Mặc Tang.


Người đăng: Boss

"A? Biết cai gi?" A Cong mở mắt ra, nhin To Minh.

"Toi khong thể giết Tư Khong! Lấy than phận của y, coi như la con trai của tộc
trưởng Ô Long bộ lạc cũng khong thể phat động lực lượng trường mau phong hộ
của bộ lạc. Quan trọng la, y khong thể lừa cả bộ lạc Ô Long một minh truy sat
toi!" To Minh cang noi cang cảm thấy kinh sợ, tren người toat ra mồ hoi lạnh.

"Việc nay thoạt nhin chỉ co một minh hắn đuổi theo, nhưng tren thực tế…" Con
ngươi To Minh rụt lại. "Tren thực tế, việc hắn đuổi giết toi, chỉ sợ Man Cong
va tộc trưởng Ô Long bộ lạc đều biết! Nhưng khong ngăn cản ma la mặc kệ sự
việc phat triển!"

"Hơn nữa…noi khong chừng họ đi theo sau, tận mắt thấy toi va Tư Khong đanh
nhau!" To Minh hit ngụm khi.

Hắn khong sợ cai gi, chỉ sợ lực lượng anh trăng bị đối phương nhin thấy. Nhưng
giờ phut nay, hắn cang phan tich cang kinh hai, sự thật như cuộn tranh bị hắn
chậm rai mở ra trước mặt.

Nhưng rất nhanh, To Minh nhiu may, mắt lộ ra kho hiểu.

"La khong ro, nếu Man Cong hoặc tộc trưởng Ô Long bộ lạc theo sau, vi sao để
ngươi dễ dang lấy đi mau nay đung khong?" A Cong binh thản mở miệng, chỉ ra
nghi hoặc lớn nhất hiện tại trong long To Minh.

To Minh khong len tiếng, mắt lộ ra suy ngẫm, lat sau hắn nhin trời đất menh
mong, chậm rai mở miệng.

"Lặng lẽ theo sau toi va Tư Khong, khong thể nao la tộc trưởng Ô Long bộ lạc.
Nếu khong thi khi ong ta thấy Tư Khong bị thương sẽ khong nhịn được. Toi nghĩ,
theo sau, chắc la Man Cong của Ô Long bộ lạc! Nhưng toi vẫn khong hiểu được,
Man Cong Ô Long bộ lạc vi sao để toi cầm đi trường mau Man Khi."

"Khong sai! Đi theo sau lưng ngươi, hiển nhien la Man Cong Ô Long bộ lạc Lặc
Tố!" A Cong mắt loe sang lộ tia khen ngợi.

"Ngươi phan tich rất đung. Nếu la tộc trưởng Ô Long bộ lạc theo sau, thi sao
co thể trơ mắt nhin ngươi khi dễ con minh. Con về cau hỏi của ngươi, A Cong co
thể đưa ra đap an! Đợt nay tuy noi la truy sat nhưng sự thật la Ô Long bộ lạc
sẽ khong giết ngươi! Du sao ngươi đa cứu Bạch Linh, nếu họ lấy oan trả ơn thi
sẽ hoan toan chọc giận Ô Sơn bộ lạc chung ta. Đặc biệt la thời điểm quan trọng
nay, họ sẽ khong lam như vậy!" Mắt A Cong lấp loe tia tri tuệ, giảng dạy cho
To Minh.

"Bọn họ đang răn đe toi?" Sắc mặt To Minh lộ ra kinh ngạc nhưng rất nhanh biến
thanh kho chịu.

"Ha ha, chinh la răn đe ngươi rinh ngo con gai bộ lạc người ta, muốn dọa ngươi
đi, khiến ngươi sợ hai chạy về, sau nay khong dam tới gần Ô Long bộ lạc nữa!
Tư Khong khong biết điểm nay. Hắn thật co sat ý, chắc đung la co ý với Bạch
Linh, bị Man Cong bộ lạc Lặc Tố lợi dụng. Nếu ngươi khong địch lại tối đa chỉ
la bị thương, ba ta sẽ ẩn trong chỗ tối ra tay, để ngươi thấy như minh chạy
thoat trong đường tơ kẽ toc! Ngươi vẫn con qua nhỏ, nhin khong thấu chan
tướng. Nếu đổi lại a A Cong sẽ khong bỏ chạy, đơn giản xong thẳng tới Ô Long
bộ lạc họ, ngay trước mặt kiếm co gai ngươi thich. Ngươi la an nhan cứu mạng
của co ta, lại la đứa trẻ của ta, bọn họ sao co thể dễ dang tổn thương ngươi?"
A Cong mỉm cười noi, sờ đầu To Minh.

To Minh ngẩn ra, tren mặt lộ hối hận.

"Đay co lẽ la Ô Long bộ lạc một lần thử thach ngươi. Du sao co gai ngươi thich
chinh la chau gai của Man Cong." A Cong mặt hiện ý cười, nhin To Minh.

"A Cong, Man Cong Ô Long bộ lạc qua gian xảo!" To Minh mặt khổ qua, nghe A
Cong noi xong dĩ nhien hắn hiểu ra sự thật.

"Đừng ủ rũ, trừ ngươi khong nhin thấu ý của họ ra thi cũng khong lam sai lầm
cai gi. Chắc la Lặc Tố khong ngờ rằng ngươi chẳng những khong bị Tư Khong truy
sat chật vật, ngược lại con đanh bại Tư Khong! Con về Lặc Tố để ngươi lấy đi
Man Khi…" Hai mắt A Cong chợt loe.

"Ba ta thấy khong dọa chạy ngươi được nen cố ý để ngươi lấy đi, la cho lao phu
biết việc ngươi cứu Bạch Linh đổi lại mau nay! Ô Long bộ lạc khac với chung
ta, đặc biệt la Lặc Tố, ba ta khong hiểu Man Thuật, giỏi về chế tac Man Khi,
khong phải Man Khi chan chinh ma la mo phỏng! Vi dụ thanh mau ngươi đạt được
nay, chinh la phỏng theo Man Khi, dựa theo năm đo tam đại Man Khi Huyết Lan
Mau của Ô Sơn bộ lạc." A Cong nang len tay phải vỗ canh tay To Minh, hắn lập
tức cảm giac co luồng lạnh lẽo dung nhập. Rất nhanh, tay phải của hắn co một
sợi chỉ đen chậm rai trồi len.

"Mau nay A Cong đa vi ngươi chỉnh lý một phen, cải biến chut it, khiến rết đen
hoa thanh hắc đieu, co thể dung nhập vao người ngươi, luc cần thi tưởng tượng
la được." A Cong nang tay phải len, mỉm cười noi.

To Minh nhin sợi chỉ đen tren canh tay phải, chần chờ một chut, định mở miệng.

"A Cong biết ngươi muốn noi cai gi. Ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi lấy Man Khi
của Ô Long bộ lạc trừ bỏ việc ngươi cứu Bạch Linh, ngươi nghĩ sao về chuyện
nay? Ngươi muốn trả lại mau đổi lấy cơ hội tiếp xuc co be đo, hay la khong trả
lại từ đay khong gặp co be?" A Cong cười noi.

To Minh trầm ngam khong lau sau bỗng bật cười.

"Trường mau nay la Tư Khong thiếu năm ngan thạch lấy lam tin, dĩ nhien khong
thể trả lại. Con về Bạch Linh…toi la an nhan cứu mạng của co ấy." To Minh chớp
mắt.

A Cong cười ha ha, vỗ đầu To Minh, trong mắt tran đầy khen ngợi.

Giữa than con rắn to, Bắc Lăng khoanh chan ngồi đo. Y nhin bong lưng A Cong va
To Minh, mặc du khong nghe được họ đang ban cai gi, nhưng thấy A Cong mỉm
cười, nhin nụ cười của To Minh, Bắc Lăng cui đầu.

Mắt y loe len sự ghen tỵ.

'To Minh, nếu ngươi la man sĩ cũng đanh thoi. Nhưng năm ngươi lần đầu tien Man
Khải, căn bản khong co Man thể, vi sao một người thường như ngươi, chẳng những
được tinh cảm của A Han, hơn nữa quan trọng nhất la, dựa vao cai gi A Cong tốt
với ngươi như vậy, chỉ bởi vi ngươi được A Cong nhặt về sao!? Cac người khong
co quan hệ huyết thống, ta mới la hy vọng của bộ lạc, nhưng A Cong đối với ta
chưa bao giờ nở nụ cười…thậm chi a ba cũng thế, thường cảm than ngươi co tiềm
năng thanh Tiễn Thủ!'

'To Minh, nếu khong co ngươi, Trần Han cũng tốt, a ba cũng được, thậm chi la A
Cong đều sẽ khong đối với ta như vậy. To Minh, ngươi luon cho rằng ta bởi vi
Trần Han mới lạnh lung với ngươi, luon muốn giải thich. Nhưng ngươi khong
biết, ta khong muốn nghe ngươi giải thich! Một đứa trẻ bị nhặt được, một người
khong thuộc về Ô Sơn bộ lạc của ta, thậm chi đều khong giống Man tộc, ngươi co
tư cach gi giải thich với ta, lại co tư cach gi khiến ta lang phi thời gian
nghe ngươi giải bay!'

Bắc Lăng thở hồng hộc, một luc sau mới binh ổn lại. Khi y ngẩng đầu len, tất
cả đều hồi phục như thường, vẫn lạnh lung, vẫn cao ngạo.

Cha Bắc Lăng đứng cach khong xa, la Tiễn Thủ hiện tại của Ô Sơn bộ lạc, giờ
phut nay hơi nhiu may, liếc Bắc Lăng một cai rồi lại nhin bong lưng To Minh,
thầm than.

Phần đuoi con rắn, ben cạnh Loi Thần la Sơn Ngan khoi thủ đội săn, trong mắt
xẹt qua tia kỳ lạ, khong biết suy nghĩ cai gi. Ga ở trong bộ lạc rất it noi
chuyện, it người co thể nhin ra suy nghĩ của ga.

Thời gian rất nhanh troi qua, từ Ô Sơn bộ lạc đến Phong Quyến bộ lạc nếu đổi
lại To Minh chan trần chạy nhanh, thời gian cần khoảng hai ngay. Nhưng tren
người con rắn của A Cong lại chỉ mất chưa đến hai tiếng đồng hồ, co thể mơ hồ
thấy tren mặt đất một bộ lạc kha lớn.

Chinh giữa trung tam bộ lạc la một thanh đa to lớn. Thanh nay ở tren trời nhin
khong thấy lớn, nhưng theo con rắn hạ xuống thi mới hiện ro trong mắt To Minh.

Thanh đa hung vĩ, ben trong co nhiều gian nha đất đa, thoạt nhin khong chut
lộn xộn, bộ dang rất gọn gang sạch sẽ. Mặc du khong thể so với Hỏa Man bộ lạc
vạn năm trước ma To Minh chứng kiến, nhưng so với Ô Sơn bộ lạc của hắn thi
mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ toa thanh nay, khong phải vật Ô Sơn bộ lạc co thể co được.

Tường thanh cao mấy met, người đứng ben dưới cần ngẩng đầu nhin. Du hiện giờ
To Minh ở giữa khong trung, nhin no cũng la tam thần chấn động. Khong chỉ minh
hắn, Loi Thần cũng nằm tren minh con rắn tho đầu nhin xuống dưới, trong mắt lộ
ra ham mộ va rung động.

Ô Lạp cũng thế, ngay ngốc nhin thanh đa to lớn, đay la vật co chưa từng trong
thấy, chỉ co Bắc Lăng la sắc mặt binh tĩnh.

Trong thanh tri to lớn, co thể cư ngụ mấy ngan người vẫn con trống nhiều.
Trung tam thanh tri co một toa tế đan cao lớn đen thui hinh ngũ giac, tế đan
cao hơn mười met, mơ hồ co một số đồ đằng chim muong, lộ ra hơi thở hoang da,
la vật bắt mắt nhất trong thanh.

Nếu chỉ la một toa thanh đa thi khong hiện đủ sự cường đại của Phong Quyến bộ
lạc ba chủ nơi nay, thống lĩnh tam phương, nhận vo số bộ lạc nhỏ cung phụng,
cang la bộ lạc duy nhất co thanh vien lien hệ với cấp tren. Chỉ thấy xung
quanh thanh đa co tới sau bộ lạc giống như Ô Sơn bộ lạc!

Sau bộ lạc nay đều la trực tiếp phụ thuộc về Phong Quyến bộ lạc, hiện giờ trở
thanh một phần của Phong Quyến bộ lạc.

To Minh ngơ ngac nhin bộ lạc khổng lồ tren mặt đất. Phong Quyến bộ lạc cường
đại vượt qua hắn tưởng tượng, trong suy nghĩ của hắn, bộ lạc như vậy tựa như
la trời, co thể hủy diệt bất cứ kẻ địch nao.

Theo con rắn tới gần, To Minh thấy ben dưới Phong Quyến bộ lạc co nhiều tộc
nhan ngẩng đầu nhin bọn họ. Tộc nhan Phong Quyến bộ lạc xa lạ, từ vẻ mặt họ,
To Minh khong biết co phải la ảo giac hay khong, cảm nhận được sự cao ngạo.

"Đay chinh la Phong Quyến bộ lạc!" Giọng A Cong quanh quẩn tren con rắn.

"Năm đo la bộ lạc phụ thuộc của Ô Sơn bộ lạc ta, hiện giờ, la bộ lạc mạnh nhất
tam phương!"

"A Cong, Ô Sơn bộ lạc ta cũng từng lớn như Phong Quyến bộ lạc?" Hỏi chuyện
chinh la co gai ten gọi Ô Lạp.

A Cong khong noi, trong mắt co tia buồn rầu.

Ngay luc đo, bỗng nhien từ trong Phong Quyến bộ lạc truyền ra tiếng cười nhu
hoa.

"Mặc Tang, ngươi đến Phong Quyến bộ lạc của ta, thật hiếm thấy!"

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #45