Tư Không.


Người đăng: Boss

Thanh nien bộ dang khoảng mười tam mười chin tuổi, than thể cực cường trang,
đủ so với Loi Thần, trong tay cầm thanh trường mau. Tuy trường mau dai khoảng
nửa met nhưng toan than đen thui, co khi lạnh kinh người tỏa ra, thậm chi mũi
mau loe tia sang vang kim.

Quan trọng nhất la mau nay khong phải lam bằng đa, ma thứ gi đo To Minh chưa
từng trong thấy. Hắn nhin phia xa khi mau bắn tới thi co cảm giac tim đập chan
run.

Quen thuộc, cảm giac vo cung quen thuộc.

Hắn khong biết sự quen thuộc nay đến từ đau. Nhưng sự quen thuộc ẩn giấu nguy
hiểm khiến đầu oc To Minh thoang chốc trống rỗng, con lại chỉ la bản năng lạnh
lung.

'Người nay mặc khong phải da thu ma la ao tho gai, đồ như vậy…người nay ở
trong Ô Long bộ lạc địa vị khong thấp!'

"Minh khong hối hận tới gần Ô Long bộ lạc!' To Minh anh mắt chợt loe, thầm cho
minh đap an.

"Toi khong tới gần khoảng ngan met. Dựa theo điều lệ thong thường của bộ lạc,
dưới ba người thi ngoai ngan met khong tinh co địch ý! Toi khong co ac ý, chỉ
co bạn be la tộc nhan Ô Long bộ lạc của người, nen tới gặp một mặt." To Minh
chạy vội, lấy tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư, tốc độ nhanh như cả người
trượt tren tuyết khong để lại chut dấu vết, phat ra lời noi.

"Ồ? Nếu la như vậy thi khong xem như la kẻ địch, ngươi khong cần chạy, đứng
lại theo ta trở lại bộ lạc. Sau khi điều tra ro để Man Cong quyết định." Trong
mắt thanh nien loe tia sang lạnh, chậm rai mở miệng, nhưng tốc độ khong tạm
dừng ma cang nhanh hơn, như đang chờ To Minh khựng lại.

"Toi la người ngoai, sao co thể tuy tiện bước vao Ô Long bộ lạc của cac
người." To Minh khong chut dừng lại, cười noi.

"Cũng co lý, vậy người ngươi biết ten la gi?" Thanh nien sắc mặt binh thản
nhưng đoi mắt nheo lại, luc truy đuổi từ từ noi.

"Toi khong biết co ấy gọi ten gi, chỉ biết co ấy mặc ao trắng, rất đẹp." To
Minh vừa chạy vừa noi lời nay, mạnh quay đầu lại.

Hắn nhin đến thanh nien nay sau khi nghe cau đo, mắt loe sat khi, nội tam lập
tức hiểu được. Luc trước hắn đa thầm suy đoan, minh khong co tới gần ngan met,
du khiến Ô Long bộ lạc chu ý cũng sẽ khong bắn ra một mau khủng bố đến thế.

Tất cả đều co nguyen nhan, lại them thanh nien nay ro rang la than phận cao
quý nhưng một minh một người đuổi theo, khiến trong long To Minh co suy đoan.

'Quả nhien la hắn!'

Thanh nien đap lại To Minh la tiếng hừ lạnh. Mắt thấy y chạy vội len, luc truy
sat nang len tay phải, lập tức co nhiều khi đen lượn lờ tan ra. Khi đen khuếch
tan khong ngờ vong quanh trường mau sau lưng thanh nien, vong mấy vong lập tức
phat ra thanh am sắc ben. Chỉ thấy trường mau bị khi đen dẫn dắt bềnh bồng
tren đỉnh đầu thanh nien.

Con ngươi To Minh co rut. Đay la Man Thuật!

Khi đen tỏa ra từ người thanh nien ro rang lộ ra tu vi mạnh mẽ, hơi cao hơn To
Minh chut đỉnh. Xem bộ dạng thi dường như la Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm.
Chẳng qua ro rang y mới bước vao khong lau, nhiều sợi mau ma thoi. Nhưng đối
phương co được Man Khi thi khac.

"Đợi chết rồi gặp lại đi."

Thanh nien cach To Minh khoảng bảy trăm trượng, nhưng vi hai người khong ngừng
chạy vội đa rời xa Ô Long bộ lạc, người đuổi theo chỉ co mỗi minh thanh nien
nay ma thoi.

Nhưng tuy theo trường mau bị khi đen nang len, To Minh cang thấy cảm giac nguy
hiểm them manh liệt. Tuy theo thanh nien thốt ra lời noi, chỉ thấy người nay
mắt lộ sat khi, tay phải mạnh chỉ hướng To Minh. Lập tức trường mau bị khi đen
bao quanh tại tiếng gao choi tai bay thẳng đến To Minh.

Trong luc tiến len, mũi mau sắc vang kim cang choi loa, tựa như xe rach hư
khong. No lấy tốc độ kho thể tưởng tượng chớp mắt đa cach To Minh khong đủ ba
trăm trượng.

"Man Khi!" To Minh con ngươi co rụt, hắn nhận ra vật đo!

Người hắn cung hiện ra bốn mươi chin sợi mau, mau chong vận chuyển khiến khi
huyết trong người To Minh bộc phat, khiến tốc độ của To Minh cang nhanh nhẹn
đạt đến cực hạn. Gần như khoảnh khắc trường mau đến, To Minh mạnh ngồi xổm
xuống. Cuồng phong gao thet, trường mau xẹt qua đỉnh đầu hắn khoảng bảy tấc,
rơi tren mặt đất phat ra tiếng chấn.

Một kich kia, so với một mau xuất phat từ Ô Long bộ lạc, uy lực tương đương.

Nếu đổi thanh man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư binh thường, chỉ sợ rất kho
tranh khỏi. Nhưng To Minh giỏi nhất la tốc độ va nhanh nhẹn. Giờ phut nay
tranh ne xong, hắn khong them liếc trường mau cắm trong đất, ma la mắt lộ tia
sang lạnh chạy vội hướng phương xa.

Trường mau đo, To Minh khong cần suy nghĩ co nen lấy no ngay bay giờ khong.
Tuy trong sach da thu từng noi Man Khi chỉ co Khai Trần cảnh mới nhận chủ,
dưới Khai Trần la khong cach nao lam được.

Nhưng đối phương cứ thế nem ra, rất dễ bị người lấy đi, rất la quỷ dị, nhất
định co am mưu!

Luc nay sắc trời đa sắp đến buổi tối.

Rất nhanh, thanh nien triển khai tốc độ cao nhất đi tới chỗ trường mau cắm
xuống, mắt hiện anh sang lạnh, hừ một tiếng, may chau lại.

Lam con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc, Tư Khong ở trong tộc tuy khong phải
người mạnh nhất đam thanh nien nhưng cũng khong phải hạng tầm thường. Y co tu
vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm, co cả Man Khi, giết người Ngưng Huyết cảnh
tầng thứ tư kha dễ dang.

Nhưng hiện tại bị đối phương trốn tranh, điều nay khiến trong long y nổi len
đề phong, cũng phat hiện được đối thủ cẩn thận.

"Đang tiếc, nếu hắn co ý muốn lấy đi Man Khi của minh, giờ phut nay hắn đa
chết ngay lập tức." Tư Khong chần chờ nhưng khong biết nghĩ đến cai gi, cẩn
thận nắm lấy trường mau, lần nữa đuổi theo.

Trong rừng cay, To Minh chạy nhanh như gio, tốc độ nhảy len ngay cang nhanh.
Nhưng Tư Khong sau lưng hắn đuổi sat khong bỏ, đoi khi trường mau xẹt đến
khiến To Minh khong thể keo gian cự ly, luon giữ chenh lệch mấy trăm trượng,
chạy hướng chỗ rừng sau.

Tren thực tế, nếu To Minh thật muốn trốn, lấy tốc độ của hắn va hiểu ro rừng
cay thi khong qua kho. Nhưng hắn khong muốn cứ thế keo gian khoảng cach, đay
la lần thứ hai hắn thấy Man Khi, tự minh thể nghiệm khiến hắn rất muốn co được
Man Khi!

Chạy vội đi, thỉnh thoảng hắn ngo sắc trời. Khi thấy trời cang tối, vầng trăng
mơ hồ xuất hiện thi mắt To Minh lấp loe.

'Man Khi la vật khong tầm thường, luc trước cach hắn sử dụng rất đơn giản,
chắc la co chieu sau. Hiện giờ đuổi theo mai khong kịp, nếu minh la hắn cũng
sẽ nghĩ đến việc tăng sức mạnh Man Khi…Nhưng nhin hắn lộ ra dang vẻ cẩn thận,
hiển nhien khi hắn thi triển ra tuyệt chieu sẽ trả một cai gia lớn. Chỉ la,
khong biết lực lượng chan chinh của Man Khi la cai gi!' To Minh thầm đoan.

Tư Khong đuổi theo khong kịp quả nhien dần nong nảy. Y khong ngờ đối phương
nhanh nhẹn đến vậy. Mắt thấy trời tối, đa cach bộ lạc qua xa. Y am thầm rời
đi, khong muốn để nhiều người biết, nếu trở lại qua muộn thi kho ma giải
thich. Y cắn chặt răng, tay phải chộp hướng hư khong, trường mau quanh quẩn
khi đen lập tức bị y nắm trọn trong tay.

Ngay luc nay, To Minh ở đằng trước mấy trăm met bỗng nhien trong luc chạy vội
thi mở miệng.

"Ngươi cứ đuổi theo như vậy, chẳng lẽ muốn giết chết ta thật? Giữa ngươi va ta
khong co mối hận sau đậm gi, du muốn giết ta cũng nen cho ta lý do chứ."

"Đừng noi nhảm nhiều, ngươi tự tiện xong vao Ô Long bộ lạc của ta, hễ la tộc
nhan bộ lạc đều co thể ra tay! Giết ngươi, du cho Ô Sơn bộ lạc của ngươi truy
cứu cũng la ngươi gieo gio gặt bao!" Tư Khong cười nhạt, luc truy đuổi nắm
chặt trường mau. Cảm giac lạnh lẽo thuận theo mau nhập vao canh tay.

Tư Khong sắc mặt am trầm, hừ lạnh, tay phải cầm trường mau đen mạnh nang len.
Lập tức xung quanh rừng cay như co vo số tiếng gao, số lớn khi đen từ trường
mau tran ra, lượn lờ quanh trường mau, khiến no trong như một con rết đen!

Rết đen co vo số chan, co rau dai lung lay, trong cực kỳ dữ tợn!

"Mặc kệ ngươi co than phận gi, hom nay, ngươi chết chắc rồi!" Tư Khong nhe
răng cười, sắc mặt hơi tai nhợt. Hiển nhien thi triển ra uy lực trường mau la
ganh nặng kha lớn.

Y cầm trường mau đang muốn nem hướng To Minh thi bỗng nhien hắn mở miệng.

"La bởi vi ta cứu Bạch Linh đung khong?" To Minh đột nhien noi.

Tư Khong nghe cai ten nay hơi tạm dừng. Giay phut tạm dừng, chỉ thấy To Minh
vốn chạy trốn đằng trước bỗng nhien ngừng bước, xoay người nhin minh. Tay phải
cũng nang len mạnh quăng hướng y.

Cảm giac nguy hiểm chưa từng cỏ dang trao trong long Tư Khong. Con ngươi y co
rut, sắc mặt đại biến, đang muốn quăng ra trường mau thi cơ thể chấn động
mạnh, dường như co luồng gio ập đến, lại dường như co luồng sang choi mắt. Y
nhin To Minh đứng đo, đồng tử của hắn co bong Huyết Nguyệt.

Bong Huyết Nguyệt giờ tran ngập mắt y. Y bỗng thấy toan than đau đớn, phun ra
bung mau, trong mắt tran ngập me hoặc, kho hiểu va khong thể tưởng tượng. Than
thể run rẩy, y te xuống mặt tuyết.

Y nga gục thi trong tay trường mau hoa thanh rết đen chưa phong ra dần tan đi
tất cả khi đen, hoa thanh vật binh thường rơi ben cạnh.

Toan than y chảy ra mau tươi, thấm vao trong tuyết. Co thể mơ hồ thấy tren
than thể co sợi chỉ bạc quấn quanh nhập sau vao mau thịt, dường như chỉ cần
dung sức thi co thể xe rach cơ thể y.

Y chưa chết, con co ho hấp, chẳng qua đột nhien đau đớn nen hon me.

To Minh tim đập mạnh, long con run sợ liếc trường mau một cai. Luc trước đối
phương thi triển ra vật ấy khiến To Minh cảm giac đến sự sống va cai chết.

"Cung người chem giết khong thể mất tập trung, khong thể do dự. Nếu co thể
dung tốc độ nhanh nhất một kich giết người, tuyệt khong thể chần chờ giữ đến
cuối cung mới thi triển." To Minh thi thao, ghi nhớ điểm nay.

'Hắn co được Man Khi, trận chiến nay minh thắng do may mắn!'

To Minh ngồi xổm xuống nhin Tư Khong đa hon me, chần chờ một chut, băng bo vết
thương cho y. Hắn khong muốn đối phương chết, khong muốn gay phiền phức cho bộ
lạc. Dựa theo hắn phan đoan thi đối phương sẽ mau chong tỉnh lại.

Sau đo mắt hắn lộ ra cuồng nhiệt nhin trường mau đen ben cạnh. Cẩn thận liếc
vai cai, hắn dần thấy ra một số manh mối. Tren trường mau co rất nhiều chỗ cần
cẩn thận tập trung nhin, những cai gai nhỏ xiu rất kho thấy.

To Minh nhin nửa ngay, cẩn thận nắm lấy một chỗ nhỏ duy nhất khong co gai, mau
chong rời khỏi.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #42