Chương 4,5: Chuyến Xe Buýt Khó Quên (hạ)


Người đăng: myham999

Nghe thấy vậy tôi có chút ngạc nhiên, buộc miệng hỏi:

- Đừng gì cơ?

Cô bé liền cúi đầu lí nhí:

- Như..., như vậy nhột lắm.



Mặc dù thấy cô bé thật đáng thương, nhưng tôi vẫn chưa hiểu cô bé có ý chỉ cái gì.

Nhột, cái gì nhột, khoan đã có gì đó sai sai ở đây.



Theo đó ánh mắt tôi di chuyển xuống tay phải, càng nhìn dần xuống phía dưới mồ hôi tôi càng toát ra đầm đìa như mới vớt từ dưới nước lên.



Giời ạ! Từ lúc nào tay phải tôi lại đặt lên mông cô bé. Đây không phải là sàm sỡ sao, đây không phải yêu râu xanh biến thái ấu dâm thích loli sao. Nếu còn không làm gì thì mình sẽ trở thành Minh Béo thứ hai mất, giờ phải làm sao đây, giờ phải làm sao đây, giờ phải làm sao đây, (chuyện quan trọng cần phải nhấn mạnh ba lần).



Giờ chỉ còn cách cố gắng chen ra sau, và xin lỗi. Mong rằng em ấy sẽ không báo cảnh sát, hoặc ít nhất là không nên hét vào lúc này.



Phải cố gắng lắm tôi mới tách ra được một chút khoảng cách, thì đúng lúc này ô tô lại phanh gấp một lần nữa, tôi lập tức biết là chuyện không xong rồi.



Quả nhiên lần này lực đẩy từ phía sau còn mạnh hơn, làm tôi chưa kịp phản ứng lại, thì:

- Á!!!



Một tiếng thất thanh vang lên từ miệng cô bé, làm tim tôi như muốn vọt lên cổ hộng, rồi từ mồm chui ra.



Tôi vội vã bỏ tay trái đang nắm lấy tay cầm xe buýt, nhanh chóng bịt miệng em ấy.



Thật may là lúc này trên xe rất đông tiếng ồn ào khá nhiều, nên không ai để ý tới. Nhưng lần này không phải là sờ bên ngoài nữa rồi. Do lúc trước tôi mới rút tay ra, còn chưa kịp chuyển bàn tay sang hướng khác, thì lại có một lực đẩy mạnh từ phía sau. Làm bàn tay năm ngón, có bốn ngón lọt khe sâu vực thẳm.



Giờ mà bị phát hiện thì hình ảnh quả thực đẹp đến không tả nổi, có thể không cần qua chỉnh sửa mà cho lên luôn báo công an nhân dân và an ninh tv. Với đầu đề là, yêu râu xanh sàm sỡ bé gái chưa đủ tuổi vị thành niên trên xe buýt. Và rồi ở việt Nam, minh béo sẽ có bạn.



Lúc này mặt cô bé có chút tèm nhem nước mắt nước mũi, trông vô cùng đáng thương. Tôi nghĩ mình phải xin lỗi và giải thích, kèm theo vài lời an ủi:



- anh xin lỗi! Quả thực là anh không có ý đó với em, tại hôm nay xe đông quá, mọi người không ai chú ý. Nên..., tay anh nó mới sờ vào em. Nhưng anh hứa mọi chuyện sẽ xong nhanh thôi, em cố chịu đựng tí nhé, em sẽ không bị đau gì đâu.



Không hiểu sao, sau khi nghe xong những lời đó. Cô bé lại càng giẫy giụa kịch liệt hơn, làm tôi phải mất chín trâu hai hổ để ghìm lại. May là, đến lúc này mọi người vẫn còn tưởng là do xe rung lắc tạo nên.



Nhưng Vấn đề chính bây giờ, do qua trình kịch liệt giẫy giụa của đôi bên, cộng thêm xe rung lắc. Làm cho ngón tay tôi ngày càng sâu hơn, đã đên cái ranh giới cuối cùng giữa sống và chết, giữa sướng và khổ, giữa âm và dương, giữa...



Tôi có thể nghe được tiếng lí nhí của cô bé vào lúc này:

- Không, không phải chỗ đó, sai rồi.



Làm sao tôi lại không biết là sai, nhưng kẹt cứng thế này tránh ra làm sao giờ, tôi bèn đáp:

- Đừng lo anh chỉ để ngón tay...



Còn chưa kịp nói nốt hai từ "bên ngoài", thì lại một lần phanh gấp thần thánh nữa từ thằng tài xế tổ lái, đã làm tôi phải nuốt lại. Giờ đây "bên ngoài" đã thành "bên trong" rồi.

Lần này tôi hoàn toàn im lặng, không còn gì để chối cãi.



Tôi có thể cảm thấy từng cơn co giật bao quanh ngón tay, tim tôi hiện tại chưa bao giờ đập nhanh như vậy.



Lúc này đây thì tôi thực sự không biết cô bé đang nghĩ gì. Chứ còn tôi thì đang tập trung nhớ lại, phim tây du ký. Mỗi lần đường tang bị yêu quái quyến rũ sẽ đọc loại kinh thư gì, để thanh lọc tâm hồn. Chứ thực sự lúc này, tôi chỉ muốn mặc kệ hết thảy luân lý đạo đức mà làm cho một phát.



Không thể cứ tiếp tục như vậy được, phải tìm cách thoát ra khỏi tư thế này.



Nghĩ một lát, tôi quyết định dùng hết sức, rút tay ra thật nhanh và vòng lên đằng trước ôm lấy cô bé. Chỉ có như vậy mới là cách giải quyết tốt nhất, mặc dù vẫn còn là tiếp xúc thân mật. Nhưng ít nhất là không giống như bây giờ, không khác gì một kẻ biến thái.



Nghĩ là làm, mặc kệ đến việc có xúc phạm người khác hay không. Tôi dùng lưng xô thật mạnh về phía sau, để lấy một khoảng trống giữa tôi và em ấy. Rồi rút tay ra thật nhanh vòng lên phía trước, định ôm eo cô bé.



Nhưng tôi quên mất rằng chuyện đời không bao giờ được như mơ, kế hoạch không cản nổi được biến hoá. Khi bạn ném một quả bóng nảy vào tường, thì quả bóng đó chắc chắn sẽ nảy về phía bạn. Bạn càng ném mạnh nó càng này mạnh.



Nhưng lúc này đây định luật vật lý không công bằng tí nào, đám người bị đẩy ra phía sau nhanh chóng bắn ngược lại bằng một lực, mà tôi nghĩ phải ngang với một con trâu đực đang đến mùa giao phối.



Vì lực va chạm quá mạnh đẩy bắn tôi đập vào người cô bé. Tay phải vốn định luồn lên đằng trước ôm eo, lại bị chệch hướng mà chộp thẳng xuống giữa đôi chân ngọc ngà trắng mịn.



Điều kì lạ là, không giống như trong tưởng tượng. Cảm giác đầu tiên tôi chạm vào đó là một thứ hình trụ, cứng ngắc và nóng hổi, như một thanh sắt vừa mới được rút ra từ than hồng. Vừa to vừa dài nằm gọn trong lòng bàn tay.



- Không...không, đừng chạm vào nó.

Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì em sẽ.



Cô bé như muốn thét lên, nhưng lại cố ghìm giọng lại cho thật nhỏ.



Nhưng đã quá muộn, theo phản xạ, nắm tay tôi cứ thế mà xiết chặt lại thứ to dài đầy bí ẩn đấy.



Lập tức một tiếng rên cao vút, kèm theo đó là hình ảnh suốt đời không thể quên.



Giống như khi bạn có một chai nước sốt mayonnaise đầy ắp, bạn cho nó lên lòng bàn tay và bóp thật mạnh.



Hình ảnh đó cũng giống như lúc này, một thứ nước "sốt" màu trắng đặc sệt bắn ra từ cái "chai nước sốt" của "cô bé". Nó mạnh đến mức xuyên qua cả lớp vải bên ngoài, vẫn còn có thể bay thẳng về phía trước. Vẩy đầy lên bộ mông căng tròn của cô gái trẻ đứng trước mặt hai chúng tôi, biến bộ díp ngắn cũn cỡn trở nên dinh dính nhớp nháp.



Đầu tôi trở nên trống rỗng, suy nghĩ biến thành chập chạp. Trong óc chỉ còn lại một câu văng vẳng bên tai, thế đéo nào.

-Thế đéo nào lại gặp phải trap.

(Ai không biết trap là gì thì hỏi bác google)



Tôi lập tức rút tay ra khỏi cái thứ còn to hơn của bản thân và nhìn về phía "cô bé".



Lúc này đây em ấy vẫn còn trong trạng thái run rẩy, phải tựa vào người tôi mới có thể đứng thẳng.



"Cô bé" nhìn tôi với một ánh mắt đẫm lệ, giọng nhẹ nhàng nói:

-Chí..., chí ít anh cũng nên chọn một chỗ không có ai chứ, sẽ phải làm sao nếu có ai phát hiện ra chúng ta.



Trời ạ, anh cũng đâu có muốn a. Thề là không cố ý a, nỗi oan này còn hơn cả thị mầu a...a...



Lúc này thì còn giải thích đc gì nữa, tìm cách mà phắn khỏi đây thôi.



Chưa tính đến chuyện có phạm pháp hay ko, nhưng nếu còn ở lại tôi chắc chắn mình sẽ biến thành động vật ăn tạp.



Khóc không ra nước mắt, tôi liền hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến nay.



Một tiếng gầm vang vọng, xuyên thủng cả những đám mây đang trôi yên ả, thẳng tiến tới vũ trụ bao la.



-TÔI XIN THỀ, đây sẽ là lần cuối cùng tôi bước chân lên xe BUÝT NÀY...

-Nếu vi phạm lời thề, CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY...


Câu Chuyện Đời Thường Của Tôi - Chương #5