Chương 4: Chuyến Xe Buýt Khó Quên (Thượng)


Người đăng: myham999

Lời của tác giả: xin lỗi các đọc giả vì một số lý do như, vì tương lại các bạn nhỏ và để truyện đỡ lủng củng hơn. Nên bắt đầu từ chương này, truyện của mình sẽ được sửa sang lại tí, mong mọi người thông cảm.

Một: nvc sẽ dùng nhân xưng tôi là chính, có thể thỉnh thoảng dùng nhân xưng khác.

Hai: mình sẽ cố găng viết sao cho ít những từ nói tục chửi bậy, chửi thề hơn.

Ba: truyện sẽ ít dâm hơn, ít sắc hơn.

Bốn: (sẽ cập nhật sau nếu có)

Thế thôi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nếu có thể hãy đánh giá truyện cao một tí hộ mình. Cảm ơn!

-----------------------------------------



Đã một tuần trôi qua, kể từ vụ tôi bị ăn cái đế giầy cao gót từ một cô gái không quen. Sau vụ đó tôi đã phải nằm trong bệnh viện mất trọn một ngày và thêm 6 ngày tĩnh dưỡng ở nhà. Nhưng tôi sẽ không hối hận, vì đổi lại bản thân cũng đã có được chút an ủi lưu trữ trong điện thoại.



Vừa yy tôi vừa bước đến chỗ nhà chờ ô tô buýt, tại sao ư?

Đó là tại vì một tuần tĩnh dưỡng ở nhà, tôi vẫn quên béng đi việc sạc pin cho xe điện, nguyên cả một tuần ở nhà mà không hề để ý đến em ấy luôn.

- Nếu nó mà là người thì đã bỏ quách cái thằng chủ nhân như mình lâu rồi.

Trong lúc chờ xe tôi thầm nghĩ.



Đúng lúc này, có một em gái mặc đồng phục nữ sinh nhật bản tiến lại gần, cũng chui vào nhà chờ xe buýt. Nhìn điệu bộ có vẻ là một cô gái hay ngại ngùng, ít nói với một cọng kính cận màu hồng trên khuôn mặt. Ngay cả khi tôi đã dịch sang phải, nhường chỗ ngồi cho cô bé. Cô bé ấy vẫn chỉ đứng cạnh tôi không dám ngồi, thấy vậy tôi cũng không có hành động gì hơn vì sợ bị quê.



Thừa lúc cô bé đang nhìn đi chỗ khác, tôi mới có dịp quan sát cô bé ấy kỹ hơn.



Tuy là mạc đồng phục học sinh nhưng chắc chỉ là cosplay nhân vật anime nào đó, vì chả có cái trường nào cho học sinh tóc ngắn ngang vai nhộm hồng rực rỡ như vậy, cộng thêm cái váy ngắn quá đầu gối đến mười phân.



Em ấy có đi một đôi giầy màu trắng kiểu cho nữ sinh nhật bản hay thường đi, bên trên là cặp tất chân màu đen bó sát kéo dài vừa đủ qua đầu gối, để lại đường nét duyên dáng của đôi chân dài thẳng.



Bên trên, là đường ranh giới giữa tất chân và váy, để lộ ra chút da thịt non mịn chỉ thường thấy ở các bé gái.

Tôi xuýt xoa, sao nó lại trắng đến thế nổi bật giữa váy và tất chân màu đen. Tiếp tục tiến lên phía trên là...



Khụ khụ, ok hơi quá đà rồi. Tôi không muốn bị mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ.

10 phút sau chuyến xe buýt của tôi đã đến, cửa xe được mở ra kèm theo tiếng xì của động cơ, như báo hiệu cho tôi biết đã đến lúc phải lên xe rồi.



Nhưng trước khi rời đi, tôi muốn quay sang nhìn cô bé dễ thương đó một lần cuối.



Thật bất ngờ là, cô bé lại tiến lên và chui vào trong xe trước.

- Không phải chứ có duyên vậy sao?

Tôi thầm nói.



Khi vừa bước chân lên xe, cảm nhận đầu tiên của tôi là xui xẻo. Trên xe tuy người không nhiều, nhưng lại không thừa một chỗ ngồi nào cho tôi và cô bé.

Giờ còn không sao, nhưng chỉ lát nữa thôi. Cái xe này sẽ chật ních người, đến lúc đó nào là móc túi, nào là sàm sỡ. Sờ trên sờ dưới, sờ ngang sờ dọc, rồi còn tiếp diễn thế nào nữa, xoạc nhau trên xe luôn à.



Trong lúc tôi còn đang suy diễn những cảnh jav, hentai có thể xảy ra ngoài đời thực. Thì từ phía trên truyền xuống liên tục tiếng quát tháo, cùng với xô đẩy. Tôi bất đắc dĩ bị bèo dạt mây trôi đến cuối đít xe, không ngờ lại sát cạnh cô bé tóc hồng.



Lập tức hương thươm nhàn nhạt mùi kẹo quanh quẩn không trung, hít một hơi thật sâu, có thể cảm thấy chút vị ngọt lắng đọng nơi cuống họng.



Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng vừa rồi cô bé có hành động rụt cổ lại, hai bên tai có chút hồng hồng. Liệu có phải do làm quá lộ liễu, nên tôi bị phát hiện rồi không.

Nghĩ đến đó tôi cũng có chút ngại, sẽ thật không hay nếu lần gặp đầu mà đã để lại ấn tượng xấu.



Đúng lúc này tiếng quát tháo của anh bán vé lại vang lên:

- Lui xuống, tiếp tục lui xuống. Để có chỗ cho người ta còn lên, chị kia lùi vào, không xuống thì tránh cái cửa ra. Còn thanh niên này, có thấy bà bầu không hả, đứng lên nhường chỗ.



Xe buýt vốn đã chật, lần này lại thêm vài ba người, chật nay càng chật. Lúc trước tôi và cô bé chỉ cách nhau có một gang tay, giờ đây phải khó khăn lắm mới bảo trì được khoảng cách một phân. Thực sự là quá gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được độ ấm của cô bé, qua mỗi lần cọ xát nhẹ do xe sóc nảy.



Mỗi lần vô ý chạm vào nhau là trái tim tôi như run lên, huyết thống người sói trong mỗi thằng đàn ông như muốn phun trào, chỉ muốn lập tức lấy tư thế săn mồi của bầy sói, mà vồ lấy ngây thơ tiểu sơn dương ở trước mặt.



Được rồi nào, là một con người nên dùng lý trí để khống chế bản năng duy trì giống nòi của động vật.



Khi nhân tính đang sắp sửa hoàn toàn áp chế được thú tính, thì một tiếng kít khi phanh gấp vang lên. Tất cả mọi người kể cả tôi, đều bị theo đà mà lao người về phía trước. May thay trước đó tôi dùng tay trái nắm lấy tay cầm trên xe buýt, nhưng vì tay phải đang thả lỏng xuống, nên trong một khoảng khắc phản xạ có điều kiện. Tay phải đã vồ lên phía trước, như muốn vịn vào một vật gì đấy.



Bộp một tiếng, điều đầu tiên mà tôi cảm nhận được ở tay phải, đó là mềm, sau đó là mịn với một chút man mát.

Vẫn chưa cảm nhận được gì nhiều, thì một tiếng rên khẽ đã làm tôi bừng tỉnh.



Đó là tiếng của cô bé, chả nhẽ vừa rồi xe sóc mạnh quá nên bị va vào đâu sao.

Không đúng, phải đau đến mức nào mới khiến cho cả mặt đỏ rần, người thì run lên như vậy.



Tôi đang định hỏi cô bé xem có bị sao không, có cần đến viện kiểm tra không, thì cô bé lại mở miệng trước.

Một giọng nói chứa âm mũi có chút run run:

- Có... Có thể đừng..., đừng như vậy được không?


Câu Chuyện Đời Thường Của Tôi - Chương #4