Chương 2: Buổi Sáng Khác Thường


Người đăng: myham999

Như đã hứa là sẽ trở lại và kể tiếp câu truyện của mình, thế nên hôm nay mình lại có mặt ở để tiếp tục chém gió XL với các bạn. Nhưng mình thề với cái bóng đền đang treo lơ lửng trên đầu các bạn là, tất cả đều là chuyện thật xảy ra với mình. Mình mà nói dối mình là human, ok.



Chả là hôm kia mình đang chuẩn bị đi làm, mà mình thì toàn sát nút mới bắt đầu lê đến chỗ làm thôi, chậm 5-10p là chuyện bình con nhà bà thường.

Thì cũng như mọi ngày 7h đúng bắt đầu xỏ giầy ra cửa, thì wtf một cái quần lót phụ nữ treo ngay cánh cửa trên đầu mình bay phấp phới.

Mình thề!!! Chưa bao giờ, CHƯA BAO GIỜ!!! Mình hạnh phúc, à nhầm bối rối như bây giờ. Nếu nó chỉ là quần lót bình thường thì cũng thôi, nhưng đây nó lại là dạng màu đen tuyền, với đường viền hoa văn tinh tế rất nhỏ, trên mép quần cũng nhỏ xíu. Đằng trước thì nhỏ gọn vừa đủ ôm sát cô bé của các bạn nữ, với phần trên hơi trong suốt có thể nhìn xuyên thấu. Còn đằng sau thì chỉ có một sợi chỉ đi từ cặp quần xuống đến đũng quần, ôi sao mà tinh tế đến thế.



Giờ có lẽ là quyết định khó khăn nhất của cuộc đời mình, lấy nó xuống vì mục đích khoa học hay bỏ đi và làm như không thấy gì hết. Đây là một truyện hết sức nghiêm túc, Gia Cát tiên sinh đã có câu:

-Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Trước giờ mình chỉ thấy loại này trên tv, ngoài đời nhìn còn chưa nhìn thấy, nói gì được chạm vào. Nếu có nó biết đâu mình sẽ hiểu rõ về phụ nữ hơn, biết đâu có khi lại thoát khỏi kiếp trai tân. Hahaha...

Tất cả chỉ vì mục đích khoa học, tất cả chỉ vì con em tương lai chúng ta.

Giờ trời còn sớm, thừa cơ trên đường đang không có ai, đánh nhanh rút gọn mới là thượng sách. Có thể có chút sai sai ở đây nhưng

Như Lai đã nói:

-Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục? Quần lót ta tới đây!

Và thế là câu truyện ngôn tình xin được phép bắt đầu:



-Khi ngón tay đầu tiên chạm vào em, tôi đã biết yêu là gì. Ôi mùi hương nhàn nhạt dâu tây ấy, chạm vào em giống như chạm vào loại tơ lụa thượng đẳng nhất trên thế gian này.

Cảm ơn Gia Cát tiên sinh, cảm ơn Như Lai phật tổ. Nhờ có các ngài con mới được như ngày hôm nay, cảm giác tê dại chạy dọc từ sống lưng lên tới đỉnh đầu này là gì?

Có khi nào đây, cái gọi là trúc cơ đột phá đẳng cấp, thường hay được nhắc tới trong tiểu thuyết huyền huyễn và tiên hiệp đây sao?

Mình có thể nghe thấy tiếng phạn của hơn trăm vị la hán vây quanh, cùng Như Lai ở trên đầu phát ra hào quang toả sáng. Xa xa trước mặt Gia Cát Tiên Sư mờ ảo, tay phải cầm quạt lông phe phẩy, tay trái vuốt râu, đầu thì gật gù, miệng phun khẩu ngôn tốt tốt.



Giữa lúc đang là thời khắc quan trọng nhất, quyết định sự thành bại của một phàm nhân, thì....

Loạt xoạt một tiếng, trong đầu mình lập tức nổ tung trở nên trống rỗng. Chỉ biết là có người tiến đến, chết là ở chỗ. Không biết từ khi nào mặt mình đã bị cả cái quần lót ôm trọn lấy, thảm nào mình biết nó có mùi gì.

Các bạn biết không, con người ta khi giữa sự sống và cái chết, sẽ xảy ra hai trường hợp. Một là sẽ cả người căng cứng trống rỗng không biết phải làm gì, hai là có thể phát huy được toàn bộ tiềm năng của cơ thể và cho ra những hành động đúng đắn. Mình là loại thứ hai, mình đã cho ra quyết định mà đến bây giờ mình vẫn còn thấy khâm phục chính bản thân. Đó là vo viên nó lại rồi nhét thẳng vào trong mồm, mình không thể cầm trên tay vì dễ lộ, ném đâu cũng không thấy ổn. Vậy chỉ còn cách giữ nó trong mồm rồi đi ra chỗ khuất ném nó đi, với ý nghĩ đó mình phóng xe thật nhanh, đi tìm chỗ vắng vẻ.

Nhưng mà đời thực đéo như mơ, đéo có chỗ nào là chỗ không có người. Lòng vòng nửa ngày cuối cùng mình cũng thấy một cơ hội, một người đàn ông chắc là đi chợ giúp vợ. Quả là một người đàn ông mẫu mực đáng học tập, mình đã rón rén đến gần và bỏ cái quần lót vào túi đồ đi chợ của ông ta. Có chút tiếc nhưng, coi như đó là món quà đặc biết của mình dành cho người đàn ông đảm đang đó. Mình thắc mắc một chút, đi chợ về ông ấy có đưa ngay túi đồ cho vợ không, hay là... Mà thôi đó không phải chuyện của mình, haizz..., giờ mình lại có chút nhớ quần lót muội muội.

Cuối cùng mình đã chạy đến chỗ làm vào lúc 7h35, muộn mất 35p cộng thêm 30p khóc lóc cầu xin tha thứ từ anh đội trưởng, thì hôm nay mình đã đến muộn 65p.



Câu chuyện này chính là lời cảnh tỉnh cho các bạn đang hoặc có ý định trộm quần lót, có tiền thì mua chứ không phải của mình thì cứ làm ngơ như không quen biết nhau đi.

Còn bạn nào thắc mắc quần lót có vị gì thì mình nói luôn là, vị nó cũng như vải bình thường thôi. Có gì bình luận bên dưới nhé. Bb


Câu Chuyện Đời Thường Của Tôi - Chương #2