Chương 3: Những Cánh Hoa Nở Rộ


Người đăng: myham999

Đã hai ngày kể từ lúc mình gặp quần lót muội muội, tưởng chừng như khó quên. Nhưng sự thật là phép màu của thời gian có thể xoa nhoà đi tất cả, mặc cho tình cảm dành cho nhau có sâu đậm đến nhường nào, vì không có gì được gọi là vĩnh cửu.



Thật ra là vì mình mới tìm ra tình yêu mới.

Quay lại 15 phút trước, mình đang trên đường đi làm về. Hôm nay mình đi bộ, vừa có thể ngắm phong cảnh trời về chiều hoàng hôn tuyệt đẹp, lại vừa có thể rèn luyện thêm sức khoẻ, một công đôi việc tội gì mà không làm.

Thật ra là xe máy điện hết pin hôm qua mình quên sạc, nên mới phải đi bộ. Chứ một thằng lười chảy thây như mình, chạy nhanh còn sợ tốn năng lượng chứ nói gì đi bộ đi làm. Còn hoàng hôn thì giờ toàn nhà cao tầng, nhìn thấy được cái mẹ gì đâu.



Vừa nghĩ như vậy mình vừa lê đôi chân lười biếng, đế của đôi giầy da cũ không lấy gì đắt tiền, cọ xuống nền đất. Để lại tiếng kêu loạt xoạt trên nền đường bê tông, kéo dài đến gần một ngõ nhỏ. Đây là đường tắt mà mình thường hay đi mỗi khi về nhà, hôm nay lại có chút vắng vẻ.



Đột nhiên đằng trước xuất hiện một cô gái, với nước da trắng nõn như đồ sứ mĩ nghệ tuyệt đẹp nhất thế gian. Mái tóc dài thướt tha đen tuyền, đổ xuống như một thác nước kéo dài đến thắt lưng. Cô ấy mặc một bộ đồ công sở, với áo sơ mi màu trắng được cho gọn gàng vào chiếc váy díp màu đen rất ngắn bó sát lấy vòng ba tròn trịa đầy đặn. Để lộ ra vòng eo nhỏ xíu, cộng thêm dáng người cao gầy và đôi chân dài thướt tha, trắng hơn cả bạch ngọc không có một chút tì vết. Quả thực là cực phẩm nhân gian, chỉ có một tiếc nuối duy nhất là, không được nhìn thấy mặt của cô gái đó. Nhưng nếu chỉ nhìn một bên tai và chút má lộ ra thì quả thật là vô cùng hoàn mĩ.



Trong lúc mình đang mơ màng cho ra đánh giá chính xác nhất, thì cô gái lại đột nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ không có một ma nào. Mà đó lại là đường tắt mình muốn đi về nhà, vì vậy không chút chần chừ, mình lập tức đuổi theo sau. Không hiểu vì sợ cô ấy phát hiện và hiểu nhầm mình là kể bám đuôi với ý đồ xấu, hay là do cảm thấy con đường quá vắng vẻ và yên tĩnh, mà mình cũng trở nên đi nhẹ chân hơn, cố gắng bước chân của mình theo đúng nhịp điệu của cô gái ấy.

Một bước hai bước vô vàn bước, dần dần ngõ nhỏ không dài cũng sắp đến lúc phải rẽ ra ngoài đường chính. Đến lúc này có vẻ cô ấy vẫn chưa biết có người đi đằng sau, đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình bằng ánh mắt của một con sói đói.

Lúc này trong đầu mình chỉ toàn là tiếc nuối nhưng, bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc phải tàn.

Có khi nào tiến lên đánh liều bắt chuyện làm quen không, mình đang nghĩ về tất cả khả năng có thể xảy ra, bỗng dưng có một tiếng leng keng xuất hiện. Hoá ra là chùm chìa khoá của cô ấy bị rơi, làm cô gái phải khựng lại.

Lúc này mình cứ nghĩ cô ta sẽ ngồi xuống và nhật lấy chùm chìa khoá bị rơi kia. Nhưng mình đã sai, sai một cách trầm trọng, sai một cách thái quá. Cô ta không có ngồi xuống nhặt lấy chùm chìa khoá, mà vẫn trong tư thế đứng thẳng, lập tức cúi xuống.



Các bạn ơi tôi thật không dám tin vào mắt mình nữa, cả thế gian giống như đều trở nên toả sáng, mặt trời giống như quay trở lại trên đầu, thời gian giống như quay ngược lại và mọi khoảnh khắc đều như dừng vào lúc này.

Cái đầu tiên mà mình nhìn thấy chính là một trái đào khổng lồ, đúng vậy một trái đào tươi ngon mọng nước, nhìn thôi là đã nuốt nước bọt ừng ực, chỉ muốn lập tức lao lên cắn lấy một miếng. Tiếp theo đó chính một chiếc quần lót tam giác, phân tách hai nửa của quả đào. Chết người hơn nữa là, không biết là do vòng mông quá to, hay chiếc quần lót quá bé, mà làm cho đũng của chiếc quần lót đang mặc bị kéo căng, quăn xoắn lại như dây thừng, bó sát lấy một bên chỗ kín của cô gái ấy. Gián tiếp vạch một bên cánh hoa trái, để lộ ra nhuỵ hoa còn phơn phớt hồng và một bên cánh hoa phải bị nổi cộm hẳn lên.



- Ôi đức chúa toàn năng, ngọc hoàng đại đế, như lai phật tổ, đạo tổ tiên quân. Cảm ơn tất cả các ngài, đã phù hộ độ trì để cho cái xe điện của con bị hết pin mà quên sạc. Cảm ơn các ngài vì chùm chìa khoá bị rơi, sau lần này con chắc chắn sẽ đốt nhang và dâng gà khoả thân làm tế phẩm.



Ok hồi tưởng đến đây là kết thúc, trong lúc mình đang lẩm bẩm thao thao bất tuyệt, về lòng cảm kích của mình đối với chư vị thần tiên thì. Cô gái kia đột nhiên quay lại nhìn mình, một khôn mặt có chút baby, nhưng lại vô cùng quyến rũ, với đôi mắt to lông mi dài cong vút đang trợn tròn lên và chiếc miệng nhỏ xinh biến thành chữ O vì quá ngạc nhiên. Lúc này mình cũng có chút chột dạ, đang định mở miệng nói xin lỗi thì. Cô ta từ gương mặt ngạc nhiên dần dần trở nên đỏ hồng, rồi trở nên đen xạm lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng tràn đầy sát khí.

Lần này đến lượt mình cảm thấy ngạc nhiên, chỉ chẳng may nhìn một cái thôi mà có chết ai đâu, dù sao cũng không phải cố tình mà là do, chư vị thần tiên quá yêu quý nên mới sắp xếp xảy ra trường hợp như vậy. Chứ mình đâu có muốn, quanh đi quẩn lại cũng là do lỗi của cô ta bất cẩn thôi.

Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng tách nhẹ, vang vọng phá vỡ sự yên tĩnh của con đường nhỏ, kèm theo đó là một ánh sáng chớp nhoáng của đèn flash.

Hoá ra không biết từ khi nào, tay mình đã cầm lên chiếc điện thoại iphone 4s cổ lỗ sĩ, mở lên app camera và ngón tay cái đã đặt ở trên cái nút tròn đỏ trong màn hình.

Cái này người ta gọi là tay nhanh hơn não các bạn ạ, đã chụp thì cũng thôi. Chết là ở chỗ không những để tiếng khi chụp, lại còn để cả đèn flash mới vl chứ. Lúc này một lần nữa lại có hai sự lựa chọn, một đưa điện thoại cho cô gái ấy và xin lỗi cho hành động bất lịch sự của mình. Hai là giữ lấy điện thoại và bỏ chạy như điên. Cách thứ nhất thì không những bị xoá ảnh, có khi còn phải nghe chửi nữa, vì vậy...



Nói thì lâu chứ thật ra mình cho ra quyết định vô cùng nhanh, từ lúc cái đèn flash nó nháy, đến lúc suy nghĩ và cho ra sự lựa chọn chỉ mất có 0,5 giây. Lập tức bàn chân giống như bôi dầu, xoay một 180 độ chạy như bay.

Không màng đến thời gian, không màng đến là chạy đi đâu, chỉ cần trước mặt còn đường là còn lao như điên.

Mình thề là từ lúc bị con chó trong làng đuổi cắn đến giờ, đây là lần mình chạy thục mạng nhất. Chạy được 5p , vậy mà cảm giác sát khí vẫn chưa giảm một chút nào mà, ngược lại mỗi lúc một tăng báo hiệu nguy hiểm đang đến gần. Đúng lúc này đằng trước mặt lại là đường lớn, với nhiều ô tô xe máy lao nhanh vun vút. Có lẽ đây sẽ là cơ hội thoát thân của mình, đã đến nước này thì không thể giữ lại được nữa, phải sử dụng một trong những lá bài tẩy của mình thôi.



Với ý nghĩ như vậy, mình lập tức lao nhanh đến con đường nguy hiểm đầy xe cộ. Vừa chạy vừa hét lên:

- Hỡi đồng dâm ở một vũ trụ khác, Đoàn Dự ngươi hãy nghe theo lời kêu gọi của ta, mà cho ta mượn sức mạnh của ngươi. Hãy xem đây, LĂNG BA VY BỘ....

Theo nguồn sức mạnh vô hình chạy khắp cơ thể, tự vận chuyển trong kinh mạch theo một phương thức đặc thù, cộng thêm một lũ kiến thức lạ lẫm đột nhiên xuất hiện trong óc của mình. Mình đã dễ dàng băng qua hai làn đường ngược chiều nhau, chỉ để lại một đống tiếng chửi rủa và lời than thờ thán phục. Thậm chí còn có một thằng bé hét lên: Sư phụ, nhận con làm đệ tử. Ngày ngày con sẽ bưng trà rót nước, đấm vai bóp chân cho sư phụ.

Chuyện này, chuyện này có thể suy nghĩ đó nha. Khoan đã lúc này đây không phải là lúc tự mãn, nguy hiểm vẫn chưa biến mất.

Đúng lúc này tiếng khen ngợi cùng chửi rủa lại vang lên, mình quay lại thì hoá ra cô ta đang lao sang đường, thậm chí với một tốc độ còn nhanh hơn mình. Nhìn kĩ lại thì đôi mắt của cô ta trở thành màu xám bạc, với gân guốc mạch máu nổi đầy lên xung quanh mắt, chạy dài lan tới vùng thái dương.

Khoan đã cái lề gì thốn, Bayakugan của tộc Hyuga. Vậy cũng được, cô ta từ truyện Naruto chui ra sao.

Đúng lúc này tiếng nói vừa nãy lại vang lên, suýt thì làm cho cả hai người ngã cắm đầu xuống đất: Nữ sư phụ xinh đẹp, nhận con làm đệ tử đi. Ngày ngày con sẽ bưng trà rót nước, chải đầu cho người.

- Này này, thế còn ta thì sao?

Giọng nói đáp lại:

- Xin lỗi sư phụ, nhưng con thích nữ sư phụ xinh đẹp hơn.



Được rồi đệ tử tốt không dễ tìm, bây giờ việc chính vẫn phải tiếp tục chạy thoát thân cái đã.

Chạy liền một mạch lại 10p, lần này thực sự là đến cực hạn. Phổi mình đã trở nên nóng ran, toàn bộ cơ thể nhất là chân và bụng đã trở nên mỏi nhừ đến mất cảm giác. Nhưng nếu không chạy thì, tấm ảnh nghìn năm một thủa được lưu trữ trong điện thoại sẽ tan biến. Nhưng nếu còn chạy rất có thể, mạng mình mới là thứ phải tan biến. Phải làm sao đây, hay là..., bỏ cuộc đi, chết vì một tấm ảnh có đáng không. Câu trả lời dĩ nhiên là không, nhưng đó chỉ là tấm ảnh bình thường, còn tấm này: đáng!

Tôi lẩm bẩm trong miệng.

- Đáng!

Lần này là nói bình thường.

-ĐÁNG...ĐÁNG...ĐÁNG...

Lần này là gào thét, bỗng dưng vùng bụng mình trở nên nóng lên. Một nguồn sức mạnh to lớn, chạy nhộn nhạo khắp toàn thân kinh mạch. Làm cho cơ thể như muốn căng nứt, được vài giây lại tập trung ở cột sống chỗ khấu đuôi, rồi đột nhiên chạy dọc theo cột sống đâm thẳng lên đỉnh đầu. Đùng một cái não bộ có 0,1 giây mất đi ý thức, sau đó là đầu óc thông suốt, mọi mệt mỏi đều tan biến thay vào đó là cơ thể tràn đầy lực lượng giống như là dùng mãi không hết. Cũng vì thế tốc độ chạy của mình trở nên tăng vọt, bỏ xa cô gái kia ở đằng sau.

Đây là trúc cơ sao, lần trước trúc cơ hụt còn lần này thực sự là thành công rồi.

Thừa cơ xa xa mình quay lại, đánh giá tình hình. Vừa lúc thấy cô ta có một hành động kỳ lạ, vừa chạy cô ta vừa rút một chiếc tiểu đao hình thoi màu đen, rồi phi thật mạnh về phía trước. Chiếc đao bay rất nhanh về phía trước, nhưng với khoảng cách nay thì chả bao giờ tới được, cô ta giận quá mất khôn sao. Giữa lúc mình đang nghĩ đầu óc cô ta có vấn đề thì chỉ thấy loé một cái, giống như một tia chớp màu vàng, cô ta đã xuất hiện ở ngay vị trí của thanh đao.



WTF, phi lôi thần thuật cô ta bật hack sao, nút tố cáo ở đâu. Trời ạ có còn để người ta sống nữa không, tiếp theo sẽ là gì nữa đây, lục đạo tiên nhân sẽ hiện thân à.

Không được nếu còn thế này tấm ảnh sẽ không giữ được mất, phải làm sao đây phải làm sao đây phải làm sao đây, nghĩ đi chứ.......

Đúng rồi!!! Mình thật ngu, tại sao lại không nghĩ ra từ trước cơ chứ, đó là chức năng sẵn có của app mà.

Đúng lúc này cảm giác tử vong chưa bao giờ đến gần như vậy, một thanh đao bay vút qua gáy, làm mình phải vội vàng né tránh.

Lúc này đây thời gian cũng trở nên chậm lại, thứ cuối mình nhìn thấy đó là một chiếc chân dài tuyệt đẹp, với bàn chân mang giầy cao gót đang từ từ lao vào mặt mình. Bên dưới chân là một thung lũng huyền bí, thứ duy nhất để che chắn nó, không biết trong lúc truy đuổi đã bị thất lạc từ lúc nào. Để lộ ra trọn vẹn nụ hoa với những cánh hoa nở rộ, như đang chờ đợi chú ong thợ bé nhỏ đến lấy mật thụ phấn. Chưa bao giờ thiên nhiên lại gần gũi với con người đến thế, mình có thể thấy những ngọn cỏ lưa thưa sát bên trên nụ hoa, mình vẫn còn có thể thấy được lấm tấm chút giọt sương ban mai đậu xung quanh cánh hoa đang nở rộ.

Mình biết sau lần này mình sẽ nằm viện lâu lắm, nhưng mình sẽ tươi cười và chấp nhận. Vì lúc này khoé mắt mình vẫn có thể thấy được màn hình điện thoại hiện ra dòng chữ: icloud đã sao lưu thành công lên đám mây.


Câu Chuyện Đời Thường Của Tôi - Chương #3