nay gọi la Ô Lạp, la luc Man Khải bị phat hiện co Man thể. hiện giờ
đa qua mấy thang, co đạt đến tầng hai Ngưng Huyết cảnh, tuy thời co thể ngưng
tụ ra sợi mau thứ mười một, trở thanh man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng ba.

Sau lưng A Cong con đứng hai người, trong đo một cai chinh la Tiễn Thủ của bộ
lạc, cũng chinh la a ba của Bắc Lăng. Than thể ga cường trang như sắt, mắt
sang người lộ ra nhu hoa.

Một người khac thi la sắc mặt lạnh lung, khong tuy tiện noi chuyện, la khoi
thủ đội săn, Sơn Ngan. Ga mặc đồ da thu cang hiện ra sự cường trang, trước giờ
khong noi nhiều, nhưng đa số man sĩ trong bộ lạc đều cực kỳ kinh trọng ga. Lại
them đội săn của ga bảo vệ bộ lạc, chuyen cung cấp thực vật, cho nen khiến
người nay co địa vị rất cao trong bộ lạc.

"Ô Sơn bộ lạc chung ta nhỏ, khong sanh bằng Phong Quyến, cho nen mỗi cach vai
năm đều cần hướng Phong Quyến bộ lạc thăm viếng, để biểu đạt lễ ton kinh đầu
lĩnh. Mấy năm trước ta khong đi, năm nay đich than đi một chuyến. Sự kiện nay
trừ Ô Sơn bộ lạc chung ta ra, Ô Long bộ lạc, Hắc Sơn bộ lạc con co mấy bộ lạc
nhỏ xa xoi ở xung quanh đều sẽ tụ tập tại Phong Quyến. Cho nen chuyện nay đối
với cac ngươi la khảo nghiệm. Đối diện rất nhiều cung thế hệ ngoai bộ lạc, co
nổi bật hay khong, co beu xấu danh tiếng Ô Sơn bộ lạc chung ta hay khong đều
trong cậy vao cac ngươi. Lần nay tuyển chọn cac ngươi, la bởi vi cac ngươi la
mầm giống tốt của Ô Sơn bộ lạc, tăng một it kiến thức ngay sau sẽ trợ giup rất
lớn cho cac ngươi. Trong cac ngươi, Bắc Lăng từng hai lần tham dự nen biết một
số chi tiết, cac ngươi co thể hỏi thăm hắn." A Cong từ từ mở miệng, thanh am
khan khan quanh quẩn xung quanh.

Bắc Lăng nhỏ giọng đồng ý, anh mắt rơi tren người Loi Thần, lại nhin co gai
ten Ô Lạp, cuối cung nhin To Minh đứng một ben, nhiu may.

"A Cong, việc nay co giống hai lần trước, co…Đại Thử?" Bắc Lăng chần chờ, cung
kinh hỏi A Cong, thấy ong gật đầu, mắt y chợt loe, tay chỉ To Minh. "A Cong,
toi đề nghị To Minh khong cần tiến len, hắn khong phải man sĩ, coi như co đi
cũng khong hữu dụng va giup được gi, khong bằng để lại danh ngạch cho tộc nhan
khac."

Bắc Lăng mới noi ra lời nay, Loi Thần đứng ben cạnh lập tức anh mắt sắc ben,
tiến len mấy bước, lớn giọng bất man.

"Khong phải man sĩ thi khong thể đi? Bắc Lăng, anh co ý gi?!"

Co gai ten Ô Lạp vẻ mặt binh tĩnh, mắt quet To Minh luon im lặng, trong mắt ẩn
chứa khinh thường nhưng khong mở miệng tham gia.

"A Cong, mỗi lần thăm viếng chỉ co thể mang bốn người hậu bối tham dự. Đại Thử
trước đay, Ô Sơn bộ lạc chỉ co một minh toi co thể tiến vao năm mươi hạng đầu.
Năm nay co Loi Thần, co lẽ hắn cũng co thể, du la Ô Lạp, mặc du tu vi khong
cao nhưng co thể tại Man Khải loe len chin lần, co lẽ co thể tiến vao hạng một
trăm. Thanh tich nay đa tốt hơn năm trước nhiều, nếu co them một người cũng
tiến vao một trăm chẳng phải cang tốt? Con To Minh, chỉ lang phi danh ngạch."
Bắc Lăng binh tĩnh mở miệng, khong them liếc Loi Thần đứng ben cạnh tức giận.

"To Minh sẽ khong tham dự Đại Thử, ta mang no đi tất nhien co sắp xếp." A Cong
từ từ noi.

Bắc Lăng con muốn noi cai gi, nhưng Tiễn Thủ đứng sau lưng A Cong liếc y một
cai, khiến lời Bắc Lăng muốn noi lập tức nuốt xuống. Từ nhỏ Bắc Lăng đa sợ a
ba.

"Được rồi, thời gian khong con nhiều, chung ta đi thoi." A Cong nang len tay
phải, mạnh chộp hướng bầu trời sang ngời.

Thoang chốc tren trời co tiếng sấm đi đung chấn động tam phương. Mắt thấy thật
nhiều may trắng lập tức biến đen như mực.

Cung luc đo, tren mặt A Cong ro rang hiện ra một Man văn do nhiều sợi mau hợp
thanh. Đo la hinh con rắn, sau khi xuất hiện Man văn nay, lập tức đam may đen
tren trời như bị đoi tay vo hinh nhao nặn, khoảnh khắc tập trung cung một chỗ,
khong ngờ hoa thanh con rắn dai hơn mười trượng, vo cung dữ tợn!

Hinh ảnh nay khiến Loi Thần va Ô Lạp tam thần chấn động, đứng ngay ngốc. Bắc
Lăng thi con co thể miễn cưỡng giữ vững binh tĩnh, ep minh ra vẻ lạnh lung.

To Minh đứng một ben nhin con rắn to lớn, hit sau, trong mắt lộ ra khat vọng.

Tiễn Thủ đứng sau lưng A Cong, vẻ mặt co tia sung bai nhin con rắn. Con co Sơn
Ngan, khi thấy con rắn thi mắt chợt loe sự cuồng nhiệt.

Con rắn nay biến hoa thậm chi co thể thấy ro vảy tren người, hơi thở cực kỳ
cường đại từ người no phat ra. Cai đầu rắn to mạnh vung, hai mắt mau đỏ ẩn
chứa hung ac. Nhưng giờ phut nay sự dữ tợn dần tan đi, biến thanh dịu dang, no
từ giữa khong trung rơi xuống, cui đầu, ngoan ngoan nằm ben cạnh A Cong.

A Cong nhấc chan đi len con rắn, đứng ở phia đầu no.

"Đều len đi."

Bắc Lăng la người thứ nhất nhảy len, đứng tren lưng rắn, khoanh chan ngồi
xuống. Loi Thần, Ô Lạp cũng lần lượt nhảy len, phia sau To Minh chần chờ một
chut, cũng nhảy len đứng tren lưng rắn. Hắn đang định lui vai bước ngồi chung
với Loi Thần thi truyền đến tiếng A Cong.

"To Minh, đi tới cạnh ta!" Thanh am A Cong co sự nghiem khắc, khiến To Minh vẻ
mặt đau khổ tới ben cạnh ong. Hắn mới ngồi xuống liền thấy A Cong trừng minh
một cai.

"A Cong, toi sai rồi…thật xin lỗi…" To Minh vội nhỏ giọng noi.

A Cong khong them để ý, đợi Tiễn Thủ va Sơn Ngan đều len lưng con rắn rồi thi
vung tay phải len. Thoang chốc con rắn ngửa đầu gầm rống, trực tiếp bay hướng
đam may.

Bộ lạc ben dưới lấy tốc độ mắt thường co thể thấy ngay cang nhỏ, đến cuối cung
trở thanh điểm nhỏ, tuy theo con rắn bay len, cuồng phong gao thet như co
tiếng sấm, khiến To Minh sắc mặt tai nhợt.

Đam Loi Thần cũng như thế, chẳng qua luc nay hai người Tiễn Thủ, khoi thủ đội
săn chia nhau đứng giữa va đuoi rắn, bảo vệ ba người Bắc Lăng.

Con về To Minh, trong cuồng phong ho hấp hơi dồn dập, nhưng rất nhanh, một lực
lượng nhu hoa bao phủ hắn, la A Cong tỏa ra khi thế khiến To Minh chống được
cảm giac kho chịu lần đầu tien bay len trời.

"Ngươi con biết sai? Ngươi sai ở đau, ro rang la Lạp To Ô Long bộ lạc mượn
ngươi năm ngan thạch, cầm cố thanh mau."

Xung quanh cuồng phong rit gao nhưng lời A Cong noi lại ro rang lọt vao tai To
Minh. Co uy nhiếp khi huyết của A Cong ở đo, trừ hai người họ ra mấy người
tren lưng rắn khong thể nghe được.

"Cai nay…" To Minh vẻ mặt bối rối.

Luc trước hắn trở về bộ lạc liền hưng phấn bao cho A Cong, kết quả khong ngờ
ong nghe xong lập tức trầm mặt, mắng minh một trận, thậm chi con lấy đi trường
mau, khiến To Minh trở về gian nha thi thở dai thở ngắn, khong biết minh sai ở
đau.

"A Cong, toi thật sự sai rồi…toi khong nen lấy đi Man Khi của Tư Khong, cang
khong nen nảy long tham…" To Minh vẻ mặt đau khổ, vừa đanh gia sắc mặt A Cong
vừa cẩn thận mở miệng.

"Cang khong nen khiến hắn viết huyết thư, ai, A Cong, toi biết sai." To Minh
đoi mắt long lanh nhin A Cong.

"Hừ? Chỉ sai nhieu đay? Khong co khac? Ngươi suy nghĩ cho kỹ, đến cung ngươi
sai ở đau." A Cong nhin To Minh một cai, chậm rai noi.

To Minh ngẩn ra, bất giac gai đầu, thầm suy nghĩ lời A Cong noi chắc la co ý
nghĩa khac. Chinh minh trừ sai những điều đo ra, chẳng lẽ con cai khac?

To Minh cau may, ngiem tuc suy nghĩ, đột nhien hai mắt xẹt qua tia sang lạnh,
hắn bỗng ngẩng đầu.

"A Cong, toi biết rồi, toi nen giết hắn sau đo xử lý sạch sẽ thi thể rồi lấy
đi Man Khi!"

Nghe lời To Minh, A Cong con ngươi co rut, ngơ ngẩn nhin To Minh. Ánh mắt ong
khong phải nhin thiếu nien trước mặt ma ẩn chứa ý nghĩa gi đo To Minh khong
hiểu.

"A? Vi cai gi cảm thấy sai lầm ở điểm đo, hơn nữa con phải giết hắn?" A Cong
nhin To Minh, chậm rai noi.

"Bởi vi hắn muốn giết toi. A Cong khong biết đau, hắn thật sự muốn giết toi.
Nếu khong phải toi cẩn thận thi A Cong đa khong thể nhin thấy toi rồi. Nhưng
ma…nhưng toi khong nhẫn tam. Toi cảm thấy nếu thật giết hắn sẽ đem đến phiền
phức cho bộ lạc…" To Minh nhớ lại hinh ảnh vai ngay trước, long thầm run, chần
chờ một chut, nhỏ giọng giải thich.

"Ngươi noi đung…To Minh, ngươi phải ghi nhớ điểm nay. Sau nay nếu gặp ai co ý
muốn giết ngươi, nhất định phải diệt trừ nguy hiểm từ trong trứng nước!" A
Cong nhắm mắt lại, thật lau sau chậm rai mở ra, anh mắt nhin To Minh tran ngập
hiền lanh.

"Chẳng qua, A Cong noi ngươi phạm sai lầm khong phải điểm đo. Ngươi hay nghĩ
lại xem, ngươi con co chỗ nao chưa nghĩ ra? Giết người rất đơn giản, nhưng lam
sao giết người rồi bảo đảm minh an toan? Lam sao ở trong nguy hiểm, từ đường
cung tim ra một lối khac?" A Cong nhin To Minh, khẽ noi.

To Minh gai đầu. Hắn chỉ la một thiếu nien, mặc du biểu hiện khong tầm thường
nhưng đến cung vẫn chỉ la thiếu nien ma thoi. Đối với lời của A Cong, hắn mơ
hồ nhận biết nhưng đa số khong hiểu.

"Suy nghĩ kỹ chut, khong cần nong vội đưa ra đap an. Đợi ngươi hiểu ro hay noi
cho ta. Cần học tự minh suy đoan, ngẫm nghĩ." A Cong nhắm mắt lại.

Mấy năm nay A Cong hay lam chuyện như vậy nuoi lớn hắn. To Minh lớn dần, A
Cong dạy bảo đem đến tac dụng cực kỳ quan trọng.

To Minh suy tư, nhớ lại từng hinh ảnh ngay đo, từ ngoai Ô Long bộ lạc gặp phải
một trường mau tập kich, sau đo Tư Khong đuổi theo, mai đến cuối cung…

Thời gian chậm rai troi qua, rất nhanh đa một tiếng đồng hồ, cach Phong Quyến
bộ lạc con nửa đường. Co gio mạnh từ phia xa thổi tới khiến than thể con rắn
hơi rung động, khiến mọi người tren lưng no cũng rung len. To Minh than thể
lắc lư, đầu oc như bị set đanh.

"A Cong…toi biết rồi…" To Minh thi thao, sau lưng toat mồ hoi lạnh.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #44