Thiếu Nợ Thì Trả Tiền.


Người đăng: Boss

Chẳng qua To Minh rời đi khong lau lại vội vang trở về, đứng ben cạnh Tư Khong
đa hon me, chần chờ đi vai bước rồi ngẩng đầu nhin sắc trời. Bầu trời treo
vầng trăng tỏa anh sang nhu hoa chiếu mặt đất.

'Cứ như vậy lấy đi Man Khi quý bau thi khong tốt lắm. Nếu khong co cach noi
thỏa đang, tuy thời sẽ bị Ô Long bộ lạc bắt lấy nhược điểm, noi khong chừng
con treo giải thưởng bắt minh…Giết, hay khong…'

To Minh trầm ngam chẳng bao lau sau, liếc Tư Khong một cai đa co quyết định.

Hắn từ trong ngực lấy ra vai loại thảo dược, sau khi nghiền nat thi dung chất
lỏng boi vai lần ngoai miệng Tư Khong. Sau đo hắn ngồi xuống cạnh Tư Khong,
tay trai vỗ đầu y từng chut một, như muốn đanh tỉnh Tư Khong.

Khong bao lau sau, Tư Khong toan than co giật, mạnh mở mắt ra. Khoảnh khắc y
mở mắt, tầm mắt hơi mơ hồ, nhưng trong mơ hồ co khuon mặt mỉm cười của To
Minh.

Tư Khong ngay ngốc, lập tức trợn mắt, con ngươi co rut con giữ lại sự kho hiểu
va khong tin nổi mới nay. Đầu oc trống rỗng, trước khi y hon me nhin thấy cai
gi, lại dường như khong thấy gi hết, co cảm giac mơ hồ thac loạn.

Nhưng khi than thể y muốn động đậy thi trường mau đen trong tay của To Minh
hoa thanh hinh cung, cach cổ họng Tư Khong ba tấc, chỉ cần hơi dung sức la co
thể xuyen qua họng y, khiến y chết ngay lập tức.

"Đừng động đậy."

Điểm sang vang kim ở mũi mau theo Tư Khong thấy thi như anh sang đoạt mạng,
khiến cơ thể y run rẩy, mắt nhin To Minh ẩn chứa kinh khiếp va chấn động.

"Ngươi…ngươi muốn lam gi! Ta la con trai của tộc trưởng Ô Long bộ lạc, nếu
ngươi giết ta thi Ô Long bộ lạc tuyệt đối khong tha cho ngươi! Ta biết ngươi
la Ô Sơn bộ lạc, nếu ngươi giết ta, Ô Sơn bộ lạc cũng sẽ khong chứa chấp
ngươi!"

Hiện tại y con chưa hiểu ro vi sao minh thất bại, chỉ cảm giac đối phương vung
tay len la minh toan than đau nhức hon me, khong thể tưởng tượng được. Y đối
với thiếu nien mặt cười trước mắt co nỗi e ngại, nỗi e ngại manh liệt biến
thanh sợ hai. Đặc biệt la trường mau chĩa ngay cổ họng, khiến y bản năng lui
ra sau một chut.

Nhưng khoảnh khắc y lui ra sau lập tức cảm giac miệng co chut cay đắng, phản
xạ liếm moi, thoang chốc cảm giac đắng cang đậm, khiến mặt y bỗng chốc khong
con chut mau. Cảm giac bất an tran ra, vẻ mặt y lộ ro khủng hoảng, nang tay
chui khoe miệng, tren tay dinh một it chất lỏng mau nau.

"Ngươi! Ngươi cho ta ăn cai gi?!"

"Khong co gi, chỉ la thảo dược binh thường co chut độc tinh." To Minh cười bi
hiểm, treu đua.

Nghe lời nay, mắt Tư Khong lộ ra tuyệt vọng, than thể run rẩy, cang cảm giac
trong miệng cực đắng, thậm chi ảo giac lưỡi đều te dại.

"Ta khong tin ngươi dam giết ta!" Tư Khong mạnh ngẩng đầu, nhin chằm chằm To
Minh.

"Tin hay khong tuy ngươi. Nếu ngươi khong tin thi ta cũng khong co cach nao,
nhưng ta co thuốc giải nha. Thi ra ngươi la con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc,
ten ngươi la gi?" To Minh co chut lo au, nhưng trước giờ hắn cang lo thi mặt
ngoai cang binh tĩnh, giờ phut nay hắn mỉm cười noi.

"Ngươi…ta…ta ten Tư Khong, ngươi khong thể giết ta, điều nay sẽ mang đến phiền
phức lớn cho bộ lạc của ngươi, ngươi…" Sắc mặt Tư Khong hung dữ, tren thực tế
trong long co chut khẩn trương. Y cảm thấy chẳng những đầu lưỡi te, ngay cả
ngực cũng đau đau, lại them khong phat hiệu điều gi từ biểu tinh của To Minh,
long cang kinh hai.

"Tư Khong a, thỏa thuận với ngươi việc nay được khong?" To Minh ngẩng đầu ngắm
trăng, chậm rai mở miệng.

Mặt Tư Khong tai nhợt, khong thể che giấu sợ hai cang them nồng trong mắt, gật
đầu ngay lập tức.

"Ta vừa mắt cai mau rach nat của ngươi, thoi vầy đi, ngươi ban cho ta nhe? Năm
ngan thạch tệ, ta mua." To Minh chớp mắt, mong chờ nhin Tư Khong.

Tư Khong khựng lại, nhin To Minh tay phải nắm chặt trường mau chĩa mũi nhọn
vao cổ họng minh, sao dam khong bằng long. Đặc biệt la trong miệng vị đắng,
lại them luc trước minh truy sat đối phương. Y cảm thấy đối thủ chắc la cho
minh ăn độc thảo nao đo.

Y vốn muốn đanh cuộc một phen người nay khong dam giết minh. Du sao than phận
của minh cao quý, nếu chết thi sẽ dẫn đến trận chiến trả thu của hai bộ lạc.

Thậm chi y con định đanh cuộc, coi như bị đối phương lấy đi trường mau, nhưng
bảo vật như thế, y co vo số cach khiến a ba lấy về giup minh.

Nhưng hom nay, vị đắng trong miệng khiến y khong dam đặt cược. Y sợ lỡ đau…lỡ
đau…

Đặc biệt la giờ phut nay đầu bị đối phương vỗ rất đau, Tư Khong chẳng chut do
dự, gật đầu lia lịa.

To Minh nhếch moi cười tươi, trực tiếp từ người Tư Khong xe rach một mảnh vải
lớn. Hanh vi nay khiến Tư Khong thầm giật minh, mặt tai nhợt cang khong co
chut mau.

"Nếu đa la giao dịch mua ban thi viết ra bằng chứng đi. Cứ viết như vầy, ta la
Tư Khong, bởi vi thiếu thạch tệ, ban mau nay năm ngan thạch…" To Minh đang noi
đột nhien khựng lại, vội lắc đầu. "Khong đung, phải viết thế nay, ta, Tư Khong
lấy than phận con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc bảo chứng, bởi vi đột nhien co
việc gấp mượn Ô Sơn bộ lạc năm ngan thạch, kỳ hạn la mười năm, lấy trường mau
Man Khi lam vật thế chấp, hứa hẹn mười năm sau trả một vạn thạch tệ la co thể
thu lại mau nay. Sẽ khong trước thời gian lấy lại, nếu co sai lời, Man tượng
trừng phạt!" To Minh noi xong nhin Tư Khong.

Tư Khong nghe lời noi nay, đặc biệt la cau cuối cung thi vẻ mặt đau khổ. Đang
luc y chần chờ, đa thấy To Minh từ trong ngực moc ra một thảo dược y chưa từng
gặp, ben tai truyền đến giọng của To Minh.

"Đay chinh la thuốc giải."

Tư Khong nhin chằm chằm thảo dược, chắn chặt răng, đặt ngon tay vao miệng cắn,
nặn ra mau tươi viết tren vải ao, rất nhanh đa viết xong một đoạn lời noi.

To Minh giật lấy vải bố tho, cẩn thận xem vai lần, trong mắt lộ ra hưng phấn.
Hắn cực kỳ cẩn thận thổi vai hơi, đợi huyết dịch ben tren kho rồi mới xếp lại
cất trong long ngực, vỗ một cai, cười hip mắt nhin Tư Khong.

"Tư Khong, nhớ nhe, thiếu nợ thi trả tiền, ta chỉ chờ ngươi mười năm!" To Minh
mắt lộ tia gian xảo, đặt thảo dược xuống, than thể chợt loe đa chạy nhanh
hướng phương xa.

Để lại tren tuyết la Tư Khong khuon mặt đau khổ. Y mau chong nhặt len thảo
dược, do dự một chut nhưng khong dam ăn, vội vang đứng dậy chạy nhanh hướng bộ
lạc.

Sau khi y đi, mặt tuyết yen tĩnh đột nhien xuất hiện một bong người mơ hồ. Đo
la ba lao sắc mặt am trầm, trong tay cầm cốt trượng to lớn. Co đầu lau người
khảm tren cốt trượng tỏa ra luồng sang xanh.

"La đứa be năm đo ư…no dung Man Thuật gi nhỉ, ngay cả ta đều khong thấy ra
manh mối…chưa từng gặp." Ba lao nhin phương hướng To Minh rời đi, mắt lấp loe,
suy nghĩ.

Thật lau sau ba xoay người đi hướng Ô Long bộ lạc, chậm rai biến mất tren
tuyết.

To Minh chạy vội trong rừng cay, thỉnh thoảng cười ngay ngo nhin trường mau
trong tay, ra vẻ cực kỳ yeu thich. Ngay cả Tiểu Hồng ở tren vai hắn cũng khong
ngừng đanh gia trường mau, phat ra từng tiếng gao. No co thể mơ hồ cảm giac
được mau nay ẩn chứa một lực lượng cực kỳ cường đại.

'Ai keu mi ngăn cản ta nhin Bạch Linh. Nhin bộ dạng của y thi chắc thich Bạch
Linh. Noi vậy thi việc minh cứu Bạch Linh, chắc la khong it người Ô Long bộ
lạc cũng biết…' To Minh dừng bước, mắt lộ suy tư.

'Khong biết Bạch Linh noi ra nhiều it về tinh huống đo…Nếu co ấy noi hết thi
động đa voi minh luyện dược khong an toan…'

To Minh bỗng co chut nong nảy, cau may, suy nghĩ thật lau sau mang theo tam sự
đi trong rừng cay ban đem.

Tiểu Hồng chớp mắt nhin To Minh bộ dạng co tam sự, mắt xoay tron, khong biết
nghĩ tới cai gi, no bỗng nhe răng cười. No chợt nhảy khỏi vai To Minh, nhảy
len mấy cai đa biến mất trong rừng.

"Nhớ trở lại Hắc Viem Sơn, đừng trở về động đa voi!" To Minh nhin no một cai,
vội het.

Rừng nay chinh la nha Tiểu Hồng, khong lo lắng no gặp phải nguy hiểm. Giờ phut
nay cach bộ lạc của minh khong xa lắm, To Minh bước đi, ep minh khong đi suy
nghĩ vấn đề đau đầu, nang tinh thần chạy hướng bộ lạc.

Khi đem khuya tiến đến, luc vầng trăng sang nhất thi To Minh đa từ xa trong
rừng trong thấy chut đom lửa từ bộ lạc. Hắn nhun người len muốn đi ra khỏi
rừng. Nhưng vao luc nay, bỗng nhien sau lưng hắn co tiếng sột soạt. To Minh
ngoai đầu nhin, đa thấy Tiểu Hồng vẻ mặt hưng phấn đắc ý theo sau.

Trong tay no cầm một mảng lớn long đen, đuổi theo To Minh rồi lập tức ep buộc
nhet nhum long nay vao tay To Minh bộ mặt kỳ quai. Sau đo no lui lại mấy bước,
chỉ chỉ đoan long lại chỉ bụng minh, lien tục bay ra mấy động tac quai dị, như
la dạy To Minh nen sử dụng long nay lam sao.

No lại vỗ ngực, sắc mặt cực kỳ đắc ý thet vai tiếng, dường như muốn noi cho To
Minh thứ nay rất hiệu quả.

To Minh nhin Tiểu Hồng, từ từ cất tiếng cười to. Tiểu Hồng thấy To Minh khong
nhiu may nữa, cũng nhe răng lộ nụ cười, cảm thấy chinh minh quả nhien nghĩ
đung, To Minh buồn rầu la vi chuyện đo.

"Tiểu Hồng." To Minh ngồi xổm xuống vẫy tay hướng con khỉ nhỏ. Con khỉ nhỏ lập
tức chạy tới gần.

To Minh nhin Tiểu Hồng, anh mắt dịu dang, nhẹ vỗ long no, trong long ấm ap.

"Trong thời gian ta khong ở đay, ngươi tuyệt đối đừng trở lại Hắc Viem Sơn,
đừng trở về động đa voi, đừng đi nơi khac, chờ ta trở lại sẽ đi tim ngươi. Con
nữa, ta cho ngươi những đan dược, ngươi đừng thấy kho ăn. Mỗi ngay phải ăn một
vien kem theo thảo dược ta dạy ngươi ghi nhớ, nhất định phải nhớ kỹ đo." To
Minh mỉm cười nhẹ giọng noi, nhin Tiểu Hồng một cai, đứng len đi hướng bộ lạc.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #43